• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Tướng Quân, phu nhân. Lục công chúa đến."

Nô tài ở tiền viện bẩm báo. Quân Dao lẫn Tinh Húc không khỏi ngạc nhiên:

" Lục công chúa đến đây làm gì?"

" Hồi Tướng Quân, nô tài không rõ, vừa mở cổng Lục công chúa đã cùng thị nữ Trân Châu bước nhanh vào phủ, muốn ngăn cũng không ngăn được."

Hai người họ nhìn nhau, đang lúc rối ren Đạm Đài Vu Nhiên vì sao không ở trong hoàng cung lại chạy đến phủ Tướng Quân làm gì?

Vừa đặt chân vào tiền viện đã thấy nữ nhân một thân tử y, vẫn vẻ thánh khiết và quý khí bên cạnh còn mang theo cả tư trang.

" Thần ( thần thiếp) tham kiến Lục công chúa."

Nhìn thấy Quân Dao và Tinh Húc cùng xuất hiện, ánh mắt Đạm Đài Vu Nhiên rơi trên người nàng rất không thoải mái.

" Không biết Lục công chúa đến phủ là có việc gì?"

Nàng ta cao ngạo đáp lại Quân Dao:

" Khắp Lôi Quốc là đất của dòng dõi Đạm Đài, bổn công chúa đi đâu, dừng chân ở đâu cũng cần cho ngươi biết sao?"

" Thần thiếp không có ý này, Lục công chúa đã hiểu lầm rồi."

Quân Dao giữ lễ, Đạm Đài Vu Nhiên quay sang nói với Tinh Húc:



" Vài ngày tới bổn công chúa có chút việc cần xử lý, để thuận lợi một chút ta muốn lưu lại phủ Tướng Quân ít hôm, không biết Thượng Quan Tướng Quân có ý kiến gì không?"

Tinh Húc ngập ngừng, lý do này thật chẳng mấy thuyết phục nhưng thân phận của nàng ta lại khiến hắn không tiện từ chối, chỉ thử lựa lời khuyên nhủ xem sao:

" Lục công chúa, phủ Tướng Quân so với hoàng cung chẳng thể sánh bằng, hơn nữa Dao nhi vừa mới khỏi ốm thế nên trong ngoài sắp xếp không được chu toàn, sợ là sẽ không tiếp đãi người chu đáo."

" Không sao. Chỉ là ở lại đôi ngày, bổn công chúa miễn cưỡng hạ mình một chút là được rồi."

Trông rõ ánh mắt nam nhân có vạn lần cưỡng ép, Đạm Đài Vu Nhiên lập tức nói:

" Sao thế? Chẳng lẽ Thượng Quan Tướng Quân lại không hoan nghênh ta?"

" Sao có thể chứ. Tống Từ…Bảo hạ nhân sắp xếp gian phòng phía đông để Lục công chúa nghỉ ngơi."

" Vâng, Tướng Quân."

Tống Từ kính cẩn tuân theo, liền dẫn Đạm Đài Vu Nhiên đến gian phòng đã an bày, trên đường đi hắn không ngừng suy nghĩ: Lục công chúa trước nay yêu mến Tướng Quân, nhưng ngài ấy thì chưa từng đáp lại, từ sau khi Tướng Quân thành thân Lục công chúa xem phu nhân như cái gai trong mắt, vào cung nhiều lần bị nàng ta gây khó dễ muốn hạ bệ phu nhân, nay lại tự mình tìm đến phủ không biết còn định gây nên sóng gió gì.

Nghĩ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến thiếu niên đau đầu thở dài, tâm tư nữ tử thật là rắc rối, tháng ngày yên ả của phủ Tướng Quân ắt hẳn sẽ không còn nữa.

Nửa khuya, toàn phủ Tướng Quân chìm trong giấc ngủ, mơ màng Quân Dao nghe thấy âm thanh lộc cộc trên mái nhà, giống như tiếng chân người cẩn trọng và âm thầm.

Nàng mở mắt, toan xuống giường kiểm tra, liền khi gượng người đã bị Tinh Húc ngăn lại, Quân Dao thỏ thẻ:

" Chàng cũng nghe thấy đúng không?"

Hắn mím môi gật đầu, âm thanh chuyển động trên mái ngói lúc rõ lúc không, lại chẳng nghĩ ra kẻ nào có thể to gan đến mức dám đột nhập phủ Tướng Quân, đoán chừng thân thủ nhẹ nhàng này nhất định là người đáng kiêng dè.

* Gầm…*

Từ trên mái nhà thân ảnh xám đen lao xuống như tên bắn, ngói xanh vỡ nát rơi xuống tựa mưa đá phủ kín gian phòng, thanh kiếm sắc lóe lên rồi tan mất, chỉ bằng một cái chớp mắt kiếm quang đã cắt đứt búi tóc của Tinh Húc.

Hắn nhanh nhẹn ôm nàng tránh đi, âm thanh ầm ĩ kinh động phòng vệ trong phủ Tướng Quân, Tống Từ vội vàng phi thân bạch y mỏng manh tung cửa vào.

Liền sau đó bên ngoài inh ỏi âm thanh gươm giáo, nội trạch hỗn loạn kẻ thù.

Đạm Đài Vu Nhiên hét toáng lên chạy đến phòng Quân Dao, trên mặt vẫn còn vẻ thất kinh bám sau lưng nàng.

" Có thích khách."



Một nam nhân y phục xám xanh xuất hiện, hắn đứng cách nàng không quá mười bước chân, đai lưng Bạch Cốt sáng chói dưới vầng nguyệt thu hút sự chú ý của nàng, mặt nạ sắt họa tiết Ma Chu che nửa dung nhan, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng dị sắc nhìn Tinh Húc.

Trong đôi mắt lạnh lẽo kia ngập tràn sự khinh bỉ cùng ngạo khí ngút ngàn, nhìn thẳng vào đồng tử tím nhạt ấy cứ như bị ảo ảnh vây quanh, thâm sâu vô lường.

" Thiên Minh Tông."

Tinh Húc đanh giọng, nàng mới chợt nhận ra kẻ trước mắt là người của ai.

Khóe môi đối phương cười khẩy, như một thứ vũ khí lợi hại công kích thù hận trong lòng Tinh Húc, không chút chần chừ Tinh Húc bắt lấy thanh kiếm lao đến, ánh mắt điên cuồng khiến Quân Dao phải lo lắng.

" Lương Tông Trạch đang ở đâu?"

Lưỡi kiếm sắc bén chạm vào nhau, lực ma sát tóe ra ánh lửa, Thượng Quan Tinh Húc như mất nhiều phần lý trí gào vào mặt đối phương. Hắn nhếch mép khinh mạn, bình thản nói:

" Ngươi có tư cách để gọi tên chưởng môn Thiên Minh Tông sao? Phế vật."

Đôi mày rậm rõ nét mang theo cơn cuồng nộ gắt gao nhíu lại, chưa bao giờ nàng trông thấy thần sắc đáng sợ này trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhất thời bất an.

Đôi bên giao tranh quyết liệt lần lượt đả thương nhau, so về thân thủ lẫn kiếm pháp kẻ địch vẫn nhỉnh hơn Tinh Húc đôi phần, không thể khoanh tay đứng nhìn Quân Dao đành làm tiểu nhân vậy.

Nàng lợi dụng kẻ thù sơ hở, phóng ám châm phân tán sự tập trung, người đó nhanh nhạy lập tức tránh được, nhưng lại tạo cơ hội cho Tinh Húc tấn công.

" Đường đường là Tướng Quân lại bỉ ổi dùng chiêu đánh lén ta."

Háo thắng muốn bắt kẻ thù, Tinh Húc chẳng để tâm đến lời đối phương vừa nói, cứ vậy mà điên cuồng giáng đòn lên người hắn.

Trong lúc khinh suất, tên đó đã trúng ám châm tẩm độc Mạn Đà La của nàng, sức lực suy yếu, biết không chống đỡ được bao lâu hắn liền tìm đường thoát thân.

Chuyển hướng tấn công vào kẻ yếu hơn hòng uy hiếp Thượng Quan Tinh Húc, trông nữ nhân tử y phía sau nàng nhút nhát, đoán chừng là Lục công chúa vừa ở lại phủ Tướng Quân, nếu bắt được ả Tinh Húc có muốn để hắn đi hay không vẫn phải đặt an toàn của ả lên trên hết. Nghĩ thế, hắn liền tiếp cận.

Đạm Đài Vu Nhiên trợn to mắt sợ hãi, thuận tay đẩy Quân Dao ra trước làm lá chắn hộ thân cho mình, mất đà nàng cứ vậy mà ngã nhào, đối phương cùng lúc bắt được đành buông bỏ ý định ban đầu, mang nàng thay thế.

Trường kiếm kề sát cổ nàng, cánh tay cứng như gọng sắt kìm giữ bả vai nhỏ, đến thở cũng thấy khó khăn.

Âm thanh náo loạn bên ngoài tạm dừng, tất cả đồng bọn của hắn bảo hộ phía sau, nam nhân xám y cao giọng:

" Thượng Quan Tinh Húc, nhanh bỏ kiếm xuống, nếu không ta sẽ giết chết nữ nhân này."



" Thả nàng ấy ra."

Hắn đanh mắt, khớp ngón tay vẫn kiên định siết chặt cán kiếm, vốn là muốn đợi chút thời cơ tìm ra manh mối Lương Tông Trạch cho rõ ràng mới hành động, nhưng nay Thiên Minh Tông đã chủ động vào hang nếu vụt mất thật là đáng tiếc.

Nhưng Quân Dao hiện đang nằm trong tay đối thủ, khiến Tinh Húc có chút lưỡng lự.

" Thượng Quan Tinh Húc, ả không phải là ái thê ngươi nhất mực yêu sủng sao? Lòng người hữu tình nhưng đao kiếm của ta thì không có nhân tâm đâu. Để chúng ta đi, bằng không ả chỉ có con đường chết."

" Ngươi."

Lưỡi kiếm xuyên vào da thịt non mềm tại cổ nữ nhân, Quân Dao nhắm mắt mím môi chịu đựng, dù nàng không ầm ĩ, không la hét cầu cứu nhưng Tinh Húc thừa biết nàng đang phải chịu đau và sợ hãi. Hắn không nỡ lòng.

Đăm đăm nhìn đối phương, buông kiếm:

" Thả nàng ấy ra."

" Haaaaa"

Người đó khoan khoái trước nỗi bất lực của Tinh Húc, khinh mạn cười lớn. Hắn di chuyển nàng ra ngoài, khi nam nhân phía sau mất cảnh giác Quân Dao liền giẫm mạnh lên chân hắn, khiến kẻ địch đau đớn nới lỏng kiếm.

" Tiện nhân, dám giở trò."

Định là có thể vùng ra, nhưng đối phương rất nhanh đã liền phát hiện, giật mạnh tay áo nàng quay về, thắt áo đứt lìa, lộ ra bả vai trần nhẵn nhụi, Hồng Liên Hoa đỏ thẫm hiện ra đập vào mắt đối phương, hắn thất thần nhìn lâu vào vết bớt trên vai nàng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khuôn mặt không thấy rõ toàn dung nhan ấy phức tạp vô cùng.

Hắn giảm bớt lực tay, đẩy nàng về phía Tinh Húc, quay đầu giẫm khinh công cùng đồng bọn biến mất sau mái ngói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK