Buổi tối hôm nay nàng nằm mộng, chân trần bước đi trong mây mù giăng kín, tầm mắt mơ hồ, bốn phía vắng vẻ làm cho nàng có chút bỡ ngỡ, đột nhiên nàng nhìn thấy dáng mạnh mẽ rắn rỏi của một người, nàng chợt vui mừng, bởi vì đây rõ ràng chính là bóng dáng của Hoàng đế, nhớ nhung nhiều ngày nay giống như thủy triều lan tràn, nàng nhấc váy đuổi theo, gọi, “Bệ hạ!”
Người nọ dường như không nghe được lời của nàng một chút phản ứng cũng không có, Chu Thanh Nhược rất kinh ngạc, chờ đến gần đang định ôm y, nhắc nhở sự tồn tại của mình, “Bệ hạ...”
Người nọ rốt cuộc chậm rãi quay đầu lại, mặt mũi quen thuộc lại mang theo máu, cả người quỷ mị giống như tới từ địa ngục, tản ra hơi thở tử vong đáng sợ, Chu Thanh Nhược ngây người như phỗng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, trong nháy mắt, nước mắt ào ào chảy xuống, thê thảm gọi, “Bệ hạ, chàng sao vậy?”
“Bệ hạ, không phải chàng nói tất cả đều rất tốt sao?”
“Tại sao lại có máu?”
Chu Thanh Nhược không chú ý mọi thứ vọt tới ôm đối phương, có điều trên thân thể người kia cực kỳ lạnh lẽo, giống như thi thể vậy, nàng vừa kinh sợ vừa rất đau buồn, không ngừng nói, “Bệ hạ, bệ hạ...”
“Nương nương, ngài tỉnh lại.” Chu Thanh Nhược cảm giác thân thể như được người lay mạnh, đột nhiên mở mắt, chờ tiêu cự mở ra đã nhìn thấy Linh Ngọc đang lo lắng nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, đèn bên trong nhà bỗng sáng rỡ, sáng như ban ngày, có điều dù là như vậy Chu Thanh Nhược vẫn cảm nhận nỗi đau trong giấc mộng kia, nàng cầm ly trà, vuốt ve hàng chữ trên kia, cảm thụ dịu dàng ấm áp, “Chỉ là một cơn ác mộng.” Nhưng cho dù là mộng, lại sống động như vậy, sống động như xảy ra trước mắt.
Mặc dù Linh Ngọc rất tò mò Chu Thanh Nhược nằm mơ thấy gì, nhưng nhìn dáng vẻ nàng chưa định thần lại được, sợ hỏi nàng lại nhớ đến chuyện không tốt, thêm nữa..., không phải có một cách nói, nằm mơ chưa đến hừng đông, sẽ ứng nghiệm, lại trang bị thêm cho Chu Thanh Nhược một cái áo khoác, nói, “Nương nương, ăn chút đồ nhé? Trong phòng bếp còn dự trù canh gà ô nhân sâm, bổ dưỡng nhất đó.”
Chu Thanh Nhược nghĩ đến cảnh tượng trong mộng còn ăn gì được nữa, lắc đầu nói, “Không muốn.” Ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất, ngẩn người nhìn chằm chằm lá cây Bà Sa bên ngoài.
Linh Ngọc càng lo lắng, nói: “Nương nương, nếu không chúng ta đánh cờ nhé?”
Chu Thanh Nhược sợ mình cứ ngồi như vậy lại suy nghĩ lung tung, gật đầu nói, “Chơi bài mã điếu đi.”
Linh Ngọc nghe vậy rất vui mừng, bảo người bày bàn tới, lại kêu mấy đại cung nữ đi vào, đều là những cận thân ngày thường hay phục vụ, cứ như vậy bắt đầu chơi bài mã điếu.
Chu Thanh Nhược rất không thích người khác nhường nàng, lúc vừa bắt đầu chơi bài mã điếu, nhóm người cao thủ chơi bài kết phường phối hợp đánh bài với nàng, vừa không để nàng thắng thoải mái, nhưng cũng nhường bài vừa đúng, để nàng chơi thật cao hứng vui vẻ, có điều sau này khi nàng nhìn ra lại hơi không vui, ai lại thích giả tạo chứ?
Cho dù luôn thua, nàng cũng muốn thật chân thật..., dĩ nhiên, quan trọng hơn là, Chu Thanh Nhược lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ làm nàng sao lãng, bị người tâng bốc mà mất đi bản chất chính mình, sau đó nàng đã phát tính khí, nói ai cũng không được nhường nàng, edit by ,, Linh Ngọc biết đây là giới hạn của Chu Thanh Nhược, không dám chạm vào, tìm mấy cung nữ thái giám bậc thường thường tới đây cùng đánh bài, thắng thua ngang ngửa, cũng thật hòa thuận vui vẻ.
Chu Thanh Nhược cứ thế đánh bài mã điếu đến nửa đêm, mặt trời sáng sớm ló dạng, chiếu sáng bốn phía, mang đến ánh sáng sáng ngời, trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút, giống như khí tức trong lòng, đã bị ánh sáng mặt trời xua tan đi.
Nhưng cho dù như thế, Chu Thanh Nhược vẫn viết cho Hoàng đế một phong thư, mang tính trẻ con đầy cả trang giấy đều viết là, thiếp nhớ chàng, thiếp nhớ chàng, ba chữ, gần đến khúc cuối mới viết, Bệ hạ nhất định phải chú ý an nguy.
Lúc Hoàng thượng nhận được tin tức đã đến Vân Nam rồi, đại quân áp cảnh, khí thế hào hùng, y cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã màu đỏ thẫm, mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm liệt giống như chiến thần thời hiện đại, làm người nhìn không rời mắt, bọn binh sĩ nhìn thấy quơ tay múa chân gọi, “Bệ hạ, uy vũ!” Âm thanh to rõ kia, giống như xé trời, dòng sông kích động, kinh thiên động địa.
Khi Hoàng đế ngự giá thân chinh, lúc ra khỏi thành đã không ngồi trên xe ngựa, sau này còn trực tiếp cưỡi ngựa giống như binh sĩ tiên phong, còn ăn cùng với binh sĩ, làm việc hành quân buồn tẻ cũng trở nên vui vẻ, sĩ khí tăng vọt, cứ vậy, chỉ mới đến Vân Nam mấy ngày đã đánh phản quân trấn thủ nơi này không thể trở tay.
Đoan Mộc Nam cưỡi ngựa đến gần Hoàng đế, nhỏ giọng nói, “Bệ hạ, thư nương nương.”
Ánh mắt Hoàng đế nghiêm nghị, gương mặt uy nghiêm, nhưng vẫn âm thầm khoát khoát tay với Đoan Mộc Nam, ý bảo đưa thư tới đây, Đoan Mộc Nam vội vã hỏa tốc lấy thư đưa tới là biết rõ Hoàng đế nhất định muốn biết tin tức nương nương sớm một chút, nhưng không hề nghĩ tới, Hoàng đế lại muốn xem thư vào lúc này?
Trời ơi, đây là đứng trước mấy trăm ngàn tướng sĩ...., Bệ hạ, ngài cảm thấy ngài xem thư gia đình thích hợp hả?
Mặt Hoàng đế không tỏ vẻ gì, nhận lấy thư, xé thư ra, sau đó sắc mặt như không đọc lấy..., các tướng sĩ đang chờ Hoàng đế phát biểu, vừa khẩn trương vừa nghiêm cẩn nhìn Hoàng đế.
Đoan Mộc Nam nhìn Hoàng đế vẫn đọc thư, giống như đang nhập ma không hề nhúc nhích, lòng cũng tò mò muốn biết bên trong viết gì, lặng lẽ đi tới nhìn, kết quả cả trang giấy lại chỉ viết ba chữ thiếp nhớ chàng, lời trực bạch thế này, tình cảm thế này, chấn động y cả nửa ngày không biết phải nói gì, quẫn.
Y còn tưởng Huyên phi nương nương viết câu thơ hay cái gì đó, nhớ lúc Bệ hạ còn là Thái tử không phải cũng rất yêu thích nữ tử tài hoa hơn người sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt, cảm thấy hứng thú với tình cảm thông thường rồi? Có điều rất nhanh y đã hiểu ra, không phải Hoàng đế không thích nữ tử tài hoa hơn người, nhưng chỉ cần là Huyên phi nương nương viết, đoán chừng đều sẽ rất thích, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi đây mà? Y hiểu được.
Hoàng đế xem thư rất nhiều lần, thật sự nếu lúc này không phải lúc thích hợp cười, thiếu chút nữa cũng nhịn không được, đây được xem là thư gì chứ? Còn không bằng một đứa trẻ..., tuy nhiên lại không biết vì sao, những lời nói nhớ nhung kia thế nhưng cứ thoải mái đi vào trong lòng, ngọt như được ăn mật, nàng rất nhớ y, làm sao y không biết? Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn sông núi hùng vĩ xa xa, rồi đến hàng ngàn binh sĩ ngay trước mắt, trong lòng hào tình vạn trượng, nghĩ, nhanh thôi.... rất nhanh y có thể trở về.
Hai tháng sau, tin chiến thắng của Hoàng đế ào ào đưa tới giống như nấm mọc sau mưa, những đại thần trước kia chủ chiến ai ai cũng ngẩn đầu ưỡn ngực, giống như đều là công lao của mình vậy, made by , những đại thần lúc trước từng phản đối Hoàng đế thân chinh, nói muốn mềm mỏng lại đang thu mình hết mức, sợ bị người ta nhắc lại chuyện lúc trước, có vẻ dân chúng kinh thành cũng rất vui mừng phấn chấn, ngay cả đám quyền quý từng vì chuyện Lục Bội Ninh quản lý quá nghiêm nghị nên gây nháo loạn cũng đều yên tĩnh hẳn.
Hình như tất cả đang hướng về tương lai phồn vinh tươi sáng, theo tiến độ này, Hoàng đế thu quân về triều cũng chỉ là chuyện hai tháng sau thôi.
Thư Hoàng đế càng ngày càng ít, nhưng Chu Thanh Nhược lại không thấy khổ sở gì, nàng biết hiện tại Hoàng đế đang rất bận, chỉ cần chịu đựng thêm mấy tháng nữa là được.
Linh Ngọc bưng trà đi tới, “Nương nương uống chút trà đi.” Gần đây Linh Ngọc rất lo lắng, mấy tháng nay khẩu vị Chu Thanh Nhược luôn không tốt, có khi thậm chí cả ngày cũng không ăn gì, nàng cho đây là do Chu Thanh Nhược tưởng nhớ Hoàng đế, nên muốn Hoàng đế có thể thu quân sớm một chút khải hoàn trở về là tốt rồi.
Vì thế nàng cũng phí hết tâm tư muốn Chu Thanh Nhược ăn nhiều hơn một chút, lúc này bưng nước trà chính là Trà Quả, bên trong thêm một chút hoa hồng, cúc hoa, cẩu kỷ, táo đỏ, can khương, thậm chí còn chút ít long nhãn.
Chu Thanh Nhược đứng bên hồ, gió nhè nhẹ thổi lên tóc nàng, mang đến cảm giác sảng khoái, làm cho cảm giác buồn nôn có thể vơi đi đôi chút, nghe thấy lời Linh Ngọc, vươn tay đón nhận nước trà, có điều nhìn thấy bọt nước trà trong ly trà hoa văn lành lạnh, nhẹ cau mày, cảm thấy cảm giác buồn nôn mới vừa rồi lại dâng lên, nói, “Mang đi.”
Linh Ngọc nhìn Chu Thanh Nhược như vậy lại đau lòng nói, “Nương nương, ngài uống chút nước đi.”
Chu Thanh Nhược cũng biết dạo gần đây mình không có khẩu vị làm Linh Ngọc rất lo lắng, vốn chỉ miễn cưỡng uống một hớp thôi, kết quả vừa đặt ly trà lên môi cảm giác mùi vị này càng nồng đậm hơn, chính là mùi can khương..., nàng lại thấy buồn nôn, tay buông lỏng, cái ly rơi xuống mặt đất bể nát.
Linh Ngọc sợ hết hồn, quỳ trên đất cầm tay Chu Thanh Nhược nói, “Nương nương, ngài không sao chứ?”
Chu Thanh Nhược nôn mửa nửa ngày lại không nôn ra được cái gì, chỉ cảm thấy trong ngực có gì đó đang chặn lại lên không được xuống không xong rất khó chịu, Linh Ngọc thấy sắc mặt Chu Thanh Nhược tái nhợt, nôn nóng nói, “Nương nương, nô tỳ đi gọi Ngự y đến đây nhé.”
“Ừ.” Chu Thanh Nhược hơi thở mong manh.
Linh Ngọc bảo người mang kiệu mềm tới đây, nhẹ nhàng mang Chu Thanh Nhược trở về Ngự Bảo Điện, vừa đi tới ngưỡng cửa đã nhìn thấy Lục Bội Ninh sắc mặt tái xanh đứng trước cửa, Hoàng Tứ đứng sau lưng cũng là dáng vẻ mất hồn mất vía.
Chu Thanh Nhược chợt phát hiện, nàng bỗng có dự cảm xấu, Lục Bội Ninh là tâm phúc của Hoàng thượng, mạng lưới tin tức của y thậm chí còn nhanh hơn cả Binh bộ, chẳng lẽ...
Linh Ngọc dắt tay Chu Thanh Nhược bước xuống cỗ kiệu, mắt Lục Bội Ninh đỏ bừng, đột nhiên quỳ xuống nói, “Nương nương, ngài phải chịu đựng.”
Chu Thanh Nhược cố nén sợ hãi, hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ ngài....” Lục Bội Ninh khổ sở nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng. “Ngài mất tích.”