• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả tầng hai tám mấy ngày nay không khí vô cùng ngột ngạt, mọi người đều nơm nớp lo sợ, chỉ mong mau chóng giải quyết xong công việc của mình một cách tốt đẹp nhất để có thể ra về, tránh bão tố ập xuống đầu.

Người đàn ông đứng trước bàn làm việc, bộ Âu phục Armani càng làm nổi bật thân hình cao ráo, mạnh mẽ của anh, khuôn mặt nghiêm nghị của anh như được bao phủ bởi một lớp băng giá.

Bàn làm việc của anh chất đầy các giấy tờ, hồ sơ, anh vẫn đang xử lý đâu ra đó.

Chẳng ai nhìn thấy trái tim anh đang rướm máu.

Anh bị đánh gục bởi một “sự thật”, toàn thân vỡ vụn, nứt toác.

Chức Tâm không về nước một mình.

Hơn nữa, còn hẹn trước với người khác.

Còn anh, ngờ nghệch vì một câu nói “Tôi cần hít thở” của cô mà hoảng hốt, đau lòng, xót xa, tưởng rằng để cô rời khỏi Mỹ, tâm trạng của cô sẽ có chuyển biến tích cực.

Thì ra, chỉ là tạo điều kiện cho kẻ khác.

Gã đàn ông đó, ở Mỹ đợi cô cùng đi, giúp cô làm lại hộ chiếu, giúp cô mua vé máy bay.

Anh không ngờ kết quả điều tra lại kinh khủng như thế.

Anh rất nhạy cảm với các con số, lúc phóng xe lướt qua, biển số xe của chiếc xe đối diện đập vào mắt, có thể khiến anh nhạy bén nhận ra đó là xe chuyên dụng chở nghệ sĩ của công ty.

Kết quả, anh đã điều tra được một kết quả rất nực cười.

Gã có bề ngoài đẹp trai đó lại là ca sĩ thuộc quyền quản lý của công ty anh, hơn nữa, điều đáng mỉa mai nhất là đó là người chính tay anh lăng xê.

Còn nữa, một việc nực cười hơn.

Sinh năm 88.

Cô lại tìm một gã trai sinh năm 88 làm bạn trai.

Anh cười khùng khục, lồng ngực như có một ngọn lửa đang phừng phực cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng anh.

Trước đó rất lâu, những câu kiểu như “Cậu ấy quả thực rất rất đẹp trai!”, “Cậu ấy hát thật hay thật hay!” luôn được thốt ra từ miệng cô, anh thì không cho là như vậy vì trong mắt anh đó chỉ là đám con nít vắt mũi chưa sạch mà thôi.

Nhưng, thì ra tình yêu chị em, mẹ kiếp, lại trở thành xu thế, thành trào lưu hiện nay thật!

Anh bị hạ một đòn knock out.

Anh luôn tin rằng, tình cảm không giống như thay bóng đèn, chiếc này không sáng nữa, thay chiếc khác là xong.

Nhưng, thì ra, anh đã bị “thay” mất rồi.

“Anh, anh tìm em?” Tâm Ngữ run rẩy.

Mấy hôm nay không khí trong văn phòng ngột ngạt, đứng xa anh trai ra một chút mới là cách sáng suốt nhất để bảo vệ mình.

Chỉ trong vòng hai ngày, anh trai đã tức giận đuổi thẳng cổ ba nhân viên.

Tuy cô không sợ bị đuổi việc nhưng anh trai chỉ vừa đanh mặt lại là cô đã sợ đến toát mồ hôi.

“Dạo này lầu hai chín có động tĩnh gì không?” Ánh mắt anh chỉ một màn u tối.

“Chị Hạ Hà khăng khăng chọn anh làm đối tác, anh hai vừa tức vừa đố kỵ, dạo này hình như có rất nhiều động thái nhỏ.” Tâm Ngữ thực thà báo cáo, “Tầng hai tám chúng ta có đến mấy dự án hợp tác bị người ta trả giá cao hơn cướp mất, chắc là có tai mắt cài trong văn phòng của chúng ta.”

Quả nhiên anh đoán không sai.

Tên phản bội đó chắc chắn là thân tín của anh.

Thế giới này vốn dĩ là thế, giá cao thì có thể mua được lòng trung thành của người khác.

Anh đưa tập hồ sơ trên bàn cho em gái, dặn dò, “Một tuần sau, anh sẽ báo cho em thời gian thích hợp đến phòng trà giúp anh pha cà phê, ‘vô tình’ để quên tập tài liệu này trên bàn năm phút.”

Tâm Ngữ gật đầu.

Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng kết quả kiểm tra sức khoẻ của cha vừa ra lò, biết ông bị nhồi máu cơ tim, chiến tranh trong nội bộ Hứa gia đã bắt đầu.

Nhưng, Tâm Ngữ mở tập tài liệu ra, không thể tin nổi trợn tròn mắt.

“Anh!” Cô quá kinh ngạc, kẻ đầu tiên bị đem ra làm vật hy sinh lại là...

* * *

“Có một người bạn nói, ma tuý chỉ chọn những cái xác không hồn làm nơi trú ngụ. Còn câu lạc bộ đêm, vì sao lại khiến người ta nghiện như vậy? Bởi vì nó tồn tại giữa thực tại tàn khốc và cõi mông lung hư ảo, nửa giả nửa thật, làm tê liệt mọi áp lực đè nặng trên vai con người trong xã hội hiện đại...”

Càng đọc, ánh mắt nghiêm khắc của phó tổng biên tập Ưu cũng dần dần thay đổi.

“Sao cô chụp được mấy tấm hình này?” Bà hoàn toàn kinh ngạc.

Câu chữ mượt mà, nội dung và hình ảnh chấn động, độ rõ nét cao, bài ở mảng xã hội kỳ này không cần phải lo lắng nữa.

“Chỉ là may mắn mà thôi.” Cô cười cười, cư xử đúng mực.

Cô biết mình biết người, người mới không nên kiêu ngạo và đắc thắng, nhưng nếu quá tự ti thì sẽ bị gắn cho cái mác là giả tạo.

“Sau này cố gắng nhé.” Chỉ một câu, coi như chính thức nhận bài của cô. Xem ra không thể xem thường người mới.

Cô nghĩ chỉ cần sau này không ẩu tả, qua loa, chắc chắn chị ấy sẽ cho cô thêm nhiều cơ hội nữa.

“Cảm ơn biên tập Ưu!” Cô thở phào.

“Chức Tâm, đây là lần đầu tiên cô viết bài thành công, tối nay tôi mời, chúc mừng cô.” Từ Nhân Thư còn vui hơn cả cô.

Nét mặt cô không được tự nhiên cho lắm.

Bởi vì, ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh đều đổ dồn về phía cô, thấp thoáng chút gì đó xem thường và mờ ám.

“Nhân viên mới gia nhập vào ngôi nhà chung của chúng ta, chúng ta phải tổ chức tiệc mừng cô ấy chứ nhỉ?” Từ Nhân Thư hình như không hề nhận ra bầu không khí kỳ lạ, im lặng khác thường.

“Được thôi.” Phó tổng biên tập Ưu gấp tài liệu lại trước, “Dù gì chúng ta đã rất lâu rất lâu rồi không đi ăn mừng với nhau.” Trong ý có lời.

Nghe phó tổng biên tập Ưu nói thế, các đồng nghiệp vây lấy, chỉ là không khí kỳ lạ chẳng có chút biến đổi nào.

“Nhờ phúc của Thẩm Chức Tâm, lão đại, anh định mời chúng tôi đi đâu thế?” Có người bắt đầu nói cạnh khoé.

Nhưng Từ Nhân Thư lại rất vô tư quay sang, ân cần hỏi cô: “Chức Tâm, cô muốn đi đâu?”

Cảm giác ngượng ngùng chỉ thoáng hiện trên gương mặt cô vài giây, sau đó cô rất tự nhiên, thoải mái nói: “Lão đại, tuy tôi và anh học cùng trường, lại là bạn cùng niên khoá, nhưng để anh phải tốn kém như vậy thật không tốt, thế này đi, tôi là người mới đến sẽ mời mọi người đi hát Karaoke, còn lão đại sẽ mời chúng ta ăn tối, thế nào?”

Thì ra là học cùng trường, lại là bạn cùng niên khoá à?!

Các đồng nghiệp đều nghe rất rõ ràng, mọi khúc mắc trong lòng đã được giải đáp.

“Ý kiến này hay đấy! Lão đại, tôi muốn ăn lẩu!” Tiểu Quang tính cách cởi mở, phóng khoáng, giơ tay trước tiên.

“Chúng ta đi ăn buffet đi, nhất định là phải nhà hàng năm sao đấy, gần đây có một chỗ rất được!” Có người cũng bắt đầu sôi nổi.

“Không thích! Không thích! Vào khu trung tâm đi, ăn xong chúng ta đi hát karaoke thuận tiện hơn!”

Chín người mười ý, cãi nhau om sòm, không khí cuối cùng cũng dần dần trở nên sôi nổi.

......

Hát karaoke xong, đã hơn mười một giờ khuya.

Từ Nhân Thư lấy cớ tiện đường, trên xe còn mấy đồng nghiệp nữ khác, không muốn giằng co, cô đành lên xe.

Sau khi mấy đồng nghiệp khác đã được đưa đến tận nhà, chỉ còn một mình cô.

“Chức Tâm, cô và Hứa Ngạn Thâm...” Quả nhiên, Từ Nhân Thư có chuyện muốn hỏi cô.

“Chúng tôi đang nộp đơn xin ly hôn.” Không thể giấu mãi, cô đành nói sự thật, nhưng những chuyện khác, cô không muốn nói nhiều.

Câu trả lời này, thật ra Từ Nhân Thư đã âm thầm điều tra từ lâu.

Cuộc đời thật có đáng buồn, anh theo đuổi Chức Tâm bốn năm, mất năm năm nữa để quên cô, đến lúc tưởng quên được rồi, nửa năm trước anh bắt đầu đi xem mắt, một tháng trước anh mới bước vào thánh điện của hôn nhân.

Bây giờ lại cho anh gặp lại Chức Tâm.

Lại còn trong tình cảnh thế này.

Anh không thể không nói, anh rất tiếc nuối, thật sự rất tiếc nuối.

Chỉ trong vòng một tháng, đã mất đi tư cách được yêu cô lần nữa.

Nhưng, có những cảm xúc không thể kiềm nén được.

Dù anh chạy rất chậm nhưng cuối cùng cũng đến nhà cô, Từ Nhân Thư rất không muốn dừng xe lại.

Cô mở cửa xe, trầm tư một giây, cảm thấy nên nói cho rõ thì tốt hơn:

“Lão đại, tôi rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội được làm việc, nhưng tôi không hy vọng anh đối xử đặc biệt với mình.” Những gì nên nói rõ, cô nghĩ không cần phải vòng vo, cô không hy vọng gây nên bất kỳ tổn thương nào cho gia đình người khác.

“Tám năm trước, tôi chọn Hứa Ngạn Thâm, có lẽ đã làm anh rất buồn, tôi rất xin lỗi. Tám năm sau, tôi vẫn hy vọng, chúng ta vẫn giữ mối quan hệ cấp trên và cấp dưới. Có những chuyện, tám năm trước không thay đổi, tám năm sau càng không thể thay đổi.”

“Từ Nhân Thư, cảm ơn anh, tạm biệt,” Cô lịch sự gật đầu chào rồi đi lên lầu.

Cô đã rất thất vọng đối với đàn ông, không thể và cũng không muốn phát triển thêm một mối tình nào khác nữa.

Ánh mắt sau lưng cô thẫn thờ rất lâu.

* * *

“Trời ơi, Cảnh, cậu thật quá may mắn rồi.” Ngô Đại Sơn gào lên.

Mấy hôm nay, giới truyền thông đều đăng rầm rộ tin “Ảnh” của Truyền kỳ tách nhóm hát solo.

Trong Tổ hợp truyền kỳ, cái bóng “Ảnh” quá lớn, quá rực rỡ, không thua kém gì ông hoàng của làng nhạc, tách ra solo là xu thế tất yếu, tất cả các fan của anh đều đợi ngày này, không biết đã đợi bao lâu.

“Tin tức nội bộ, dự án hợp tác đầu tiên của công ty chúng ta với công ty băng đĩa Kim Tinh, lại là ký hợp đồng với một mình cậu!” Ngô Đại Sơn phấn khích.

Mức độ thu hút của mỗi một nhóm hát, mỗi một người là khác nhau, chuyện tách ra solo là mơ ước mọi thành viên trong các nhóm hát, nhưng, kẻ biến được mơ ước thành sự thật không nhiều, vì cấp lãnh đạo của công ty sẽ suy đi nghĩ lại về hậu quả, sau đó nhiều nhất là cho phép họ có thể tự mình phát triển nhưng không được rã nhóm.

Nhưng lần này, công ty lại chính thức tuyên bố giải thể Tổ hợp truyền kỳ, cho phép thành viên trong nhóm tự do solo.

Đặc biệt là Cảnh, nghe nói công ty đã quyết định bỏ ra một số vốn lớn lăng xê cậu.

“Ừm.” Cậu ngồi bên chiếc đàn điện tử, không biểu lộ cảm xúc gì.

“Tin tức bên Kim Tinh còn chuẩn bị cho ra một loạt các ca khúc do cậu sáng tác nữa đấy! Một năm nay, Ngô Đại Sơn biết rõ cậu nhóc này có bản lĩnh gì, cậu tuyệt đối có năng lực trong sáng tác nhạc và viết lời cho ca khúc!

“Cảnh, có một ngày, cậu sẽ trở thành nhạc sĩ thật sự!”

Cậu cười khẽ.

Nói là cơ mật, nhưng thực ra, tin tức cậu tách ra solo đồng thời ký hợp đồng với công ty băng đĩa lớn nhất Đông Nam Á đã trở thành tin nóng hổi, ngày nào cũng chiếm trang nhất trên các tờ báo lớn, ngay cả Chức Tâm cũng gọi điện tới chúc mừng.

"Ba giờ chiều thứ Hai tuần sau, chúng ta sẽ ký hợp đồng với Kim Tinh, cậu sắp trở thành ngôi sao lớn rồi!” Ngô Đại Sơn sung sướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK