Vì Thái Đường Yến ngủ bù nên đồng hồ sinh học khá rối loạn, sau bữa cơm tối chỉ định nghỉ ngơi một lúc, nhưng không cẩn thận lại ngủ thẳng đến mười một giờ. Khi tỉnh lại thì đưa tay sờ sang bên cạnh, vẫn trống không, vẫn lạnh.
Cô lần mò mở đèn đầu giường lên, rồi xỏ dép đi ra ngoài.
Quả nhiên từ kẽ hở cửa thư phòng lọt ra một tia sáng, cô hơi chút do dự, rồi khẽ gõ cửa.
Bên trong không ai trả lời. Gõ lại lần nữa, vẫn như thế.
Thái Đường Yến đặt tay lên chốt cửa, thử gạt xuống xem thế nào, thì ra cửa không khóa, cô cẩn thận đẩy ra ló đầu vào.
Đối diện cửa là ô cửa sổ sát đất, Thường Minh đang ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía cô, chỉ nhìn thấy mỗi đầu anh và bàn tay kẹp điếu thuốc. Giữa cô và anh là khoảng cách một chiếc bàn gỗ lớn.
"Thường tiên sinh?" Cô gọi một tiếng thăm dò.
Thường Minh quay ghế lại chín mươi độ, lúc ấy cô thì có vẻ không phản ứng kịp, trên mặt không hề có biểu cảm gì.
"Anh, vẫn chưa ngủ ạ?"
Hai tay Thường Minh trống trơn, điện thoại đặt trên bàn, không có vẻ gì là bận rộn, Thái Đường Yến bèn to gan vòng qua bàn đi về phía anh, Thường Minh cũng đưa mắt nhìn theo .
Không biết nên dừng trước mặt anh hay bên cạnh anh, cuối cùng cô đỡ lấy một góc lưng ghế, đứng cạnh anh.
Thường Minh cúi người dập tắt điếu thuốc, hỏi: "Sao em còn chưa ngủ, mười một giờ rồi."
Cô lắc đầu, "Muốn đến nhìn anh chút."
"Có gì để nhìn chứ, về ngủ đi."
Nụ cười của anh có phần bất lực, "Nhìn gì chứ, mau về đi. Không cần đợi anh đâu."
Ý đuổi khách rõ ràng đến thế, Thái Đường Yến luôn thức thời cũng nhận ra được, nếu như cô quay gót, như thế khoảng cách giữa hai người càng lúc sẽ càng xa, bất kể là nhìn từ phương diện nào thì Thường Minh cũng không chủ động lại gần cô nữa rồi.
Thường Minh đứng lên đỡ sau lưng cô, như muốn mời cô đi ra vậy. Rồi bất thình lình Thái Đường Yến mất kiểm soát mà ôm lấy anh, hai cánh tay khóa chặt hông anh, như đứa con nít ăn vạ không để anh đi.
Cô rất ít khi chủ động, nhưng lần nào chủ động cũng toàn hù dọa Thường Minh.
"Em xin lỗi..." Cô chôn mặt vào trước ngực anh mà nói, "Em biết, dù có xin lỗi mấy cũng không đủ, nhưng vẫn... xin lỗi anh... thật sự xin lỗi anh... Anh bảo em làm gì, cũng được hết, nhưng đừng tránh em nữa... Em vẫn muốn gặp anh..."
Sự thật không thể nào sửa đổi làm cô có phần thận trọng như lần đầu mới gặp, quả thực Thường Minh không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bèn nắm vai đẩy cô ra, ép cô ngẩng đầu đối mặt với anh.
"Không phải anh không muốn gặp em, anh chỉ sợ gặp em rồi lại nghĩ đến chuyện anh em làm, nhất thời không khống chế sẽ giận cá chém thớt lên em, sợ sẽ nói những câu không thể cứu vẫn được với em."
Thường Minh nhìn đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn kia, suýt nữa đã ôm chầm lấy cô mặc kệ tất cả, nhưng anh biết chỉ cần chưa mở được tâm kết, thì ngày đó đến lúc bọn họ cãi nhau anh sẽ lật nợ cũ ra, đến lúc ấy tình cảm giữa cả hai đã sâu hơn, cũng có nghĩa tổn thương cũng lớn hơn.
"Yến Tử, anh chỉ là người bình thường, tai nạn lần đó đã làm anh mất một chân, đến bây giờ anh cũng không thể vỗ ngực bảo rằng tai nạn không còn ảnh hưởng gì đến anh, nó sẽ không biến mất mà vẫn còn đấy, nó đem cái danh khuyết tật đi theo anh suốt đời. Về mặt lý trí anh biết chuyện anh trai em gây ra không hề liên quan gì đến em, quan hệ giữa hai người cũng chưa bao giờ tốt đẹp cả, nhưng dù sao hắn ta cũng từng là anh trai em, dù không có máu mủ thì cũng đã sinh sống với nhau mười mấy năm, thế đã đủ vượt xa đụng độ của người bình thường rồi... Xin lỗi em, người nên xin lỗi là anh mới đúng... Tạm thời anh muốn ở một mình, có được không?"
Thái Đường Yến cũng nhìn vào mắt anh, cô rất ít khi nhìn thẳng như thế, nay ánh mắt có phần thành khẩn mà nóng bỏng, hệt như muốn hòa tan anh ra.
"Anh thật sự, nghĩ thế sao? Thật sự cảm thấy... có thể như thế?"
"Ừ..."
"Được."
Thường Minh nghe một chữ vô cùng đơn giản này mà lòng lại rung động như nghe thấy "chia tay".
"Ngày mai em sẽ đi học, thời gian đi học ở nội trú, như thế cũng thuận tiện hơn, em sẽ dọn về ở ký túc xá trong trường." Tdt nói, "Sau này... cuối tuần em muốn về bên này có được không?"
Anh không thể nào từ chối trước nỗ lực tu bổ quan hệ của cô được, mà sâu trong tim cũng chẳng muốn chối từ.
"Được. Không phải ngày nào em cũng ở đây nên thím Hồ không cần tới mỗi ngày, ngày mai thím ấy sẽ đưa chìa khóa cho em, lúc nào em tới cũng được cả."
Điều nên nói đã nói xong, Thái Đường Yến đoán chắc hẳn bây giờ anh cũng không muốn thân mật với cô là bao, thế là trước khi rụt tay về lại ôm anh một cái.
"Thế... Đi ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon."
Sáng sớm ngày hôm sau, chú Chung đưa Thường Minh đi làm xong thì về lại, xách vali đặt vào sau cốp hộ cô, rồi đưa cô đến cổng trường học. Vốn định đưa tới dưới ký túc xá, nhưng phụ huynh đưa con đến đã quá nhiều rồi, ngoài cổng bị tắc không đi vào được, mà Thái Đường Yến cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của chú ấy nên xuống xe. Chú Chung đang định dừng xe bên ngoài, xách đồ vào ký túc xá hộ cô, nhưng cô cũng khéo léo từ chối.
"Một mình cháu có thể mà, ba năm trước đồ của cháu còn nhiều hơn giờ nhiều, nhưng tự mình vẫn chuyển được."
Chú Chung cũng không cố nài, thế là tạm biệt cô.
Thái Đường Yến dùng số tiền còn dư lại sau khi thuê xe chở hàng để đóng học phí, dựa theo chỉ dẫn bên trên giấy thông báo đi học lại mà tìm được ký thúc xá. Phòng bốn người chỉ có một giường trống, ba giường còn lại đều đã có người ở đã lâu, xem ra chỉ có cô là lưu ban.
Cô gõ cửa rồi đi vào, có một người vừa bước ra từ phòng tắm, trông mặt non hơn cô.
"Mình là Thái Đường Yến, giường ở đây." Cô chỉ vào chiếc giường trống.
"À à." Nữ sinh quan sát cô từ trên xuống dưới, đáp một tiếng cho có. Lại có người ló mình ra từ phòng tắm, một nữ sinh khác tò mò mở miệng.
Thái Đường Yến cũng không biết nên bắt chuyện tiếp như thế nào, thế là đặt vali lên mép giường, nói với các cô: "Mình xuống dưới mua ít đồ đã."
"Ờ ờ... Đi đi." Vẫn là cô gái đi ra trước trả lời cô.
Thái Đường Yến gật đầu, rồi chỉ cầm túi xách đi xuống.
Hai cô gái trong phòng tắm đi về bên bồn rửa tay, vừa giặt giày thể thao cất suốt kỳ nghỉ hè vừa trò chuyện ——
"Có phải là người đó không, con gái riêng của thầy gì đó, đứa đi khách ấy..."
"A, nhìn tên thì không sai đâu. Nhìn ăn mặc cũng bình thường, trang điểm cũng không đậm như con bé có bồ người nước ngoài ở phòng bên cạnh..."
"Đúng thế, cứ như giả ấy."
"Không biết được, ai biết có giả hay không."
Thái Đường Yến chọn chiếu và thau tắm ở siêu thị gần ký túc xá, dĩ nhiên không nghe được những ý kiến đó, mà dù nghe thì lòng cô cũng không mấy gợn sóng, trong lòng cô bị nhồi nhét toàn là chuyện của Thường Minh, cảm nhận những việc khác có vẻ chậm đi.
Cuộc sống hai năm qua trắc trở khá nhiều, cô đã đổi việc mấy lần, chuyển chỗ ở gián tiếp mấy bận, thành ra cũng không có bao nhiêu khó khăn với thích nghi cuộc sống đi học bình yên. Xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, phần lớn bạn học trước kia đã đi thực tập cả rồi, chỉ tình cờ gặp một hai người học lại mà thôi. Ban ngày học ở trường xong là cô lại đạp xe đạp đến lớp ôn IELTS.
Cô không chủ động bắt chuyện với ai, một mình lui tới như chú sói cô độc, chỉ khi người khác chủ động hỏi thì cô mới kiên nhẫn trả lời. Kiểu tính cách nhạt nhẽo không huênh hoang này chẳng tạo nên uy hiếp nào cho người khác, mấy người trong phòng ký túc xá có ấn tượng coi như không tệ với cô, chỉ là đi ra ngoài nghe người khác suy đoán việc làm của cô thì cũng không có ai đến giúp cô cãi lại.
Tối thứ sáu Thái Đường Yến thử dò xét hỏi Thường Minh buổi tối có rảnh không, cô muốn tham khảo vài ý kiến chuyên ngành liên quan đến vấn đề du học.
Thường Minh bảo cô đến cùng ăn tối.
Thái Đường Yến cầm điện thoại bật dậy từ trên giường, nhanh nhảu chỉnh sửa một hồi, vẻ hào hứng ấy không khỏi làm mấy nữ sinh trong phòng đưa mắt.
Không ngờ là Thường Minh còn đến trước chờ cô.
Thái Đường Yến hơi ngại, im lặng đẩy chiếc xe vào hàng dài xe đạp.
Thường Minh đi tới mấy bước, nhìn kỹ chiếc xe của cô. Trong đội ngũ xe đạp màu cam màu vang chiếm hơn phân nửa đó, cô lại đi chiếc xe màu lam nhạt, anh chưa từng thấy bao giờ, xéo xéo trên thân xe còn in một hàng chữ nhỏ "Xe Đạp Tiểu Minh"* màu trắng.
(*Chữ Minh trên thân xe là chữ Minh trong tên Thường Minh.)
Phát hiến đích đến ánh mắt anh, trò vặt của Thái Đường Yến như bị phơi bày ra đó, cô nhỏ giọng nói lảng sang chuyện khác, "Đi đâu ăn cơm đây ạ?"
Thường Minh lại hỏi: "Tìm đâu ra chiếc xe này?"
"... Ven đường."
"Đạp được không?"
"... Cũng tạm, xe đạp mà, cũng không cần mẫu gì đẹp."
"Có ưu đãi à?"
"... Mới đầu hình như có miễn phí, đạp nửa tiếng, không lấy tiền."
"Vì sao em lại chọn chiếc xe này?"
Lúc Thường Minh hỏi mặt không hề có cảm xúc, Thái Đường Yến không nhìn thấu tâm tư anh, thế là nhắm mắt đáp: "Nhìn... khá đẹp."
Cổ họng anh phát ra tiếng hừ hừ, khóe miệng kéo xuống, như cười như không.
Thái Đường Yến cũng thở phào một hơi, có lẽ anh không giận.
Đi theo Thường Minh vào một tiệm cơm ở trung tâm thương mại, hai người đến sớm, chọn vị trí gần cửa sổ.
Sau khi gọi thức ăn, Thái Đường Yến đi thẳng vào vấn đề luôn —— cô cũng thích hợp với cách trò chuyện trực tiếp như thế —— hỏi Thường Minh có đề nghị gì với việc chọn chuyên ngành không.
"Em có nghĩ đến việc học kế toán, nhìn đi nhìn lại thì hình như chỉ có cái này là khá hợp với em, có điều nhìn kinh tế đau đầu quá... Em cũng có nghĩ đến việc học phiên dịch rồi, nhưng tính cách này của em thì khó vượt qua nổi căng thẳng, hơn nữa em cũng không giỏi ăn nói..."
Tất cả khuyết điểm của Thường Minh, Thái Đường Yến quẫn bách không thua gì anh để lộ nhược điểm của mình trước mặt mọi người cả.
"Về sau những điều đó có thể thay đổi, chỉ cần có hoàn cảnh và em sẵn sàng thay đổi. Chọn chuyên ngành chủ yếu mình phải hứng thú, còn về phần công việc có triển vọng không thì ——" anh cười, "Ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Chỉ cần không quá lười thì sau này sẽ không bị đói. Đâu phải tất cả mọi người tốt nghiệp chuyên ngành là đều làm công việc theo đúng chuyên ngành đâu, tính phù động sau này còn rất lớn. Nhưng tốt nhất vẫn không nên lệch quỹ đạo quá... Em đi du học tương đương với việc đánh bóng, nếu ra nước ngoài mấy năm mà không có được trình độ học vấn nào thì chẳng thà cứ ở trong nước cho đến khi tốt nghiệp."
Thái Đường Yến gật đầu cái rụp, "Điều này em biết, không thể lãng phí tiền được..."
Thường Minh dừng lại, "Không chỉ là vấn đề tiền, chủ yếu là một mình em ở nước ngoài có thể vất vả hơn trong nước nhiều, nếu chấp nhận rèn luyện thì hẳn sẽ có lợi, như thế mới không lãng phí mấy năm."
Nhắc đến thời gian, Thái Đường Yến tính toán, sang năm đi đã hai mươi mốt tuổi, nếu như thuận lợi thì khi về cô đã hai sáu hai bảy rồi, so ra thì trễ hơn bạn cùng lứa ba bốn năm. Chủ đề này quá khiến người ta mất sức, Thái Đường Yến chỉ chôn trong lòng không nói ra.
Thức ăn lần lượt được dọn lên bàn, hai người cũng đói lả rồi, tạm ngưng nói chuyện mà cầm đũa lên ăn.
Đợi đến khi ăn xong, Thường Minh mới đặt đũa xuống, mở miệng.
"Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Thái Đường Yến đang cầm một lát dưa hấu, nghe thấy thế thì chỉ cắn một miếng nhỏ rồi đặt xuống, hai tay đặt lên đầu gối như đợi xét xử vậy.
"Anh nói đi."
"... Không cần phải căng thẳng thế đâu, không phải chuyện nhằm vào em."
"À." Cô gãi đầu gối, nhưng sống lưng lại càng căng cứng hơn.
"Gần đây bố anh đưa anh một hạng mục," Có thể nói là cứu tế rất đúng lúc, Thường Minh cười tự giễu, nhưng việc này không cần phải nói với cô, "Ở tỉnh lân cận ông ấy có một chung cư sắp xây xong, tiếp theo phải làm thống nhất lắp đặt thiết bị, nên... có thể anh phải qua đó một thời gian."
Thái Đường Yến nhìn anh rất lâu không lên tiếng, vẻ mặt kháng cự như với uống rượu độc.
"Sao thế? Bộ dạng này... sao như sắp khóc vậy..."
Câu nói muốn ở một mình của Thường Minh vài ngày trước như muốn rã ra trong nước mắt của cô, anh không nhịn được muốn đưa tay qua kéo nụ cười cô lên, nhưng bàn rộng quá...
"Là vì... em ạ?"
Lòng Thường Minh rung động, tưởng cô đã biết rồi, nhưng khi nghĩ lại thì có thể cô cho rằng anh cố ý tránh cô.
"Không phải." Thường Minh nói, "Sao em lại nghĩ như thế? Nếu anh muốn tránh em thì đã không nói với em rồi."
"À..." Cô lại cúi đầu xuống.
Thấy cô vẫn có vẻ hoài nghi, anh thở dài: "Chỉ một thời gian mà thôi, cũng không phải là không về nữa, nhà anh ở đây, em cũng ở đây, anh sẽ tranh thủ một tháng về một lần."
"Vâng, được ạ."
Có vẻ câu nói ấy đã vỗ về cô, khóe miệng Thái Đường Yến dằn xuống xao động mím thành một đường.
Thường Minh thấy tâm tình cô tốt lên thì lại dễ buột miệng: "Sang năm em cũng đi nước ngoài rồi, thời gian xa cách sẽ rất dài, coi như là làm quen trước đi."
Khóe miệng kia lại xụ xuống.
"" Thường Minh đành vờ như không thấy.