Lời Thái hậu vừa nói ra, nhiều người đứng đó bao gồm ngay cả Khang vương đang tức giận vì sắp mất đi nhi tử cũng sửng sốt, không nhịn được nói, "Mẫu hậu, ý của ngài là sao? Nếu không phải vì nàng tiểu thế tử nhỏ như thế vì sao phải đi giữ lăng chứ?” Nếu như Thái hậu chấp nhận là lựa chọn bất đắc dĩ, dù sao ai cũng không thể trái ý được Hoàng đế, ngay cả Thái hậu cũng không thể ngoại lệ, nhưng thái độ ôn hòa khích lệ này của Thái hậu làm Khang vương rất không hiểu.
Thái hậu đột nhiên nói: "Câm miệng!"
"Con......"
"Nếu không phải con quá cưng chiều cái nữ nhân chỉ biết ăn cây táo rào cây sung kia, khiến Lý thị thương tâm, làm sao nàng lại đi cầu ân điển như vậy, chẳng lẽ con không nhận ra nàng hoàn toàn là vì con sao?" Thái hậu vuốt vuốt ấn đường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Mặt Lý Trắc phi vẫn không chút thay đổi, hiển nhiên tâm đã sớm là như nước lặng rồi, nhưng nghe lời này cũng là đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thái hậu, trong mắt có chút dao động.
"Con à, đừng nghe nó, Khang vương bị ta chiều hư rồi, ta cũng chỉ có một đứa con, chỉ hy vọng nó có thể khỏe mạnh vui vẻ, mà con cũng biết ở trong hậu cung này một đứa con trai là tất cả để con dựa vào..." Hình như Thái hậu nghĩ tới kỷ niệm rất thương tâm, lắc đầu một cái, "Cho nên nó muốn cái gì ta sẽ cho nó cái đó, chưa có từng nghĩ tới việc cưng chiều này ngược lại là hại nó."
"Mẫu hậu!" Khang vương không nhịn được hét lớn, y hiện tại càng ngày càng không thể hiểu nổi Thái hậu rồi, đầu tiên là muốn đi độc chết vương phi y yêu thương, bây giờ còn bênh vực một Lý Trắc phi ăn cây táo rào cây sung kia? Chẳng lẽ mẫu thân thật sự đã già nên hồ đồ sao?
Thái hậu cũng chẳng để ý tới, thậm chí còn tháo ra vòng tay phỉ thúy từ trên cổ tay mình, truỵện chỉ đăng duy nhất trên diễn:’ đàn “Lê ``Quý```Đôn”, đây là trang sức bà mang hơn nửa đời người, còn bởi vì màu sắc quá mức tươi sáng làm cho mọi người hiểu lầm bà thích đồ vật sáng rỡ, vì vậy lúc thọ yến người nịnh nọt hơn phân nửa tặng quà đều là hết sức hoa lệ, nhưng kỳ thật Thái hậu chỉ thích duy nhất vòng tay này, nghe nói là món quà đầu tiên Tiên đế ban thưởng, rất là trân quý.
Lần này lại thưởng món đồ này cho Lý Trắc phi, có thể thấy đây là thành ý.
Nếu là thường ngày người khác sẽ kinh sợ nhận lấy, còn phải nghiêm túc tạ ơn, nhưng Lý Trắc phi từ đầu đến giờ vẫn luôn là vẻ thong dong, duy chỉ có lúc đầu Thái hậu nói hộ cho nàng mới có chút dao động, bây giờ lại là bộ dáng lạnh nhạt, hình như tất cả hành động của Thái hậu đối với nàng mà nói cũng chỉ là mây khói mà thôi.
Nàng nhận vòng tay, khô khốc tạ ơn, sau đó ngay cả một câu nói cũng không có!
Khang vương rốt cuộc không nhịn được nói, "Cái kẻ tiện nhân này......"
Lý Trắc phi chỉ xem như không nghe thấy lời nói Khang vương, nếu như đánh nhau với Khang vương, nàng đã sớm tức chết, cũng may nhờ bây giờ tâm nàng như tro tàn, sau khi nàng hành lễ cho Thái hậu xong đứng lên, liền đi tới chỗ thái giám đã sớm chờ không nổi nữa nói, "Công công, chúng ta đi thôi."
Thái giám đã sớm không kiên nhẫn với những người này, thấy Khang vương tức giận đằng đằng muốn chạy tới, lạnh lẽo nói, "Khang vương bệ hạ, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ bất tuân hay sao?"
Khang vương lập tức ngây ngẩn cả người, ánh mắt dữ tợn nhất thời vẫn còn đọng trên mặt, có chút muốn buông tha, nhưng cũng có chút không cam lòng......, hai loại cảm xúc hợp chung một chỗ, tạo ra thần thái rất kỳ quái, chờ một lúc lâu, đột nhiên Khang vương giống như mất đi hơi sức, chán chường đứng phía sau Thái hậu, ánh mắt mờ mịt, đối mặt hoàng quyền cường thế, sao y thấy mình thật nhỏ bé, y cũng không phải lần đầu tiên biết chuyện này. Có điều chờ y nguyện ý thừa nhận mới phát hiện, mình thế mà vô năng như vậy......
Thái hậu chỉ xem như không nhìn thấy giằng co giữa Khang vương và thái giám, an tĩnh rưng rưng nhìn Lý Trắc phi đoan trang nhưng không mất đi vẻ dịu dàng dắt tiểu thế tử rời đi, chờ bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa, rốt cuộc bà cũng lộ ra mấy phần phức tạp.
Bà thế mà chưa từng nghĩ qua Trắc phi lại là một nhân vật như vậy, dám làm dám chịu như vậy, mạnh mẽ vang dội như vậy, ngược lại còn mạnh hơn Khang vương phi kia chỉ biết giả bộ đáng thương với Khang vương rất nhiều, nếu lúc trước phát hiện ra có lẽ có thể nâng đỡ lên, chỉ tiếc hiện nay đã là vật còn người mất.
Lý Trắc phi đi ra thật xa, nhìn lại Minh Hòa cung cũ nát cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nói với tiểu thế tử, "Thế tử gia, chúng ta quỳ lạy tổ mẫu và phụ vương con đi, về sau sợ rằng...... Cũng sẽ không trở lại nữa rồi."
Thái hậu vẫn luôn chú trọng giáo dục cho tiểu thế tử, cho nên tiểu thế tử ngược lại được nuôi thành người rất hiểu chuyện, gương mặt tiểu thế tử u mê, nhưng khi bé nhìn gương mặt nghiêm khắc của Lý Trắc phi thì không dám dị nghị gì, hướng đến trước viện Thái hậu khấu đầu, nhìn dáng vẻ đứa bé như vậy, mắt Lý Trắc phi rốt cuộc cũng rưng rưng, yên lặng nói, bảo trọng...... Không hẹn gặp lại.
***
Sau khi Chu Thanh Nhược biết Lý Trắc phi đã đi rồi, trầm mặc thật lâu, nàng đoán chừng chỉ sợ sau này hai người sẽ không còn gặp nhau, nhân sinh gặp gỡ lên lên xuống xuống thật làm người ta không đoán trước được, một khắc trước còn là Đức Phi đoan trang hiền thục, hôm nay lại luân lạc thành một vị một trắc phi, mang theo huyết mạch duy nhất của Khang vương đi giữ lăng, vậy còn nàng?
Truyện mừng sinh nhật box diễn đàn lần 6 của diễn ‘’ đàn ‘’ lê ‘’ quý ‘’đôn ‘’com
Một khắc ấy, đột nhiên Chu Thanh Nhược bắt đầu lo lắng chuyện Hoàng đế xuất chinh, tất cả thật sẽ thuận lợi chứ?
Ngày mai sẽ là ngày rời kinh, Hoàng đế dường như bộn bề nhiều việc, cho đến giờ tý mới từ Ngự Thư Phòng trở về, y vốn cho là Chu Thanh Nhược đã sớm đi ngủ, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, Chu Thanh Nhược mặc một bộ xanh lá mạ thêu cành liễu lộ áo nhỏ, tóc đen tuyền búi thành Phi Tiên tấn, cài hai đóa hoa lụa màu hồng đang ngẩn người.
Ánh đèn mờ nhạt, mỹ nhân dịu dàng, Hoàng đế chợt cảm thấy tim hơi đập nhanh, đứng nửa ngày cũng không có nhúc nhích.
Chu Thanh Nhược chỉ cảm giác có tầm mắt nóng rực đang dừng người mình, nàng đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng đế đứng bên cạnh cửa gỗ tử đàn chạm rỗng, dáng người cao lớn thon dài, long bào hoa lệ thanh quý, Hoàng đế càng trở nên tôn sùng cao quý không tả nổi, nhưng giờ phút này ánh mắt y lại dịu dàng như nước, như ánh trong trong bóng đêm, tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
"Bệ hạ." Chu Thanh Nhược lộ ra nụ cười vui thích như đứa bé, không kịp chờ đợi đứng lên đi ra ngoài đón, nàng biết hôm nay Hoàng đế rất bận, thậm chí còn nghĩ có thể trở về hay không, kết quả vẫn cho nàng chờ đến lúc này, ngoài sự mừng rỡ còn có chút tình cảm khó bỏ quấn quanh trong lòng, ánh mắt nhìn hoàng đế lại càng triền miên hơn.
Ánh mắt của hai người nối liền trên không trung, triền miên, ngay cả không khí cũng tản ra hơi thở ngọt ngào.
Ngày mai sẽ là ngày phải xa nhau, ai cũng không bỏ được.
Thậm chí ngay cả thời gian Hoàng đế tắm Chu Thanh Nhược cũng không bỏ qua cho, vẫn trái phải kề bên, chà lưng, chải đầu, châm trà, thay quần áo cho Hoàng đế, rất là quấn quýt si mê.
Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Thanh Nhược, lòng tràn đầy yêu thương, lần đầu tiên có mấy phần dao động, nghĩ tới đặt nàng một mình ở Kinh Thành có thỏa đáng hay không? Nhưng mang nàng đi lâm vào nguy hiểm y lại không chịu được, không thể làm gì khác hơn phải dằn tâm tình này xuống đáy lòng, hôn môi nàng không biết bao nhiêu lần .