• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Thiên Tà Tông

Đẩy cửa phòng ra, Phương Vân liền nhìn thấy có một cái hộp bằng sắt đang được để ngay ở giữa phòng.


“Chuyện gì thế này? Đồ quý giá như Vực Ngoại Tinh Thần Thiết mà cứ để trên mặt đất như vậy!”


Phương Vân có chút không vui đi tới, cúi người xuống lấy cái hộp sắt, muốn nhấc nó lên.


“Ủa? Giống như là mọc rễ vậy!”


Một trảo này của Phương Vân lại không thể lấy hộp sắt lên. Trong lòng có chút làm lạ, lại gia thêm chút nội lực, nhưng vẫn không thể lấy lên.


“Vật này lại nặng như vậy ư!”


Lúc này đây Phương Vân đã kinh hãi rồi. Đột nhiên thở mạnh, rồi phát lực mạnh ra, trong tay lúc này đã có lực kéo đến mấy ngàn cân rồi mới kéo hộp sắt lên được. Một cảm giác nặng trịch từ tay truyền đến, Phương Vân đoán cái hộp này khoảng bảy, tám trăm cân.


“Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết lại nặng như vậy! Hèn chi không trách bọn họ không để trên bàn được. Bàn gỗ này căn bản không thể chịu được sức nặng như vậy, nếu như cứ để lên đó thì sẽ sụp ngay!”


Vực Ngoại Tinh Thần Thiết là tinh hoa của ngôi sao trên trời, nên cho dù có nặng hơn thì Phương Vân cũng hiểu được. Mở hộp sắt ra, liền nhìn thấy một khối sắt cỡ khoảng nắm tay đang nằm ở đáy hộp, quanh thân còn tán ra một tia sáng yếu ớt, gây cho người ta cảm giác chính nó là một ngôi sao cỡ nhỏ vậy.


“Đây chính là ngôi sao trên bầu trời, không ngờ nó lại có hình dáng như vậy.”


Phương Vân cẩn thận đánh giá. Vào lúc bình thường, những ngôi sao này cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, không có cách nào tiếp xúc gần như vậy được.


“Một quyền liền có thể làm rung chuyển ngôi sao, một chưởng là có thể đánh những ngôi sao này rớt xuống đất! Không biết khi nào ta có thể có được thực lực như vậy đây!”


Nghĩ tới cảnh tượng những cường giả thần bí trong hoàng thất đánh ngôi sao rớt xuống, Phương Vân không khỏi mê mang một hồi. Đột nhiên, một làn gió thơm bay vào trong mũi, Phương Vân rùng mình, chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy Khổng Tước không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng hắn, đang đứng ngay sau lưng của hắn.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Trên mặt của Khổng Tước vẫn đeo cái mặt nạ bằng bạc, căn bản không nhìn ra mặt nàng có biến hóa gì không. Nhưng mà Phương Vân vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nàng lúc nhìn thấy Vực Ngoại Tinh Thần Thiết có chút biển đổi.


– Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết như vậy đã là niềm mơ ước của Đạo Môn, Ma Môn. Nếu như trước khi ngươi đến mỏ rèn luyện mà muốn đem vật này ra ngoài. Ta khuyên ngươi hãy bỏ ý định đó đi.


Khổng Tước rốt cuộc nói chuyện.


– Đạo Môn, Ma Môn?


Phương Vân ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Khổng Tước.


Khổng Tước cũng không có trả lời vấn đề của Phương Vân, nàng thu hồi ánh mắt lại, hờ hững nói.


– Vực Ngoại Tinh Thần Thiết không chỉ là tài liệu cực phẩm để rèn khôi giáp mà còn lại tài liệu cực phẩm để người trong Ma Môn, Đạo Môn luyện đao, kiếm, pháp khí. Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết như vậy đã đủ để họ kéo đến đây. Lấy thực lực của ngươi bây giờ, căn bản là bảo vệ không nổi.


– Vậy theo ý của ngươi thì ta nên làm thế nào?


Phương Vân hỏi.


– Đào đất chôn sâu!


Một câu trả lời cực kỳ đơn giản.


Phương Vân liền giật mình.Hắn còn chuẩn bị mang theo khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này đi tới mỏ rèn luyện để chế tạo khôi giáp cho chính mình.


Khổng Tước nhìn lướt qua Phương Vân, dường như đoán được suy nghĩ của hắn.


– Lấy thực lực của ngươi bây giờ. Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết bằng ngón tay cái đã đủ cho ngươi sử dụng.


Phương Vân lắc đầu.


– Ta có đọc qua sách, biết được những thứ Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này đã được mài dũa qua ngàn năm, vĩnh hằng bất diệt, cực kỳ chắn chắn. Những thủ đoạn bình thường căn bản không thể gây thương tổn được cho nó. Chỉ có đem đến mỏ, vận dụng những địa hỏi cực sâu dưới lòng đất mới có thể hoa tan nó. Coi như là muốn dùng một ít, ta cũng chỉ có thể đem nó đến mỏ mới có cơ hội phân tách nó ra.


– Không cần phiền phức như vậy, ở chỗ này có thể tách ra được rồi.


Thanh âm vừa phát ra, Khổng Tước đột nhiên tung người tiến đến, rồi ở ngay trên hai cái bao tay màu vàng phát ra một tiếng kêu thanh thúy, hai thanh đoản kiếm sắc bén màu hoàng kim xuất hiện. Hai thanh đoản kiếm màu này vừa xuất hiện, nhất thời hàn khí như nước dâng lên xuất hiện trong phòng, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.


Chỉ thấy thân thể của Khổng Tước thoáng hiện một cái, quỷ dị lướt nhanh qua Phương Vân, đưa tay vào trong hộp sắt vung lên mấy cái, vài ánh lửa lóe ra rồi Khổng Tước nhanh chóng lui về sau.


– Bao nhiêu đó hẳn là đã đủ cho ngươi chế tạo khôi giáp!


Khổng Tước đạm mạc nói. Hai thanh kiếm trên tay nàng đã được giấu về trong bao tay lại.


Ở trong hộp sắt, khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết cỡ nắm tay bỗng thiếu một góc. Một khối vực ngoại tinh thần thiết khác cỡ ngón tay cái đã lẳng lặng nằm ở dưới đáy.


“Vực Ngoại Tinh Thần Thiết có thể nói là đồ vật kiên cố nhất trong thiên hạ, vậy mà đoản kiếm của nàng lại có thể chia tách ra, thanh đoản kiếm đó hẳn là thần binh lợi khí!”


Phương Vân âm thầm kinh ngạc trước thực lực của Khổng Tước. Trên người Khổng Tước, hắn có thể cảm nhận được một cỗ sát khí cực kỳ mãnh liệt của sát thủ.


– Khổng Tước, ở chỗ ta có mấy thứ đồ, ngươi qua đây nhìn giùm ta một cái!


Phương Vân đột nhiên đưa tay vào ngực, lấy một tấm lệnh bài quăng qua.


Khổng Tước đưa tay nhận lấy, lật lại xem, chỉ thấy ở trên lệnh bài có khắc một chữ ‘Tà’, thân thể của nàng liền khẽ run lên.


– Đây là Tà Đế của Thiên Tà Tông, làm sao lại ở trên người của ngươi?


– Sau khi dự yến ở tết Nguyên Tiêu xong, ta có gặp phải một nam tử mặc áo choàng đen, đây chính những đồ trên người của hắn.


Phương Vân vừa nói vừa đem những mấy viên châu khác đặt ở trên bàn.


– Nặc Khí châu, Lôi Chấn Tử!…Có những đồ vật này, người này chắc chắn là đệ tử trọng yếu trong Thiên Tà Tông. Những người như vậy đều có bản lĩnh phi thiên độn địa. Nếu như ngươi gặp phải hắn, hẳn là phải chết không có chỗ…


Một chữ cuối cùng Khổng Tước cũng không có nói ra. Phương Vân có thể có những thứ này, hiển nhiên hắc bào đệ tử kia của Thiên Tà Tông đã là người chết. Có thể nói thế này, Tà Đế chính là tượng trưng cho tông chủ, người đứng đầu Thiên Tà Tông, những đệ tử của Thiên Tà Tông có lệnh bài này cho dù có chết thì cũng sẽ không quăng nó đi.


Không khí trong sương phòng trầm lại. Phương Vân có thể cảm giác được hai tròng mắt sau tấm mặt nạ của Khổng Tước đang đánh giá mình. Rất hiển nhiên, việc mình gặp phải một cao thủ của Thiên Tà Tông không những không chết mà còn giết chết đối thủ đã làm cho nàng không có cách nào giải thích được. Nhưng mà Phương Vân cũng không muốn giải thích, hắn lấy Nặc Khí châu, Lôi Chấn Tử thu vào trong ngực.


“Nặc Khí châu, hẳn đây là pháp bảo dùng để che giấu hơi thở. Kinh thành này là nơi tụ tập của quần Nho, tên đệ tử Thiên Tà tông kia dám xuất hiện ở đây hẳn là vì có hạt châu này làm chỗ dựa. Còn cái Lôi Chấn Tử này…lúc ta đi học ở kiếp trước, đã có nghe nói, các đan sĩ thay cho hoàng thất Đại Chu, lúc luyện đan nếu dùng lưu lượng các tài liệu không đúng sẽ làm nổ lò. Đan đỉnh bị chấn vỡ không nói, mà ngay cả phòng luyện đan cũng phải nổ tan tành. Sau này những đan sĩ đó dựa vào điều này mà chế tạo nên ‘Phích Lịch Tử’ tặng cho hoàng thất, cái Lôi Chấn Tử này hẳn cũng dạng như vậy.


Nghĩ tới đây, Phương Vân đột nhiên chảy mồ hôi lạnh trong lòng. May mà ngày đó tuyết rơi dày đặc nên mặt đất đọng tuyết rất nhiều, Lôi Chấn Tử rơi trên mặt đất không có nổ tung. Nếu không như vậy sợ rằng lúc này mình đã bị Lôi Chấn Tử cho nổ tan xác không còn.


– Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.


Có được đáp án, Phương Vân phất phất tay, ý bảo Khổng Tước đi ra ngoài. Giữa hai người, Phương Vân lần đầu tiên chiếm được sự chủ động.


Ánh mắt của Khổng Tước lóe lên một chút, cũng không có tranh luận gì thêm, thân hình thoáng lên một cái, đã thành một tàn ảnh biến mất ở ngoài cửa.


“Nặc Khí châu có thể che giấu hơi thở. Tên hắc bào nam tử kia có thể giấu diếm được các đại Nho trong kinh thành thì ta cũng có thể giấu diếm được. Còn nếu đối phương có phái ra các cao thủ Thoát Thai cảnh, ta có Lôi Chấn Tử này, nếu dùng một cách thích hợp, bất ngờ sử dụng ra có thể đánh chết đối phương. Mấy cái này đều là bảo vật, coi như là tiện nghi cho mình!”


Ánh mắt Phương Vân lóe lên liên tục, có rất nhiều ý nghĩ hiện lên. Hắn cũng đã đoán ra được tên hắc bào nam tử kia mang theo nhiều Lôi Chấn Tử như vậy chính là để phòng ngừa một khi bị phát hiện ra, có thể dùng nó để chạy trốn.


Kinh thành là nơi dưới chân Thiên Tử, cũng là nơi quần Nho tụ tập, đối với những người trong tà đạo mà nói đây là nơi đầm rồng hang hổ. Những người đó khi đến địa phương này không thể không có một chút đồ phòng thân.


Phương Vân đóng cửa lại, sau đó đem hộp sắt giấu đi. Lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, lấy bức thư do phụ thân từ Man Hoang gửi về.


Một phong thơ thật mỏng, nhưng lúc này trên tay của Phương Vân lại nặng như ngàn cân. Phương Vân bỗng nhiên cảm thấy lòng mình rối loạn hoang mang vô cùng.


Hắn cũng đã từng suy nghĩ qua nhiều lần, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào mà Tứ Phương Hầu Phương Dận phụ thân mình lại làm nên tội mưu phản. Nếu như không phải vì âm mưu làm phản thì Nhân Hoàng sẽ không đích thân xuất thủ đánh chết cha hắn, mẫu thân cũng sẽ không tự vẫn bỏ mình; Nếu như không phải bởi vì âm mưu làm phản, hơn ba trăm người của Phương phủ, có cả mình không đó sẽ không bị đem ra ngoài Sùng Dương môn chém!


Phụ thân rốt cuộc là người như thế nào? Câu hỏi này không ngừng hiện lên trong lòng của Phương Vân.


Ấn tượng của mình về phụ thân quá mức mơ hồ, cũng quá mức lạ lẫm. Là con của phụ thân, Phương Vân luôn tin tưởng phụ thân hắn vô tội! Nếu như phụ thân thật sự là loại người đại gian đại ác thì mẫu thân sẽ không vì hắn thủ tiết tự vẫn! Nhưng…


Nhưng vạn nhất thì sao? Nếu như phụ thân thật sự làm phản thì sao?


Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, liền không ngừng xoay quanh trong đầu của Phương Vân! Lần đầu tiên, Phương Vân cảm thấy bối rối vô cùng.


Vua muốn thần chết, thần không thể không chết; Cha muốn con vong, thì con cũng phải chết! Nếu như phụ thân thật sự làm phản thì mình phải làm gì bây giờ?


Ngồi yên ở trong phòng thật lâu, Phương Vân hít một hơi thật sâu, tâm tình dần dần bình phục lại: “Phụ thân, cho dù như thế nào, con luôn tin tưởng người, cũng như tin tưởng mẫu thân!”


Trong đầu nghĩ như vậy, Phương Vân hiện lên thần sắc kiên nghị vô cùng. Sau đó nhanh chóng rút bức thư ra. Bức thư này không có mở đầu, không có xưng hô, không có những dòng chữ nghiêm khắc. Phong thư được gửi từ Man Hoang xa xôi này, được dùng thư của vương hầu sau đó cỡi ngựa đưa đến kinh thành này chỉ có hai chữ:



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Cố lên!


Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng ngay giây phút phong thư được mở ra thì một cỗ hơi thở bá liệt mênh mông như muốn phá giấy mà ra, làm chấn động cả chân không!


========
Chương 46: Khiếp Sợ

Thấy hai chữ này, lỗ mũi của Phương Vân đau xót, trong lòng có lệ rơi không nên lời. Phương Vân cũng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi chưa thấy phụ thân. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được thư của phụ thân.


Không có trách móc nặng nề, cũng không có nhiều lời dặn dò, chỉ có hai chữ đơn giản ‘Cố lên’. Toàn bộ tình phụ tử đã không cần nói nhiều nữa, tất cả đã được áp súc vào hai chữ đó.


Thấy phong thư này, Phương Vân đã biết, phụ thân tuyệt đối sẽ không âm mưu tạo phản!


Nho gia vẫn người nhìn chữ đoán người, một người có tâm tính như thế nào có thể từ chữ viết của hắn mà đoán ra. Phương Vân tuyệt đối không tin, một người có lòng mưu phản lại có thể viết ra hai chữ ẩn chứa cỗ hơi thở mãnh liệt mênh mông như vậy.


“Phụ thân, con tuyệt đối không để ngài thất vọng. Nếu như để con biết ai ở trong bóng tối hại phụ thân, nhầm hãm hại Phương gia chúng ta, con tuyệt đối sẽ bầm thây hắn vạn đoạn!”


Trên mặt Phương Vân lộ ra nét ngoan độc. Hít một hơi thật sâu, Phương Vân cẩn thận để thư của phụ thân vào trong ngực, cất đi.


Trong sương phòng im ắng, Phương Vân từ trong ngực lấy ra một quyển võ phổ. Trên bìa trang cách cổ có viết mấy chữ ‘Tử Ngọ Lưu Tinh Công’. Cuốn võ phổ này chính là phần thưởng mà Phương Vân lấy được khi đạt được vị trí thứ nhất thi võ. Cuốn võ học này không phải là quyền phổ, cũng không phải là pháp môn tu luyện nội lực, mà là một môn ngưng tụ nội lực, giúp phát huy uy lực công kích gấp mấy lần.


Dựa theo những lời trên cuốn võ phổ này, Tử Ngọ Lưu Tinh Công được luyện khi mặt trời lên cao lúc giữa trưa. Sau khi luyện thành có thể ngưng tụ được khí của mặt trời, hóa thành lưu tinh, công kích địch nhân nhanh như điện chớp, địch nhân có muốn trốn cũng không được.


“Lợi hại, loại pháp môn ngưng tụ nội lực này có thể làm cho nội lực lên gấp mấy lần. Lấy nội lực hiện tại của ta, nếu như sau khi luyện thành rồi phát ra Tử Ngọ Lưu Tinh Công có thể trực tiếp đánh tan trận pháp phòng ngự của cao thủ Trận Pháp cấp, làm họ phải trọng thương.”


Phương Vân thấy vậy liền cảm thấy hưng phấn, từ sau khi bước vào Khí Tràng đỉnh phong đến nay đã qua hơn mấy tháng, nhưng Phương Vân cũng chưa cảm thấy có dấu hiệu đột phá đến Trận Pháp cảnh. Bước đến tầng này, ngoại trừ công lực đã đủ còn cần phải có pháp môn tương thích mới được. Coi như là đại ca Phương Lâm của Phương Vân, cũng phải dừng ở Khí Tràng đỉnh phong thật lâu. Nếu như không phải nuốt được Hoàng Kim Giác Mãng sắp hóa thành rồng thì cho dù có tự mình tìm hiểu lâu hơn cũng không thể đột phá được đến Trận Pháp cảnh.


Dưới tình huống cảnh giới trì trệ không thể tiến xa được nữa thì có một quyển pháp môn có thể tăng cường uy lực công kích thì còn hơn xa những cái gọi là viễn cổ công quyết nhiều. Đối với Phương Vân bây giờ thì quyển pháp môn này có lợi ích rất nhiều.


Trong lúc luyện công không cảm thấy được thời gian. Vô hình trung đã đến giờ thân rồi.


Cốc cốc!


Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của lão quản gia Phương phủ Lương Bá ở bên ngoài vang lên.


– Thiếu gia, Trung Tín hầu phủ cùng với Thần Tiễn hầu phủ tới đưa lễ!


Phương Vân dụi dụi mắt, buông quyển võ phổ xuống. Người tới tặng lễ hôm nay rất nhiều, cánh cửa cổng của Phương phủ cũng muốn bị đập nát rồi.


– Lương bá, mấy lễ vật đó đưa đến cho phu nhân được rồi, không cần nói cho ta biết.


Phương Vân nói như vậy nhưng cũng không hiểu vì sao Lương bá lại nói chuyện này cho mình.


– Thiếu gia, người đưa lễ của Trung Tín hầu phủ cùng với Thần Tiễn hầu phủ tới là hai vị thiếu gia Trương Anh cùng Chu Hân. Lão nô thấy hai người bọn họ cũng có quen với thiếu gia nên đã tự ý mời bọn họ vào rồi.


Lão quản gia nói.


– Cái gì? Hai người bọn họ tới rồi.


Phương Vân trong lòng vui mừng, nhanh bước đứng dậy, mở cửa ra. Chỉ thấy hai người Trương Anh, Chu Hân đã đứng ở ngoài cửa, ánh mắt của hai người bọn họ thỉnh thoảng nhìn len lén Trương Bá, thần sắc có chút mất tự nhiên.


– Mau vào đi, Lương bá, nhờ người nói bọn người dưới mang một bình trà đến đây. Hai người bọn họ để ta chiêu đãi là được rồi.


– Vâng, thiếu gia.


Chờ Lương bá vừa đi, hai người Trương Anh, Chu Hân lập tức khôi phục lại thần thái, hưng phấn nhảy vào giữa phòng.


– Phương huynh, chúc mừng a. Đồng thời đạt được vị trí đệ nhất của thi văn lẫn thi võ.


Trương Anh chắp tay, lời nói cao hứng phát ra từ nội tâm.


Phương Vân cười cười.


– Cứ ngồi xuống đi. Đúng rồi, Trung Tín hầu phủ cùng với Thần Tiễn hầu phủ làm sao lại để hai người các ngươi tới đưa lễ?


– Phương huynh, người còn không biết sao. Ngươi hiện tại đã là người có đại danh ở kinh thành, đồng thời đạt được vị trí đệ nhất của văn võ, thật không biết làm cho biết bao người phải hâm mộ a.


Vẻ mặt Chu Hân hâm mộ nói.


– Ngươi vừa cảm thấy ngạc nhiên là vì sao nhà của chúng ta lại để cho chúng ta tới tặng lễ phải không? Thành thật mà nói, thật ra vào lúc buổi sáng, ta cùng với Trương Anh nghe nói ngươi đạt được vị trí thứ nhất thì đã cùng hẹn nhau sẽ đến chúc mừng ngươi. Nhưng thật không ngờ, còn chưa tới cửa thì đã thấy hai vị Hàn Lâm Học Sĩ Trương đại nhân cùng với Đại Tướng Quân Lý Ký. Hai người chúng ta hỏi một chút thù mới biết là hai vị đại nhân này cầm lễ thiếp của Vũ Mục cùng Thái Phó tới! Hai người chúng ta suy nghĩ một chút thì không dám đi vào, sau đó trở về phủ.


– Phương huynh, lần này ngươi thật sự rất là nổi danh a. Được Thái Phó đại nhân tán thưởng cũng không nói đi, nhưng thật không ngờ ngay cả Vũ Mục đại nhân cũng đưa lễ thiếp tới a. Phải biết rằng, Vũ Mục chính là người được so với thần, dậm chân một cái thì ngay cả Trung Thổ Thần Châu cùng với Ngũ Hoang phải chấn động. Tin tức Vũ Mục đại nhân đưa lễ thiếp tới Tứ Phương hầu phủ thì lập tức làm cho toàn bộ quan lại lẫn thế gia ở kinh thành phải chấn động a.


Vẻ mặt của Chu Hân sợ hãi, than nói.


– Phương huynh, ngươi không biết rầm rộ thế nào đâu. Không từ mà biệt, lúc ta quay về phủ thì phát hiện các vị di nương, thị thiếp, hộ vệ, lão mụ tử, nha hoàn cùng với các tùy tùng được đại phu nhân dẫn đầu ở cửa chờ ta. Đại phu nhân nói, ta và ngươi quen biết nên hi vọng ta sẽ đem lễ tới tặng cho ngươi, làm cho quan hệ hai nhà gần gũi hơn! Ta ở trong phủ nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên đại phu nhân nói chuyện với ta mà lại khách khí như vậy đó.


– Uhm, lúc ta về phủ thì cũng như vậy.


Trương Anh phụ họa nói.


Phương Vân nghe như vậy thì trong lòng lại chắc lưỡi không thôi, nếu không có lễ thiếp của Vũ Mục thì sẽ không có ảnh hưởng lớn đến như vậy. Hắn còn nhớ rõ, ngày săn thú ở Đông Giao, hai vị thế tử hai nhà này còn quát mắng Trương Anh, Chu Hân không nên rảnh rỗi lo chuyện người khác.


Cùng lúc này thì nha hoàn cũng đã bưng lên một bình trà thơm qua. Phương Vân vừa rót trà cho hai người, vừa bắt chuyện.


“Phương gia chúng ta ở kinh thành cũng chỉ là một mình chống đỡ, nếu có thể mượn uy thế của Vũ Mục, rồi củng cố quan hệ với Trung Tín hầu, Thần Tiễn hầu thì sẽ là chuyện vô cùng tốt. Ít nhất, có mối quan hệ này, sau này mẫu thân ở kinh thành cũng sẽ có người nói chuyện cùng.”


Đối với sự chuyển biến như vậy của Thần Tiễn hầu cùng Trung Tín hầu, Phương Vân cũng vô cùng cao hứng. Mối quan hệ với hai người bằng hữu ở kiếp trước cũng đã tăng thêm một bước.


– Một lát nữa, ta sẽ nói với mẫu thân tự tay viết một phong thư để cho hai ngươi mang về nộp cho đại phu nhân trong phủ. Như vậy, tình cảnh của các ngươi sau này ở trong phủ cũng sẽ tốt hơn nhiều.


Phương Vân suy nghĩ một chút nói.


Trương Anh, Chu Hân liếc nhìn, mừng rỡ nói.


– Như vậy thì tốt quá.


Ở cùng với Phương Vân mấy tháng nay, địa vị của hai người ở trong phủ cũng bay thẳng lên. Cùng với đó, địa vị của mẫu thân hai người cũng tăng lên. Đối với Phương Vân, hai người cũng vô cùng cảm kích cùng kính phục từ đáy lòng.


Ba người vừa uống nước trà, vừa trò chuyện chút ít kinh nghiệm võ đạo, cùng với các chuyện trong kinh thành. Ba người thành tâm tương giao, lời nói thật vui. Vừa nói, ba người liền hàn huyên tới đề thi văn của tết Nguyên Tiêu.


– Lần thi văn tết Nguyên Tiêu vừa rồi, tám người Trương Kế thất bại thật thảm hại. Vị trí thứ nhất bị ngươi lấy không nói đi, không ngờ ngay cả vị trí thứ hai, thứ ba cũng không lấy được.


Nói đến tám tên đời sau thường vênh váo tự đắc trong học cung của tám văn thần, Trương Anh hơi có chút giận dữ.


Phương Vân cười mà không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Cả đời này, bởi vì ta trọng sinh mà vận mệnh của ta không những không ngừng biến hóa mà những người khác cũng có chút thay đổi. Hai người khác cũng có thể vì lý do này mà lấy được vị trí thứ hai và thứ ba.”


Trương Anh tiếp tục nói.


– Ngày hôm nay thì ba đề thi văn của tết Nguyên Tiêu năm nay cũng đã được công bố rồi. Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn luận ba đề thi này. Nhất là những câu văn ‘Tượng Kỳ’ kia của Phương huynh, mọi người hiện tại đều đã biết đây là đề mục mà Thái Phó ra, hơn nữa Thái Phó còn khen Phương huynh làm thơ hay nối liền nhau.


Phương Vân cười nhạt một tiếng, thuận miệng hỏi một câu.


– Đề thi văn thứ hai cùng thứ ba là đề mục gì?


Mấy ngày qua hắn ở trong phủ cho nên cũng không biết về chuyện này, mà bình thường hắn cũng không có quan tâm mấy.


Trương Anh tranh nói trước, trước tiên nói về đề văn thứ ba, đây là một bài lấy chủ đề cây mai, người làm cũng làm rất tốt. Nói xong đề mục thứ ba, Trương Anh mới nói đến đề mục thứ hai:


– Đề thi thứ hai lại có chút đặc biệt. Đề mục này không hoàn toàn là thơ, mà là nói về cảnh ‘ban đêm’. Mặc dù đề mục không khó lắm, nhưng cũng hơi khó làm, mà người đạt được thứ hai lại làm vô cùng tốt.


Chỉ nghe Trương Anh ngâm nói.


Thiên môn khai tỏa vạn đăng minh, chính nguyệt trung tuần động thượng kinh. Tam bách nội nhân liên tụ vũ, nhất tiến thiên thượng trứ từ thanh!


– Cái gì!


Nghe bài thơ này, Phương Vân bị chấn động vô cùng, dường như nhịn không được mà vỗ lên: ” Đây không phải là bài thơ ta đã làm kiếp trước sao?”


Bài thơ này Phương Vân đã quá quen thuộc, vào kiếp trước, hắn chính là dựa vào bài thơ này mà lấy được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn, lần đó như là tát một cái bạt tai thật mạnh vào tám người Trương Kế, làm cho thể diện của bọn họ mất sạch.


Câu thơ này, Phương Vân nhớ rất rõ, chính mình đã phải suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra một câu thơ chỉnh như vậy! Nếu như lần này không phải mình khổ công suy nghĩ nhiều hơn, phát huy thật tốt, ra được câu thơ đối chỉnh với đề mục của Thái Phó thì chắc hẳn vị trí thứ nhất của cuộc thi văn Nguyên Tiêu năm nay đã thuộc vào người làm bài thơ trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK