Hắn không nói còn đỡ, nhắc đến giáo dưỡng của cha nương, Thôi Trung đang rầu rĩ hút thuốc lá bên cạnh cũng nhảy lên, cầm tẩu thuốc nóng đánh lên đầu nhi tử: “Nhưng ta và nương ngươi không dạy dỗ ngươi cho tốt, để ngươi không học thành thổ phỉ, nhưng ngươi lại học những tay ăn chơi đó vào nhà thổ! Còn… Còn muốn cưới gái làng chơi vào cửa, ngươi muốn muội muội ngươi gọi gái làng chơi là tẩu tử sao?”
Thôi Trung ở nhà thường ít nói, từ nhỏ đến lớn Thôi Truyền Bảo chưa thấy cha tức giận bao giờ, lần này thấy cha nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn cũng sợ rụt lại, quên né, bị quất trúng vài tẩu thuốc nóng, mặt bị phỏng vài vết đỏ.
Lưu thị cũng đánh hăng say, nhưng thấy đương gia cũng nhảy dựng lên đánh, thoạt đầu vẫn còn có chút không nỡ.
Nhưng nghe thấy Thôi Trung nhắc đến chuyện này, bà tức khắc tỉnh ngộ, nếu chuyện càn quấy này của Truyền Bảo bị lan truyền ra ngoài, chẳng phải là nói Thôi gia không biết dạy dỗ hài tử sao? Đến lúc đó dù Quỳnh Nương có giỏi giang thế nào đi chăng nữa, nhưng tẩu tử làm kỹ nữ làm hỏng thanh danh, sao có thể gả cho người tốt được chưd?
Đáng thương đứa nhỏ này từ khi trở về Thôi gia, ngày đêm làm lụng vất vả kiếm lấy gia nghiệp, không dễ dàng gì mới thấy được chút ánh sáng, lại bị ca ca không hiểu chuyện làm hại thế này…
Nghĩ vậy, bà cũng không ngăn cản, giơ chổi lông gà lên, cùng Thôi Trung đánh hai bên, chỉ hận không nỡ đánh chết nhi tử mạnh miệng.
Quỳnh Nương vốn muốn để cha nương giáo huấn ca ca, nhưng không ngờ hai phu thê lại tức giận đánh gần chết mới thôi. Cuối cùng nàng xông lên mới cản được cha nương.
Có lẽ là chưa từng bị cha nương đánh tàn nhẫn như vậy, mặt Thôi Truyền Bảo sưng phù, nhưng không dám tranh luận, chỉ buồn bã lấy tay lau nước mắt.
Cuối cùng Thôi Trung hạ lệnh, từ hôm nay trở đi không cho phép Thôi Truyền Bảo ra khỏi cửa, khoá cửa phòng lại, thu dã tâm lại rồi thì hãy nói chuyện.
Đêm nay, người Thôi gia ai cũng không ngủ ngon.
Quỳnh Nương nằm trên giường trằn trọc, nhưng không phải như lời cha nương, lo lắng lời đồn về ca ca sẽ liên lụy đến nhân duyên của nàng.
Không định gả đi, Quỳnh Nương cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhớ lại kiếp trước, nàng nặng nề ràng buộc bản thân trong việc làm quý nữ mẫu mực, sợ lời nói việc làm của mình không thể kiềm chế sẽ tiết lộ xuất thân, bị người ta gièm pha.
Cuối cùng cả đời như đeo xiềng xích, ít khi nói cười với trượng phu, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy kiếp trước nàng thật đáng buồn mat cũng đáng cười.
Dù sao cũng may mà cái mạng khi sống lại là của bản thân, nàng muốn sống tuỳ tiện một chút.
Nữ tử thương hộ nho nhỏ, tuy địa vị ti tiện nhưng tự do hơn, nàng cảm thấy người đời còn có nhiều chuyện cần phí sức lực đi làm hơn.
Nhưng bất kể tương lai của nàng thế nào, nàng tuyệt đối không muốn liên lụy đến phụ mẫu Thôi gia. Kiếp trước mặc kệ không quan tâm đến phụ mẫu thân sinh vẫn luôn là món nợ trong lòng nàng.
Đời này, thế nào cũng phải để cha nương cả nhà hoà thuận vui vẻ, để ca ca cưới một thê tử hiền huệ kéo dài hương khói.
Đây cũng là một trong những lí do nàng vẫn luôn nhẫn nại với Lang Vương, không muốn ngọc nát đá tan với hắn.
Nhưng bây giờ, ca ca lại vướng vào nghiệt duyên kiếp trước, bảo Quỳnh Nương yên tâm thế nào được?
Nàng trải qua kiếp trước, biết rõ tỷ đệ Triệu gia là mầm tai hoạ gì. Nếu Triệu Liên Nương đúng như ca ca lời nói, vì thế đời bắt buộc, không thể không bán mình nuôi cả nhà thì vẫn khiến người ta đồng tình.
Nhưng nàng ta vào cửa rồi, rõ ràng không hiếu kính công bà, ỷ vào tiền bạc nàng ta tự làm ra, chửi rủa Lưu thị cả ngày, còn liên hợp với đệ đệ tra tấn ca ca mọi lúc, nhiều lần như vậy, cuối cùng ca ca phạm phải tội nặng giết người…
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả mà nữ nhân này dẫn đến sau khi qua cửa, Quỳnh Nương không rét mà run.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước kiếp này vẫn đã phát sinh biến hoá không nhỏ. Kiếp trước, khi đó cha Thôi Trung đã bệnh nặng, hơn nữa trước đó nữ nhi Thôi Bình Nhi bỏ nhà theo nam nhân trở thành thiếp của người khác, vò đã mẻ lại sứt, không có sức đi quản Truyền Bảo, mới để Liên Nương gì đó vào cửa.
Nhưng đời này Thôi gia càng ngày càng tốt, thân thể cha lại khoẻ mạng, chuyện chấp chưởng lập nghiệp không hàm hồ chút nào, sao lại đáp ứng?
Tuy cha nương đã tỏ thái độ nhưng Quỳnh Nương vẫn không yên tâm, quyết định sẽ đi một chuyến, nghe ngóng thái độ làm người của huynh muội trong thôn nhỏ này, chẳng lẽ thật sự là nghiệt duyên trời định sao, vì sao Triệu Liên Nương kia kiếp trước kiếp này đều cố tình quấn lên một mình ca ca vậy?
Huynh muội kia cũng dễ nghe ngóng, Quỳnh Nương gọi phu xe hay đi mua đồ với ca ca đến, chỉ một vòng sổ sách, phu xe liên tục kêu oan, nói ra địa chỉ của hai tỷ đệ kia.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Quỳnh Nương thay một bộ y phục, chọn mũ vải che mặt, mang theo nha hoàn và bà tử kín miệng thể tráng cùng lên xe ngựa, để phu xe dẫn đường.
Trời tờ mờ sáng, xe ngựa chạy đến thôn của Triệu thị tỷ đệ.
Bởi vì cách không xa lắm nên trời còn chưa sáng rõ đã tới nơi. Lúc này đang là cuối hạ, hơn phân nửa hoa màu, cây nông nghiệp trong ruộng đã chín.
Tuy loại lương thực như cao lương còn phải phơi, không được ngắt, nhưng việc dưới ruộng vẫn còn rất nhiều. Bởi giữa trưa mặt trời nắng gắt, phần lớn người nông dân không kể nam nữ già trẻ đều dậy sớm xuống ruộng.
Lúc này hừng đông, thôn xóm nhỏ lại lạnh lẽo, ngay cả trẻ con cũng bị cha nương cõng xuống đồng làm việc.
Quỳnh Nương xuống xe ngựa, đi đầu dọc theo đường đất, tới sân nhà Triệu gia, Quỳnh Nương ẩn thân ở góc tường, lại phát hiện cửa lớn đóng chặt.
Đợi một lúc lâu, cửa lớn mới kẽo kẹt mở ra. Một nữ tử tóc rối nhô đầu ra liếc trái phải, thấy xung quanh không có người mới kéo một hán tử y phục không chỉnh tề tiếp tục bất phân thắng bại.
Phu xe đi theo sau Quỳnh Nương nói: “Kia là Triệu gia Liên Nương… Không phải với Thôi thiếu gia vẫn còn tốt ư, sao còn tiếp nhà khác?”
Hỉ Thước trừng mắt với hắn, phu xe ngựa lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quỳnh Nương ẩn ở góc tường, tiếp tục nghe, hán tử kia nói: “Tiểu tử kia gầy yếu như con gà, chẳng lẽ giỏi giang lắm sao? Sao tối hôm qua ở lại lâu như vậy? Hại lão tử phải tiếp tục trò vui của hắn, mới sáng sớm đã bị ngươi đuổi đi rồi?”
Liên Nương cười quyến rũ dựa vào lồng ngực hán tử: “Bình thường không thấy ngài như vậy, sao hôm nay chưa gì đã ghen? Nếu không phải ngài dùng bạc sai khiến nô gia, mặt hàng không thú vị này có tới cửa cũng không nhận. Chỉ yêu một mình oan gia hiểu tình giải ý là ngài thôi, sau nửa đêm đến đây giải khát cho nô gia, nếu không á, bị tên không còn dùng được kia trêu chọc đến phiền, sau nửa đêm chẳng phải ngủ không yên ổn sao?”
Nói đến đây, hán tử kia được nịnh hót cảm thấy rất oai phong, trong lòng sảng khoái, móc một túi bạc nặng trĩu từ trong ngực ra nói: “Chủ thưởng, chỉ cần lôi kéo được tiểu tử kia, gả vào Thôi gia rồi, gia tài phong phú, đủ để đệ đệ ngươi bù hết tiền!”
Nói rồi cuối cùng đôi nam nữ keo sơn gắn bó cũng tách ra, người nọ thắt đai lưng, nghênh ngang rời đi.
Quỳnh Nương nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, sau lưng gió lạnh từng cơn.
Tuy người nọ trẻ hơn trong trí nhớ, nhưng hắn đúng là quản sự ngoại viện Liễu gia, tên Cao Quảng Quý. Mà con của hắn tên Cao Hỉ, sau đó làm thư đồng của Thượng Vân Thiên, sửa tên thành Cao Thính Tuyền.
Kiếp trước trong trí nhớ của nàng, sau khi rơi xuống nước, tuyệt vọng giãy giụa trong giếng, dần dần không chống đỡ nổi rồi chìm xuống, là Cao Thính Tuyền đang cao giọng kêu cứu…
Kiếp trước kiếp này nàng đều không hề mắc nợ phụ tử Cao gia, vì sao phụ tử bọn họ lại âm thầm lập bẫy, mưu toan đẩy Thôi gia và nàng vào chỗ chết như vậy?
Quỳnh Nương bất động thanh sắc lui về phía sau, hai chân run rẩy tê dại —— không phải vì sợ hãi, mà là phẫn hận không thể ức chế.
Liễu Bình Xuyên! Ngươi khinh người quá đáng!
Trên đường trở về, Quỳnh Nương đã nghĩ rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Kiếp trước, Bình Nương cấu kết với quản sự ngoại viện Cao Quảng Quý, có phải kiếp trước Thôi Truyền Bảo quen biết Liên Nương thông qua Cao Quảng Quý hay không, không thể biết được.
Nhưng kiếp này hai người vốn không nên cùng xuất hiện, quả thực bị người ta cố tình liên lụy.
Phụ tử Cao gia là một cái ổ hỗn loạn, chắc hẳn Cao Thính Tuyền cũng bị Liễu Bình Xuyên mua chuộc, cuối cùng giết nàng…
Còn kiếp này, có lẽ thấy Thôi gia sống tốt, Liễu Bình Xuyên không được tự nhiên, chơi lại trò cũ.
Quỳnh Nương không muốn nghĩ người ta quá ác, tuy luôn phỏng đoán cái chết kiếp trước của nàng không thoát được liên quan đến Liễu Bình Xuyên.
Nhưng bây giờ tất cả đã được chứng thực, nàng không thể không tin, Liễu Bình Xuyên này ác độc đến tận xương tủy, dù có sống lại, ả ta vẫn chưa bỏ qua ý niệm làm ác!
Hỉ Thước bên cạnh cũng vô cùng căm phẫn, tức giận nói: “Thiếu gia bị cái đồ dụ dỗ kia lừa, toàn lấy tiền của chủ nhân! Chúng ta về tiệm chay, gọi tiểu nhị mang theo người, đi đập nát cái ổ hồ ly của ả ta!”
Bà tử bên cạnh cũng tức giận nói: “Tiểu thư mau chóng phân phó, đến lúc đó một mình ta cũng có thể cào nát gương mặt kia của ả ta!”
Quỳnh Nương nhắm mắt lại suy nghĩ, một lát sau nói: “Nếu làm như vậy, chẳng phải Liên Nương lại giả thành khổ chủ tố khổ với ca ca sao?”
Hỉ Thước vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ? Cứ như thế, về nói cho thiếu gia nghe, ngài ấy cũng sẽ không tin!”
Quỳnh Nương không trả lời, chỉ nhanh xuống ngựa phân phó các nàng giữ kín như bưng, đừng nói cho thiếu gia.
Trở về tiệm chay đã là giữa trưa, khách nhân dần đến. Quỳnh Nương vẫn giám sát bà tử rửa rau xắt rau dưới phòng bếp như trước.
Nghe tiếng chảo cán leng keng quen thuộc bên tai, lòng Quỳnh Nương dần yên ổn. Nấu ăn cần phải chú ý chiên luộc hầm rán, sức lửa ngon miệng.
Báo ứng luân hồi đời người cũng vậy, không phải không báo giờ thần chưa tới, nàng muốn nhìn xem, đời này, Liễu Bình Xuyên có thể nhảy nhót được bao lâu?
Khác với tâm trạng dần bình ổn của Quỳnh Nương, lúc này Liễu Bình Xuyên khó chịu như đang bị nướng trên lửa.
Đời này Thượng Vân Thiên thi rớt!
Lúc vừa mới biết tin tức này, ả ta vô cùng bất ngờ. Hơn nữa kiếp trước, án làm rối kỉ cương khoa thi vốn nên trách phạt Giang Đông Vương, sao lại biến thành án ám chỉ Thái Tử rồi?
Nếu không phải thiên tử để lại chút mặt mũi cho trữ quân thì chỉ sợ bây giờ Thái Tử Lưu Hi đã đứng đầu trong sách viết danh sách người chịu tội thật dài kia.
Lúc Liễu Bình Xuyên biết tin bài thi hạng nhất khoa thi vốn là của một vị thư sinh tên Thượng Vân Thiên từ miệng phụ thân, lòng chậm rãi yên ổn.
Thượng lang tài trí hơn người, kiếp trước quyền khuynh triều dã, khi đó là thực lực thật, quanh năm dự thi, sao có thể thi trượt, không thấy tung tích được chứ?
Bây giờ Thượng lang được sửa lại án xử sai, long ân mênh mông cuồn cuộn, tuy không thể bổ lục lại Trạng Nguyên, nhưng cho hàm tước quyên sinh.
Lệ thường của triều, quan nhàn tản chưa kịp bố trí chức quan ở địa phương thì làm quyên sinh.
Liễu Bình Xuyên cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của Thượng Vân Thiên, được hoàng đế trọng dụng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vì thế nghe ngóng nhiều nơi, ả ta đã biết hắn đang tạm sống ở một nơi ngoài kinh thành, không mua nha trai làm ngoại vụ để quan viên nghỉ trọ.
Liễu Bình Xuyên tỉ mỉ trang điểm một phen, nói ả ta biết hắn là nhi tử của gia sư của ca ca, chịu mối oan không trong sạch này, rất tức giận.
Mà nghe nói hắn được giải hết tội nên đến an ủi, thuận tiện biểu đạt ngưỡng mộ sự tài tình của hắn, còn mang theo quyển thi tập tự ả ta viết in ra đến lãnh giáo.
Nào ngờ, Thượng Vân Thiên lại gặp ả ta ở nha trai, chỉ là lạnh lùng đánh giá từ trên xuống dưới, nghe ả ta mềm giọng tỉ mỉ giới thiệu, nhưng không lên tiếng.
Lúc ả ta đưa quyển thi tập kia qua muốn lãnh giáo, hắn chỉ yên lặng lật đọc từng trang, lật đến tờ cuối cùng lại đột nhiên phẫn nộ ném thi tập xuống đất, vọt đến trước mặt ả ta, tóm lấy cánh tay ả ta không buông.
Liễu Bình Xuyên chỉ nghĩ hắn muốn khinh bạc mình, thân thể dần nóng lên.
Nhưng ai biết hắn lại đột nhiên buông tay, nhìn ả ta bằng ánh mắt sâu xa khó hiểu, sau đó nói, dạo gần đây hắn có chút mệt mỏi, nếu tiểu thư nguyện ý, ngày khác lại tâm sự.
Phản ứng của Thượng Vân Thiên thật sự là ngoài dự kiến của Liễu Bình Xuyên.
Trên thực tế, đời này có rất nhiều chuyện đều thoát khỏi phạm vi khống chế của ả ta.
Tuy bản thân trở về Liễu gia sớm, trở thành thiên kim Liễu gia như mong muốn, cũng tận lực dựa theo kiếp trước của Quỳnh Nương mà bước đi trước.
Nhưng trên tiết Khất Xảo, ả ta không giống Quỳnh Nương kiếp trước, nổi danh khắp kinh thành, lại trở mặt với Ung Dương công chúa, không trở thành tri kỉ nơi khuê phòng với nàng ấy như Quỳnh Nương.
Mà Thượng Vân Thiên thi trượt càng khiến ả ta hết sức hoảng thần.
Hình như đời này cái gì cũng thay đổi, mà Quỳnh Nương vẫn chưa trở nên nghèo túng bất kham như at ta dự kiến, lắc mình biến hoá, lại trở thành nữ thương nhân nổi tiếng xa gần Hoàng Sơn…
Liễu Bình Xuyên cảm thấy mình nên làm chuyện gì đó, để kiếp trước kiếp này giống nhau chút, mới có thể an tâm.
Ít nhất Thôi gia không thể thuận buồm xuôi gió nhờ Quỳnh Nương.
Lần trước ả ta đến tiệm chay, Thôi Truyền Bảo đối đãi với ả ta rất lạnh nhạt, Liễu Bình Xuyên vô cùng căm ghét, chỉ muốn cho hắn biết, muội muội nào mới thật sự có bản lĩnh!
Cứ như vậy, ả ta nhớ đến chuyện kiếp trước ca ca cưới Liên Nương. Chỉ cần Thôi Truyền Bảo cưới nàng ta là sẽ dẫn họa thủy về. Đến lúc đó thật sự sẽ liên quan đến mạng người, làm sao một đầu hếp như Quỳnh Nương Thôi gia có thể ứng phó được. Đến lúc đó, chắc chắn Thôi gia phải cầu xin ả ta như kiếp trước, đến lúc đó, ả ta chọn cho Quỳnh Nương một khất cái dơ bẩn ở đầu đường, Quỳnh Nương chịu gả cho, ả ta mới đi cứu tính mạng Thôi Truyền Bảo…
Chỉ là có lẽ nữ tử kia không giống kiếp trước, đã lấy đủ tiền da thịt, muốn hoàn lương. Liễu Bình Xuyên mới tìm người thu mua nàng ta, để nàng ta câu dẫn Thôi Truyền Bảo, thế nhưng nàng ta không muốn.
Kiếp trước, ả ta biết quản sự ngoại viện đã từng là ân khách của nữ tử kia, giải vây kiện tụng của Thôi Truyền Bảo cũng do nàng ta nhờ Cao Quảng Quý đi làm.
Đời này, nếu nữ tử kia không muốn hoàn lương, ả ta sẽ đưa ít bạc thông qua ngoại viện Cao quản sự, thu mua đôi tỷ đệ kia, để lộ gia sản phong phú của Truyền Bảo, sau đó mới thành chuyện.
Hôm nay nghe nói Cao quản sự đến báo tất cả thuận lợi, tiểu tử Thôi gia đã thần hồn điên đảo, hứa hẹn nghênh thú gái làng chơi tên Liên Nương kia, khó chịu nhiều ngày của Liễu Bình Xuyên đã biến mất.
Quỳnh Nương Thôi gia! Kiếp này ngươi coi trọng cái gì, ta liền muốn làm khó cái đó!