• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh, anh xem mấy lời nhắn trên mạng này đi.” Tâm Ngữ hộc tốc xông vào phòng làm việc của anh.

Anh đang bàn công việc với Hạ Hà, rất bực với cái tính hớt ha hớt hải của em gái.

Anh trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì?”

Từ tối qua đến giờ, tâm trạng anh đang rất bực bội.

Tâm Ngữ cũng không dám nói nhiều, mở máy tính giúp anh rồi click vào fanpage.

Note được đẩy lên phía trên hết lại là... Một lãnh đạo cấp cao nào đó của Hứa thị, anh khiến chúng tôi thán phục.

Phía dưới là rất nhiều lời bình luận, chỉ trong một đêm đã có tới sáu vạn lượt bình luận.

Anh nhíu mày mở ra đọc.

Bên trong vạch trần một lãnh đạo cao cấp nào đó của Hứa thị, vì tư thù, lợi dụng chức quyền nhào nặn ra tin đồn thất thiệt “Ảnh” ký hợp đồng độc quyền với Kim Tinh cho báo giới, còn cổ vũ cho Truyền kỳ giải thể, để mưu lợi cho mình, tạo ra scandal giả dối để nhằm hạ bệ một cách nhanh chóng nhất, hoàn hảo nhất ca sĩ “Ảnh” dưới trướng của mình.

Nhân vật được nói bóng gió trong note này rất dễ làm người ta liên tưởng, lời lẽ cay nghiệt càng hình dung ra anh là một kẻ ngông cuồng tự cao tự đại.

Bình luận phía dưới nhiều vô số, có người hoài nghi, có người ủng hộ, nhưng nhiều nhất là hùa theo rủa xả anh.

Những từ ngữ như “tâm thần”, “đầu heo”, “BT” (biến thái), “BS” (bỉ ổi) đều nhắm thẳng vào anh.

Hạ Hà cũng thò đầu vào xem, xem xong mặt cũng nghệch ra.

“Mấy note này em đã thông báo bên quản trị mạng xoá đi, nhưng vừa xoá đã xuất hiện note mới, nếu em đoán không lầm, chắc là có người muốn đối chọi, chơi khăm chúng ta!” Tâm Ngữ vội vàng nói.

Là anh hai sao? Nhưng thủ đoạn vụng về này không giống chút nào.

Hơn nữa, nếu quả thật là anh hai thì sẽ không khách khí mà nói thẳng tên của anh ra, chứ không kiêng dè, bóng gió như thế.

“Sáng hôm nay nhận được điện thoại của báo giới em mới biết, các báo và tạp chí em đã ngăn chặn hết rồi, họ đã rút lại bài viết, không cho đăng. Nhưng...”

Tâm Ngữ lo lắng run rẩy.

Vì suýt chút nữa, anh đã bị giật tít trên báo... Nếu chuyện này để cha biết được thì hậu quả sẽ khôn lường.

Nhưng ngoài nhíu mày thật chặt ra, mặt anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, “Điều tra đi, xem ai đứng sau chuyện này.”

Thật ra không cần phải suy đoán nhiều, trong đầu anh đã có tên một người.

Nhất định là gã ca sĩ đó!

Thời gian rất trùng hợp, chắc chắn Chức Tâm đã nói với hắn, hắn không phục nên mới gây chuyện!

“Đối phương rất kiên nhẫn, không ngừng đăng bài lên.” Hạ Hà đang cùng chiến tuyến, cũng cảm thán.

Đối phương không cần phải đi làm sao? Ồ, đúng rồi, hôm nay là thứ Bảy!

Anh gõ gõ vai Tâm Ngữ, bảo cô tránh ra.

“Cạch cạch cạch” mười ngón tay anh lướt trên bàn phím.

Tuy bỏ nghề đã lâu nhưng anh vẫn là một cao thủ về máy tính.

Anh nhanh chóng tìm kiếm.

Từ sáng đến giờ, tất cả các note đều xuất xứ từ một địa chỉ IP!

Anh nhập số IP vào máy, bắt đầu tìm kiếm.

Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, địa chỉ IP này là ở một quán Internet.

“Anh, chúng ta có tìm người đối phó với hắn không” Tâm Ngữ hỏi anh.

“Không, đưa tất cả các dữ liệu này cho cảnh sát, để họ xử lý.” Anh đưa điện thoại cho em gái.

Để tên chết tiệt đó gieo gió gặt bão.

Về khoản máy tính, cô không phải dân trong nghề.

Dán note lên xong, đầu óc cô choáng váng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện note của mình đã bị xoá sạch.

Ok, quả nhiên là “thế lực xấu”!

Hôm nay cô được nghỉ, ở lì trong phòng sợ Cảnh phát hiện mình không bình thường, cô ngồi xe buýt tìm một quán Internet lớn.

Trong quán, điều hoà mở tối đa, hơi lạnh phả ra mờ ảo, rất nhiều học sinh trung học có mặt ở đây.

Sức mạnh của một người không đủ, ở đây, cô có thể tìm được nhiều người giúp đỡ hơn.

Cô cố chịu đựng luồng khí lạnh từ máy điều hoà, nhờ một số học sinh ủng hộ cô, người đông sức mạnh sẽ càng lớn.

Dĩ nhiên, tiền lương trong túi cô chỉ còn hơn nửa.

[Ảnh, chúng em ủng hộ anh! Anh bị người ta hãm hại rồi!]

[Đả đảo lãnh đạo Hứa thị!]

[Con heo kia, đừng tưởng rằng một tay có thể che trời!]

Note vừa bị xoá lại được đăng lên, đăng rồi lại bị xoá, lặp lại vô số lần, không khí trong quán Internet quả nhiên rất náo nhiệt, mọi người đều khí thế hừng hực.

Cô vận một chiếc áo khoác Adidas màu đỏ sậm, kéo nón áo đội lên đầu che khuất mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng, từng chữ từng câu dán lên liên tục.

Cách này có lẽ rất ngu ngốc nhưng cô tin Ngu công sẽ dời được núi.

[Ánh mắt trong sạch của anh nói cho tôi biết, anh tuyệt đối không phải là hạng người đó!]

Bài đăng này không phải là của cô nhưng nhận được rất nhiều lượt chia sẻ.

Fan rất mù quáng, cũng là nhóm người dễ bị lung lay nhất, những bài đăng này bắt đầu khiến các tin đồn trước đó dao động.

Có một bộ phận fan trung thành giữ im lặng, bây giờ cũng bắt đầu ra mặt bênh vực “Ảnh”.

Thế là cô bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

“Hey, chị này, có cần đăng nữa không?” Một học sinh trung học ngồi kế bên hỏi cô.

“Đăng, đăng, đăng, đăng, các em muốn ăn quà vặt gì cũng được, nhờ các em giúp chị tiếp tục đăng nhé!” Cô không quay đầu lại, vẫn đang đăng liên tục...

[Ảnh, chúng em yêu anh, chúng em mãi mãi ủng hộ anh!]

[Không bỏ rơi Ảnh, chúng ta đoàn kết lại, chúng ta kháng nghị với Hứa thị, đòi công bằng!]

Hứa Ngạn Thâm, anh có thể bịt miệng truyền thông, cô muốn xem xem, sự công kích như vũ bão trên Internet này anh có bịt miệng nổi không!

Xã hội tự do ngôn luận thật tốt!

Tâm trạng cô rất tốt, uống một ngụm nước lạnh, mắt cười hệt như một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Buổi trưa, cô ăn một bát mì gói hiệu Kim Hoàng.

Ăn xong, cô lại bắt đầu tập hợp các fan trên mạng, bước đầu tiên, tấn công trang web chính thức của Hứa thị.

Trong tích tắc, các fan phấn khích, hăm hở chia sẻ lời kêu gọi của cô đi khắp nơi.

Cô đang định vạch ra thời gian...

“Cô này.” Có người khều vai cô.

Cô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục gõ chữ.

“Cô này!” Người đó đập mạnh vào vai cô.

Á! Đau quá!

Mặt cô nhăn nhó vì đau, vội quay đầu ra nhìn.

Phía sau, “đồng bọn” của cô, mặt đầy vẻ hoảng hốt, xếp thành mấy hàng ngay ngắn.

Đuôi tóc của cô lẫn nón áo bị giựt xuống một cách thô bạo.

“Cô bị bắt giữ vì tội phỉ báng người khác, mời theo chúng tôi về đồn!”

Trong lúc còn kinh ngạc vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra, “bụp” một tiếng, chiếc còng số tám đã tra vào tay cô.

Cô bị người ta tố cáo rồi.

......

Toà nhà Hứa thị, tầng hai mươi tám, cảnh sát gọi đến.

Gân xanh hằn trên trán anh, vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh đông cứng lại.

“Anh nói gì? Người phỉ báng tôi, đăng bài bêu xấu tôi, là một cô gái có quốc tịch Trung Quốc, tên Thẩm Chức Tâm? Là vợ tôi?!” Hàm dưới của anh nghiến chặt.

Anh không tin!

Anh không thể chấp nhận nổi tin báo từ sở cảnh sát.

Anh không thể ngờ, kẻ ngu ngốc như có “huyết hải thâm thù” với anh lại chính là cô!

“Chúng tôi đã bắt giam cô ta, có cần khởi tố không?” Nhân viên lập án khách sáo hỏi anh.

Lửa giận bốc ngùn ngụt, anh hét lên, “Kiện! Sao không kiện được?!”

* * *

Cô ngồi co rúm trong góc tường, bị giam trong một căn phòng ẩm thấp, tối tăm.

Xung quanh rất lạnh.

Đang là tháng Tám, mùa oi bức nhất, sao lại lạnh lẽo như vậy nhỉ?

Cô muốn khóc không thành tiếng.

Cô không về nhà, Cảnh và Phi Phàm chắc sẽ rất lo lắng. Di động của cô bị cảnh sát tịch thu rồi.

“Này, cô phạm tội gì thế?” Một gã người nồng nặc hơi rượu, đá đá chân cô.

Cô úp mặt mình vào đầu gối, không lên tiếng.

“Bán dâm à?” Gã đàn ông động tay động chân.

“Tránh xa!” Cô hét lên ghê sợ, thụt lùi về phía sau.

Thật ra cô ghê tởm chính bản thân mình.

Từ khi hôn nhân gặp khủng hoảng cho đến nay, cô từng giờ từng phút chán ghét bản thân mình.

“Tôi phạm tội lừa đảo còn gã kia là tội phạm hiếp dâm.” Đối phương thấy không ăn thua gì, bèn chỉ chỉ gã đàn ông râu ria xồm xoàm đối diện.

Cùng bị giam giữ ở đây ngoài cô ra còn có hai thiếu niên hít ma tuý, tổng cộng là năm người.

Cô cắn chặt môi, không để bất kỳ ai nhìn thấy cô đang sợ hãi.

Gắng gượng một lúc nữa, cô được cảnh sát thông báo Phi Phi sẽ đến bảo lãnh cô.

“Còn bày đặt gì nữa, nói cho tôi biết, cô thường đứng ở đâu? Khi nào được ra ngoài, tôi sẽ là mối của cô!” Gã đàn ông say rượu thò bàn tay dơ bẩn về phía cô.

Hai cậu thiếu niên bên cạnh mắt cũng sáng rỡ như mèo thấy mỡ.

Không xong rồi! May mà ở đây là sở cảnh sát, không thể xảy ra chuyện được!

Cô đang định kêu cứu.

“Thẩm Chức Tâm, cô có thể ra rồi!” Viên cảnh sát mở cửa nhà lao.

Cô hấp tấp loạng choạng lết ra ngoài.

Phi Phi cứu mạng!

Định kêu lên thì chân cô bỗng mềm nhũn.

Trước mắt một màu tối đen, cô thở yếu ớt, ngã vào vòng tay rắn chắc, lạnh lùng.

Là ai? Vì sao, mùi đàn ông này lại quen thuộc đến vậy.

Cô cố gắng mở mắt ra nhưng mọi thứ trước mặt đều mờ mờ ảo ảo.

“Ông Hứa, ông quyết định không tố cáo cô ta nữa?” Cảnh sát hỏi lại lần nữa theo thủ tục.

“Vâng, chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi mà, đừng xem là thật.” Bên tai cô giọng nói bình thản như không có chuyện gì vang lên.

Thế tại sao còn giam cô suốt hai tiếng đồng hồ? Đây không phải là cố tình doạ người hay sao?

Viên cảnh sát hoàn toàn không biết nói gì.

“Cô ấy hình như sợ quá ngất đi rồi!”

“Ừm.” Anh cúi người xuống, bế bổng cô lên.

Đi được vài bước, nhớ ra điều gì, anh lại dặn, “Phiền anh, nếu bạn cô ấy đến thì chuyển lời với họ là cô ấy đã về ‘nhà’ rồi.”

Lúc cô tỉnh lại, khung cảnh quen thuộc, cô nằm dưới chăn, trên người không mặc gì.

Kinh hãi tột độ, cô ngồi phắt dậy.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm vang trong đêm tối.

Hứa Ngạn Thâm?! Cuộn chăn quanh người, cô lập tức đề cao cảnh giác.

Nhưng hai chân không ngừng run rẩy.

Vì sao cô lại trần trụi thế này? Là bị gã đàn ông trong phòng tạm giam hay là bị anh...

Giữa đùi không có cảm giác đau rát nào, chắc... chắc là không phải... bị cái đó?!

Nghĩ thế, cô mới trấn tĩnh trở lại, cô bắt đầu chú ý, da mình toả ra mùi hương sữa tắm dịu mát, đã không còn mùi mồ hôi hôi hám trong phòng tạm giam nữa.

Anh tắm cho cô nhưng vai cô có cảm giác lành lạnh, da cô rất mỏng, vừa rồi bị viên cảnh sát thô lỗ đập vào vai một cái, chắc chắn sẽ bị thâm tím, còn bây giờ cảm giác lạnh lạnh đó chắc là của thuốc bôi.

Chẳng trách, cô mới ngủ được một giấc sâu như vậy.

Sống mũi cay cay.

“Có biết hành vi của em là vô cùng ngu ngốc không?” Anh xoay xoay di động của cô, sắc mặt u ám.

Nếu anh kiện cô thật, cô sẽ bóc lịch nhiều nhất ba năm.

Cô không buồn đáp lại.

Cô còn có cách nào nữa chứ, cô chỉ là một người dân thấp cổ bé họng, lương tâm bất an, lại không thể giương mắt ngồi nhìn, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để đối phó với anh, dập tắt những lời đồn thổi ác ý vây riết lấy Cảnh.

Có lẽ, Cảnh có thể không làm ca sĩ nữa, nhưng, vết nhơ này sẽ theo cậu suốt đời, thật là không công bằng.

“Sở cảnh sát không phải là nơi tốt đẹp gì đâu, lần sau trước khi làm việc gì nên suy nghĩ hậu quả.” Giọng anh lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào.

Cô chính là vì làm gì cũng nghĩ đến hậu quả nên mới bị đè nén như vậy! Cha mẹ cô đã rời khỏi đây rồi, dù gì cô cũng chỉ còn một cái mạng quèn này thôi, anh còn ép cô nữa, cô sẽ đấu với anh tới cùng!

Cô trừng mắt nhìn anh, “Mời anh ra ngoài, tôi phải mặc quần áo.”

Căn phòng này không hề có chút thay đổi nào.

Nếu anh không vứt hết quần áo của cô đi, muốn tìm một bộ để mặc là chuyện rất dễ dàng.

“Không cần mặc đâu, dù gì lát nữa, em cũng cam tâm tình nguyện cởi ra thôi.”

Câu nói đầy chế giễu của anh khiến cô giận run người.

Anh là có ý gì?

“Em đã tỉnh lại rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.” Anh đặt mạnh di động của cô xuống bàn, đứng lên, kéo cà vạt xuống, mặt lạnh tanh bắt đầu cởi áo.

Cô không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh, “bắt đầu cái gì?”, thật vô dụng, hai chân lại mềm nhũn ra.

Gương mặt thông minh của anh dao động, chập chờn, lạnh lùng, “Làm nghĩa vụ của một người vợ.” Họ vẫn chưa ly hôn, anh có quyền đòi hỏi cô.

Anh lại muốn... với cô lúc này, ở đây?

Cô nắm chặt chiếc chăn, bước lùi về sau, nộ khí xung thiên.

Cô không muốn bị anh làm cho sợ hãi, hít một hơi, cô lớn tiếng quát, “Dựa vào cái gì mà tôi phải lên giường với anh? Anh đừng quên chúng ta hiện giờ đang tiến hành thủ tục ly hôn, anh mà dám làm gì tôi, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng...”

Lời của cô bị cắt ngang vì môi cô đã bị môi anh lạnh lùng khoá chặt.

Hành động đột ngột không được báo trước này khiến cô vô cùng tức giận, mắt cô tròn xoe, kinh ngạc, thở không ra hơi, vùng vẫy quyết liệt, trước mắt cô lại tối sầm lại...

Anh đè cô xuống giường, nhíu mày, nét mặt đầy vẻ ghen tuông mà chính anh cũng không thể nào giải thích nổi, điên cuồng giận dữ vần vò bờ môi cứ hở ra là nói phải ly hôn đó.

Anh không ly hôn! Nói một ngàn lần, một vạn lần, câu trả lời của anh vẫn là không ly hôn!

Anh muốn cô luôn ở trên chiếc giường này, ở vị trí bên phải! Anh biết mình cố chấp, mình đang cố níu kéo, nhưng anh không thể buông cô ra!

Cô cố sức vùng vẫy đẩy anh ra, môi mím chặt, không để lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô.

Càng vùng vẫy, cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau, giữa hai đùi anh, cái vật nóng nóng, cứng cứng như sắt thép ấy cộm lên sau quần cạ vào đùi cô, khiến cơ thể cô cũng suýt chút nữa nóng lên.

Anh thò tay mò mẫm đùi cô, cô dùng hết sức đá vào chân anh, cả người thở dốc.

Quả nhiên, thường ngày cô ăn rất ít, nên không đủ sức để chống chọi với anh.

Nếu muốn đấu với anh, cô phải ăn thật nhiều mới đúng.

Bây giờ, cả cơ thể đè lên người cô, đè cô suýt ngất đi.

Thấy cô như sắp thở không ra hơi, nụ hôn của anh chuyển hướng xuống cổ cô, vết hôn hồng hồng chứa đầy ham muốn chiếm hữu bá đạo.

Hai tay cô, bị hai bàn tay rắn chắc của anh khoá chặt, phản kháng vô hiệu, cơ thể cô hoàn toàn bị san bằng, dưới lưng là đệm giường mềm mại, trên người là cơ thể sôi sục, cường tráng của anh.

Dù cho cô có vùng vẫy thế nào, nụ hôn đầy nhục dục vẫn bất chấp tất cả như bóng với hình.

Chiếc chăn cuộn trên người cô bị giằng mạnh ra, cơ thể yếu ớt của cô nảy lên, bầu ngực bị bàn tay to chiếm hữu.

“Tránh ra!” Cô vùng vẫy, vặn vẹo dưới cơ thể anh, khiến nhiệt độ cơ thể của hai người càng lúc càng tăng cao.

Di động của cô bắt đầu rung lên, từ từ xoay vòng, tín hiệu màn hình chớp tắt không lời ấy càng làm thú tính trong anh bộc phát dữ dội hơn.

Anh từng nghe cuộc gọi đến từ di động cô, là số nhà của cô, giọng nói ở đầu bên kia là một gã đàn ông trẻ tuổi.

Đối phương dịu dàng hỏi cô khi nào mới về nhà.

Về nhà?!!!

Quan hệ của họ tốt đến mức đã góp gạo thổi cơm chung với nhau? Quan hệ của họ tốt đến mức gã đó có thể có chìa khoá nhà cô, có thể sử dụng điện thoại bàn nhà cô?

Vậy coi người chồng như anh là gì đây? Coi là gì? Coi là gì?

Bàn tay còn lại của anh lạnh như băng, nóng như lửa không ngừng mò mẫm giữa đùi cô.

Ngón tay thon dài của anh xộc thẳng vào nơi mềm mại ẩm ướt trên cơ thể cô.

Cơ thể bị xâm phạm một cách ngang ngược, cô thở nặng nhọc, cơ hồ như sắp ngất đi.

Nỗi hổ thẹn trào dâng, cô giận dữ hét lên, “Hứa Ngạn Thâm, anh muốn tôi ghét anh đến mức nào nữa hả?”

Cô ghét anh, ghét anh, ghét anh!

Thế nhưng.

“Không quan tâm.” Anh nhếch môi, lạnh lùng mỉa mai, “Dù sao chỗ này của em đã không còn thuộc về anh.” Tay anh, ấn vào chỗ đang đập trên ngực trái cô.

Nếu chỗ đó vẫn còn thuộc về anh, thì gã trai đó đã không ở trong nhà cô.

Bỗng dưng cô run lên.

Không dám nhìn không dám truy đến cùng, trái tim cô đang gõ lên những nhịp khiến cô đau đớn.

Không dám nghĩ, vị trí ngực trái của cô đang có tiếng phản kháng yếu ớt: không phải vậy...

Mặt trái của hận chính là yêu.

Cô hiểu rất rõ.

Có lẽ, cô nên tìm một người đàn ông khác để chuyển hướng tình cảm của mình thật!

“Tránh ra! Tôi ghét anh!” Có lẽ vì quá bi phẫn, cô đá vào phần nhạy cảm trên người anh.

Cô không muốn bị đè dưới cơ thể anh.

Cô hận mình cơ thể mình vẫn mẫn cảm với anh như thế.

Cô hận mình đã quen gối đầu lên vai anh khi ngủ, cô hận mình đã nghe quen hơi thở đều đều lúc ngủ của anh, quen với việc ôm anh lúc ngủ. Nửa giường bên cạnh trống trải, lạnh lẽo thường khiến cô tỉnh giấc giữa đêm, không sao ngủ lại được, đành nằm thẫn thờ chờ trời sáng.

Cô hận cơ thể mình vẫn nhớ cảm giác run rẩy mỗi lần anh thâm nhập.

Trước mặt người khác, cô luôn tỏ ra vui vẻ, mọi người đều tưởng rằng cô đã hồi phục rất tốt nhưng thật ra, tất cả đều chỉ là bề ngoài mà thôi.

Anh né cú đá của cô, cuối cùng, ngón tay thon dài cũng rút ra khỏi cơ thể cô.

Ngón trỏ của anh còn dính đầy chất dịch trong suốt.

Anh hiểu rõ từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, vừa rồi, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

Nhưng cô vẫn cự tuyệt.

Nếu cô không phản kháng dữ dội như vậy, anh bây giờ đã đi vào trong cô.

“Không muốn đấu tranh vì hắn sao?” Trái tim anh dù gì cũng đã bị cứa nát, máu chảy ròng ròng, thêm một nhát nữa có đáng kể gì.

Trước đây, chỉ cần anh hôn cô, cả người cô sẽ rúc vào lòng anh, như một cuộn len mềm mại, anh luôn nghĩ rằng, cô sinh ra là để cuộn tròn trong lòng anh.

Nhưng, thì ra không phải như thế.

Sợ mình không thể kìm chế được lòng ham muốn cô, anh quay lại ngồi trên ghế sô pha kế bên giường, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

“Anh chưa nói với em, em không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần em chịu cười với anh như lúc trước, nũng nịu vài câu với anh như lúc trước, anh sẽ tha cho hắn chứ?” Lời nói của anh cô nghe như đang mỉa mai.

Nhưng, thật đau buồn, đó không phải là lời nói trong lúc tức giận.

Anh yêu cô, yêu đến nỗi trái tim anh có hoảng sợ, có đau đớn hơn nữa, anh cũng hiểu mình không thể không có cô.

Anh thật không hiểu nổi vì sao mình lại yêu cô sâu đậm đến vậy.

Yêu đến nỗi dù thể xác và trái tim cô đã phản bội lại anh, cho dù vết thương trong tim không ngừng nhói đau thì anh vẫn muốn giữ cô lại.

Cô giận dữ nhìn anh.

“Cách này hữu hiệu hơn rất nhiều việc em ngu ngốc đăng bài trên mạng.” Anh cợt nhả.

Cô ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ hoe, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

“Sinh hoạt vợ chồng giữa chúng ta luôn hoà hợp, anh cũng lười tìm người khác để giải quyết nhu cầu, chỉ cần sau này em giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý, anh có thể suy nghĩ đến việc đưa cậu ta trở về vị trí cũ.” Anh đang ra điều kiện giao dịch với cô.

Nếu cô đã thích hắn như vậy, thích đến mức có thể đụng chạm thể xác, thì chút hy sinh “cỏn con” này có là gì.

Nét vô tư, hồn nhiên trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn bởi sự giày vò của anh

Giải quyết nhu cầu sinh lý... Anh coi cô là gì chứ?!!!

“Sao thế, không hài lòng với biểu hiện trên giường của Nhan Hiểu Tinh à?” Khoé miệng cô nhếch lên châm chọc.

“Anh chưa từng lên giường với cô ta.” Lạnh lùng, anh nhắc lại. Nếu anh thật sự cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, loại phụ nữ chỉ được mỗi sắc như Nhan Hiểu Tinh, không lọt nổi vào mắt anh.

Đi mà lừa quỷ sứ! Chẳng thà anh nói với cô, cái cô Nhan Hiểu Tinh đó là đức mẹ Maria.

Cô lạnh lùng trừng anh.

Cho dù, Nhan Hiểu Tinh không phải là nguyên nhân chính khiến họ chia tay, nhưng là nỗi đau nhức nhối trong tim cô mãi mãi.

“Em thì sao? Em với nhân tình bé nhỏ của mình lên giường chưa?” Anh hỏi bằng giọng mỉa mai hơn.

Cô ném mạnh gối về phía anh.

Đây là phản ứng gì? Là có, hay không có?

Anh phát hiện, mình chẳng hiểu phụ nữ chút nào.

Di động của cô lại rung lên từng chặp, cô cuối cùng cũng phát hiện ánh sáng màu xanh đang chớp tắt liên hồi.

Ai đã chỉnh di động của cô sang chế độ rung?

Muộn thế này rồi, cô còn chưa về nhà, Cảnh và Phi Phàm nhất định rất lo lắng cho cô.

Lại quấn chăn quanh người, cô vội vàng định nghe điện thoại.

“Nghe đi, nghe rồi, em sẽ thấy hắn sẽ “chết” thảm hơn! Em rất hiểu tính anh đúng không anh trước giờ nói được làm được!” Giọng nói của anh rất bình thường nhưng lại khiến cô siết chặt di động trong tay, không thể ấn nút nghe màu xanh.

Anh đang tức giận.

Cho dù giọng anh bình thản đến đâu cô cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt tim gan anh.

Không được, bây giờ cô không thể làm liên lụy đến ai nữa.

“Hứa Ngạn Thâm, cậu ấy không có liên quan gì đến chuyện của chúng ta hết! Hôm đó, là tôi lừa anh.” Để không tiếp tục liên lụy, tổn thương đến Cảnh, cô đành phẫn uất gạt bỏ mọi sự chống đối, giải thích rõ ràng.

“Thật ư?” Anh không tin, vì mặt cô rất lo lắng.

Cô rõ ràng đang lo lắng cho gã đó.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô tức giận hét lên.

Mặt Hứa Ngạn Thâm không tỏ ra bất kỳ thái độ nào, rất lạnh lùng vô tình.

Cô hoảng sợ.

“Anh nói rồi, anh là đàn ông, có nhu cầu sinh lý, là một người vợ, em phải giúp anh giải quyết!” Thái độ của anh vẫn thế, rất thản nhiên, “Mỗi tuần anh sẽ tìm em một, hai lần để giải quyết nhu cầu, lúc anh tìm em, em có bận cách mấy cũng phải xuất hiện ngay, còn nữa không được phép về nhà.”

Anh rất hiểu tính cô, chỉ cần cô có quan hệ tình dục với một người đàn ông, chắc chắn không thể có chuyện đó với người đàn ông thứ hai.

Cho dù rất bỉ ổi, anh cũng phải lợi dụng sự bảo thủ này của cô để giữ cô ở lại bên mình.

“Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ không đụng đến hắn.” Đôi mắt đen híp lại, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, bảo đảm với cô, “Em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ nghe theo em.”

Súc sinh!

Cô căm phẫn.

Anh đứng dậy, kẻ cả nhìn cô, “Em phản đối đề nghị của anh à? Được, em gật đầu một cái, là có kịch hay để xem ngay.”

Cô ngước lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.

Ánh mắt đó, hận không thể băm vằm anh ra làm trăm mảnh.

Nhưng cô thừa nhận, cô bị câu “có kịch hay để xem” làm cho hoảng hốt, lo sợ.

Vì sao không dứt khoát không quan tâm đến sống chết của một gã đàn ông? Trái tim anh nhói đau, nhưng môi lại nở nụ cười.

“Nếu không phản đối, khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Anh nhấn nhá từng chữ.

Cô cơ hồ cắn môi rướm máu.

Trước khi tia máu trên môi cô trào ra, anh chạm tay mình vào môi cô.

Cô há miệng cắn phập ngón tay anh, bằng tất cả sức mạnh, bi phẫn, căm hận.

Nhưng ánh mắt anh dịu lại.

“Sao lại gầy đến thế này?” Anh vuốt vuốt tóc cô.

Vừa nãy lúc bế cô về nhà, cô nhẹ bẫng trên tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK