Phượng Ngân nhìn vào, phát hiện hình ảnh phản chiếu trong xô nước đã biến thành cảnh sắc căn nhà của lão Nguyễn Hải Phong nhìn từ trên mây xuống, cứ như thể dùng máy ảnh bay để mà ghi hình vậy.
Điền Quý búng tay đánh chóc một cái, cười:
“Khó xem thì tôi đổi góc khác nhé?”
Bấy giờ, quả đúng có bảy con lợn đang lò mò đi lại quanh căn phòng, con thì loanh quanh ở sân sau, con thì luẩn quẩn trên mái nhà.
Được lệnh của Điền Quý, hình ảnh trong xô nước kéo gần vào, giúp Phượng Ngân thấy rõ hình dáng bọn lợn ma.
Lũ lợn con nào con nấy chắc phải hơn tạ, ổ bụng bị phanh ra một nhát từ cằm cho đến tận chân sau.
Thay vì bốn chân của loài eng éc bình thường, bọn này có bốn bàn chân trông như chân người.
Chỗ dưới cổ lợn có một cái khe nhỏ, máu chảy ra ồ ồ, ướt đẫm cả gạch lát mái.
Phía trên cổ thì mọc ra nửa thân trên của một người, có một cụ già tám mươi, hai đứa trẻ mới lên mười, và bốn người trưởng thành.
Xem ra đấy chính là người nhà của vị khách kia, cũng như hai sư thầy vắn số.
Gương mặt của hai vị Khai Tâm, Minh Đăng là đáng sợ nhất bọn.
Như những người khác thì có lẽ đã bị lũ lợn quỷ này khống chế rồi, trên mặt chỉ biết cười toe toét một điệu cười quái đản và đáng sợ, đôi mắt trắng dã chảy ra lệ máu thôi.
Hai người kia hình như vẫn còn đang chống cự, nên nửa bên mặt thì khô đét, răng cắn chặt, mắt khô và đờ ra nhưng vẫn còn thấy được con ngươi.
Nửa bên mặt khác thì da dẻ căng mịn như trẻ con, tròng mắt trắng dã, miệng nhếch lên cười một điệu ác độc.
Bọn nó vừa đi vòng quanh, vừa gõ cửa, vừa gọi:
“Ra đây.
Ra đây nào...”
Trong một thoáng, Phượng Ngân cảm giác như giọng người ban nãy là giọng chị gái mình, hoặc giọng một người quen mà cô nàng đã lâu rồi chưa gặp.
Dù rõ ràng mắt thấy đấy là lũ quỷ lên tiếng, nhưng trong lòng bỗng xuất hiện ý muốn vùng dậy trả lời.
Cô nàng lắc mạnh đầu, dằn cái ý định này xuống.
Người nhà Nguyễn Hải Phong hình như cũng muốn đáp, nhưng há mồm không nói nổi lấy một chữ.
Phượng Ngân đoán đấy ắt hẳn là công dụng của lá bùa Điền Quý mới dán ban nãy, nên rốt lại cũng không để ý đến nữa.
Cô nàng thấy mấy con quỷ cũng có lấy tay ấn cửa, nhưng cửa nẻo của căn phòng như có gắn keo, bọn chúng đẩy phát chán cũng chẳng si nhê gì nổi.
Bấy giờ, cô nàng mới ngó sang chỗ Quý, hỏi:
“Này.
Tại sao bọn nó không phá cửa mà vào luôn, việc gì phải khổ sở thế?”
“Không phải không muốn, mà là không thể.
Nước khác thế nào thì tôi không rõ vì chưa có điều kiện đi ngó nghiêng, nhưng ở nước ta, âm dương đều có luật lệ.
Cõi trần là của người, vậy nên mới được gọi là nhân gian, nhân giới.
Mặc xác là thần thánh hay ma quỷ, yêu quái hay thú thần, không phải thích làm gì thì làm, đều phải chịu hạn chế nhất định cả.
Nếu như dám cả gan trái luật, giới hành giả sẽ không để yên, hoặc tồi tệ hơn là khiến cho thế giới này bài xích.”
Điền Quý nói.
Cô nàng mới tiếp:
“Thế mà lúc nãy tôi thấy chúng nó tài phếp đáng sợ lắm, khiến thật thật giả giả cứ mơ hồ đi.”
“À.
Cái cô trông thấy nó không hẳn là ảo ảnh đâu.
Nói sao nhỉ...!cứ nghĩ nó là môt nơi này khác đi.
Bọn quỷ bày trận pháp hòng biến căn nhà này thành đất chết.
Nếu chẳng may chúng mà thành công thì đừng nói là xôi lá dứa, tôi có dán bùa chi chít chúng nó cũng phá được cửa mà xông vào, liên hoan xác thịt với cả lũ chúng ta một lượt.
Lúc đấy cô mà còn không tỉnh thì đừng trách tôi bỏ của chạy lấy người.”
Anh chàng bèn đáp.
Phượng Ngân bật cười, bảo:
“Này, anh không thấy đây không phải thời điểm phù hợp để đùa kiểu đấy à?”
“Thế à? Mà...!nếu chuyến đi này của tôi và cô mà có một ngày được viết thành truyện kinh dị chắc tay tác giả bị chửi xói máu đầu đấy nhỉ?”
Điền Quý ngả ra ghế, nói.
Phượng Ngân hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tự thấy đúng là những lần xông xáo này với anh chàng, hiếm khi nào hai người họ có cảm giác khẩn trương hay bí bách.
Có lẽ đúng như anh ta nói thật, nếu đây là tiểu thuyết kinh dị thì tay tác giả thất bại thảm hại rồi.
Cũng như lần này vậy...
Bên ngoài có quỷ lợn gõ cửa, người trong phòng lại nhởn nhơ ngồi quan sát, cứ như là xem truyền hình thực tế.
Phượng Ngân bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn quay sang:
“Này.
Có phải anh ngăn cản tôi là vì sợ cảnh trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi không?”
Ông chài mà cô nàng nhắc đến chính là ông cụ của nhà họ Nguyễn, cứ như lời Điền Quý nói thì đã tìm cách tu thành quỷ tiên.
Anh chàng nhún vai:
“Có thể có, cũng có thể không, ai mà biết được?”
“Anh không cố tình làm ra vẻ thần bí thì chết à?”
“Nếu tôi nói tôi mà không làm thế này thì có một nghìn cái mạng cũng chả đủ chết, cô tin không?”
Câu trả lời của Điền Quý khiến Phượng Ngân phải yên lặng suy ngẫm.
Bấy giờ, cô nàng lại phát giác chính vì hai người nhàn nhã nói chuyện với nhau mà người nhà họ Nguyễn đã bình tĩnh hơn lúc trước nhiều.
Có lẽ, ngay cả chuyện này cũng nằm trong tính toán của Điền Quý.
Một con người thâm sâu khó lường, chuyên trị chơi bài Súy Vân giả dại, đánh lạc hướng người khác, thế nhưng không khi nào mà anh chàng không tính trước ba bốn bước.
Ngay cả Phượng Ngân là người chung chiến tuyến với anh ta mà cũng khó lòng đề phòng, chứ đừng nói gì là kẻ khác.
Thế nhưng, câu đáp sau cùng ban nãy của anh chàng nghe không giống như đang nói dối.
“Nếu người kinh nghiệm đầy mình như Điền Quý còn găp nguy hiểm về tính mạng, thì liệu một tay mơ như mình có quá coi thường cõi âm hay không?”
Phượng Ngân thầm nghĩ.
Điền Quý khoát tay, bảo:
“Thôi, không cần cả nghĩ làm gì.
Tôi làm nghề này mười mấy năm rồi, với kinh nghiệm của tôi thì tiếp xúc với vài thứ đáng sợ thái quá cũng chẳng có gì mà lạ.
Tay mơ như cô không dễ gì đụng vào chúng nó đâu.”
Cô nàng tuy biết anh ta đang an ủi mình, song cũng không nói ra làm gì cả.
Mà lúc này, ở bên ngoài căn phòng, đám quỷ đã bắt đầu chuyển từ mê hoặc sang đe dọa.
Giọng chúng trầm hẳn xuống, trong gió nghe rõ tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Con lợn đứng trên mái nhà với nửa thân trên của một bà cụ mọc ra từ gáy cất giọng ồm ồm:
“Chúng mày thân lừa ưa nặng đấy nhỉ? Bây giờ mở cửa còn kịp, bọn tao sẽ tha cho hai đứa nhỏ.
Đừng có tưởng bở rằng mấy hạt nếp rách nát kia bảo vệ được chúng mày.
Nếu như bọn tao phải phá cửa vào, lúc đấy sẽ không có khoan hồng gì nữa đâu.”
Nó vừa nói dứt câu thì mây đen kéo tới đặc sệt, che khuất cả ánh trăng, khiến cả xóm quê tối om lại như ba mươi Tết.
Mắt của đám quỷ lợn chiếu sáng lập lòe, đỏ rực như hòn máu.
Bảy con lợn, tính cả cặp mắt người là hai mươi tám con mắt, vừa chuẩn ứng với tứ tượng, nhị thập bát tú trong chiêm tinh.
Sau đó, chỉ thấy bụi rơi ào ào từ trần nhà dưới những bước chân nặng trịch, cả căn nhà rung lên ầm ầm khi đám lợn cứ lấy hết sức bình sinh mà húc vào tường, vào cửa.
Ổ khóa nhảy cẫng như muốn rơi đánh oạch xuống đất, then cài cửa nứt toạc ra một đường, xem ra lúc nào cũng có thể rơi ra.
Điền Quý cười khẩy, quát:
“Chúng mày đã biết ông ở đây mà còn dám múa rìu qua mắt thợ? Chuyện cái trận ban nãy còn chưa quên à?”
Anh chàng vừa nói dứt lời, thì cả bầy quỷ đã bị một sức mạnh vô hình hất văng đi.
Con thì tóe máu đầu, con thì trào máu miệng, trông đến là thê thảm.
Bấy giờ, cái xô máu hai người dùng để theo dõi diễn biến ở bên ngoài bỗng nổi lên một cái mặt người, mũi to nanh dài, mắt lồi trợn ngược, có vẻ hung ác lắm.
Cái mặt ấy cứ nhìn khắp căn phòng, đoạn ngó chòng chọc vào Phượng Ngân, nghiến răng trèo trẹo:
“Chúng mày nhìn đã đủ chưa?”
Cô nàng bước lui lại một bước, không tùy tiện đáp cái mặt mà quay sang chỗ Điền Quý, hỏi:
“Này! Sao anh không bảo phép này của anh có thể bị chúng nó chui ngược đường dây thế này chứ?”
“Tôi chưa bao giờ bảo nó bảo mật tuyệt đối cả, tưởng cô phải tự hiểu chứ? Cơ mà nó nói cũng đúng, xem thế chắc là sướng con mắt rồi.
Này thằng quỷ kia, tặng mày một món quà cho biết mùi thế kỷ hai mươi nhé?”
Điền Quý vừa nói, vừa lấy trong túi ra một lúc tám ống viên sủi.
Anh chàng bật nắp toàn bộ, sau đó dốc thẳng xuống xô máu, cứ nhè mắt mũi mồm của cái mặt quỷ mà đổ.
Từng viên từng viên thuốc rơi lõm tõm xuống thứ chất lỏng trong suốt, đặc sệt như thủy ngân.
Cả cái xô bắt đầu sôi sùng sục lên như bể nung vôi, lẫn trong tiếng dịch lỏng rít gào là âm thanh kêu la oai oái của con quỷ.
Điền Quý vừa ngoáy mũi, vừa ra hiệu cho Phượng Ngân:
“Chuẩn bị sẵn sàng đi, sắp tới chuyện sẽ không nhẹ nhàng nữa đâu.”
“Ý anh là quỷ tiên rất mạnh?”
Cô nàng xốc lại ngọn thương, nheo mắt sẵn sàng xung trận.
Anh chàng nhún vai, bảo:
“Quỷ tiên không đáng ngại, nó cùng lắm chỉ đánh ngang pheo với đám quỷ lợn thôi.
Mà nay bọn lợn ma đã bị trận của tôi đánh bị thương, về lâu về dài chắc chắn sẽ thua thiệt.”
“Ý anh là...!Vân Kiếm?”
Phượng Ngân nhớ lại trận đánh trên đồi hoa sim mà rùng mình một cái.
“Thất Kiếm Thánh không dễ đối phó.
Ở trên đỉnh đồi, nếu không phải tôi có thuốc quý, lại lợi dụng địa thế phong thủy có sẵn thì khéo bị xiên như xiên chả trước khi lão Trúc Kiếm kịp đến rồi.
Nói đây là để cô đề phòng thế.
Một khi con ả đến, bọn lợn quỷ thắng chắc trận này.”
“Cũng tức là tôi phải giúp quỷ tiên?”
“Đại loại thế.”
Danh Sách Chương: