Nhân vật như thế, chức cao quyền trọng, quyền lực trong tay rất lớn, địa vị còn trên cả Thái Phó. Bởi vì triều đình là do Tam Công nắm giữ, mà Thái Phó chẳng qua là một người trong Tam Công mà thôi. Còn Vũ Mục lại là người duy nhất trực tiếp chưởng khống quân đội Đại Chu. Được xưng là bách chiến bách thắng, tấn công chưa bao giờ nếm mùi chiến bại! Các sách lược tác chiến của Đại Chu hoàng triều với Ngũ Hoang toàn là một mình một người Vũ Mục định ra.
Không cần phải nói mấy người ở Trấn Quốc hầu phủ hay Bình Đình hầu phủ lớn lối, nhưng chỉ cần Vũ Mục nói một câu thôi thì lập tức sẽ có hai vị Quý Tộc hầu bị cách chức làm bình dân. Hơn nữa gia quyến và hai vị Quý Tộc hầu này còn phải lo lắng kinh sợ, không dám có oán hận trong lòng.
Tứ Phương hầu phủ cũng chỉ là một gia tộc võ tướng mới lên, nếu như nói Vũ Mục là một tòa thái sơn thì Tứ Phương hầu phủ chỉ là một hòn trứng mà thôi. Thiếp mời của Vũ Mục lúc này quả thật làm cho người ta có cảm giác có một tòa núi Thái Sơn đánh xuống, rung động vô cùng.
– Thì ra là Lý tướng quân, mệnh phụ thất lễ. Mời tướng quân vào trong.
Cũng là Hoa Dương phu nhân phản ứng trước, đón Chinh Bắc tướng quân Lý Ký cùng với Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng cùng nhau đón vào trong phủ.
Đoàn người cùng nhau tiến vào chính sảnh của Tứ Phương hầu phủ, một hồi sau thì khách chủ cũng đã ngồi xuống. Trương Nhượng cùng Lý Ký nhìn lẫn nhau, trong lòng có chút suy đoán. Không khí nhất thời hơi cổ quái.
Cuối cùng vẫn là Trương Nhượng nói trước tiến, hắn đứng dậy chắp tay rồi từ trong tay áo lấy ra một tấm thiếp màu đỏ, đưa tới.
– Hoa Dương phu nhân, đây là lễ thiếp của Thái Phó đại nhân. Lệnh công tử còn trẻ thông minh, thi văn Nguyên Tiêu lực áp quần hùng, lấy được vị trí thứ nhất của thi văn. Thái Phó đại nhân đối với việc này rất là tán thưởng, muốn thu tiểu hầu gia làm đệ tử ký danh. Không biết ý của Hoa Dương phu nhân với việc này như thế nào a?
– Đệ nhất thi văn?
Hoa Dương phu nhân cũng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng sau khi nghe được câu này vẫn là ngây ngốc không thôi, dường như không tin được vào lỗ tai mình. Theo phản ứng, Hoa Dương phu nhân nhìn về Phương Vân, ánh mắt như muốn hỏi.
– Mẫu thân, mấy ngày trước người đến rạng sáng mới về phủ, hài nhi cũng muốn nói cho người biết chuyện này, nhưng thấy mẫu thân mệt mỏi ngủ đi không dám quấy rầy. Cho nên nhất thời đã quên đi.
Phương Vân đứng dậy, đối với mẫu thân Hoa Dương phu nhân thi lễ một cái, cung kính nói.
Nghe được câu này, Hoa Dương phu nhân rốt cục hiểu, tại sao mới sáng sớm mà đã có nhiều quà lễ đến như vậy. Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Phương Vân, trong lòng Hoa Dương phu nhân đột nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong hai đứa con của mình thì người mà bà không yên nhất chính là Phương Vân. Trong mấy tháng này, Phương Vân mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, điều này ai cũng có thể thấy được. Nhưng Hoa Dương phu nhân thật không ngờ rằng, Phương Vân lại có thể lấy được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn rồi được Thái Phó đại nhân tán thưởng! Phải biết rằng, hắn mấy tháng nay chuyên tâm luyện võ, ngay cả quyển sách cũng chưa hề đụng đến a!
– Hoa Dương phu nhân, không biết ý của người như thế nào?
Trương Nhượng hỏi, mấy tên người hầu của Hàn Lâm viện ở phía sau cũng chăm chú lắng nghe.
– Trương đại nhân, sự việc quan trọng. Có thể để mệnh phụ suy nghĩ trước một chút được không?
Hoa Dương phu nhân hít sâu một hơi, cũng không có lập tức đồng ý. Nàng cũng mới nghe được là ngoài Thái Phó còn có Vũ Mục! Hoa Dương phu nhân chủ trì Tứ Phương hầu phủ đã mấy chục năm, tuyệt đối không phải là người thất thố.
– Lý đại nhân, hồi nãy ngài có nói là Vũ Mục đại nhân cũng có lễ thiếp?
Hoa Dương phu nhân quay đầu nhìn về Lý Kỳ, dò hỏi. Lời này vừa nói ra, đám người Trương Nhượng cũng nhìn về phía Lý Kỳ, thần sắc có hơi chút khẩn trương.
Lý Kỳ lo sợ Hoa Dương phu nhân đáp ứng Trương Nhượng, nãy giờ lo lắng vô cùng. Thấy Hoa Dương phu nhân cũng không có lập tức đáp ứng, lúc này mới yên lòng lại.
– Vâng, phu nhân. Tiểu hầu gia văn võ song toàn, không những đạt được đệ nhất của thi văn mà đồng thời cũng đạt được đệ nhất của cuộc thi võ. Vũ Mục đại nhân luôn yêu thích nhân tài, lần này đưa ra lễ thiếp tới bái phỏng, chính là hi vọng phu nhân có thể cho phép tiểu hầu gia gia nhập quân ngũ. Dù sao, Tứ Phương hầu cũng là người trong quân ngũ!
Lý Ký vừa nói vừa đưa lễ thiếp tới. Trên cái lễ thiếp màu đỏ có mấy chữ màu vàng to kinh tâm đập vào mắt. Vũ Mục Đại Chu chưa bao giờ đưa lễ thiếp cho bất cứ ai, đây là lần đầu tiên!
Lý Ký hồi tưởng lại chuyện của mấy ngày trước.
Ngày đó, sau khi cuộc thi võ tết Nguyên Tiêu kết thúc, hắn đã tự mình viết một phong tư tự mình đưa cho thượng cấp, chuẩn bị đề cử Phương Vân. Nhưng không biết tại sao chuyện này lại kinh động tới Vũ Mục đại nhân. Vị tương đương với thần của Đại Chu này còn phái người đưa lễ thiếp tới, nói muốn chính hắn đi tới bái phỏng Tứ Phương hầu phủ.
“Khí vận của Tứ Phương hầu phủ thật là lớn a. Đại nhân Vũ Mục trong mấy chục năm nay chưa hề đưa lễ thiếp cho ai. Lần này lại vì một cuộc thi đấu võ tết Nguyên Tiêu mà phá lệ!
Lý Kỳ nhìn cái lễ thiếp, trong lòng cũng là vô cùng hâm mộ. Có những lời này của Vũ Mục, đứa con thứ này của Phương gia nếu gia nhập quân ngũ thì tiền đồ vô lượng!
– Lý đại nhân, làm phiền ngài. Chuyện này quá đột ngột, có thể để mệnh phụ cẩn thận suy nghĩ được không?
Hoa Dương phu nhân đưa hai tay nhận lấy lễ thiếp của Vũ Mục, vẻ mặt trịnh trọng, cũng không có lập tức đáp ứng.
Lý Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hắn mặc dù là vũ phu nhưng cũng không phải là ngu xuẩn. Khi đến nhìn thấy Hàn Lâm Học Sĩ Trương Nhượng thì hắn đã biết chuyện này sau lưng còn có bóng dáng của Thái Phó lẫn vào, hắn cũng hiểu rằng chuyện này không còn đơn giản nữa.
Suy nghĩ một chút, Lý Kỳ lại nói thêm một câu.
– Phu nhân, chuyện này, cho dù người có đồng ý hay không thì Vũ Mục đại nhân hi vọng ngài có thể nhắn lại cho.
– Phu nhân, Thái Phó đại nhân cũng có ý này.
Trương Nhượng chắp tay, cũng nói như thế.
Lễ thiếp, là một loại bái phỏng chính thức. Dựa theo quy củ, trước khi Trương Nhượng, Lý Kỳ rời khỏi Tứ Phương hầu phủ thì Hoa Dương phu nhân phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn chính thức.
Hai câu nói này vừa phát ra, không khí bên trong chính sảnh của Tứ Phương hầu phủ đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Một vị là Thái Phó đương triều, một vị là quân thần Đại Chu. Dựa theo lệ cũ của Đại Chu, văn võ phân trị. Võ quan không thể làm văn quan nữa, mà văn quan cũng không thể làm văn võ nữa. Trong hai cái, Phương Vân chỉ có thể chọn một!
Hoa Dương phu nhân cầm hai tờ thiếp trong tay, trong lòng nặng trịch.
Hai cái lễ thiếp màu đỏ này, cho dù bất kỳ một thế gia nào của Đại Chu có một trong hai cái cũng làm cho cái thế gia đó nổi điên lên, mọi người tắm rửa thay quần áo, dâng hương lạy tổ. Mà Tứ Phương hầu phủ hiện tại lại nhận cùng lúc hai tờ!
Hoa Dương phu nhân nghiêng đầu nhìn Phương Vân một cái, tâm tình trong lòng vô cùng phức tạp. Phương Vân đồng thời lấy được vị trí đệ nhất của thi văn lẫn thi võ, đây đúng là một chuyện vui lớn. Hoa Dương phu nhân làm mẫu thân, thấy thế cũng vừa cao hứng vừa kiêu ngạo. Nhưng theo cái tin vui lớn đó thì Tứ Phương hầu phủ cũng rơi vào một tình cảnh gian nan!
Hai tờ thiếp, rốt cuộc là chọn tờ nào!
Mà Phương Vân vào lúc này, cũng có một cảm giác không ổn!
“Lần bái phỏng này, bất luận là Vũ Mục hay Thái Phó cũng không có xuất hiện mà chỉ sai hạ nhân đưa tới. Đồng thời, cho dù là Vũ Mục hay Thái Phó cũng không cho ta cái gì tốt đẹp thật sự. Thái Phó cũng chỉ là đệ tử ký danh, đệ tử ký danh mặc dù là đệ tử nhưng cũng chỉ là bên ngoài. Về phần Vũ Mục lại càng dứt khoát hơn, cũng chỉ hi vọng ta gia nhập quân ngũ.”
Phương Vân cúi đầu trầm tư, trong đầu hiện lên trăm ngàn ý niệm. Chỉ trong thời gian nháy mắt, hắn đã nắm được vấn đề trọng yếu: “Đây là một trận tranh chấp giữa Binh gia với Nho gia! Đại Chu sau này sẽ rơi vào thời buổi loạn thế rồi.”
Phương Vân trong lòng hiểu rõ, suy nghĩ một chút cũng biết. Chỉ sợ là cái đề thi văn của tết Nguyên Tiêu hôm trước đã truyền ra ngoài rồi. Giữa sự lựa chọn Binh gia cùng Nho gia, một lần nữa mình phải lựa chọn.
Nhưng mà, Phương Vân cũng hiểu. Thái Phó cùng với Vũ Mục đây cũng chỉ là dò xét, cũng không có đưa ra lời hứa hẹn thiết thực. Nhưng cũng không thể nói đây là lời nói suông của hai người. Đệ tử ký danh hoàn toàn có thể chuyển thành đệ tử chính thức, thậm chí còn làm Thái Phó đời sau của Đại Chu. Về phần Vũ Mục, chỉ cần một phần lễ thiếp của Vũ Mục, nếu như một khi gia nhập quân ngũ thì cho dù ngày sau có đối địch với Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu, họ cũng không dám làm gì mình. Hôm nay có được một câu nói của Vũ Mục, tương lai được phong hầu cũng không phải là lời nói chơi.
Phương Vân đang suy tư, Hoa Dương phu nhân cũng đang suy tư!
Vị nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân đương triều này, ở kinh thành một tay chống đỡ Phương gia. Ở kinh thành đã mấy chục năm, vị Cáo Mệnh phu nhân này cũng đã vượt qua biết bao âm mưu ám toán giãy dụa với các phu nhân Đại Chu. Các dạng mánh khóe, âm mưu gì nàng cũng đã gặp hết.
Nhưng từ trong hai cái lễ thiếp này, Hoa Dương phu nhân cũng có thể ngửi thấy mùi vị mâu thuẫn của Nho gia cùng với Binh gia.
Đáp ứng Vũ Mục hay đáp ứng Thái Phó?
Tay của Hoa Dương phu nhân cũng đã đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên nàng cảm giác được sự tồn vong nguy hiểm của gia tộc này. Loại nguy hiểm này tuy không thể nhìn thấy nhưng nó lại tồn tại vô cùng chân thật.
– Mẫu thân.
Thấy thần sắc lo lắng của mẫu thân, Phương Vân rốt cuộc đã nói chuyện.
– Mẫu thân, chuyện này có thể để cho con làm chủ được không?
Hoa Dương phu nhân dơ dự một chút, theo bản năng nhìn Phương Vân một cái, chỉ thấy hắn thần sắc tự nhiên, tự tin vô cùng, dường như đã sớm có chủ kiến.
“Thôi, chuyện này nhất thời cũng không có ý gì hay cả. Cứ nghe Vân nhi nói một câu vậy. Vân nhi dù sao cũng còn nhỏ, cho dù có nói sai thì cũng là lời của con nít thôi, sẽ không chọc giận Vũ Mục cùng Thái Phó. Cùng lắm thì nói phu quân bỏ đi hầu vị, cả nhà cùng nhau về điền viên.”
Nghĩ như vậy, Hoa Dương phu nhân lại nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng mà nàng cũng đưa ánh mắt về Trương Nhượng cùng với Lý Ký để hỏi ý.
– Phu nhân, công tử dù sao cũng là người trọng cuộc. Nếu không ngại thì cứ nghe tiểu hầu gia nói một lời đi.
Trương Nhượng gật đầu nói.
– Ừ, ta cũng có ý này. Nếu như tiểu hầu gia đã có quyết định gia nhập quân ngũ, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Lý Ký cũng đồng ý nói.
Hoa Dương phu nhân lúc này mới gật đầu.
– Vân nhi, ngươi có lời gì muốn nói thì cứ nói đi.
======
Chương 44: Thư Từ Man Hoang
Được sự đồng ý của mẫu thân, Phương Vân xoay người lại, trước thi lễ với Trương Nhượng một cái rồi nói.
– Trương đại nhân, có thể được sự tán thưởng của Thái Phó đại nhân, đây là phúc phận của Phương Vân. Nhưng mà Phương Vân còn nhỏ, năm nay cũng mới chỉ có mười lăm tuổi. Có thể đạt được vị trí thứ nhất của thi văn cũng chỉ là may mắn mà thôi. Được lọt vào mắt xanh của Thái Phó gây cho Phương Vân sự mừng rõ cùng kinh hãi. Mừng rõ là được Thái Phó tán thưởng, còn lo lắng là lo mình tài học chưa cao, sẽ làm xấu mặt Thái Phó. Đại nhân, Phương Vân hi vọng ngài có thể trở về chuyển lời cho Thái Phó, hi vọng Thái Phó đại nhân có thể cho Phương Vân một chút thời gian, để Phương Vân có thể đi học, tích lũy tu dưỡng học vấn. Như vậy, trong tương lai học trò sẽ không làm tổn hại đến mỹ danh của Thái Phó.
Lời nói này của Phương Vân, câu nào câu nấy đều uyển chuyển lo lắng cho Thái Phó. Mấy người Trương Nhượng cùng với mấy người hầu của Hàn Lâm viện cũng gật đầu lia lịa. Có mấy lời như vậy, ít nhất khi gặp được Thái Phó đại nhân cũng có thể nói được.
Nói xong mấy câu này, Phương Vân lại chuyển hướng thi lễ với Lý Ký một cái.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
– Lý đại nhân, Vũ Mục đại nhân trấn áp vận mệnh Đại Chu, chức cao quyền trọng, là thần của Đại Chu. Phương Vân từ nhỏ đã cực kỳ ngưỡng mộ Vũ Mục đại nhân. Lần này có thể được Vũ Mục hỏi thăm là phúc ba đời của Phương Vân. Nhưng mà Phương Vân vừa mới qua lễ trưởng thành, dựa theo thông lệ cũ của Đại Chu thì sĩ tử sau khi làm lễ trưởng thành phải đi đến mỏ rèn luyện. Phương Vân hi vọng Vũ Mục đại nhân có thể cho tại hạ một chút thời gian. Vào năm sau, hoa xuân hé nở, tại hạ sau khi từ mỏ rèn luyện trở về, sẽ cho quyết định.
Bên Vũ Mục, Phương Vân cũng không có mạo muội đáp ứng. Cái chuyện này, nếu cứ như tùy tiện đáp ứng một bên mà bỏ qua bên kia thì sẽ là biểu hiện cực kỳ thất thố, sẽ rước tới tai họa ngập đầu. Nhưng mà, Phương Vân cũng không có cự tuyệt lời mời của bên Vũ Mục. Cho dù là vào triều làm quan hay là gia nhập quân ngũ cũng là con đường phải chọn của Phương Vân. Nếu có sự chiếu cố của Vũ Mục cùng Thái Phó thì cho dù là bước lên con đường nào, cũng là bước đều trên mây, tiền đồ vô lượng!
Lý Ký sau khi nghe được cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà, hắn đối với Phương Vân thật sự là yêu tài. Biểu hiện của Phương Vân càng tự nhiên hào phóng, càng nổi bật thì cái lòng muốn Phương Vân gia nhập quân ngũ của hắn càng nhiều hơn.
– Lời của tiểu hầu gia, ta sẽ chuyển lời cho Vũ Mục đại nhân. Nếu như có hồi âm, ta sẽ lại tới làm phiền rồi. Hi vọng năm sau khi tiểu hầu gia từ mỏ rèn luyện trở về sẽ có thể cho Vũ Mục đại nhân một câu trả lời chắc chắn.
Lý Ký lúc này đứng lên, võ quan Đại Chu trước giờ tới nhanh mà đi cũng nhanh trước.
– Hoa Dương phu nhân, hạ quan cáo từ trước.
Trương Nhượng lúc này cũng đứng lên dẫn theo mấy tên người hầu theo.
– Lời của tiểu tướng công, ta cũng sẽ chuyển cho Thái Phó đại nhân. Hoa Dương phu nhân, trong Hàn Lâm học viện còn có chút chuyện, Trương Nhượng làm phiền rồi.
Lần này, mặc dù không thể lấy được câu trả lời chắc chắn của Hoa Dương phu nhân, nhưng ít ra Hoa Dương phu nhân cũng không có đồng ý với Vũ Mục. Kết quả như thế cũng đã được rồi.
– Để mệnh phụ tiễn hai vị đại nhân rời đi.
Hoa Dương phu nhân đứng dậy, tiễn Trương Nhượng cùng với Lý Ký ra khỏi hầu phủ. Một cơn nguy cơ đã được một câu nói của Phương Vân vô hình hóa giải.
“Vân nhi, con đã trưởng thành rồi.”
Sau khi đưa hai vị đại nhân rời đi. Hoa Dương phu nhân trở lại chính sảnh, ánh mắt nhìn Phương Vân đầy phức tạp. Cách nói chuyện cùng làm việc của Phương Vân so với trước kia đã có sự biến hóa một trởi một vực. Điều này làm cho Hoa Dương phu nhân hết sức vui mừng.
“Hài tử đã lớn, đã không cần ta che chở nữa rồi.”
Hoa Dương phu nhân nghĩ tới đây, đột nhiên rơi lệ.
– Mẫu thân, người sao vậy?
Phương Vân thấy thế sợ hãi hỏi.
– Không có chuyện gì, mẫu thân cao hứng thôi.
Hoa Dương phu nhân lau đi nước mắt, ôm Phương Vân.
– Con ta văn võ song toàn, đồng thời đạt được đệ nhất của thi văn lẫn thi võ. Có một người con như thế mẫu thân làm sao không thể cao hứng đây.
Phương Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới chuyện vừa rồi, ánh mắt không khỏi buồn đi.
– Mẫu thân, thật xin lỗi. Con chỉ muốn được phần thưởng của hoàng thất trong tết Nguyên Tiêu. Không nghĩ tới lại lọt vào đấu tranh của Vũ Mục cùng Thái Phó! Để cho mẫu thân quan tâm rồi!
– Hài tử, không nên tự trách mình. Con nghĩ thử xem, cả kinh thành này có nhà ai có thể đồng thời lọt vào mắt xanh của Vũ Mục cùng với Thái Phó? Đây chính là vinh quang đầy trời của nhà chúng ta, coi như là những thế gia khác, kể cả Mãng Hoang hầu cũng muốn cầu mà không được.
Hoa Dương phu nhân lúc này lại có một chút hi vọng. Dù sao, tệ nhất cũng chỉ là từ hầu về quê mà thôi. Nghĩ đến phu quân mình, Hoa Dương phu nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện. Nàng đưa tay vào trong ngực, lấy ra một phong thư có đóng dấu trong quân ra.
– Vân nhi, mấy tháng trước, sau khi săn bắn ở Đông Giao kết thúc, ta đã có viết cho phụ thân con một bức thư. Hôm nay, phụ thân con đã hồi âm về rồi. Trong đó có một phong thư là viết cho con. Phong thư này, sau khi con về phòng hãy mở ra xem.
Hoa Dương phu nhân nói xong rồi đem phong thư đưa tới. Phương Vân theo bản năng lấy, ngơ ngác nhìn phong thư trong tay.
– Phụ nhân đưa thư cho ta….
Nắm lấy bức thư được gửi từ hoang dã xa xôi. Trong lòng Phương Vân đột nhiên sinh ra cảm giác xa xôi và lạ lẫm.
Cái từ phụ thân này đối với Phương Vân phải nói là quá mức xa xôi và mơ hồ. Vào kiếp trước, phụ thân rất ít khi trở về kinh thành. Thậm chí khi hắn chết ở bên ngoài, cũng chỉ có mấy người ở cùng về nói tin ‘Tứ Phương Hầu Phương Dận âm mưu tạo phản đã bị Nhân Hoàng đánh chết!’
Phương Vân cố gắng nhớ lại hình dáng của phụ thân, nhưng trong đầu chỉ là một mảnh hỗn loạn. Ấn tượng duy nhất là phụ thân vô cùng cao lớn, khôi ngô, hơn nữa vô cùng uy nghiêm. Đang nhớ đến đây thì đột nhiên bên tai nghe được thanh âm của Hoa Dương phu nhân.
– Lần săn thú ở Đông Giao, Dương Bưu mặc dù chết ở trong miệng của Hoàng Kim Giác Mãng, nhưng Bình Đỉnh hầu phủ lại không cho là vậy. Hiển Hoa phu nhân khi đó cũng cho là con cùng với Lâm nhi hại chết Dương Bưu. Mẫu thân lo lắng cho sự an nguy của các con nên đã nói với phụ thân cho người đến hộ vệ.
– Hộ vệ?
Phương Vân lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Từ lần bị tập kích trước cửa cung trước, Phương Vân cũng cảm giác được là cần phải có hộ vệ theo, nhưng mà lấy thực lực hiện giờ của Phương Vân, những hộ vệ bình thường không thể bảo vệ hắn được.
“Phụ thân tọa trấn Nam Man, thủ hạ dưới tay cao thủ nhiều như mây. Lần này phái ra cao thủ thì tu vi của người đó hẳn là không kém.’
Phương Vân trong lòng thầm nghĩ, cũng không có ý cự tuyệt. Lấy tu vi của hắn hiện tại chỉ là Khí Tràng cảnh đỉnh phong, nhìn khắp các sĩ tử ở kinh thành đã không còn ai là đối thủ của hắn. Nhưng đây cũng là giới hạn trong các sĩ tử mà thôi. Người nam tử mặc áo bào đen chặn đánh hắn hôm trước, thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn.
– Ra đi!
Thanh âm của Hoa Dương phu nhân vừa phát ra, thì sau tấm bình phong của chánh đường đã xuất hiện một bóng người đi ra. Thấy người này thì Phương Vân lại vô cùng kinh hãi, không ngờ lại là một nữ nhân!
Người nữ này vóc người mê hoặc, làn da trắng như ngọc, trên người mặc một bộ đồ màu xanh. Trên mặt của nàng lại có mang một cái mặt nạ bằng bạc lạnh như băng, toát ra một cỗ hơi thở thần bí, quỷ dị.
“Quân doanh ở Hoang Dã là trọng địa của quân ngũ Đại Chu, phụ thân lại quanh năm trấn giữ ở biên hoang, tất cả người trong quân đều là nam nhân, sao người lại phái một người nữ tới làm hộ vệ cho ta!”
Phương Vân trong lòng tràn đầy khiếp sợ, có nhiều nghi hoặc nhưng không giải đáp được.
– Khổng Tước, ra mắt phu nhân!
Vào lúc này, người này thi lễ với Hoa Dương phu nhân ở bên cạnh. Thanh âm của nàng lạnh như băng, giọng nói của nàng cũng không có cung kính bao nhiêu, phải nói là giống như làm theo lệnh thì đúng hơn.
– Ừ, ngươi tới ra mắt tiểu hầu gia đi, đây chính là người mà hầu gia kêu ngươi tới bảo vệ.
Hoa Dương phu nhân chỉ vào Phương Vân nói.
Cô gái tên Khổng Tước này quay lại, một đôi tròng mắt lãnh khốc vô tình đập vào mắt của Phương Vân. Lòng của Phương Vân tràn ngập rung động, có cảm giác giống như là bị kim châm vào, cực kỳ nguy hiểm.
-Khổng Tước ra mắt tiểu hầu gia!
Người nữ này lúc này mới cúi đầu, khẽ nói.
“Ta xem nhẹ nàng rồi, nàng đang thị uy với ta!”
Phương Vân cũng có thể thấy được tu vi của người này rất cao, một ánh mắt thôi cũng làm cho mình có cảm giác bị kim đam, tu vi rõ ràng cao hơn mình rất nhiều.
– Ngươi có thể phi hành không?
Phương Vân đột nhiên hỏi.
Khuôn mặt vốn được che giấu của Khổng Tước không thể biết được điều gì, Chỉ thấy hai cánh tay của nàng khẽ nhếch lên, rồi dưới ánh mắt khiếp sợ của Phương Vân, hai chân của nàng nhấc lên khỏi mặt đấy, cứ như vậy mà lơ lửng trên không trung.
“Thoát Thai Cảnh, người nữ này lại là cường giả Thoát Thai Cảnh!”
Phương Vân trong lòng thất kinh, rốt cuộc đã hoàn toàn yên tâm đối với người nữ này. Thực lực như vậy nếu đặt trong quân ngũ của Đại Chu thì đã là nhân vật cấp Đô Úy, thậm chí còn có thể làm Đại Tướng Quân.
Phụ thân mình lần này cũng ra tay quá lớn rồi, trực tiếp phái một người cấp bậc Đô Úy, Đại Tướng Quân tới làm hộ vệ cho mình!
– Tiểu hầu gia, lúc ta đi thì Hầu gia cũng đã có dặn qua là ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của ngươi, còn những điều khác thì không cần. Đồng thời, hành tung của ta, ngươi cũng không thể quản, cũng không thể câu thúc.
Khổng Tước đáp xuống đất, thản nhiên nói.
– Biết rồi, lúc bình thường ngươi cứ tùy ý làm việc. Ta sẽ không quản hành động của ngươi.
Tinh thần, ý chí của người tập võ rất nặng. Phương Vân cũng hiểu rằng những cao thủ có thể đạt đến Thoát Thai Cảnh, phần lớn đều có ngạo khí, nên sẽ không thích bị người khác quản thúc.
Đột nhiên, dường như Khổng Tước cảm ứng được gì đó, thân thể khẽ động, liền quỷ dị biến mất khỏi phòng. Phương Vân trong lòng đang kinh ngạc thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, một gã hộ vệ của Hầu phủ ở ngoài nói.
– Phu nhân, hoàng thất phái cấm quân đưa tới một cái hộp, nói là đồ thiếu gia giành được ở tết Nguyên Tiêu.
“Vực Ngoại Tinh Thần Thiết của ta đã được đưa đến rồi.” Phương Vân trong lòng mừng như điên, lớn tiếng nói.
– Đưa cái đó đến phòng của ta.
– Vâng, thiếu gia!
Tiếng bước chân của hộ vệ xa dần.
– Mẫu thân, vừa rồi con tham gia cuộc thi ở tết Nguyên Tiêu chính là vì phần thưởng này của hoàng thất Đây là một phần Vực Ngoại Tinh Thần Thiết, lớn khoảng đầu nắm tay! Có được khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này, năm sau khi con đi đến mỏ rèn luyện vào mùa đông, con có thể chế tạo được khôi giáp của riêng con rồi!
Phương Vân xoay người nhìn mẫu thân nói. Sau lễ trưởng thành thì các sĩ tử phải đi mỏ rèn luyện, đối với những người khác thì đây chỉ là một cái lệ cũ của Đại Chu. Nhưng đối với Phương Vân mà nói thì lại hoàn toàn khác.
Hoa Dương phu nhân nghe vậy cũng rung động không thôi. Bà mặc dù không tập võ, nhưng dù sao phu quân của bà cũng là vương hầu Đại Chu, cho nên bà cũng biết một số đồ vật của võ đạo. Vực ngoại tinh thần thiết là vật vô cùng quý báu, giá trị liên thành, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.
Sau khi bái biệt mẫu thân, Phương Vân nhanh chóng về phòng mình.