Phản ứng sau đó của Điền Quý khiến Phượng Ngân càng thêm bất ngờ.
Anh chàng hùng hục chạy đến chỗ vòng tròn bằng ghế, chỏ mặt lão Nguyễn Hải Phong, gằn giọng lên mà quát:
“Cái lão khốn nạn này.
Lão lại dám lừa ông thầy phong thủy mười năm trước, tự tiện cải mộ của ông nội đúng không? Hả???”
Câu cuối cùng, Điền Quý gần như gầm lên, hung dữ như con hổ phát cuồng.
Lão Nguyễn Hải Phong bị giật mình, lắp bắp ú ớ mãi mới dặn ra một câu:
“Làm...!làm gì có?”
Có lẽ do bị bất ngờ, cũng có lẽ vì những chuyện quỷ ma phải kinh qua suốt một tuần khiến lão đã mệt mỏi lắm rồi, nên lão vừa nói xong, ai cũng thừa biết lão đang nói dối.
Ít nhất, Phượng Ngân cho rằng một người giàu nứt đố đổ vách như lão bình thường sẽ không dễ gì để lộ cảm xúc thật như ban nãy.
Điền Quý cười gằn, bảo:
“Tại sao à? Tại vì ông ấy là sư phụ tao.
Hôm đó ông thầy đã cố tình để lại một miếng ngọc ở mộ, một miếng ở nhà lão, còn dặn là nếu ngọc của lão bị vỡ thì phải gọi lão ấy ngay, đúng không? Lão thử căng cặp mắt chó của lão ra mà nhìn kỹ xem ngọc của lão và ở ngôi mộ kia có giống như thế này hay không, hả?”
Vừa nói, anh chàng vừa giơ miếng ngọc đã vỡ nát của mình ra cho Nguyễn Hải Phong.
“Cậu...!cậu...!chuyện này...”
Điền Quý dẫm chân xuống đất, chửi:
“Mẹ kiếp.
Hay lắm.
Giỏi lắm.
Tự ý sửa mộ, giờ cái xác đấy nó thành quỷ rồi đấy.
Nó đang mò về đây.”
Vừa nghe đến quỷ là lão Nguyễn Hải Phong đã rú lên kinh sợ, quỳ mọp xuống lạy lục như vái sao, rằng:
“Trời ơi, tôi cũng chỉ làm theo lời di ngôn của ông nội, chứ nào có biết gì đâu? Người ta bảo tâm nguyện của cụ là ưu tiên nhất.
Nên...!nên...”
Điền Quý nghe thế, mặt lộ vẻ không ngờ, vội hỏi:
“Nói ngay! Ông nội nhà mày yêu cầu cái gì.
Nếu như dám giấu nửa lời, bây giờ tao sẽ rước bảy con quỷ lợn vào cho nó làm thịt chúng mày hết thảy!”
“Bẩm...! bẩm thầy.
Cụ ông cụ bảo phải đóng quan tài bằng gỗ trầm, trong phải lót ba loại hoa đỏ, trắng, vàng.
Quan tài không được chạm đất, mà phải kê ang ở bốn chân, đổ nước vào dấy.
Và...!và...”
“Và cái gì nữa? Nói nhanh!”
Điền Quý gầm lên, có vẻ đã hết kiên nhẫn nổi với cái nhà này.
Lão Nguyễn Hải Phong lắp bắp, nói:
“Và phải...!phải có một cô gái đồng trinh, dùng lễ âm hôn cưới cho ông cụ.
Lúc chôn cùng phải lấy cùm vàng, cùm lấy vào bốn cái lu chứa mạch nha, lấy sâm trộn với trầm, bọc đường cho ngậm ạ.
Bọn tôi...!bọn tôi hồi đấy bí quá, mà lại chiến tranh loạn lạc.
Nên...!nên bắt đại một con mẹ ăn xin, âm hôn cho cụ.”
Điền Quý nghe đến đây, vỗ trán, quát lên:
“Thủy tụ âm, hoa ba cánh, gỗ trầm giữ phách.
Mẹ nó! Hay cho cái thằng quỷ già! Lại dám dùng cái thuật ác đức này tu làm quỷ tiên.
Hôm nay tao phải đánh cho nó hồn bay phách lạc, chặt đứt luôn cái phúc bẩn của nhà mày!”
Phượng Ngân đứng cạnh nghe mà tai ù đầu vàng, mà lúc này hai bên đã rạch mặt, không cần diễn trò nữa, thế là kéo anh chàng ra, hỏi:
“Anh nói cái gì mà thủy tụ âm, hoa ba cánh nó là cái quỷ gì vậy?”
“Thủy tụ âm, tức là quan tài ở nước mà yên một chỗ, không trôi không dạt như là vào chỗ trũng.
Đây là cái thế tụ âm, lấy âm khí nuôi xác.
Ba cánh hoa ba màu này là đại diện của ba con quỷ cáo từng làm mưa làm gió, cô đọc cổ tích về thầy đồ Long có từng nhắc đến đấy.
Gỗ trầm là loại gỗ quý, thơm và thiêng, nhưng nếu khắc làm quan tài, lại dùng dùi khắc ba nét vào vân gỗ thì sẽ khiến hồn phách không thoát ra nổi.
Nhưng thằng cha này chắc chắn lúc nhập quan đã bảo người cạy miệng lão ra, cho ngậm một hoàn thuốc, đúng không?”
Lão Nguyễn Hải Phong bị gọi bất ngờ, phải mất một lúc định thần mới dám trả lời:
“Dạ.
Đúng ạ.”
Điền Quý mới bảo tiếp:
“Cái hoàn thuốc ấy là ngải.
Ngậm ngải tìm trầm, thấy trầm thành thánh, không được hóa hổ.
Hắn sắp xếp thế là muốn tu thành quỷ tiên, có pháp lực đi lại tùy ý trong hai cõi.
Thằng già đấy lúc sinh thời chắc cũng có số có má trong giới phù thủy đấy, đã dùng tà thuật hại bao nhiêu người rồi?”
Anh chàng nói đến đây thì trợn mắt, trừng lão Nguyễn Hải Phong.
Phượng Ngân vội đứng ra can:
“Thôi thôi.
Trước mặt còn bầy quỷ lợn chưa giải quyết được đây, anh bình tĩnh lại.
Giờ quay ra nội đấu thì được cái gì?”
Điền Quý bỗng bật cười, bảo:
“Cô có muốn biết nếu cô bị đưa xuống mộ sẽ có chuyện gì xảy ra không?”
“Tôi...”
Vì lo lắng bọn quỷ lợn còn lởn vởn ở ngoài, nên Phượng Ngân mới không chú ý đến câu chuyện của lão Nguyễn Hải Phong còn có một nhân vật.
Một người ăn mày bị gả cho người âm.
“Lát nữa cô sẽ biết.”
Điền Quý nhún vai.
Bấy giờ, tiếng lợn kêu bên ngoài bỗng vang lên cao vút.
Âm thanh như dội lại từ bốn phương tám hướng, như bủa vây cả căn phòng.
Bảy người nhà họ Nguyễn sắc mặt tái mét, ôm lấy nhau trong vòng ghế tựa.
Trần nhà bắt đầu có tiếng chân huỳnh huỵch.
Rồi có tiếng mõ vang lên cốc, cốc, cốc.
Bên ngoài cánh cửa ngách, bắt đầu vang lên tiếng người đếm tiền:
“Mười, hai mươi, ba mươi, năm mươi...”
Đáp lại tiếng dếm tiền là tiếng niệm kinh:
“Nam mô a di đà Phật...”
Sau đó lần lượt tiếng người già, tiếng trẻ nhỏ, tiếng phụ nữ cũng cất lên, í ới phụ họa.
Trẻ con bi bô hát bài “con lợn éc”, người già thì lẩm nhẩm đọc một câu Kiều, ồn ào huyên náo hệt như cái chợ vỡ.
Nhưng chỉ được một lúc, tất cả mọi âm thanh đều hòa hợp, đồng thanh cất lên từng tiếng run run, rờn rợn:
“Mở ra...!Phong ơi...!mở cửa ra...!bọn ta đến rồi này...”
Lão Nguyễn Hải Phong vừa nghe giọng đọc thì mặt cắt không còn giọt máu, kêu lên hoảng hốt:
“Giọng...!giọng thầy Khai Tâm! Giọng thầy Minh Đăng nữa! Giọng của ông chủ Hồng, của...!của...”
Lão nói xong thì trợn trắng mắt, lăn ra ngất xỉu.
Phượng Ngân cũng lấy làm rợn, bèn quay sang chỗ Điền Quý, hỏi:
“Này...!bọn quỷ kia cứ niệm Phật khơi khơi thế à?”
Anh chàng nói, vẻ tỉnh bơ:
“Chúng nó nuốt được hai sư Khai Tâm, Minh Đăng thì tất nhiên chúng nó biết niệm rồi.”
“Ý tôi là niệm thế mà thần Phật không đánh cho à?”
Phượng Ngân hỏi nhỏ.
Mấy ngày gần đây phiêu bạt cùng Điền Quý, từ ma quỷ yêu quái cho đến thần thánh nhỏ to cô nàng đều gặp rồi, cũng biết chắc chắn thần Phật có tồn tại.
Ấy vậy mà đám quỷ lợn cứ đọc kinh thùm thụp như cái máy khâu thế này thật là khiến cô nàng thấy rùng mình.
Chẳng nhẽ không phải thần Phật không làm gì, mà là lũ quỷ chẳng sợ?
Điền Quý nhún vai, bảo:
“Thật ra thần Phật tại tâm, có trong lòng niệm khấn mới linh.
Chứ bọn này niệm ngoài mồm thì ăn thua gì?”
Anh chàng ngừng một chốc, rồi nói, vẻ nghiêm trọng hơn hẳn:
“Chúng nó đang cáu điên lên đấy.”
“Lần này thì tại anh hay tại tôi?”
Phượng Ngân cười khúc khích.
Có anh chàng này ở đây thì cũng không sợ bị bọn quỷ đánh lén hay chơi trận pháp, ảo giác, huyễn thuật linh tinh nữa.
“Coi như năm mươi năm mươi đi.”
Điền Quý đáp.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
Sau đó, tiếng gọi ngừng lại, thay vào đó là tiếng gõ cửa đều đều, đều đều cất lên.
Bốn bức tường bắt đầu hiện lên những vết ố sạm.
Những vết nứt chân chim mới đầu còn nhỏ xíu, sau đã to dần ra, chạy quanh cả căn phòng như mạng nhện.
Từ các kẽ nứt trên tường, một mùi hôi thối đến choáng đầu váng ốc phả ra, choán đầy cả không khí.
Sơn tróc ra từng mảng, từng mảng, tơ mốc xanh đen trắng vàng đua nhau mọc lên thay thế.
Mùi ẩm mốc được thêm vào thứ hương hôi thối lúc trước, làm mắt mọi người cay xè như bị nấu, nước mắt giàn dụa chảy.
Cả căn phòng như đang bị ăn mòn đi, tưởng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Phượng Ngân quay ra sau, phát hiện hai đứa trẻ con nhà họ Nguyễn đã bắt đầu khóc nấc lên vì không chịu nổi.
Cô nàng đang định khuyên nhủ Điền Quý, nhưng nhớ lại sắc mặt ban nãy của anh chàng, nên lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cắn chặt răng, cô nàng xốc thương lên vai, bước lên trước.
Sau lưng, tiếng Điền Quý gọi vọng theo, vẻ hoảng hốt:
“Này! Làm gì đấy?”
“Đánh ra ngoài...”
“Cô bị điên à? Bọn nó...”
“Tôi biết là bọn nó muốn tôi mở cửa ra, thế nhưng chẳng nhẽ cứ bị động ngời đây chờ à? Bọn trẻ không chịu được rồi kia kìa.”
Phượng Ngân nói.
Điền Quý thở dài, hỏi:
“Thế nếu bọn nó không chịu đuổi đánh cô mà cứ xông vào thì làm thế nào?”
“Chuyện này...”
“Tôi cũng hay lấy làm lạ, tại sao tiểu thuyết phim ảnh lại cứ viết bọn ma quỷ quái vật nó ngu si đần độn như thế cơ chứ? Này cô ơi, bản năng của thú săn mồi nó là tìm kẻ mạnh rồi bặc co tay đôi cho nó ngầu à? Hay nó nhắm vào cái lũ non nớt, bệnh tật, cái bọn dễ đối phó trước? Cô khỏe như trâu thế chúng nó ngu gì chúng nó nhắm vào? Đừng đánh giá cao bản thân thế được không? Tôi với cô không có năng lực hút IQ của người ta đâu.”
Phượng Ngân cắn răng, nói:
“Chuyện anh nói tôi cũng hiểu, nhưng mà trong lúc này thì tôi có thể làm gì khác?”
“Người ta bảo nếu không biết phải giúp thế nào thì tốt nhất nên ngồi yên.
Đừng làm mọi chuyện nó phức tạp hơn thế này nữa.”
Điền Quý nhún vai, đoạn bảo:
“Nếu chúng nó làm sập được cái phòng này thì việc quái gì phải dụ cô ra mở cửa?”
“Ý anh là?”
“Tuy tôi có tính sai chút xíu, không ngờ bọn nó dùng ảo ảnh để khiến người nhà lão Phong tỉnh lại.
Thế nhưng yên chí đi, không dễ gì mà phá trận của tôi được.”
Điền Quý cười cười, lại lôi một lá bùa ra, dán vào cái vòng ghế đang bao quanh bảy người nhà họ Nguyễn.
Anh chàng quắc mắt, nét cười hòa nhã ban nãy thoắt cái trở nên lạnh lẽo:
“Vẫn cứ phải cách âm mấy người, nếu không thằng cụ tổ chúng mày nó nghe thấy thì hỏng hết cả màn kịch hay.”
Điền Quý lại lấy đũa vàng gõ vào xô máu, đổ bát mực tàu dùng ở sông âm vào.
Mực trắng hòa với máu đỏ, bỗng khiến cả xô máu trở nên trong suốt như gương, nhìn vào có thể soi rõ được mặt.
Anh chàng lại lấy đôi đũa vàng gõ hai cái vào thân xô, miệng lẩm nhẩm đọc chú.
Điền Quý kéo Phượng Ngân ngồi xuống ghế, chỉ vào cái xô trước mặt:
“Giờ thì cô cứ yên vị ở đây, chúng ta xem màn quỷ đánh quỷ.”
Danh Sách Chương: