“Hay là chuyện này cứ để tôi gánh còn hơn là liên lụy đến công ty, anh Thần Hi nói không phải là không có lí.”
“Lí lẽ của nó chính là ngang ngược, em đừng có mềm lòng mà nghe lời nó nói.”
“Đây là chuyện của công ty, là chuyện của chúng tôi, rõ ràng là làm liên lụy em thì đúng hơn.” Cố Thừa Luân nói.
“Đúng vậy.
Ngày mai anh và Thừa Luân sẽ ra ngoài ngân hàng đăng kí một chi phiếu mới có tên của bọn anh liên danh.
Con dấu công ty ở chỗ của anh luôn nữa, Tép Nhỏ muốn ngăn cản cũng không nói được, nó không có quyền phản đối đâu.” Uông Thành nhất quyết bàn thảo như vậy.
Nhưng Ân Hi vẻ mặt vẫn không khá hơn, cô nhìn hai người đàn ông đang bận tâm tới mình trong lòng cũng không thể dễ chịu, cô tự cho ý kiến khác: “Hay là cứ theo ý anh Thần Hi giữ lại tiền cọc đi, chúng ta câu giờ...!không chừng sẽ tìm được cách hay hơn.
Và quan trọng là đỡ phải tốn tiền công ty.”
Cố Thừa Luân ngược lại không đồng ý, anh nhìn Ân Hi cố gắng phân giải: “Ân Hi! Hậu quả của chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em.
Bây giờ có anh và Thành chịu dùng danh nghĩa của công ty gánh chịu chuyện này, anh không hiểu tại sao em vẫn nhất quyết từ chối.”
“Ngược lại em cũng không hiểu vì sao hai anh không thể tin tưởng anh Thần Hi thêm một lần chứ?” Ân Hi không hề nhân nhượng thỏa hiệp, khác hẳn với mọi khi vẫn duy trì bênh vực Thượng Thần Hi.
Điều này khiến Cố Thừa Luân và cả Uông Thành hết thảy khó chịu.
Uông Thành hậm hực nói: “Bạn bè chính là tín nhiệm lẫn nhau, nhưng mà có cần mù quáng như vậy hay không, Ân Hi à!”
Ân Hi nghe Uông Thành chất vấn thì hoàn toàn buông lỏng, cô tường tận ngẫm lại càng thêm nhìn rõ tâm tình của mình.
Cô đúng thực không nỡ thấy Thượng Thần Hi mất trắng, cô không nỡ nhìn mọi người bao nhiêu công sức gầy dựng Dật Vĩ trong phút chốc sụp đổ tan rã...!Cô nghĩ mình gánh nổi, nếu chỉ đơn giản để mặc cô chịu trách nhiệm...!đổi lại công ty vẫn được khá cô cam tâm chấp nhận kia mà.
Huống chi Thượng Thần Hi trong chuyện này sẽ rất đau khổ.
Anh ấy xem trọng sự nghiệp, chuyện cứ thế xảy ra hoàn toàn là một đả kích rất lớn đối với anh ấy...
Cô ngước mắt lên, chậm rãi nhìn về Uông Thành và Cố Thừa Luân, cố nở nụ cười nhẹ nhàng, cô nói như thể đang tâm sự với chính mình: “Có lẽ yêu thích một người...!sẽ là mù quáng như thế.”
Uông Thành và Cố Thừa Luân hoàn toàn ngây ra, ánh mắt sững sốt.
Ân Hi nói như kiên định: “Cho nên em nghĩ là hai anh không cần phải cố khuyên nhủ thêm nữa.”
Uông Thành buông lỏng bàn tay xuống gối, cả người giống như bị đóng băng...!Bọn anh lí nào vẫn không nhìn ra, Ân Hi...!Ân Hi đã yêu thích thằng bạn vô lương tâm của bọn anh, và cam chịu ôm hết tất cả vào người.
Con gái khi yêu sẽ rất ngốc nghếch, có phải là đang ám chỉ Doãn Ân Hi của hiện tại hay không?
Uông Thành đưa Ân Hi về tới nhà, đứng trước cổng rào nhìn nhau đầy ấp tâm sự.
Ân Hi thì vẫn cố mỉm nở nụ cười: “Đến nhà rồi.
Cảm ơn anh quan tâm.”
“Ân Hi!” Uông Thành khẽ gọi một tiếng.
Mặc dù là hai người đang đứng rất gần với nhau như vậy.
Ân Hi ngước mắt nhìn, thều thào hỏi lại: “Anh lại muốn khuyên em à?”
“Không...!Anh chỉ muốn biết...!có phải khi yêu một người sẽ đánh mất hết lí trí hay không? Và...!xứng đáng sao?”
“Thật ra thì...!quan niệm về tình cảm của mỗi người rất khác nhau.
Còn nếu như anh vẫn muốn nghe câu trả lời của em...!thì em cảm thấy rằng: rất xứng đáng!”
Uông Thành hơi ngây ra, có phần mông lung và chua xót ở trong lòng.
Không phải vì ghen tuông mà là không tin nổi.
“Em cũng biết, anh và anh Luân cảm thấy em đang rất khờ dại.
Nhưng thật ra...!có khi nào do hai người quá bi quan rồi không? Bản chất của anh Thần Hi không tệ bạc như mọi người đã nghĩ.”
Uông Thành bỏ tay vào túi quần hít sâu vào ngụm khí mát, anh bình thản trở lại, nhìn sâu vào ánh mắt đẹp đẽ trong ngần của Ân Hi và trải lòng:
“Qua chuyện lần này anh không biết có nên tin Tép Nhỏ nữa hay không? Nhưng mà...!anh tin em.”
Ân Hi nhoẻn miệng cười, đằm ấm và thiết tha.
Cô cảm thấy như vậy đã rất được an ủi.
Trời chạng vạng tối Uông Thành lê bước trở về khu nhà, vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Tinh thần cứ trôi dạt về phương nào.
Ngay cả Thượng Thần Hi đứng nép ở ngoài cổng chính vẫn không trông thấy, còn suýt chút đâm trúng.
Thượng Thần Hi níu chặt lấy áo của Uông Thành vừa muốn mở miệng nói đã bị Uông Thành hùng hồn điểm mặt nói một tràng: “Hay lắm! Mày chịu xuất hiện rồi.
Mày không chịu đến tìm tao thì tao cũng đi tìm mày cho bằng được đấy!”
“Mày khoan nóng giận đã...!Này, tao đã suy nghĩ kĩ rồi, trưa hôm nay tao đúng thực hơi nóng nảy càn quấy...”
Uông Thành mày cau mặt có, gạt tay mạnh ra, tức giận lớn tiếng mắng: “Mày nói mấy câu này cũng vô ích thôi, không có chút ý nghĩa...!Mày trả lời đi, mày có chịu gánh hết toàn bộ sự việc không?”
“Vậy còn mày, có quyết định gì?”
“Bọn tao quyết định thế nào cũng vô ích thôi, quan trọng nhất chính là ở Ân Hi.
Cô khờ đó còn dự định làm theo ý của mày.
Cô ấy khờ thôi nhưng mày thì không phải.
Không lí nào mày không nhìn ra được Ân Hi đối với mày thế nào?” Uông Thành càng nói càng xúc động dữ dội, anh lay mạnh bả vai của Thượng Thần Hi ánh mắt dằn vặt khó chịu, “Cô ấy yêu mày, mày có biết hay không? Cô ấy yêu mày tới nỗi chấp nhận hi sinh vì mày đấy! Có phải mày vẫn nhẫn tâm đứng nhìn Ân Hi chịu chết như vậy không?”
“Đã nhấn mạnh chuyện này không đến nỗi chết người mà.” Thượng Thần Hi gắng gượng mỉm cười trấn an Uông Thành.
Uông Thành nghe thấy thế thì càng thêm oán trách, tức giận nạt lớn vào mặt Thượng Thần Hi: “Tới mức này rồi mày còn ăn nói kiểu đó?”
“Tao quyết định gánh chịu chuyện này.”
Trong khoảng tối lờ mờ không có ánh đèn Uông Thành không thể nhìn rõ sắc mặt và biểu cảm của Thượng Thần Hi, nhưng nghe qua giọng nói tựa như cam kết của thằng bạn Uông Thành mới được thả lỏng và dịu xuống.
Bao nhiêu bất mãn xem như đã được giảm bớt phân nửa.
Điều anh muốn nghe thật sự chỉ có thế, chính là Thượng Thần Hi chịu nhận trách nhiệm vào người, còn chuyện sau đó bọn anh tuyệt đối sẽ không phó mặc.
Thượng Thần Hi trầm thấp giọng, nói tiếp cho Uông Thành được hiểu ý lòng của anh: “Tao sẽ đi khuyên giải Ân Hi, tao nói cô ấy nhất định sẽ chịu lắng nghe mà.
Yên chí đi tao sẽ không bỏ mặc cô ấy gánh chịu.”
“Vậy thì mày đưa ra chi phiếu đi.” Uông Thành vẫn muốn được thêm phần chắc chắn.
“Hôm nay trước khi ngân hàng đóng cửa tao đã đến đó nhập lại tiền vào tài khoản rồi.
Nhưng không sao, con dấu công ty để ở nhà mày rồi.
Bây giờ mày kí sẳn tên, đóng sẳn dấu, ngày mai tao đưa cho Ân Hi thì xong xuôi rồi.”
Thượng Thần Hi cặp vai Uông Thành tựa như trấn an, cố nở nụ cười.
Uông Thành gật gù, xem như dịu xuống và chấp nhận.
Hai người đi cùng nhau vào trong nhà.
Sáng sớm Uông Thành tranh thủ đến vội công ty.
Nhìn thấy Ân Hi mặt mày ủ rũ thì có hơi lấy làm lạ, anh chạy đến cabin làm việc của cô hào hứng hỏi thăm: “Tép Nhỏ có phải đã đến tìm em không?”
Ân Hi ngước mắt nhìn, một vẻ sững sờ: “Không có.”.
Danh Sách Chương: