" Cô đến đây tìm Tinh Húc là có việc gì?"
Quân Dao không trả lời nàng ta, cổ họng nàng vô cùng khó chịu, cố gắng kìm giữ cảm giác muốn khóc, nàng run run nói:
" Tinh Húc, cha ta phải chịu khổ hình trong thiên lao, tất cả bá quan thân thiết đến nay lại vội vàng tránh xa vũng bùn nhơ, ta không cầu được bất kỳ người nào giúp đỡ, chàng có thể vì ta mà..."
" Nàng quay về phòng đi, chuyện này bổn Tướng không thể quyết định, thánh ý ai dám làm trái, cả ta cũng không ngoại lệ."
Quân Dao nheo mắt nhìn hắn, khi nàng định nói thêm gì đó thì Tinh Húc liền cướp lời:
" Còn nữa, ta ở trước mặt Hoàng Thượng đã nói rõ ràng với người, nàng và Bạch gia từ nay về sau cắt đứt quan hệ, không còn bất kỳ liên quan gì nữa, tốt nhất thời điểm này nàng ngoan ngoãn ở lại trong phủ, tránh gây rắc rối liên lụy đến Thượng Quan Gia, đặc biệt là đừng đi khắp nơi tìm người cứu giúp cha nàng nữa."
Quân Dao siết chặt ngón tay mình, cơn cuồng phong độc địa lướt qua tim, yết hầu chua chát lên xuống trong đau nhức:
" Chàng tuyệt tình đến thế sao?"
Hắn không trả lời, gắt gao nhìn chung Quỳnh Tương đặt gần tay mình: So với tuyệt tình và tàn nhẫn thì Tinh Húc ta sao sánh bằng nàng, từng ấy ngày tháng thế mà ta lại chẳng nhận ra nữ nhân bên cạnh mình giả dối thế nào, càng cố chấp hơn là luôn tự dối lòng rằng nàng cũng yêu ta.
Mắt Tinh Húc ửng đỏ, trông qua giống như đang tức giận.
" Thượng Quan Tinh Húc, xem như ta đã nhìn lầm chàng."
Nàng thất vọng quay đầu, mưa lệ tùy tiện vũ khúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trở về phòng, Quân Dao ngồi thất thần ở bàn gỗ, một đoạn trầm hương không đủ làm lòng nàng an tĩnh lại, cơn sóng trước lại nối tiếp sóng sau, hóa thành giông bão kinh hoàng quấy nhiễu tâm can nàng.
Đan Quất lo lắng an ủi nàng, nhưng dường như bi ai đã lấp mất mọi thứ xung quanh, khiến Quân Dao chỉ có thể vừa vặn nghe thấy nỗi đau trong lòng mình.
Bỗng nhiên đầu óc nàng trở nên mông muội, cứ mơ mơ hồ hồ mà ngất đi.
Vài canh giờ sau, khi nàng tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trên chiếc giường xa lạ, buồng ngủ cao rộng ẩn hiện trong ánh sáng nhàn nhạt vàng, bên ngoài không có tiếng gió, yên tĩnh đến lạnh lẽo dị thường.
Nàng bàng hoàng ngồi dậy, đập vào mắt là khung cảnh hư ảo khó tin, xung quanh ngập tràn nến hoa, căn phòng xa hoa như cung điện hoàng tộc.
" Thiếu chủ, người đã tỉnh."
Nàng quay sang nhìn, lại thấy Đan Quất vẫn cái vẻ tươi cười như mọi khi gọi mình, nhưng cách ăn mặc của nha đầu sao quá khác lạ, lục y nhạt sắc, đôi lục lạc bạc cài trên đầu và đai lưng Bạch Cốt quấn quanh thân. Quân Dao cẩn thận xuống giường:
" Đan Quất, đây là đâu? Sao ta lại ở đây?"
" Thiếu chủ, đây là Thiên Minh Tông."
Nghe đến đây Quân Dao chấn động:
" Ngươi nói cái gì? Sao ta đến được đây?"
Nha đầu cúi mặt, một vẻ tội lỗi đáng thương:
" Thiếu chủ, là nô tỳ cùng Tiêu Hộ Pháp mang người về."
Chợt nhớ ra mùi trầm hương trong phòng lúc đó thật nồng đậm, lại thêm tinh thần nàng mệt mỏi quá độ nên không kịp nhận ra:
" Lẽ nào ngươi hạ thuốc mê vào trầm hương?"
Đan Quất không dám ngẩng đầu, co người quỳ dưới chân Quân Dao như một lời thỉnh tội, lòng nàng phức tạp không thôi.
Bên ngoài cửa xuất hiện một cái bóng lớn, dù không trực tiếp nhìn thấy diện mạo nhưng chỉ với dáng lưng thẳng tắp in rõ trên cửa, đủ để người ta cảm được khí chất hiên ngang đó.
Nha đầu chậm rãi tiến đến mở cửa, cung kính cúi đầu hành lễ:
" Đan Quất tham kiến Chưởng Môn."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Quân Dao nhận ra người đàn ông đang điềm tĩnh bước vào, nàng vô thức mấp máy môi:
" Lương Bạc."
Đan Quất đi ra ngoài, cẩn thận khép lại cửa. Lương Tông Trạch đứng đối diện nàng, ông ấy nhìn rất lâu nữ tử trước mặt mình, không nói một lời.
Một lúc sau, nàng không kìm được ngập ngừng, hỏi:
" Người là phụ thân ruột của ta?"
Người ta thường nói vị Chưởng Môn Thiên Minh Tông lãnh đạm, vô tình, nhưng thời khắc ông ấy nhìn nàng sao lại dịu dàng quá thể, một loại cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, chỉ biết lúc trông thấy lòng nàng có đôi phần mềm mỏng lại.
Lương Tông Trạch mím môi cười vụng về, nụ cười nở trên khuôn mặt dày nỗi phức tạp khiến người ta cảm thấy khó nhìn:
" Con có chấp nhận được sự thật này không?"
Đồng tử Quân Dao run run nhìn, phải chăng ông ấy đang nghĩ đến cảm xúc của nàng?
" Ta không biết nhi nữ đã cách biệt nhiều năm của ta khi đối diện với người phụ thân như ta sẽ có biểu cảm gì, hận ta? Căm ghét ta vì đã bỏ rơi nó? Hay sẽ vui vẻ mà đón nhận? Thế nên ta đã không nói rõ với con ngay lần đầu gặp mặt."
Lương Tông Trạch trầm ổn nói, Quân Dao lặng đi, không dám tin người trước mặt mình là Chưởng Môn tôn kính của một tông phái sát thủ nổi tiếng tàn độc, có lẽ vì xa cách quá lâu nên dù cho có cảm thấy gần gũi đến đâu cũng chẳng sinh được lòng thiện cảm.
Trong lúc kích động, nàng rút thanh chủy thủ trong tay áo giương thẳng đến yết hầu Lương Tông Trạch, đau khổ hỏi:
" Ông nghĩ ta sẽ chấp nhận sao? Vì sao năm đó lại bỏ rơi ta, giữa ông và Thượng Quan Gia có thâm thù đại hận to lớn gì lại phải hạ sát Thượng Quan Lão Tướng Quân, đẩy ta đến bước đường hôm nay?"
Lương Tông Trạch cười đau khổ, bình tĩnh đứng trước mũi nhọn bởi chủy thủ trong tay nàng, bình tĩnh nói:
" Ta đã để nữ nhi của mình lưu lạc lâu như vậy, chịu đủ khổ đau và bi kịch như hôm nay, sao có thể trách được con sinh lòng oán hận, tất cả đều là do ta không tốt."
Bàn tay nàng chợt run rẩy, tê buốt đến gần như mất kiểm soát, Quân Dao buông bỏ thanh vũ khí, ngồi bệt trên sàn nhà với đôi mắt đẫm lệ, lồng ngực như thể có vạn rắn rết côn trồng ngổn ngang xâu xé, nàng có hận đến mấy cũng làm sao giết chết ông ta được, chẳng phải tất cả mọi thứ đang diễn ra đều là báo ứng của nàng hay sao?
" Cha ta đang bị hàm oan, tên hôn quân ấy nhất định sẽ nghe theo đám nịnh thần mà gây khó dễ, có thể lúc này người đang rất không thoải mái, chỉ cần nghĩ đến hình phạt tàn ác trong thiên lao tim ta lại không sao bình tĩnh được."
Lương Tông Trạch vội vàng cúi người đỡ lấy nàng:
" Dao nhi, con ngoan mau đứng dậy đi, dưới đất rất lạnh."
Đưa nàng đến ghế ngồi, Lương Tông Trạch vụng về nhìn thần sắc tiều tụy của nàng mà xót xa.
" Chuyện của Bạch Đại Nhân ta đã nghe nói, hoàng đế Lôi Quốc phán tội toàn bộ Bạch Gia đều bị lưu đày, hai ngày nữa sẽ áp giải đến Đông Hải."
Nàng ngạc nhiên ngước mắt:
" Lưu đày? Không phải tội phản nghịch sẽ bị xử tử sao?"
Lương Tông Trạch có chút ngỡ ngàng:
" Chuyện này con không biết sao? Trước đó Thượng Quan Tinh Húc trên triều quyết liệt can ngăn thánh thượng, xin hoàng thượng cho hắn thời gian điều tra cặn kẽ rửa hàm oan cho Bạch Đại Nhân, nhưng dưới sức ép của quần thần hoàng thượng chỉ có thể cho hắn ba canh giờ để tra ra sự thật. Ba canh giờ thì làm sao mà đủ, đây rành rành là hôn quân muốn làm khó trung thần. Sau khi Bạch Đại Nhân bị giải vào thiên lao, Tinh Húc liều mình tìm cách khuyên ngăn Hoàng Thượng, không có bằng chứng giúp Bạch Đại Nhân minh oan, tranh đấu đến suýt chút nữa cái đầu trên cổ hắn cũng mất rồi, Hoàng Thượng bởi vì còn muốn dùng chút bản lĩnh của Thượng Quan Gia để giữ lấy Lôi Quốc trong lúc hỗn loạn này, nên mới nhượng bộ hắn không xử tử trên dưới Bạch Gia, chỉ quyết định lưu đày."
Quân Dao kích động bật dậy, đôi môi đỏ mọng run rẩy dữ dội:
" Vậy chuyện Tinh Húc tự ý cắt đứt liên quan giữa ta và Bạch Gia?"
" Là vì hắn lo sợ chuyện này sẽ liên lụy đến con, lo sợ hôn quân bạo ngược truy cứu lên người nữ nhân yếu đuối."
Nàng chết lặng, lẽ nào đã trách lầm hắn? Không thể nào, lúc đối diện nàng hắn tuyệt tình đến thế cơ mà. Còn bao nhiêu chuyện nàng chưa thông tỏ, rốt cuộc những kẻ xung quanh nàng có thể lợi hại đến mức nào, mà lại che giấu từng ấy chuyện, biến nàng thành kẻ ngốc đến đáng hận thế này.
Quân Dao kích động hỏi Lương Tông Trạch:
" Vậy...vậy năm xưa Thượng Quan Lão Tướng Quân...? "
Nhắc đến cái tên này ông ấy khẽ thở dài, ánh trăng trắng bạc bên ngoài chiếu vào làm sáng bừng bạch y tinh mịn trên người Lương Tông Trạch.
Trầm mặc một lúc lâu ông mới từ từ nói:
" Chuyện đã qua nhiều năm như vậy cứ ngỡ thời gian sẽ dần dần bào mòn tất cả, có lẽ khắp thiên hạ này đều đã quên mất bi kịch năm xưa, chỉ là ta không thể ngờ thù hận trong lòng thiếu niên ấy lại sâu đậm đến vậy, oan nghiệt, đúng thật là oan nghiệt."
"..."
" Năm đó Thượng Quan Lão Tướng Quân nắm trong tay vô số binh mã, lập không biết bao nhiêu là chiến công hiển hách, giúp hoàng đế Lôi Quốc giành lấy giang sơn. Nhưng thiên tử vẫn hay nghi kị anh hùng, khi Lôi Quốc đã đến kỳ hưng thịnh, thì việc để lại một mãnh hổ có sức mạnh còn cường đại hơn mình, lòng dân ngày đêm táng tụng như vậy, quả là mối họa vô lường. Trong trận chiến quyết định năm đó, hoàng đế đã bí mật cho người ám sát Thượng Quan Lão Tướng Quân, để lòng dân không ai oán hôn quân nhân lúc Thiên Minh Tông đang dấy loạn mà giá họa, khiến người đời nhầm tưởng ta vì báo thù cho thê tử mà ra tay."