Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Những ngón tay linh hoạt dạo chơi khắp cơ thể, những mảnh y phục lặng lẽ tuột ra, da thịt tr@n trụi cảm nhận được làn gió đêm mát mẻ, rất nhanh được xoa dịu bằng bàn tay ấm áp, những vết chai mỏng lòng bàn tay vuốt v e qua nước da mềm mại, phát ra trận trận rùng mình, khiến nàng không kìm lòng nổi phát ra tiếng non nỉ kiều mị. Hoặc đầu ngón tay, hoặc ở đầu lưỡi, ở trên người nàng từng nơi từng nơi phác họa đường nét, cuối cùng một giọng nói thì thầm vào tai trái của nàng nói: "Tổng cộng bốn mươi sáu cánh hoa".
"Ưm...." nàng nức nở trong nước mắt.
Tạ Tuyết Thần: "Có hai cánh hoa do ta gieo".
Thanh âm lành lạnh nhàn nhạt vang lên khiến người cảm thấy thật nhục nhã, làm cho hơi thở nàng lộn xộn hỗn loạn. Tóc mai mềm mại ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, thân thể nàng oánh bạch ôn nhuận giống như một miếng ngọc thượng đẳng, bị hắn nắm trong lòng bàn tay thưởng thức cẩn thận, phát ra màu hồng đào xinh đẹp, giống như một đóa hoa đang chớm nở vào đầu xuân, được bao phủ bởi vết chai mỏng mười ngón tay đan vào nhau từ từ xoắn lại, nghiền nát hương thơm thành dịch.
Trong lòng nàng vốn đang chống cự, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà đắm chìm, mười ngón tay hơi thô nhưng điềm tĩnh mạnh mẽ, môi và lưỡi ấm áp mềm mại, từng chút từng chút làm dịu đi sự kháng cự của nàng, nàng cắn môi nhưng không thể ngăn được tiếng thở hổn hển và r3n rỉ nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng, thân thể nàng yêu thích sự đụng chạm của hắn, thậm chí không tự chủ được mà cong người lên tiếp cận vòng tay của hắn, giống như thể muốn giao mình vào tận tay hắn.
Tạ Tuyết Thần không nghĩ rằng một nụ hôn sẽ dẫn đến mất kiểm soát như này, mắt nàng mơ mơ màng màng thất thần, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt phiếm hồng, đôi môi đỏ sưng nhẹ phát ra những tiếng r3n rỉ đứt quãng, có lẽ bị yêu tính một bên chiếm thế thượng phong, nàng theo bản năng truy đuổi cội nguồn khoái lạc, phát ra tiếng ngân nga như miêu sữa, vô thức mà cong cong vòng eo mềm mại lên, muốn nhiều niềm vui hơn nữa.
Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, con ngươi sắc thâm trầm, giọng khàn khàn hỏi: "Ta là ai?"
Nàng hơi hơi động lông mi, đôi mắt mất tập trung không thể nhìn thấy mắt đối phương, trong tâm trí một mảnh hỗn loạn, làm nàng không thể trả lời.
"Ừm...." nàng nhẹ nhàng cau mày, thân thể không chịu nổi mà vặn vẹo, không cẩn thận phải một sự c**ng cứng nóng bỏng, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài u ám vang lên.
"Đừng loạn động" Tạ Tuyết Thần khàn khàn thở dài, "Bằng không ta kiềm chế không được".
"Ngươi không nên lợi dụng lúc người gặp khó khăn".
"Hừm....." Mộ Huyền Linh ý thức dần dần rõ ràng, nhiệt độ thân thể dần dần giảm xuống, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, nàng nhớ lại những gì Tạ Tuyết Thần đã làm với mình trước đó, và nàng không những không liều mạng chống cự, thậm chí khí khái mà nhẹ nhàng cầu hoan.
Nàng không biết mình nên tức giận với Tạ Tuyết Thần vì đã làm nhục nàng, hay là giận bản thân hơn vì bất mãn cầu hoan muốn nhiều hơn nữa.
Bây giờ giả bộ nhận lỗi.....
Nàng thở hổn hển mà chế nhạo hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ, lại hơi khàn khàn một chút: "Bây giờ nhận lỗi, biết sai rồi?"
"Ừm" Tạ Tuyết Thần nói, "Ta nên để nàng có thể thấy rõ sau đó ôm nàng".
— Hắn tưởng rằng nàng đã chấp nhận hắn, nhưng mà nàng không nhìn thấy, ai là người hôn nàng ôm nàng chiếm hữu nàng, nàng thật sự rõ ràng sao?
Hắn không muốn thể xác lẫn tinh thần của nàng khi mà nàng chưa sẵn sàng để hợp hoan, nhưng hắn không hề hối hận về việc mình vừa làm, bởi vì hai người đều nhận được niềm khoái lạc tột cùng.
Mộ Huyền Linh không biết chính mình ngủ say như thế nào, có thể là sự thoải mái sau khi mệt mỏi mang lại, nàng lười biếng mà ngủ một giấc, khi thức dậy, không bao lâu thì bình minh. Tầm nhìn thay đổi từ mờ mờ sang rõ ràng, ánh nắng ban mai lờ mờ che phủ bóng lưng Tạ Tuyết Thần, hắn ngồi ở cửa động quay lưng về phía nàng, trên người đã được thay một bộ bạch y sạch sẽ, có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, không nhiễm bụi trần, may mắn ánh sáng lưu chuyển, khiến hắn trở nên trang nghiêm thanh tuấn, nghiêm nghị tôn quý hệt như thần tiên. Mộ Huyền Linh không thể tưởng được, vẻ ngoài tối qua của hắn như nào, ở trên người nàng đếm cánh hoa suốt đêm.....
Nàng nhớ rằng mình đã chạm vào d*c vọng của hắn, sau đó hắn giải tỏa bằng cách nào?
Chẳng lẽ thần tiên cũng tự độc?
Nghĩ đến điều này, mắt lại bắt đầu đỏ bừng lên, xấu hổ và khó chịu.
Đang suy nghĩ, Tạ Tuyết Thần đã đứng dậy rồi, hắn mang ánh sáng sau lưng bước về phía nàng, khẽ đưa một bàn tay thon dài từ trên xuống.
"Thức dậy lâu như vậy sao không thấy nói gì, không có sức để đứng dậy sao?" Tạ Tuyết Thần trầm giọng hỏi.
Mộ Huyền Linh run rẩy, phớt lờ bàn tay hắn đang vươn ra, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất, khẽ lẩm bẩm nói: "Ta tự mình có thể".
Tạ Tuyết Thần nhìn nàng, hỏi: "Mắt có thể nhìn thấy rồi?"
Mộ Huyền Linh cảnh giác mà lùi lại phía sau, dựa lưng vào vách đá, bày ra tư thế phòng thủ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nếu nàng không nhìn thấy, ta ôm nàng đi" Tạ Tuyết Thần nói.
Tối qua đã trải qua chuyện gì, Mộ Huyền Linh tự hỏi mình không thể an tâm mà ở trong vòng tay Tạ Tuyết Thần.
"Nếu là không nhìn thấy...." Tạ Tuyết Thần dừng một chút.
Mộ Huyền Linh lòng thắt lại, sợ hãi Tạ Tuyết Thần tiếp tục hoàn thành việc tối qua, bồn chồn nói: "Vậy.... vậy phải làm sao?"
"Nàng nghĩ sao?" Tạ Tuyết Thần khóe môi cong lên, "Tất nhiên là muốn lên đường rồi, nàng tự mình đi".
Mộ Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm, vội vã nói: "Ta không nhìn thấy" vừa nói nàng vừa chớp chớp đôi mắt hoa đào trong trẻo linh động.
Tạ Tuyết Thần dường như cười một chút, hắn quay lưng lại nói: "Nàng tự sửa soạn lại y phục của mình, ta đợi nàng ở ngoài".
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Mộ Huyền Linh nhìn thấy hắn rời đi, sau đó thả lỏng xuống, nhanh chóng xắn tay áo lên mở tà áo của mình ra để kiểm tra tình trạng. Trên người vẫn còn cánh hoa đào, nhưng nhìn màu sắc nhạt hơn nhiều rồi, Mộ Huyền Linh không thể tự mình đếm toàn bộ cánh hoa là bao nhiêu, nhưng nàng đại khái cũng đoán được, dưới xương quai xanh có hai đóa hoa dọc theo màu đỏ hơn rất có thể là do Tạ Tuyết Thần đã gieo.
Nàng hít một hơi thật sâu để xoa dịu sự hỗn loạn trong lồ ng ngực, khuôn mặt đỏ bừng mà chỉnh lại y phục, oán hận mà thắt nút dây lưng chặt lại, nhìn thấy cuộn dây đỏ ở trên tay, trong lòng càng thấy bực bội.
"Tiên đạo bại loại, mặt người dạ thú, nhân tộc tủi nhục....." nàng nghiến răng mà chửi rủa vài câu, dậm chân mà ra khỏi hang.
Tạ Tuyết Thần đứng chắp tay sau lưng, đứng trên bãi đất bằng phẳng trước cửa động, quay lưng về phía nàng, có một mớ hỗn độn phía trước không xa, tựa hồ như bị kiếm khí làm bằng phẳng, thảo mộc đông đảo tây nghiêng, tỏa ra mùi hương kỳ quái.
Mộ Huyền Linh theo bản năng mà che mũi che miệng lại, sợ ngửi thấy chướng khí lần nữa.
Tạ Tuyết Thần hơi nghiêng người sang một bên, quay đầu lại nhìn nàng, kéo sợi dây đỏ giữa hai người, nghiêm túc nói: "Trong khoảng cách mười trượng, ta vẫn có thể nghe thấy những gì nàng nói".
Mộ Huyền Linh sững sờ - cho nên những lời nàng vừa mắng, hắn nghe thấy cả rồi.
"Vậy, vậy thì đã sao..." Mộ Huyền Linh nghiến răng cười khuẩy, thanh âm dần dần nhỏ đi: "Ta nói cũng không sai....."
Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt cười nói: "Nàng nói không sai, là ta gần ma nhiễm đen rồi".
Tạ Tuyết Thần vừa nói vừa kéo sợi dây đỏ, cố tình rút ngắn khoảng cách sợi dây đỏ, Mộ Huyền Linh không tự chủ được mà bị lôi kéo đến bên cạnh hắn, chỉ còn lại khoảng cách hai trượng. Mộ Huyền Linh lúc này mới nhìn thấy xác quái trùng cách đó không xa, lúc này xa xa nhìn thấy, còn nghĩ là tảng cỏ.
Xác trùng đã nhỏ đi rất nhiều, có vô số thứ nhỏ bé đang quằn quại dưới làn da màu xanh, nhìn thập phần buồn nôn.
"Đây là chuyện xảy ra tối qua.... trùng tử?" Mộ Huyền Linh khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt hỏi.
Tạ Tuyết Thần liếc nhìn nàng, ho khan một tiếng: "Phải, đi thôi, đừng nhìn nữa".
Sau khi quái trùng bị giết, ký sinh trùng chui vào bên trong cơ thể ăn các cơ quan nội tạng, nhưng mà trùng tử quá lớn, vẫn còn vô số tiểu trùng đang chui vào trong cơ thể.
Mộ Huyền Linh rùng mình nói: "Còn bị những thứ này ăn, ta thà rằng tự mình đoạn tuyệt trước".
"Hôm nay nhanh chóng lên đường, có thể sẽ rời khỏi rừng rậm trước buổi trưa" Tạ Tuyết Thần nói rồi hơi nghiêng người về phía trước, ngửi vào cổ nàng, "Dị hương trên người nàng chưa tiêu tan, không nhanh rời khỏi đây, không biết ban đêm còn thu hút thêm quái trùng nào không".
Mộ Huyền Linh trốn tránh một chút, lạnh lùng nói: "Có thể trốn lần đầu, không thể trốn mười lăm".
Tạ Tuyết Thần cười nhẹ thích thú trước những ý nghĩ của nàng, Mộ Huyền Linh trừng mắt nhìn hắn, quay người chạy về phía đông.
Thân thể Linh Nhi còn đáng yêu hơn cả nhưng lời nói thành thật - Tạ Tuyết Thần nghĩ.
Mặc dù bọn họ gặp nhiều nguy hiểm trên đường đi, nhưng tất cả đều được giải quyết mà không gặp nguy hiểm, cuối cùng cũng rời khỏi rừng rậm trong ánh mặt trời, Mộ Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm.
"Trường Sinh Liên sinh trưởng trong sơn cốc phía nam Lạc Ô Sơn, hy vọng chúng ta có thể may mắn một chút, hôm nay có thể tìm thấy".
Thân ảnh Tạ Tuyết Thần như cơn gió, hướng về phía nam rừng trúc màu tím mà đi, hắn cố tình kiểm soát tốc độ, và đi sánh buổi cùng Mộ Huyền Linh, tương hỗ chăm sóc.
Màu sắc của rừng trúc này khác hẳn ở những nơi khác, thân trúc là đạm tử sắc, tỏa ra mùi hương thoải mái, nó là một nguyên liệu trân quý để chế tạo pháp khí, cứng rắn vô cùng, còn có công hiệu trừ ma. Rừng trúc này chắc hẳn là rào chắn của Lạc Ô Sơn, ngăn chặn những loài trùng quỷ dị tác ác trong khu rừng rậm này, nhưng người ta nói rằng có một mối nguy hiểm khác trong Lạc Ô Sơn, có rất ít người an toàn mà rời khỏi Lạc Ô Sơn hơn rừng rậm kia.
Tạ Tuyết Thần không thể không cảnh giác hơn.
Nghỉ ngơi một chút ở trong rừng trúc, hai người lại tiếp tục lên đường.
Lạc Ô Sơn phạm vi rất lớn, nhưng cả hai đều may mắn, không bị đi lạc đường, ngự phong một đường bay nhanh, mất hơn một canh giờ với vào được trong phúc địa sơn cốc.
Mây mù ngưng tụ trong sơn cốc, như một vùng tiên cảnh, cùng rừng rậm bất đồng, những đám mây này không phải chướng khí, và linh lực cũng quá nồng đậm, nhiều đến mức ngưng tụ thành hình đám mây. Ở đây luyện tập một ngày, có thể so với tu luyện ở ngoài mười ngày.
Mộ Huyền Linh thích thú mà nuốt linh lực như đám mây vào, tận dụng cơ hội cải thiện tu vi, Tạ Tuyết Thần biết rõ nàng chưa giải trừ Ngộ Tâm Thủy, nếu đột phá cảnh Pháp Tướng chỉ e sẽ nguy hiểm tính mạng, ngăn nàng lại một chút, nói:"Hiện tại đừng vội tu luyện".
"Ngươi muốn tìm Trường Sinh Liên, ta muốn làm cái gì..." Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một câu, "Ta không biết Trường Sinh Liên trông như thế nào".
Nàng cũng chỉ nghe qua về nó.
Tạ Tuyết Thần nói: "Nàng nhìn nơi này".
Hắn chỉ vào một bãi cỏ cao bằng nửa người bên cạnh, Mộ Huyền Linh chăm chú nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, nói: "Những ngọn cỏ này có dấu vết bị dẫm qua".
"Ở đây linh khí nồng đậm, tu luyện hiệu quả gấp bội, nếu như có dị thú ở đây...." Tạ Tuyết Thần nói.
Mộ Huyền Linh sắc mặt nghiêm túc: "Vậy chẳng phải sẽ cường đại khiến lệnh nhân tuyệt vọng...."
"Cho nên chúng ta phải tìm Trường Sinh Liên rời đi càng sớm càng tốt".
"Vậy bỏ nhất tuyến khản ra, chúng ta mỗi người một hướng" Mộ Huyền Linh nói.
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng nới lỏng nhất tuyến khản một chút, nhưng cũng chỉ kéo khoảng cách ra hai mươi trượng: "Ở đây nguy hiểm, tốt nhất không chia ra tìm, trong vòng hai mươi trượng, gặp phải nguy hiểm ta có thể đến kịp lúc".
Mộ Huyền Linh thở dài chán nản, cũng không còn đưa ra yêu cầu gì.
Hai người sánh bước cách nhau khoảng hai mươi trượng, dựa vào tầm nhìn nhạy bén mà liếc nhìn xung quanh năm mươi trượng. Phát hiện dị thường đầu tiên, là Tạ Tuyết Thần, hắn bỗng nhiên dừng bước chân lại, Mộ Huyền Linh không thèm để ý, cho đến khi cổ tay bị kéo một chút, nàng mới quay lại bên cạnh Tạ Tuyết Thần.
"Có phát hiện gì sao?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Tạ Tuyết Thần nhìn xung quanh với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng ta có thể cảm nhận, linh khí ở đây, tất cả đều lưu chuyển về một hướng".
Mộ Huyền Linh nghe vậy kinh ngạc, lập tức trầm hạ tinh thần xuống cảm nhận, nhận thức của nàng thua xa sự nhạy bén của Pháp Tướng, không nắm được tia biến động này.
"Có thể hay không là gió?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Tạ Tuyết Thần lắc đầu nói: "Gió không thể ảnh hưởng đến linh lực dao động, ta nghĩ nó hẳn là một pháp trận tụ linh, hoặc là một kẻ cực kỳ c ường bạo đang tu luyện nuốt chửng linh lực, mới có thể sinh ra loại biến động này".
"Ngươi muốn đi xem thử không?" Mộ Huyền Linh đối Tạ Tuyết Thần nghe ngóng, hắn rất có thể sẽ đi kiểm tra nó.
Tạ Tuyết Thần thực sự có ý này, nhưng hắn lại lo lắng nếu như gặp phải nguy hiểm sẽ liên lụy Mộ Huyền Linh, sau đó kéo căng sợi dây ra.
"Nhất tuyến khản có thể dẫn ra ngàn dặm" Tạ Tuyết Thần nói: "Nàng đợi ta ở đây, nếu như gặp phải nguy hiểm, nàng có thể lần theo sợi dây tìm đến ta".
Mộ Huyền Linh sửng sốt một lát: "Vậy nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm thì sao?"
"Nhất tuyến khản sẽ biến mất" Tạ Tuyết Thần cười nói, sau đó cởi giới tử túi của mình ra, xóa bỏ linh thức của mình, đưa vào trong tay Mộ Huyền Linh, "Bên trong có đầy đủ các pháp khí, đủ để đưa nàng ra khỏi rừng rậm".
Mộ Huyền Linh nhìn chằm chằm giới tử túi trong tay, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng mà Tạ Tuyết Thần dường như không để ý đến điều đó, hắn nheo mắt lại, sau khi cảm nhận được linh lực dao động, liền hướng phía Bắc mà bay đi.
"Nghe nói thành Ung Tuyết rất nghèo..." Mộ Huyền Linh cân nhắc mà mở một túi giới tử ra, nghĩ rằng Tạ Tuyết Thần trên người sẽ không bao giờ đem theo tiền bạc, không nhịn được mà cong khéo môi lên. Nàng không kìm được tò mò trong lòng, đặt linh thức thâm nhập vào bên trong túi tìm kiếm một phen, không nhịn được mà nuốt nước bọt, thì thầm nói: "Thành Ung Tuyết cũng không nghèo chút nào...."
Tạ Tuyết Thần nếu như xảy ra bất trắc, nàng có thể thừa kế toàn bộ gia sản của hắn.....
Mộ Huyền Linh trái tim đột nhiên đập nhanh, vừa thấy hào hứng lại có một chút kì lạ, cảm thấy bản thân hình như vẫn chưa thành thân, nếu như trở thành một quả phụ rất giàu có....
Tạ Tuyết Thần không hề biết Mộ Huyền Linh tâm lý phức tạp, hắn đi theo linh lực biến động mà tiến lên phía trước, xa hơn về phía bắc, biến động càng rõ ràng hơn, dường như đang tiến đến gần trung tâm lốc xoáy.
Hắn cảm giác không hề sai.
Hắn gọi ra Quân Thiên Kiếm, sẵn sàng ứng phó nguy hiểm đang đến gần.
Xung quanh linh vụ ngày càng dày hơn, bởi vậy xoáy nước cũng rõ ràng hơn, và tầm nhìn bị linh vụ ngăn chặn, chỉ có thể nhìn thấy một trượng phía trước. Tạ Tuyết Thần bước chậm chậm lại, đột nhiên ngửi thấy một dị hương sảng khoái, khoan khoái đi từ mũi vào ngực vào trong phổi, như có thể xua tan mọi trọc khí, làm cho người sáng sủa từ trong ra ngoài.
Chỉ là hương khí như này, bản thể ban đầu sẽ thần kì đến mức nào?
Tạ Tuyết Thần từ từ tiếp cận, hương thơm ngày càng nồng đậm, cuối cùng, hắn nhìn thấy một đóa Tuyết liên bạch khiết trong linh vụ. Đóa hoa sen chỉ lớn hơn cái bát một chút, hoa sen oánh bạch mềm mại, tỏa ra u hương cùng hào quang, giữa đóa hoa có ánh sáng đỏ nhàn nhạt lập lòe. Trường Sinh Liên thân rễ rất dài, những sợi thân rễ màu xanh lá rủ xuống, lơ lửng trong không trung, những sợi linh vụ liên tục bị thân rễ không ngừng hút vào.
Đúng là chi địa vô thủy.
Trường Sinh Liên hóa linh vụ thành nước, nhưng lại không giống nước. Sức sinh trưởng của đóa hoa sen này cũng thật đáng kinh ngạc, có thể huy động toàn bộ linh vụ trong sơn cốc biến thành xoáy nước, nếu vậy phải mất trăm năm mới nở hoa.
Lúc này hoa Trường Sinh Liên hơi khép lại, giống như dấu hiệu cho thấy chưa nở hoa.
Tạ Tuyết Thần cẩn thận từng chút mà tiếp cận, hắn thấy, chỉ có một hạt sen bên trong liên tâm.
Nhưng khi mà hắn đến gần nó, đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng hú sắc nhọn. Âm thanh ầm ầm có công hiệu đâm xuyên Thần Khiếu cùng linh thức, Tạ Tuyết Thần khẽ cau mày, sau đó lùi lại mười trượng, tránh lưỡi gió trảm từ trên không xuống. Lưỡi gió đó đâm xuyên qua mặt đất mười trượng, khuấy động vô số cát và đá bay, lực công phá vô cùng kinh hoàng.
Tạ Tuyết Thần giữ chặt Quân Thiên Kiếm, cẩn thận mà nhìn kỹ nữ nhân ở trước mắt, còn có Pháp Tướng sau lưng nàng - đó là một con đang nâng cổ dài lên, một con Hỏa Phượng cao ngạo thanh nhã.
Khu rừng rậm mà bọn họ đã đi qua trước đó xưng là Tê Phượng Lâm, một số người nói rằng họ đã nhìn thấy Phượng hoàng ở đó, Tạ Tuyết Thần lúc này nhìn thấy Hỏa Phượng Pháp Tướng trước mặt, không thể không suy đoán trước đó những người từng bắt gặp, có lẽ chính là con Hỏa Phượng đang nhìn thấy trước mắt này. Hỏa Phượng này có màu đỏ vàng, cánh đuôi rực cháy như ngọn lửa, một đôi mắt phượng kim sắc nhìn phàm nhân trước mắt một cách cao ngạo. Chủ nhân của Pháp Tướng này là một nữ tử lạnh lùng quyến rũ mặc trên thân hồng nghê vũ y, nước da nàng khi sương tái tuyết, dung mạo cũng giống như Hỏa Phượng, cao ngạo mà sắc bén, giữa hai lông mày có một đóa hoa màu đỏ trông giống như ngọn lửa và đôi cánh, làm nàng trở nên uy nghiêm lẫm liệt, khiến người sợ không dám nhìn chằm chằm.
"Ngươi là kẻ nào, sao dám dòm ngó Trường Sinh Liên?" nữ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần.
"Tại hạ Tạ Tuyết Thần, tìm kiếm đến đây không phải vì Trường Sinh Liên, mà là với Liên Tâm Tử. Không biết tiền bối tôn tính đại danh, là chi nhân Linh Sư Đảo?" Tạ Tuyết Thần nhất thời nhìn không ra tu vi của đối phương, nhưng mơ hồ cảm thấy khí thế của đối phương vẫn cao hơn mình, nhưng mà Nhân tộc chưa bao giờ nghe qua có một người như này, tu luyện độc môn công pháp Linh Sư Đảo, có thể ngưng luyện ra Hỏa Phượng Pháp Tướng, Hỏa Phượng trước mắt này cùng với Hà Tiện Ngã Pháp Tướng có vài phần tương tự, nhưng mà vượt xa Hà Tiện Ngã.
Nữ tử khịt mũi nhẹ, nhìn Tạ Tuyết Thần từ trên xuống, hơi nhếch khóe môi chế nhạo nói: "Ngược lại có vài phần nhãn lực, ta là Linh Sư Đảo Phụng Tương, ngươi là Tạ Tuyết Thần? Chưa từng nghe nói, vô danh tiểu tốt, cũng dám tới Lạc Ô Sơn tìm chết".
Tạ Tuyết Thần không quan tâm đ ến sự trào phúng của đối phương, hắn bây giờ bất quá mới hai mươi lăm tuổi, với Pháp Tướng ngàn năm chi thọ mà nói, hai mươi lăm bất quá là một khoảnh khắc, không ngờ vị tiền bối trước mắt đã chờ Trường Sinh Liên ở Lạc Ô Sơn từ rất lâu, cũng không có gì ngạc nhiên khi chưa từng nghe qua tên hắn.
"Tôn giả thế nhưng vẫn luôn ở đây chờ đợi hoa nở? Trường Sinh Liên trân quý nằm ở cánh hoa và thân rễ, tại hạ vô ý đoạt ái, chỉ muốn lấy một Liên Tâm Tử để dùng" Tạ Tuyết Thần thành thật nói.
"Liên Tâm Tử?" Phụng Tương khẽ cau mày, "Trường Sinh Liên là thứ trân quý nhất, Liên Tâm Tử lại thứ chí khổ nhất thiên hạ, ngươi muốn lấy làm gì?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Ta có một người bằng hữu, bị trúng độc do Ngộ Tâm Thảo gây ra, đoạn tình tuyệt ái, nên phải dùng Liên Tâm Tử để giải độc".
Phụng Tương hỏi: "Bằng hữu... là người trong lòng ngươi?"
Tạ Tuyết Thần hơi gật gật đầu.
Phụng Tương thờ ơ nói: "Tình yêu là thứ không đáng tin cậy nhất thế gian, đoạn tình tuyệt ái là cách đúng đắn, tránh xa người yêu, vô ưu vô sợ, nàng bây giờ đã giác ngộ rồi, ngươi hà tất kéo nàng xuống trầm luân?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Nếu như thật sự giác ngộ, vậy không cần ngoại lực để điều khiển nội tâm, cưỡng bách bản thân quên, nàng..... yêu ta sâu sắc, chỉ là bị ép vong tình, tổn thân thương tâm, nếu không thể giải trừ độc tính, sợ rằng sẽ nguy hiểm tính mạng".
Phụng Tương hừ lạnh một tiếng, chế giễu nói: "Ngươi thật sự rất tự tin, nàng yêu ngươi sâu đậm đến nhường nào?"
Tạ Tuyết Thần cau mày, vừa định mở lời, nhìn thấy phượng hoàng, Tương thân thể sáng lên màu đỏ.
"Ta không thèm nghe ngươi nói, ta muốn tự mình nhìn thấy".
Một đạo hồng quang phát ra, đâm sâu vào bên trong Thần Khiếu Tạ Tuyết Thần, hắn bị cả kinh, nhưng vô pháp ngăn cản, thân ảnh nữ tử mặc hồng y xuất hiện trong tâm trí hắn, còn có giọng nói lạnh lùng của nàng.
"Nguyên lai như vậy....." nàng cười khuẩy, "Thật là một nữ tử si tình, tiếc rằng yêu không phải người".
Phụng Tương xâm nhập thần thức hắn, nhìn thấu từng chút một những thứ trân quý trong tim hắn trong nháy mắt, sau đó rút ra ngoài.
Tạ Tuyết Thần bây giờ đã minh bạch, tu vi của đối phương cao hơn hắn rất nhiều.....
Linh Sư Đảo từ khi nào mà có một trưởng lão tu vi cao thâm như vậy? Chỉ cần lướt qua tâm trí hắn, đôi mắt đều bất đồng với người trước mắt.
"Trường Sinh Liên không phải dược hối hận" Phụng Tương hơi nâng cằm lên một chút, cao ngạo lạnh lùng nhìn Tạ Tuyết Thần, "Ngươi hối hận vì đã làm nàng thất vọng trước, làm sao biết được nàng không hề hối hận khi yêu ngươi, lúc đó bản thân đã chọn lấy Ngộ Tâm Thảo? Hiện tại ngươi muốn nàng nhớ lại tình cũ, ngươi có từng hỏi nàng có nguyện ý hay không?"
"Có lẽ ta đã bỏ qua ý nguyện của nàng, nhưng độc tính Ngộ Tâm Thảo nguy hiểm đến tính mạng, ta không thể làm ngơ không quản, nếu giải trừ độc tính, nàng vẫn còn yêu ta, ta sẽ ở bên cạnh suốt đời, nếu nàng hận ta, muốn lấy mạng ta, ta cũng sẽ dâng bằng cả hai tay" Tạ Tuyết Thần nói.
Hắn lời lẽ bình đạm, nhưng ôn hòa kiên định, xuất phát từ trái tim, thề ước rung động tâm, một âm thanh yếu ớt vang lên.
Phụng Tương nghe được uy lực trong lời nói này, không nhịn được mà kinh ngạc một chút, hồi lâu nói: "Lời nói hùng hồn, nam nhân thế gian này không đáng tin cậy!"
Nàng nói, chậm rãi giơ tay lên, tay áo rộng rung chuyển, khí tức hùng hồn xua tan linh vụ xung quanh, sát ý như có như không khiến Tạ Tuyết Thần thần kinh căng chặt, tế xuất Quân Thiên Kiếm, Ngọc Khuyết Thiên Phá một trận bao quanh, phát ra khí thế không phân cao thấp.
Phụng Tương cau mày: "Tu vi không tệ, có thể tiếp thêm vài chiêu dưới tay ta".
"Tại hạ không có ý đắc tội tiền bối " Tạ Tuyết Thần sắc mặt nghiêm túc, thực lực nữ tử trước mắt cường đại đến mức trước đây hắn chưa từng nhìn qua, nếu không xuất toàn lực, hắn chắc chắn chết.....
Hắn hít một hơi thật sâu, linh vụ xung quanh điên cuồng nhập vào trong khiếu, chu sau giữa trán đột nhiên xuất hiện hồng quang.
Phụng Tương kinh ngạc khi nhìn thấy hồng quang giữa trán, lẩm bẩm nói: "Khí tức này...."
Ngay khi nàng đang thất thần, Ngọc Khuyết Thiên Phá từ trên trời rơi xuống, làm nàng không kịp trở tay. Phụng Tương tỉnh táo lại, giận dữ, vô số lưỡi gió đánh vào Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần đang định chống cự, đột nhiên kim quang bao phủ trước mắt hắn, một nửa lưỡi gió bị chặn lại.
Tạ Tuyết Thần giật mình, xoay người lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mộ Huyền Linh.
"Sao nàng lại đến đây?" hắn không biết nên vui hay là nên tức giận.
Mộ Huyền Linh cũng không biết chính mình tới vì cái gì, thân thể nàng luôn tự đưa ra quyết định, làm nàng khóc không ra nước mắt.
"Khốn nạn, sớm biết mạnh như vậy, ta sẽ không tới".
Nói xong quay người bỏ chạy, nhưng đột nhiên một thân ảnh mặc hồng y xuất hiện trước mắt nàng, đôi mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng không thể cử động.
"Hóa ra là ngươi" Phụng Tương có chút kinh ngạc mà nhướng mày, vươn tay về phía Mộ Huyền Linh, một đạo kiếm khí sắc bén làm nàng buộc thu tay lùi lại, thân thể Mộ Huyền Linh cứng đờ bay ngược trở lại, bị Tạ Tuyết Thần ôm ở sau eo bảo hộ.
"Chúng ta không có ý mạo phạm, tiền bối hà tất phải hung hăng bức người" Tạ Tuyết Thần cầm kiếm đứng, lãnh nhiên nói.
Phụng Tương hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm kim quang lưu chuyển trong Quân Thiên của Tạ Tuyết Thần, lại nhìn chu sa giữa trán của hắn, trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai, Quân Thiên sao có thể nhận ngươi làm chủ nhân?"
Quân Thiên vốn dĩ là Bàn cổ khai thiên thì toái hỗn độn, một đạo bá khí vô song phân thành âm dương, sức mạnh to lớn, bất khả chiến bại, nó có linh thức, chỉ nhận được khi nó chấp thuận, hắn mới có thể sử dụng nó. Tạ Tuyết Thần ban đầu là kiếm tu, sau khi Quân Thiên công nhận hắn là chủ nhân, đạo khí này liền biến thành kiếm khí, và Quân Thiên cũng mang hình dạng một thanh kiếm.
Được Quân Thiên công nhận là chủ nhân, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không biết là vì sao, vào ngày hắn tấn thăng Pháp Tướng, một đạo kim quang đến từ phía đông, rơi vào lòng bàn tay hắn, giao tiếp linh thức hắn, đối với hắn thể hiện sự thần phục. Kể từ đó hàng ngàn hàng vạn tu sĩ trong thiên hạ mơ tưởng Quân Thiên, nó đã trở thành thanh kiếm bổn mệnh của hắn.
Tạ Tuyết Thần nắm chặt Quân Thiên Kiếm, trang trọng nói: "Tông chủ Tiên Minh, Tạ Tuyết Thần".
Trước đây hắn không muốn cậy thế nhờ người, bởi vì không muốn tiết lộ thân phận Tông chủ Tiên Minh của mình, lúc này Phụng Tương lại hỏi, hắn mới thành thật khai báo. Không ngờ phản ứng của Phượng Tương lại không ngờ tới, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười nhạt nói: "Nói xằng nói bậy, Tông chủ Tiên Minh rõ ràng là Tiềm Quang Quân!"
Tạ Tuyết Thần giật mình, Mộ Huyền Linh nắm chặt ống tay áo của Tạ Tuyết Thần, thò đầu ra sau khỏi bên hắn, ngạc nhiên mà nhìn không chắc chắn nữ tử xinh đẹp uy nghiêm lẫm liệt trước mắt này, nghi ngờ nói: "Tiềm Quang Quân..... không phải Tông chủ sơ đại sao?"
Tiên ma hai giới, vô nhân bất tri vô nhân bất hiểu, sáu ngàn năm trước, chính là Tiềm Quang Quân hợp nhất tất cả tiên đạo tông môn, thành lập Tiên Minh, bố hạ Vạn Tiên Trận, phong ấn Ma giới ở phi nguyệt chi giới.
Phụng Tương nghe Mộ Huyền Linh nói vậy, chuyển sự chú ý qua nàng, nghiêm nghị nói: "Tông chủ sơ đại cái gì, chẳng lẽ ta vừa rời đi một năm, Tiên Minh liền đổi Tông chủ rồi?"
Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần nhìn nhau, một chút cảm giác mất mát lướt qua trái tim hai người.
Tạ Tuyết Thần nghiêm túc nhìn Phụng Tương: "Tôn giả.... Tiềm Quang Quân, là Tông chủ Tiên Minh sáu nghìn năm trước".
Danh Sách Chương: