Lần này Thường Minh chủ động mở hội, đợi Thái Đường Yến đã ngủ, anh mời Tạ Vũ Bách và Vương Trác ra ngoài uống rượu.
Tạ Vũ Bách đến trước, thấy chỉ có một mình Thường Minh ngồi trên ghế trong căn phòng lớn như vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Còn chưa khai tiệc à?"
Thường Minh từ từ rót rượu, "Còn thiếu Vương Trác."
Tạ Vũ Bách đứng ở cửa không vào cũng không lui, mặt tròn mắt tròn, khó tin hỏi: "Không phải chứ, không dẫn theo em nào mà chỉ có ba thằng đàn ông mình thôi à?"
Bên kia ậm ờ gật đầu, đưa hai tay lên vắt trên thành ghế.
"Mẹ nó!" Kèm theo là tiếng cửa đóng, Tạ Vũ Bách bất đắc dĩ đi vào, "Thế sao không ra quầy bar uống, tôi còn có thể nhân tiện mời mấy em đến, chứ ở đây nhìn hai cái bản mặt các cậu, còn không bằng tôi về nhà ngủ ngon."
Thường Minh làm động tác mời về.
Tạ Vũ Bách: "..."
Nghịch phản trong lòng dâng lên, anh ta đặt mông ngồi xuống cái phịch, suýt nữa đã làm Thường Minh nẩy người lên.
"Nhìn cậu thế này, thất tình à?" Tạ Vũ Bách ân cần cầm ly rượu vừa rồi Thường Minh đã rót lên, "Nói với A Bách xem nào, để anh đây khuyên giải cho cậu. Đợi đã ——" Anh ta nhấp một ngụm cho nhuận họng, "Không phải là cầu hôn thất bại đó chứ? Ha ha ha ——"
Thường Minh còn chưa trả lời thì Vương Trác đã đến. Anh ta đưa mắt quét nhìn căn phòng, cũng không ngạc nhiên lắm, thờ ơ lên tiếng: "Đến đủ rồi à. Tôi đến chậm rồi."
"Tự phạt ba ly." Tạ Vũ Bách rót đầy rượu cho anh.
Vương Trác cũng không từ chối, sảng khoái uống hết ba ly, trong tràng vỗ tay của Tạ Vũ Bách quay sang hỏi Thường Minh: "Có chuyện gì thế?"
Sau khi Thường Minh gặp chuyện thì ít sinh hoạt ban đêm với bọn họ, chủ động mời bữa thế này thì ắt hẳn có chuyện lớn rồi, nhưng vị "cục trưởng" này chỉ ngồi đó uống rượu không mà thôi.
Tạ Vũ Bách và Vương Trác đưa mắt nhìn nhau, rồi cái người điếc không sợ súng kia mở miệng trước, "Tôi bảo này Minh Tử, không phải vì... Đường Chiêu Dĩnh nằm viện đó chứ?"
Lúc này Thường Minh mới như nhớ ra người đó, nhướn mày nói, "Tôi thấy có cậu mới nhớ cô ấy thì có."
"Bình thường thôi." Tạ Vũ Bách nhún vai, "Tôi còn chưa đi thăm cô ấy nữa mà, đúng không Vương Trác, có điều có cậu đại diện là được rồi. Ha, mẹ nó Phong Trạch đúng là quá khủng bố rồi, người này là do nó gây nên đấy, sao Đường Chiêu Dĩnh có thể nhìn nhầm vậy chứ, tôi cứ tưởng cùng lắm chỉ là thằng khốn nạn, không ngờ, mẹ nó lại là tội phạm giết người! Tôi đã sớm nhận ra lai lịch không rõ của thằng này có vấn đề rồi mà..."
Vương Trác ngồi cạnh nhắc nhở, "Người còn chưa có bằng chứng, khoan vội chụp mũ đã, lỡ có thể xoay ngược được thì sao."
Tạ Vũ Bách không phục, "Xoay ngược đến mức nào được chứ, tôi nói với cậu này, trên thực tế án giết người không phức tạp như vậy đâu, thủ pháp không cao minh, nếu không sao hắn phải giữ lại đầu người trong tủ lạnh làm gì, thế chẳng phải là chờ người đến cửa bắt hắn sao."
Vương Trác nói: "Bên phía giáo sư Đường cũng quá sức rồi, gần đây đang lôi kéo đầu tư khắp nơi, trước mắt không thể giải tán học sinh được, cứ tạm thời thế đã, nếu sau này không tìm được vốn, e là ——" Anh ta lắc đầu, "Ngay cả tôi bác ấy cũng tìm đến rồi."
Tạ Vũ Bách ngạc nhiên, "Cậu đồng ý rồi? Giờ cục diện rối rắm như thế, cậu có biết Phong Trạch dính vào bao nhiêu không, nếu mạng người kia có liên quan với hắn thì phải đền sạch mọi thứ đấy."
Vương Trác từ tốn nói: "Cũng không biết được, muốn giúp thì giúp thôi, có điều trước đó đã đầu tư vào lớn lắm rồi. Tôi đây làm xuất nhập cảng, khác nghề như khác núi, thật sự không dám nhận việc khó này."
Tạ Vũ Bách sờ đầu mình, "Nói cũng đúng, có điều Phong Trạch từ tay trắng lập nghiệp mà thành ra được như thế, quả thật cũng có bản lĩnh."
Vương Trác đưa mắt nhìn người kia, "Minh Tử không như thế."
Hai người rất có dáng vẻ ông lớn nói chuyện chính trị, dĩ nhiên thảo luận vẫn chưa xong. Thường Minh nói xen vào: "Bây giờ tôi không có tâm tư nghĩ chuyện đó, hắn ta vô tội hay có tội đều thế, tôi không quan tâm."
Một câu gần như là nói để hả giận đã lôi kéo chiều hướng nói chuyện của bọn họ, cả Tạ Vũ Bách và Vương Trác đều im lặng nhìn anh.
Thường Minh đưa ly rượu đến bên môi, nhưng lại phát hiện không có gì chảy xuống, chẳng biết đã uống cạn rượu trong ly từ lúc nào. Tạ Vũ Bách quan tâm rót rượu cho anh.
"Tôi cũng không biết tìm ai để nói nữa..." Rượu rót đầy, nhưng Thường Minh không uống, "Mẹ kiếp tôi đúng là thua trong tay cô ấy..."
"Ai, Đường Chiêu Dĩnh?... Ấy, "Tiểu Đường Chiêu Dĩnh"?" Bả vai bị Vương Trác đẩy một cái, "Không không, ý tôi là... Tiểu Thái, Tiểu Thái."
Tạ Vũ Bách và Vương Trác trở nên thụ động, Thường Minh không trả lời ngay, mà tự mình nói độc thoại một hồi, đầu dần dần chôn vào giữa hai tay, sống lưng càng cúi thấp.
"Mẹ kiếp tôi đã nói với cô ấy con do tôi nuôi em thích làm gì thì cứ làm, đi làm cũng được mà đi học cũng được, dù để em du học nước ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng cô ấy nói tôi chỉ muốn con mà không quan tâm cô ấy. Mẹ kiếp tôi không quan tâm cô ấy mà còn có thể để cô ấy sinh con sao."
Giọng càng lúc càng thấp, nhưng từng chữ lọt vào tai hai người khác lại rất rõ ràng.
Tạ Vũ Bách lắp bắp hỏi: "Minh, Minh Tử, con, con của cậu ở đâu ra?"
Anh ta lại bị Vương Trác đẩy phát nữa, lúc này Tạ Vũ Bách hoàn toàn khiếp đảm, hai người trao đổi ánh mắt cũng không được gì. Vương Trác dùng khẩu hình nói "im miệng", anh ta đọc hiểu, bèn mím chặt môi.
"Thật sự tôi không thể nào bảo cô ấy từ bỏ được... Sao cô ấy có thể dễ dàng nói không cần là không cần chứ..."
Điều Thường Minh cần bây giờ là an ủi, có người ủng hộ lựa chọn của anh chứng minh anh không hề sai. Nhưng anh đã tìm nhầm đối tượng rồi, cả Tạ Vũ Bách và Vương Trác đều hướng đến gia đình nhỏ ấm áp, nếu không cũng không việc gì phải độc thân trong khi có vô số bạn gái như thế. Hơn nữa bọn họ vẫn cho rằng, chiếc chân gãy kia đã tách Thường Minh ra khỏi thế giới của họ, nay hành động của anh có hơi khác, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu được. Nếu Thường Minh vẫn là người bình thường, đoán chừng sẽ không bị bí đến nước đó.
Vương Trác ngồi xuống cạnh anh, đặt tay lên vai anh vỗ an ủi, "Minh Tử, có thể cậu cũng đã nghĩ rõ rồi, nuôi con là trách nhiệm cả đời, không phải như quen bạn gái nói thay là thay, hơn nữa tôi nói thế này có thể cậu không thích nghe, nhưng tình hình của Tiểu Thái... Phía bố cậu phải nói thế nào..."
Thường Minh tứ cố vô thân, tất cả mọi người đều đứng ở phía đối lập anh, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hằn tơ máu phản ánh mệt mỏi nhiều ngày.
"Tôi chưa nghĩ ra nên nói rõ với cô ấy thế nào, tôi chỉ muốn kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy lại như sợ chết vậy."
Tạ Vũ Bách đâu cam chịu bị bỏ rơi, quên mất lời cảnh cáo của Vương Trác mà xen vào nói: "Không phải tôi nói chứ —— Tiểu Thái cô ấy đủ tuổi kết hôn rồi à? Nhìn có vẻ nhỏ tuổi, như cô em học sinh ấy."
Lần này không chỉ Vương Trác, mà ngay đến Thường Minh cũng trợn trừng mắt. Cái đầu tròn kia vội rụt lại, "Đây không phải là câu hỏi thực tế sao, không đến tuổi thì làm sao nhận giấy được."
Lần này Thường Minh đã tỉnh ngộ, không ai có thể giúp anh giải thoát khốn hoặc cả, thậm chí ngay cả Thái Đường Yến cũng không thể, mà trong chuyện này anh chỉ có thể nhượng bộ mà thôi. Anh nhìn ly rượu trong tay, ngẩng đầu uống cạn.
Thường Minh chếnh choáng quay về, vì sợ đánh thức Thái Đường Yến nên không vào phòng ngủ, tắm xong thì ra phòng khách ngủ một đêm, trời sắp sáng mới chui vào chăn Thái Đường Yến. Cho dù đã che đậy kín kẽ, nhưng Thái Đường Yến nhạy cảm với mùi vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
"Uống rượu à?" Cô bỗng lên tiếng dọa Thường Minh giật mình.
"Đánh thức em rồi." Nặng nề nhấc đầu lên nhìn cô, rồi lại nằm xuống gối.
"Không ạ, em mới dậy đi vệ sinh."
Thường Minh nắm lấy tay cô, một tay khác gác lên mắt.
"Cuối tuần này đi làm phẫu thuật đi." Tay Thái Đường Yến bị siết đến đau, "Làm càng sớm càng tốt, không thể kéo dài được nữa."
"Ngủ đi."
"Thường Minh, anh không thể trốn tránh vấn đề như thế được."
Anh không trả lời, hô hấp vẫn nặng nề.
Sáng sớm ngày mới như biến thành ban đêm kỳ quái, tất cả bị kiềm nén trong tăm tối.
Sau khi Thường Minh đưa Thái Đường Yến đến công ty, lập tức bị mẹ anh gọi về nhà. Lúc đầu Thường Minh còn từ chối nói công ty có việc, không thể phân thân.
"Ôi, tám trăm năm con không chịu về, hiếm khi mẹ mời con một lần mà vẫn không mời nổi, rốt cuộc ai là con trai của ai thế chứ." Phạm Tiểu Uyển thao thao trong điện thoại.
"Tối được không ạ? Tối con sẽ đến chỗ mẹ ăn khuya, nhớ chừa phần canh cho con đấy."
"Không được, một ngày ba bữa con phải rút ra một bữa đến ăn chứ con trai."
Cũng chỉ có mẹ anh mới có thể không phân biệt được nặng nhẹ như thế. Trong mấy ngày qua tính tình của Thường Minh đã bị Thái Đường Yến mài mòn, anh kiên nhẫn hỏi: "Lão Thường lại không cho mẹ tiền mua túi xách à? Thiếu bao nhiêu nói con, con gửi vào thẻ cho mẹ."
"Ôi trời, vẫn là con trai mẹ thông minh nhất, quả thật mấy ngày trước vì chuyện này mà cãi nhau đấy, nhưng vô ích, hoa tàn ít bướm bị người ta chê rồi. Có điều coi như ông ấy có lương tâm, cuối cùng mẹ thắng."
Nếu là ngày thường rảnh rỗi có tâm tình thì Thường Minh sẽ chọc cười bà đôi ba câu, nhưng lúc này chỉ thấy nhức đầu mà thôi, bèn dứt khoát cởi giáp đầu hàng.
"Được rồi được rồi, lát nữa ăn trưa con sẽ đến."
Bà mẹ này của Thường Minh, lúc còn trẻ là một diễn viên nhỏ không có tác phẩm để đời, trước khi đi theo Thường Cẩm Lâm thì chính thất vẫn còn khỏe mạnh, đợi đến khi Thường Minh bất ngờ ra đời, hai bên mới xích mích nhau. Có lẽ Thường Cẩm Lâm tự thấy thẹn với Thường phu nhân, nên đã đồng ý yêu cầu của bà ấy ở trước giường bệnh: gia sản một trăm năm sau của Thường Cẩm Lâm không thể chia cho bất cứ ai khác ngoài con của họ dù chỉ là một phần, dù chưa đến hai mươi năm thì khó biết được suy thịnh thế nào, nhưng chỉ cần Thường Cẩm Lâm thừa nhận đứa con trai Thường Minh này, thì sau này tài nguyên mạng lưới của ông ta sẽ bị công khai chung hưởng, trong xã hội nhân tình này, số tài sản của thanh niên "tay trắng lập nghiệp" là có thể thấy chứ không thể cầu, vô cùng kếch sù.
Lúc còn trẻ có thể nói Phạm Tiểu Uyển là mỹ mạo khuynh thành, nhưng trên sự nghiệp không có gì theo đuổi, sau khi thành chim hoàng yến thì ngày ngày chỉ thích ăn mặc dạo phố chơi bài trò chuyện với hàng xóm.
Thường Cẩm Lâm có mở cho bà tiệm làm đẹp dưỡng sinh, nhưng nửa chữ bẻ đôi về kinh doanh bà cũng không biết, còn phải nhờ Thường Cẩm Lâm mời người đến lo liệu, bà chỉ làm bà chủ chỉ tay năm ngón. Ngay đến cả việc học của Thường Minh cũng không hỏi nhiều một câu, mà chỉ nói thẳng với anh: Con phải học cho giỏi vào, cái đầu này là di truyền từ bố ruột của con; nếu học không giỏi thì là theo mẹ, bất kể thế nào cũng bình thường. Đợi đến khi phát hiện ra Thường Minh đồng thời kết hợp vẻ ngoài của bà cùng cái đầu của bố, Phạm Tiểu Uyển vô cùng vui mừng, thường xuyên dẫn Thường Minh đi dạo phố, có lần còn bị người ta gọi là bạn trai nhỏ, Phạm Tiểu Uyển lại tự đắc cười nói: con ruột của tôi đấy, đẹp trai lắm đúng không. Có điều mộng đẹp thường không dài, còn chưa kịp thấy anh cưới vợ thì đã mất đi một chân rồi.
Có điều Phạm Tiểu Uyển cũng chỉ sa sút một thời gian, rồi lại đánh bài dạo phố, khi bị hỏi đến Thường Minh, Phạm Tiểu Uyển rất lạc quan, đưa tay làm điệu hoa lan: con cháu tự có phúc của con cháu, chớ làm con cháu buồn.
Lớn lên rồi Thường Minh mới hiểu được điều này của Phạm Tiểu Uyển có nghĩa là "ăn không ngồi rồi". thậm chí cũng không được xem là chủ gia đình nữa, một chút ý thức về nguy cơ cũng chẳng có. Về sau anh từng trêu nhắc nhở Phạm Tiểu Uyển, nếu Thường Cẩm Lâm có bồ nhí ở ngoài thì phải làm sao. Phạm Tiểu Uyển chỉ cười đầy thần bí, độ lượng nói: bọn họ có muốn đẩy mẹ ngã thì cũng phải sinh được con trai rồi tính. Sau lại Thường Minh thôi không hỏi nữa, có điều tình cờ nghe nói Thường Cẩm Lâm sắp có con gái riêng, chuyện như bị nguyền rủa đó lại chưa bao giờ thấy ông ta nhắc đến.
Thường Minh quay về căn nhà vắng vẻ, Thường Cẩm Lâm ở công ty, ông anh cả của anh sau khi thành gia đã chuyển ra ngoài ở, ban ngày chỉ còn lại mỗi Phạm Tiểu Uyển và thím Hồ. Nhưng Phạm Tiểu Uyển không thường xuyên ở nhà, thím Hồ cũng chỉ thay phiên nhau qua lại giữa chỗ của Thường Minh và bên này, nhất là gần đây khi thím Hồ còn được Thường Minh mời đến chỗ anh để chăm sóc Thái Đường Yến, Thường Cẩm Lâm sắp đi công tác, Phạm Tiểu Uyển lại càng có lý do để không về.
Phạm Tiểu Uyển đang chuốt mi, nhìn thấy Thường Minh ở cạnh cửa từ trong gương, bèn nở nụ cười với người trong gương, "Đến rồi à."
Dù đã cố gìn giữ nhan sắc, mấy năm nay Phạm Tiểu Uyển vẫn cảm thấy mình già đi, nếp nhăn nơi khóe mắt đã in hình dấu chân chim, nhưng cũng may bà tôn trọng vẻ đẹp tự nhiên, gần như không đụng dao kéo vào mặt mình bao giờ, Thường Minh phải thừa nhận tâm tình mù quán lạc quan này đã phát huy tác dụng, chỉ có thể khiến người ta cảm thán bà tốt số.
Phạm Tiểu Uyển xoay mặt sang nhìn anh, "Thấy mẹ hôm nay trang điểm thế nào?"
Dù bình thường Thường Minh cũng không thấy nói ra có gì nguy hiểm, nhưng lúc này anh lại không có tâm tình, chỉ đáp qua quýt: "Đẹp lắm."
Phạm Tiểu Uyển bĩu môi, "Nhìn kỹ đâu thấy được, cái gì cũng nói đẹp lắm, y hệt bố con."
Cho dù là bình hoa tuyệt thế trân phẩm thì cũng sẽ có một ngày nhìn đến chán ngán, Thường Minh khó tránh khỏi nghĩ đến tương lai của anh và Thái Đường Yến, nếu như cô cũng vô tích sự như mẹ anh, liệu anh còn có thể giữ được tình đậm của thởu ban đầu chăng. Trước kia Phạm Tiểu Uyển biết Thường Minh đơn phương thầm yêu Đường Chiêu Dĩnh, còn trêu anh có một ông bố lãng tử như vậy mà làm sao lại sinh ra được đứa con si tình như thế. Ngay đến Thường Minh cũng không dám thừa nhận một lòng, thứ dễ thay đổi nhất là lòng người, trước kia cũng từng nhớ mãi không quên Đường Chiêu Dĩnh, bây giờ người đang nằm trong viện nhưng cũng chỉ đến thăm hỏi một lần cho phải phép.
Thường Minh kéo gấu quần lên, ngồi xuống băng ghế ở cạnh bà.
"Tìm con có chuyện gì thế?"
"Không có chuyện thì không thể tìm con à?" Phạm Tiểu Uyển nói, "Mẹ gặp con trai mình cũng không được sao."
Nếu là người khác thì Thường Minh đã sớm nổi giận rồi, nhưng đối với Phạm Tiểu Uyển, hai bố con không hẹn mà cùng giả vờ được như gió xuân ấm áp, trừ nhân tố tình cảm ở trong đó ra, có lẽ là đã sớm từ bỏ khuyên nhủ rồi, cứ mặc kệ lười để ý.
"Được rồi, không phải con đến rồi đây sao." Thường Minh nói.
"Vậy thì được rồi." Phạm Tiểu Uyển vui vẻ thoa son, "Mẹ nghe nói chồng của cái cô Đường Chiêu Dĩnh trước kia con thích đó đã xảy ra chuyện, có phải thật hay không thế? Là chồng đúng không, nghe nói đã đính hôn rồi."
"Ừm."
"Ôi trời đáng sợ quá, cậu ta giết người thật hả?" So ra thì Thường Minh lại cảm thấy đôi môi đỏ chót của bà mới đáng sợ hơn, "Mấy người bạn đánh bài với mẹ cũng bị dọa sợ không dám tùy tiện ra ngoài nữa, cứ sợ người tiếp theo sẽ là mình đấy."
Thường Minh cười, "Cũng đâu phải là kẻ sát nhân hàng loạt đâu."
"Đường Chiêu Dĩnh này nhìn người bình thường như thế, cũng coi như xinh xắn, sao lại tìm người chồng như thế chứ." Giọng của Phạm Tiểu Uyển có vẻ là lạ, "May mà con không đến với con bé, nếu không đã biến thành con rồi."
"... Suy luận kiểu gì vậy?"
Nếu như là ngày thường thì cũng chỉ coi như câu bông đùa, nhưng vào lúc này nghe vào tai lại cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng nếu đặt ở trên người Phạm Tiểu Uyển lại có vẻ hợp tình hợp lý đến lạ. Có lẽ từ lâu đã tiếp nhận sự quái gở của Phạm Tiểu Uyển rồi.
"Không nói đến mấy chuyện này nữa." Phạm Tiểu Uyển đứng lên, xoay một vòng trong gương, lúc Thường Minh cũng đứng lên thì ôm lấy cánh tay anh, "Đi ăn trưa với mẹ đi, gần đây mẹ tìm được một quán ăn ngon lắm, nhiệt liệt đề cử cho con đấy, rất hợp cho mấy cặp đôi như con đến hẹn hò đấy."
Câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu Thường Minh nhiều năm cuối cùng cũng bị bà chạm đến, "Mẹ à, rốt cuộc vì sao năm đó mẹ lại sinh con ra?"
Biểu cảm trên mặt Phạm Tiểu Uyển cứng lại, "Nè, gần đây gặp phải khó khăn gì à? Lúc con cưa chân cũng không nghe thấy con nói những lời tuyệt vọng như thế."
So với quan tâm, Phạm Tiểu Uyển tò mò là chính.
"Chỉ là muốn biết vào tình cảnh đó, làm sao mẹ lại hạ quyết tâm lớn như thế được."
Phạm Tiểu Uyển buông tay anh ra, thậm chí ngay đến ánh mắt nhìn anh cũng mang theo chê trách.
"Không phải phụ nữ sinh con là trời sinh sao, làm gì đến mức cần hạ quyết tâm, có thì sinh thôi." Bỗng Phạm Tiểu Uyển nở nụ cười kỳ quái lại đắc ý, không chút tị hiềm mà nói, "Huống hồ bố con nuôi được mà, việc gì mẹ không sinh. Chẳng lẽ định gả cho một người đàn ông tuy tốt với mẹ nhưng rất nghèo sao? Sao mẹ phải tự chuốc khổ như thế."
"... Mẹ không sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình à?"
Phạm Tiểu Uyển còn cười vui hơn, "Phụ nữ thì nào có cái gì gọi là "sự nghiệp" chứ, sự nghiệp cả đời của phụ nữ không phải là gương mặt và vóc dáng này sao, giữ tốt là có cơm ăn rồi. Con không thấy mấy bà bạn cùng tuổi với mẹ à, có ai nhìn qua không trẻ hơn mẹ không." Hai người ra đến cửa, Phạm Tiểu Uyển nhấn nút điều khiển từ xa để mở cửa cuốn garage.
"Sao hôm nay con lại đột nhiên hỏi mẹ mấy câu kỳ lạ thế?" Còn không đợi Thường Minh trả lời, Phạm Tiểu Uyển đã ngoắc tay với anh, "Lại đây, mẹ đưa con đi ăn, mẹ đói lắm rồi."
Bà chỉ hỏi cho có mà thôi, để lại Thường Minh với vẻ mặt khó hiểu, gõ giày cao gót lóc cóc đi vào garage.
Đêm nay vẫn đón Thái Đường Yến về ăn cơm như bình thường, trong thời gian này cô không khăng khăng đòi về nhà trọ của mình nữa, có lẽ biết nhất định Thường Minh sẽ không cho phép hoặc sẽ dứt khoát đi theo, như thế thì chẳng thà thuận theo ý anh còn hơn. Thím Hồ nấu cơm xong rất thức thời vào bếp dọn dẹp, để lại hai người họ ở phòng ăn dùng bữa, tạo nên ảo giác một gia đình nhỏ nguyên vẹn.
Hễ Thường Minh cứ nhìn Thái Đường Yến là lại khó tránh khỏi nghĩ đến Phạm Tiểu Uyển, nghĩ đến liệu hai mươi năm sau Thái Đường Yến có trở thành người phụ nữ trung niên không nghề nghiệp sống dựa vào anh, nhưng ở trước mặt con gái lại luôn miệng nói chiếm ưu thế hay không. Dáng vẻ hôm nay của Phạm Tiểu Uyển là có phần lười biếng sẵn trong tính cách, nhưng càng không thể thiếu được sự dung túng bừa bãi của Thường Cẩm Lâm.
"Anh đã tìm được một bệnh viện tư nhân rồi... Không nhiều người như bên bệnh viện công lập, điều kiện môi trường và trình độ y tế cũng rất khá..."
Thường Minh thấy lời này cứ quanh quẩn trong đầu, vẫn không hề chạm đến, nhưng rồi lại nghe được những lời này, có điều không phải do bản thân anh thốt ra, chính anh cũng thảng thốt, cho đến khi thấy Thái Đường Yến thẫn thờ gật đầu, anh cũng không hề có vẻ thả lỏng chút nào.
Mọi thứ dần lắng xuống. Trong lòng cả hai đều biết rõ, bọn họ hoàn toàn xong rồi.