Thỉnh an hoàng đế xong hắn liền mở miệng nói: “Thần nghe nói dạo gần đây có thần tử lo lắng kênh đào hao tài tốn của, cứ thế mãi quốc sẽ tương vong, nên thần đến tính toán sổ sách với vạn tuế.”
Gia Khang Đế cười nói: “Vong Sơn thân là võ tướng, bây giờ cũng lo quốc kế dân sinh, có thể thấy được rèn luyện ở kinh thành làm mở mang tầm mắt! Đây là chuyện tốt, chẳng qua Hộ Bộ đã có Thượng đại nhân tính toán kỹ càng rồi, tổng thể không cần tính nữa.”
Tuy lời của hoàng đế là ý trên mặt chữ, nhưng vào trong tai các vị thần tử lại là ý khác —— lời này của vạn tuế rõ ràng là ám chỉ Lang Vương bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, ông đang bắt bí hắn!
Ai nấy cười thầm, cảm thấy vị Giang Đông Vương này đúng là ăn no căng.
Sở Tà không chút hoang mang nói: “Thần và Thượng đại nhân tính hai sổ, hắn là xuất sổ, thần tính nhập sổ.”
Gia Khang Đế nghe thế lại cảm thấy thú vị, bèn hỏi: “Ái khanh nhập sổ là phép tính gì?”
Lang Vương không hề hoang mang móc ra một phần tấu chương từ trong ngực, bên trên viết sau khi mở kênh đào, thuyền hàng đến đi mỗi năm qua kênh đào thu thuế ngân lượng, một khi phát sinh chiến sự ở phía nam, thay đổi quân nhu tiết kiệm ngân lượng.
Thật ra đây là tối hôm qua Quỳnh Nương tính toán suốt đêm. Nàng trải qua kiếp trước, tất nhiên biết sau khi kênh đào mở, thuyền đến đi phồn đa bận rộn như thế nào, tính toán chắc chắn, từng điều rõ ràng.
Trong đó căn cứ vào kích cỡ và độ sâu ngậm nước của thuyền mà thu bao nhiêu thuế má, cũng là biện pháp đời trước áp dụng. Nàng tính cẩn thận, cũng để kéo dài lợi ích tới mười năm hai mươi năm sau.
Còn Lang Vương lại bổ sung thêm vài điều lên sổ tính toán của Quỳnh Nương, tình trạng thiếu nước ở nội địa thượng nguồn có thể tốt lên vì kênh đào mở, nơi hạ lưu bị lụt nhiều có kênh đào càng có thể ngăn chặn ngập úng phân luồng dòng lũ vân vân.
Tính toán ban ơn cho dân sinh chính là thiên thu vạn đại, không có cách nào dùng tiền bạc để cân nhắc.
Gia Khang Đế càng đọc mắt càng sáng, cuối cùng tuyên thái giám bên người đọc to nội dung tấu chương lên cho quần thần nghe.
Có một bộ phận thần tử cũng không nghiên cứu kênh đào một cách kỹ càng, chỉ nghe Thái Tử khẳng khái trần từ, Thượng đại nhân tính toán ngân lượng hao tổn thôi đã nhìn mà ghê người, bèn xúc động phụ hoạ theo.
Nhưng bây giờ nghe xong nội dung tấu chương của Lang Vương, thuế má ngân lượng mấy chục năm sau chẳng những hoàn toàn triệt tiêu khoản tu sửa hao tổn kênh đào, còn có thể biến đổi lỗ lã thành lợi nhuận kếch xù, đúng là mua bán có lợi.
Huống chi hiệu dụng của kênh đào rất nhiều, tuy rằng có tác hại phòng hộ, sau đó lợi lớn hơn tệ, nhưng quả thực không nên bỏ dở công trình, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.
Thái Tử nghe xong, thêm nữa thấy sắc mặt hoàng đế chuyển biến, trong lòng trầm xuống, vội vàng bước ra khỏi hàng: “Tuy Lang Vương tính rất hay, nhưng mà một khi kênh đào bị kẻ gian lợi dụng, nó sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén cắm thẳng đến kinh thành.”
Lang Vương đứng ở một bên, tuy tư thái cung khiêm làm lễ quan không tìm ra chút sai lầm nào, nhưng ánh mắt nhìn Thái Tử lại tràn đầy khinh thường: “Thần cho rằng, chỉ có dê con gầy yếu mới cần lưới sắt bảo vệ, bởi vì chân quá non, không đủ ngăn địch, khiến hổ sói nhòm ngó. Nhưng nếu là mãnh hổ thì cần gì tường vây bảo vệ? Nếu Đại Nguyên triều ta không chăm lo việc nước, thương sinh mưu phúc cho thiên hạ, đó là nấu quốc lực như mãnh hổ thành một nồi tiên canh sơn dương. Xin hỏi Thái Tử, xây dựng kênh đào sẽ nguy hiểm cho giang sơn xã tắc, vậy có muốn noi theo Thủy Hoàng Đế không, xây dựng một vòng trường thành tường cao, Thái Tử ở bên trong mới có thể an tâm!”
Lưu Hi bị hắn nói mà nghẹn: “Ngươi… Ngươi…”
Nhìn Thái Tử tức giận nói lắp, Thượng Vân Thiên sốt ruột, đáng tiếc chức quan của hắn hèn mọn, vốn dĩ không được đứng ở đây diện thánh thảo luận chính sự, nên cho dù có lòng hát đệm thì cũng không có lập trường mở miệng, chỉ có thể nhìn Thái Tử phạm lỗi.
Quần thần biết Lang Vương kiêu ngạo, nhưng ngang nhiên khiêu khích Thái Tử như vậy, thật sự làm người nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà những thần tử đã từng trải qua án quân lương của Lang Vương và Thái Tử lại thầm nghĩ, Lang Vương trước sau như một, điển hình có lý không tha người, Thái Tử tranh chấp với hắn e là sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Lưu Hi cực kỳ hận Sở Tà, người này nhìn như lười nhác, nhưng luôn xuất ra sắc bén khi người ta đột nhiên không kịp phòng bị.
Từ nhỏ hai người đã đối địch, thậm chí Thái Tử đã chịu nắm đấm của Sở Tà, oán hận chất chứa hàng năm cũng không viết hết.
Hiện tại ở trong triều đình hai người lại chính kiến bất đồng, quyền cước tới lui dưới mạch nước từng chiêu giết người không đổ máu.
Gia Khang Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ lại bình tĩnh, tuy rằng Lang Vương vô lễ khiêu khích Thái Tử nhưng ông cũng chỉ coi như thần tử cãi cọ.
Dù rằng trước đó Thái Tử thỉnh tấu đoán đế tâm, nói Gia Khang Đế bủn xỉn uy hiếp quan ải. Nhưng lời Sở Tà lại chạm đến kế hoạch của đế vương, lòng mưu lược bá nghiệp vĩ đại của ông.
Sở Tà nói có lý, lo lắng địch hoạn xâm lấn, chi bằng chinh chiến tứ phương như hán hoàng Võ Đế, bình định Tây Vực, sáng lập thiên cổ kỳ nghiệp.
Lúc quần thần trong điện hộ chủ, thay Thái Tử và Lang Vương đấu khẩu, Gia Khang Đế đã có quyết định.
Ông nhìn Sở Tà không hề hoang mang, kiêu căng trào phúng quần thần, thình lình một câu toan khắc thấy máu đã khiến mấy lão thần tức giận ôm ngực, ông hơi hâm mộ.
Văn võ có mấy lão thần tử cậy già lên mặt, có đôi khi khiến người ta ghét, thật sự muốn mắng một trận, nhưng thân là minh quân, không thể nói lời vọng ngôn trào phúng trọng thần.
Phương diện này, ông không bằng Vong Sơn sống bừa bãi.
Đứa nhỏ này, trước kia lười nhác, bây giờ xem ra đúng là hài tử của Tình Nhu, huyết mạch mẫu thân thông tuệ dung với đế vương ông thật tốt, đây là phong thái tự nhiên của đế vương bá chủ, đáng tiếc tạo hóa trêu người, không thể nuôi bên người ông từ nhỏ.
Lưu Hi… Tuy rằng chiếm danh phận con vợ cả, nhưng hắn không nói tiếp được gì thật sự khiến người làm phụ hoàng là ông cũng không nhìn được!
Gia Khang Đế không nhận ra lòng mình đã bất công không còn ranh giới rồi, cuối cùng rốt cuộc mở miệng, kết thúc một đợt la hét ầm ĩ trong điện: “Kênh đào đã mở quá nửa, không cần thảo luận chuyện bãi bỏ nữa, còn thuế vụ sau này của thuyền, chuyển sổ con của Lang Vương đến Hộ Bộ, nghiên cứu ra điều lệ… chư vị đã đi đường xa đến Hạ Cung rồi, đừng đến không một chuyến, đến ao đãng trần(1) ngoại cung ngâm tắm một lúc, thư giãn gân cốt đi!”
(1) gột rửa bụi trần
Lang Vương khẩu chiến quần thần, đại thắng mà ra.
Ra cửa điện, hắn bước đến đường mòn thông tới hoa viên bên cạnh cách đó không xa, nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp đi tới đi lui trong đình.
Xem ra đúng là chuyện kênh đào khiến tiểu nương này thượng hoả, xem nàng gấp đến cái dạng này, chắc là trời chưa sáng đã loanh quanh ở đây.
Quỳnh Nương đứng ở trong đình cách thật xa đã thấy Lang Vương đi tới, thấy xung quanh không người liền giả vờ dạo hoa viên, chậm rãi đi đến bên Lang Vương.
Sáng nay nàng cố ý đi ngang qua cửa cung, thấy rất nhiều xe ngựa của quan lại trong kinh thành đỗ ở đó, liền suy đoán hôm nay hẳn là ngày quyết định vận mệnh sinh tử của kênh đào.
Đêm qua Lang Vương ở lại thật lâu rồi mới đi, hai người nghiên cứu tấu chương đến nửa đêm.
Lang Vương nhìn như cà lơ phất phơ, cả ngày không làm ra chuyện tốt gì, nhưng nhấc bút viết tấu chương rất thực tế, câu nào câu nấy chính xác hợp lý, tài chính sự lại không thua Thượng Vân Thiên - trượng phu kiếp trước của nàng.
Nhìn Sở Tà lưu loát viết tấu chương trần tình, nét chữ cứng cáp làm Quỳnh Nương chấn động, lau mắt nhìn Vương gia truỵ lạc này.
Nhưng mà văn chương viết đẹp, cũng phải xem có thể động đến tâm đế vương hay không.
Nhưng Lang Vương dựa vào sức lực của bản thân, đối kháng với Thái Tử và một đám lão thần nâng đỡ Thái Tử, nghĩ mà mất tự tin.
Chờ mãi Lang Vương mới ra. Quỳnh Nương hận không thể lập tức bay đến bên cạnh hắn hỏi kết quả.
Nhưng nơi này là Hạ Cung, không thể biểu hiện quá thân thuộc với Lang Vương trước mặt người khác, chỉ có thể vừa đi vừa quan sát vẻ mặt hắn rồi đoán giai đoạn tiến triển của chuyện.
Gương mặt tuấn tú của Lang Vương lại căng chặt, khói mù giữa mày, nhìn qua như không thuận lợi.
Khiến tâm Quỳnh Nương tụt dốc không phanh.
Nàng bước đến bên cạnh Lang Vương, hai người như ngẫu nhiên gặp nhau, tán dóc vài câu rồi cùng nhau vào hoa viên, Quỳnh Nương nhẹ giọng hỏi: “… Việc không suôn sẻ sao?”
Lang Vương chậm rãi mở miệng : “Dù thuyền không chuyển được hàng thì vẫn còn con đường khác, dỡ mấy trăm cân đinh xuống cũng có thể bán lấy tiền.”
Lời này vừa ra, mũi Quỳnh Nương cay cay, đi đường cũng hoảng hốt. Chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa vấp phải bồn hoa chìa ra bên đường.
Lang Vương nhanh tay lẹ mắt vươn cánh tay dài đỡ nàng, lúc này mới thấp giọng cười: “Không phóng khoáng như vậy, có phải bị dọa mất hồn rồi không? Bổn vương ra tay thì làm gì có đạo lý gãy cánh đi về? Yên tâm nâng bạc của nàng gối đầu ngủ yên đi, kênh đào sẽ khai thông đúng hạn.”
Nói đến đây, Lang Vương lại vòng vèo: “Hôm qua viết tấu chương thật mệt mỏi, chắc là bị thương nguyên thần rồi, đồ ăn Hạ Cung không thuận miệng, không phải nàng còn nấu đồ chay cho Thái Hậu sao? Hôm nay bớt thời giờ nấu một ít đồ ăn cho bổn vương ăn đi?”
Hắn còn một câu không nói đó là, tốt nhất đích thân chia thức ăn, đút cho bổn vương mới bù đắp được.
Lúc này Quỳnh Nương vẫn đang đắm chìm trong vui sướng mất mà tìm lại được, làn môi nàng hơi run rẩy: “Vương gia, lời này là thật, không lừa ta?”
Lang Vương nhìn dáng vẻ thất nghi hiếm thấy của Quỳnh Nương, không nhịn được cong khóe miệng mỉm cười: “Nếu nàng còn dong dài, bổn vương sẽ thỉnh tấu lại, đóng cái kênh đào kia!”
Quỳnh Nương đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến vừa rồi Lang Vương cố ý bày ra vẻ mặt ảm đạm, vừa tức vừa cười: “Vậy ta sẽ xào thịt dê cho Vương gia, bù đắp một chút, tránh cho ngươi lại gạt người ta bằng sắc mặt!”
Nàng vừa đi vừa nói đùa vài câu với Lang Vương, sau đó hai người đường ai nấy đi.
Tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủn, nhưng vẫn rơi vào trong mắt người có tâm.
Liễu Bình Xuyên buồn cười: Thôi Quỳnh Nương bị điên rồi à? Sao lại thân cận với Vương gia xui xẻo đã định trước là nghèo túng vậy?