Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
"Tạ Tuyết Thần, ngươi vẫn muốn Trường Sinh Liên sao?" Mộ Huyền Linh nhìn bóng dáng Phụng Tương biến mất trong linh vụ, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Trường sinh như vậy, sống không bằng chết".
Tạ Tuyết Thần không kể cho Mộ Huyền Linh, mục đích tìm kiếm Trường Sinh Liên của hắn không phải vì trường sinh, mà là giải trừ độc tính Ngộ Tâm Thảo, phải lấy được liên tử trong Trường Sinh Liên. Tuy rằng Huyền Tín từng nói, liên tử Trường Sinh Liên hữu ích vô hại, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Phụng Tương lại quỷ dị như vậy, hắn không thể không tìm ra ngọn nguồn của nó, để không làm hại Mộ Huyền Linh.
"Trường Sinh Liên phải mất một khoảng thời gian mới nở rộ, chúng ta không cần vội, chuyện cấp bách, tìm ra bí mật trường sinh của Phụng Tương" Tuyết Thần nói.
Mộ Huyền Linh cũng thập phần tò mò, bí mật liên quan đến trường sinh này, cũng đủ lệnh người tu đạo trên thiên hạ phấn đấu quên mình.
"Chúng ta trước tiên hãy tìm điểm khởi đầu cho sự trọng sinh của Phụng Tương" Mộ Huyền Linh suy nghĩ: "Chắc là ở trong rừng trúc tử này".
Tử trúc lâm phạm vi rộng lớn, một đêm này, hai người không hề nghỉ ngơi, tìm kiếm suốt đêm trong rừng. Trong rừng sương mù dày đặc, lại một đêm với mây dày che phủ mặt trăng, một mảnh đen nhánh, chỉ có thể dựa vào cảm nhận khí tức mà tìm kiếm.
Cuối cùng trước khi bình minh, Tạ Tuyết Thần đã tìm thấy vị trí của Phụng Tương.
Nàng đôi mắt nhắm lại, khí tức bình ổn, dường như đang chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí không cảm nhận được có người đang đến gần.
"Tạ tông chủ, nàng dường như vẫn còn sống, cũng giống như đã chết" Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm Phụng Tương: "Nếu như còn sống, không thể không nhận ra chúng ta".
Không chỉ có vậy, khí tức của Phụng Tương cũng rất suy yếu, vì Tạ Tuyết Thần nhạy bén, cũng chỉ khi đến gần mới cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
"Nàng có thể là sau bình minh mới thức dậy" Tạ Tuyết Thần suy đoán.
"Vậy chẳng phải lúc này nàng sẽ không có khả năng tự vệ sao, thập phần nguy hiểm?" Mộ Huyền Linh nói.
Tạ Tuyết Thần nói: "Nhưng cho dù nàng chết, cũng sẽ hồi sinh vào lúc bình minh..."
Mộ Huyền Linh cẩn thận từng li từng tí tiếp cận Phụng Tương, nhẹ nhàng vươn tay về phía nàng, đúng lúc khi sắp chạm vào nàng, bỗng nhiên bị Tạ Tuyết Thần nắm lấy cánh tay và kéo ra khỏi Phụng Tương. Giây tiếp theo, liền nhìn thấy Phụng Tương đang ở trên bãi cỏ, một đạo bóng dày như mực run nhẹ mà biến ra đường nét hình con người. Hình bóng ban đầu là một nữ tử hình dạng duyên dáng, hình như là Phụng Tương, nhưng cảm giác như bị một bàn tay vô hình giày vò, thân hình thon dài, biến thành bộ dạng một nam nhân. Bóng đen dày đặc từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, một mảnh mỏng manh như tuyên chỉ bị nhuốm mực, run rẩy nhẹ trong gió đêm, tách hai người Phụng Tương và Tạ Tuyết Thần ra.
Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cái bóng này đứng lên từ mặt đất có chiều cao tương đương với Tạ Tuyết Thần, mơ hồ mà nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân, nhưng mà lại xuất hiện từ cái bóng của Phụng Tương.
Hắn xuất hiện im hơi lặng tiếng, cho dù bây giờ hắn đang đứng trước mặt, nhưng gần như không cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Tạ Tuyết Thần sở dĩ kéo Mộ Huyền Linh lại, cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn, thuần túy chỉ là lường trước được nguy hiểm.
Mộ Huyền Linh chưa bao giờ nhìn thấy quỷ hồn trước đây, nhưng cái bóng trước mặt này, giống như quỷ hồn vô dị.
Tuy nhiên sự biến hóa quỷ dị vẫn chưa dừng lại ở đó, bóng đen hình người từ từ như sóng nước mà gợn sóng tròn tròn, một tầng tầng lớp lớp đen dày biến mất khỏi mặt và đầu, các đường nét ngũ quan thâm thúy dần dần rõ ràng.
Đó là một nam tử thanh tuyển tuấn tú, mĩ phong ôn hòa, đôi mắt trong suốt, ẩn dưới bóng đen dày đặc là thân hình mảnh khảnh thẳng tắp, bộ trường sam màu thiên lam khiến hắn trông nho nhã ôn hòa, nhưng cho dù đối Tuyết Thần, hắn không hề mất đi phân nửa khí thế.
"Ngươi.... là người hay quỷ?" Mộ Huyền Linh kinh ngạc mà nhìn đối phương.
Nam tử ánh mắt trong veo nhìn hai người trước mắt, làm người không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào, ngược lại có sự ôn hậu cùng khoan hòa của người lớn tuổi, làm người tâm sinh thân cận cùng đáng tin cậy.
Một cái tên chợt hiện lên trong tâm trí, Tạ Tuyết Thần buột miệng gọi ra tên đối phương: "Tiềm Quang Quân".
Mộ Huyền Linh trợn mắt kinh ngạc.
Tiềm Quang Quân, chẳng phải Tông chủ sơ đại Tiên Minh sáu ngàn năm trước?
"Ngươi hiện tại là Tông chủ Tiên Minh" nam tử không hề phủ, hắn mỉm cười mà nhẹ nhàng gật đầu với Tạ Tuyết Thần, "Ngươi rất tốt, tốt hơn ta hồi đó".
"Tiên Minh ghi chép, sáu ngàn năm trước, Tiềm Quang Quân đã từ bỏ chi vị Tông chủ ngay sau khi bố hạ Vạn Tiên Trận, từ đó không rõ tung tích, về mặt thời gian, cũng gần giống như Phụng Tương tôn giả, hai vị Pháp Tướng đỉnh cao thời điểm đó lần lượt biến mất, hoàn toàn không tin tức, tuyệt đối không phải chuyện tầm thường. Có một truyền thuyết, Tiềm Quang Quân và Phụng Tương yêu thương lẫn nhau, kết thành đạo lữ, quy ẩn sơn lâm, nhưng chưa từng có ai gặp lại hai vị tôn giả" Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng thở dài: "Hôm nay sau khi gặp Phụng Tương tôn giả, trong lòng ta có suy đoán, những không đoán được, bất ngờ thành hiện thực".
"Sáu ngàn năm đã trôi qua a....." Tiềm Quang Quân chợt mỉm cười, hắn nửa quỳ xuống bên cạnh Phụng Tương, nhìn thấy Phụng Tương đang ngủ say, nhẹ nhàng nhặt chiếc lá trúc tím rơi trên tóc nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt nàng, trong mắt xuất hiện sự trìu mến cùng bi thương. Hắn biết làm như vậy cũng không thể đánh thức nàng, nhưng hắn vô thức thả lỏng động tác của mình: "Nếu như hai người không xuất hiện, ta quên mất đêm nay là ngày gì".
"Tiền bối có thể nói cho chúng ta biết, vì sao người và Phụng Tương tôn giả bị mắc kẹt ở Lạc Ô Sơn sáu ngàn năm?" Tạ Tuyết Thần thần sắc ngưng trọng hỏi: "Phụng Tương tôn giả dường như đã rơi vào một vòng tuần hoàn".
"Ngươi trực giác rất nhạy bén, suy đoán gần như đúng hết" Tiềm Quang Quân kể lại, "Phụng Tương mỗi ngày đầu sẽ tỉnh dậy ở đây, vào lúc hoàng hôn mọi ý thức và ký ức sẽ lại mất đi, từ đó mà bắt đầu, lặp lại ngày hôm trước".
"Cho nên người có thể sống sáu ngàn năm, và sáu ngàn năm này, đối với người chỉ có một ngày duy nhất....." Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, vậy cuộc sống như vậy thật quá khủng khiếp, nhưng bản thân Phụng Tương lại không biết, nàng vẫn luôn cho rằng, đây là ngày thứ ba mà nàng bước vào Lạc Ô Sơn, "Làm sao có thể có chuyện quỷ dị như vậy? Là lực lượng kì dị của Lạc Ô Sơn, hay vẫn là đóa Trường Sinh Liên...."
Tiềm Quang Quân nhẹ nhàng lắc đầu: "Trường Sinh Liên ẩn chứa bí mật trường sinh, nhưng mà sau khi ăn Trường Sinh Liên, và không thể trường sinh, nhưng thay vào đó sẽ nhìn thấy thông đạo thang trời trường sinh, kết thúc thang trời, chính là Thần giới".
"Thần giới?" Tạ Tuyết Thần đồng tử co lại.
"Từ khi Nhân tộc khai hóa đến nay, có một truyền thuyết kể, Thần tộc phù hộ thương sinh, được thương sinh cung phụng quỳ bái. Tuy nhiên Đọa thần đã khuấy động tâm ma Nhân tộc, dẫn dắt Nhân tộc phản công Thần giới, bị Thần tộc trấn áp. Đọa thần bị phong ấn dưới vực sâu Dung Uyên, Nhân giới sinh ra một Ma tộc, và bị Thần tộc ruồng bỏ Nhân tộc, kể từ đó, thiên hạ không còn Thần minh bảo hộ".
Những gì Tiềm Quang Quân nói, cũng là truyền thuyết mà Nhân tộc ai cũng biết. Ở nhận thức của Nhân tộc, trên thế giới này có Thần tộc, Nhân tộc, Yêu tộc. Dưới sự bảo hộ của Thần tộc, Nhân tộc phong điệu vũ thuận, an cư lạc nghiệp, nhưng mà sau này nhân tâm sinh ma, Thần tộc chán ghét thế nhân, thế gian này liền bị thần khí chi địa, và Ma tộc ngày càng hung hãn hơn, Nhân tộc bị Ma tộc xâm nhiễu, đây chính là báo ứng cho việc làm trái Thần minh.
Tuy nhiên, chưa từng có ai đến Thần giới, nhìn thấy Thần tộc, truyền thuyết dường như chỉ là truyền thuyết.
Mộ Huyền Linh cũng bị lời nói của Tiềm Quang Quân làm chấn kinh, nàng thì thầm: "Nguyên lai thực sự có Thần giới tồn tại....."
Nàng không hoài nghi Tiềm Quang Quân có nói dối hay không, hoặc là bị giấu kín, đệ nhất tu sĩ sáu ngàn năm trước, là một trong những thần đã phong ấn Ma giới, làm sao có thể dễ dàng bị lừa dối như vậy?
Hắn giọng nói trầm mà bi thương, chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Đã sáu ngàn năm rồi, hắn lần đầu tiên nói chuyện với người, nói về bí mật lớn nhất của thế gian.
"Lạc Ô Sơn đường tuyết phía trên, ẩn giấu thông đạo thang trời dẫn đến Thần giới. Những người ăn Trường Sinh Liên, thân thể quy tiên, mới có năng lực đứng trên thang trời".
"Ngươi có nhìn thấy những đám mây trắng bồng bềnh trên sườn núi không? Thiên Cung ẩn mình giữa vân vụ tuyết phong, là nơi pháp cấm chi địa, người tu đạo Thần Khiếu bị phong, chỉ có thể chống lại phong tuyết bằng sức mạnh thể lực. Pháp Tướng chi hạ dù chỉ một chút ô uế, cũng sẽ tan thành tro bụi, cho dù là Pháp Tướng, cũng phải chịu đựng nỗi đau của lăng trì, chịu đựng và bước qua ba mươi tám vạn bậc thang thang trời, mới có thể tới Thiên Cung".
"Đó là nơi ở của Thần tộc, là trong lời nói của thế nhân, Thần giới".
"Tại Thâm hải vân xứ, có một tọa Thần miếu, trong Thần miếu có một Thần quan, hiệu Luân Kính Thượng Thần, là Thần giới Ti Thần chi thần. Hắn nói hắn đã ở đó hàng chục vạn năm, chờ đợi một người. Có lẽ là người, cũng lẽ không phải. Hắn là một vị thần thiện lương, vô luận là ai, chỉ cần bước đến trước mặt hắn, đều có thể thực hiện một nguyện vọng, chỉ là Ti Mệnh Thượng Thần sẽ ra một cái giá lớn nào đó."
"Sáu ngàn năm trước, Phụng Tương ăn Trường Sinh Liên, chịu đựng nỗi đau thiên đao vạn quả, hướng Luân Kính Thượng Thần hứa hẹn trường sinh chi nguyện."
"Và được trọng sinh ngày này qua ngày khác, đây là đại giá mà Ti Mệnh Thượng Thần yêu cầu".
Tiềm Quang Quân nói một cách nhẹ nhàng mà tường thuật lại, khiến trong lòng Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh dâng trào sóng to gió lớn. Đỉnh Lạc Ô Sơn, Thiên Cung Thần miếu, trường sinh bất lão, luân hồi vô tận...... Tất cả điều này đều là một thần tích, đó là chứng cứ cho thấy Thần tộc tồn tại.
Không, Thần tộc vẫn luôn tồn tại.
Tạ Tuyết Thần nhìn Tiềm Quang Quân, trầm giọng nói: "Người cũng đã hứa nguyện với Luân Kính Thượng Thần".
Tiềm Quang Quân khẽ gật đầu: "Ta là khi Phụng Tương rời đi được hai năm, ngao du thiên hạ, cuối cùng cũng tìm thấy nàng ở đây".
Lúc đó hắn còn tưởng rằng, bản thân tìm thấy Phụng Tương, mọi thứ có thể bắt đầu lại, nhưng đã quá muộn rồi, hắn đã cứu nàng hết lần này đến lần khác, mất đi nàng hết lần này đến lần khác, ngày qua ngày, lặp đi lặp lại sự luân hồi như nàng, hắn cũng đã cố gắng đưa nàng rời khỏi nơi này, nhưng khi mặt trời lặn, nàng cũng sẽ biến mất, trở lại rừng trúc tử, cho đến bình minh, thức dậy lần nữa, quên đi tất cả và bắt đầu lại.
Hắn đã ở cùng nàng trong sơn cốc này hàng trăm năm, giống như nàng cũng đã từng cùng hắn trải qua hàng vạn ngày đêm. Hơn ba mươi sáu ngàn ngày, hắn đợi đến khi Trường Sinh Liên lại nở hoa, lần này, hắn đã ăn Trường Sinh Liên, nhìn thấy trong hư không xuất hiện một thang trời màu trắng, đã đi lên con đường mà Phụng Tương đã từng đi.
Hắn mình đầy thương tích đi đến Thần miếu, nhìn thấy Thần quan cao khiết tôn quý ở trong Thần miếu mà mỉm cười, và hắn đã giải đáp bí ẩn trên người Phụng Tương.
"Một trăm năm trước, nàng cũng ở nơi này giống như ngươi, nàng đã ước được trường sinh bất lão, ta cho nàng" Luân Kính Thượng Thần mỉm cười từ bi: "Bổn quân là một vị thần thiện lương, luôn sẵn lòng thực hiện tâm nguyện của người khác, chỉ là Ti Mệnh Ái hay làm khó dễ, có đôi lúc phải trả một cái giá nhất định, nguyện vọng càng vượt qua bổn phận, cái giá cũng sẽ càng lớn hơn, ngươi có thể lĩnh hội?"
Tiềm Quang Quân trông buồn bã: "Cho nên, sinh mệnh Phụng Tương sẽ ở lại ngày đó mãi mãi".
"Chẳng lẽ không phải một loại trường sinh bất lão sao?" Luân Kính Thượng Thần mỉm cười nói: "Nàng đã như ý nguyện, bởi vậy nguyện vọng của ngươi là gì?"
"Nàng có thể hay không thoát khỏi trường sinh như vậy?" Tiềm Quang Quân hỏi.
"Nguyện vọng được thực hiện, vô phương thay đổi" Luân Kính Thượng Thần thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Bằng không Bổn quân chẳng phải sẽ thất tín nàng?"
"Nàng có thể khôi phục ký ức không?"
"Đó là chuyện của Ti Mệnh Thượng Thần, đại giá mà hắn đã lấy, không thể quy hoàn" Luân Kính Thượng Thần nói, "Ngươi nên suy nghĩ kỹ lượng nguyện vọng của ngươi, Bổn quân không có nhiều lòng kiên nhẫn".
Cuối cùng, Tiềm Quang Quân đã ước nguyện.
"Ta nguyện sinh tử cùng nàng, không bao giờ tách rời".
Hắn trở thành cái bóng của nàng, ở nơi gần nàng nhất, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không biết.
"Tiềm Quang Quân, ngài và Phụng Tương tôn giả..... hóa ra là đạo lữ?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Tiềm Quang Quân buồn bã rũ mắt, đau khổ nói: "Là ta phụ nàng....."
Trước khi gặp Phụng Tương tôn giả, Tiềm Quang Quân đã ngưỡng mộ đại danh nàng từ lâu.
Những năm đó Ma tộc tung hoành thần châu đại lục, hắn bôn tẩu tứ xứ, trừ ma vệ đạo, nên thường nghe người ta nhắc đến tôn danh Phụng Tương, người ta nói nàng kinh tài tuyệt diễm, trẻ tuổi thành danh, sáng lập thần công Hỏa Phượng thiêu đốt thảo nguyên khiến Ma tộc nghe tin đã sợ vỡ mật, giới tu đạo có nhiều tôn giả biểu lộ hảo cảm với nàng một cách công khai hoặc ngấm ngầm, hi vọng cùng nàng kết thành đạo lữ song tu, nhưng người đó lại nổi danh lãnh khốc kiêu ngạo vô tình, làm người không còn mặt mũi, say mê tu đạo, không bị nhiễm tình ái cùng nhân quả.
Hắn cũng giống thế nhân, nghĩ rằng nàng là người lãnh khốc vô tình, sau này ở bên nhau lâu dài, nên mới biết - là cái người không thấu tình đạt lý hơn cả trong truyền thuyết.
"Cùng phế vật song tu, chỉ khiến ảnh hưởng đến tốc độ tu hành" nàng một thân hồng y khoa trương, đôi mắt lạnh lùng xa cách, để lộ một chút ngán ngẩm, "Nam nhân đúng là thứ đổ phiền phức".
Tiềm Quang Quân ngượng ngùng mà cười, sờ sờ chóp mũi.
Phụng Tương liếc nhìn hắn: "Ngươi với bọn họ khác biệt".
"Ngươi là cái thứ ngu xuẩn" Phụng Tương nói, "Ngươi tư chất nhưng vẫn cao hơn ta, nếu chuyên tâm tu hành, có lẽ một ngày nào đó đạt được Pháp Tướng đỉnh cao, tìm thấy trường sinh chi đạo. Nhưng ngươi lại dồn hết tâm tư vào việc trừ ma vệ đạo, vướng vào chuyện tầm thường, tu hành tâm bất tịnh, tiến cảnh bị hạn chế".
Tiềm Quang Quân cười nói: "Tôn giả tu hành, đó là tìm kiếm giới hạn Nhân tộc, nhưng tại hạ tu hành, chỉ muốn duy trì thái bình một phương, tại hạ không có ý định trường sinh, chỉ muốn sống trong giới hạn sinh mệnh, tận lực làm nhiều việc hữu ích cho Nhân tộc".
Phụng Tương tuy đối với hắn khịt mũi khinh bỉ đạo tâm, nhưng cũng tôn trọng kiên định của hắn, có lẽ là vì Tiềm Quang Quân chưa bao giờ thể hiện sự ái mộ hay vướng mắc với nàng, nàng ngược lại nguyện ý cùng hắn ở bên nhau, hắn có một loại hòa nhã chi lực không thể giải thích được, lúc ở bên hắn, nàng cảm thấy an tâm và bình yên khó diễn tả, nàng chỉ là người ngoài cuộc trong cái trần thế này, một lòng chỉ cầu tu đạo, không biết từ khi nào, cũng nhiễm phải những thói hư tật xấu của hắn, và cùng hắn trừng gian trừ ác, cứu khốn phò nguy. Sơn hồng bạo phát, nàng nhìn hắn dốc hết toàn lực cứu người khỏi cơn hồng thủy, toàn thân đầy bùn, mặt thanh tuấn dơ bẩn, không có thái độ của người tu đạo thanh cao. Ôn dịch lây lan, hắn hành y tứ xứ, không ghét bỏ những bệnh nhân toàn thân lở loét, tự mình chẩn đoán bôi dược tất cả bọn họ, cứu sống vô số sinh mệnh. Ma tộc công thành, hắn một người một kiếm, đối kháng lại hàng ngàn vạn ma binh, dũng cảm không sợ chết......
Nàng lúc nào cũng châm chọc, nói rằng hắn đánh mất tôn nghiêm của người tu đạo, nhưng mà hắn cứu người ở trong hồng thủy, nàng khuôn mặt lạnh lùng mà an bài người bị thương sang một bên, hắn hành y tứ xứ, nàng vụng về mà ôm hài tử đang khóc dỗ dành, hắn cùng Ma tộc chém giết, mạng thoi thóp như sợi chỉ, nàng giận dữ mà xả thân tương cứu.....
Nàng cứ thế mà đồng hành suốt mười năm, gần như đi khắp mỗi tấc đất Thần châu, hắn đã thành thói quen, một hồng y luôn tồn tại phía sau hắn, đó là đối tượng mà hắn có thể phó thác tính mệnh cho.
Nhưng mà cũng dần dần càng xa cách.....
Tiên đạo vạn môn, giống như năm bè bảy mảng, mà lực lượng Ma tộc ngày càng tăng lên, hắn chu toàn giữa các đại tông môn chi gian, tứ phương thuyết phục, cuối cùng vô số tiên môn kết thành đồng minh, và hắn đương nhiên được tiến cử lên vị trí Tông chủ Tiên Minh, những người khác hỏi, hắn và Phụng Tương tôn giả không thể tách rời, đã kết thành đạo lữ chưa?
Hắn im lặng một lúc, mới mỉm cười nói: "Phụng Tương tôn giả là một nhân vật thần tiên..... Làm sao tùy ý phạm thượng".
Vậy người nhẹ nhàng thở phào, lại cười nói: "Nếu Tông chủ chưa có đạo lữ, vậy sư muội ta ngài nghĩ sao....."
Hắn dở khóc dở cười, lịch sự từ chối hảo ý của đối phương, hắn trong lòng đã có người rồi, chỉ là người đó.... vô ý đối hắn.
Đồng hành suốt mười năm, nàng đối với hắn không lộ nửa phân tình ý nam nữ, nàng là phượng bao cao chín tầng trời, là hắn không dám mơ mộng báng bổ.
Tiên Minh nhiều việc, hắn càng ngày càng bận bịu, nàng cũng ngày càng ít xuất hiện, sau này là biết được từ trong miệng người khác, nàng lui về Đông Hải bế quan, vậy mà hoàn toàn rời khỏi, cũng không nói với hắn một lời, nguyên lai ở bên nhau mười năm, đối với nàng bất quá là như vậy.....
Lần nữa gặp lại, đã là mười năm sau, nàng cùng mọi người Linh Sư Đảo tham gia vào việc bố trận Vạn Tiên Trận, bởi vì tu vi cao thâm nên được tôn thờ là một trong mười vị tôn giả. Nàng ngồi bên cạnh hắn, nhưng lại xa lạ như thể lần đầu gặp nhau.
"Phụng Tương.... Tôn giả, những năm qua ở Linh Sư Đảo tốt không?" khi không có ai ở xung quanh, hắn ngăn nàng lại ôn thanh mà hỏi.
Nàng ngước lên nhìn hắn, thờ ơ nói:"Làm phiền Tông chủ quan tâm, mọi thứ đều tốt".
Sau đó họ đi qua nhau mà không có chút lưu luyến...
Hóa ra mười năm qua, bất quá chỉ là một đoạn tu hành của Phụng Tương tôn giả, nhưng cũng là giấc mộng mà hắn không thể buông bỏ được.
Hắn từ từ siết chặt bàn tay, không nói lời nào ngăn nàng lại, bởi vì hắn biết, bản thân không xứng.
Khi Vạn Tiên Trận bố trận, cần phải có mười vị tôn giả chiếm các tinh vị, chịu được pháp trận phản phệ chi lực kết thành một pháp trận hợp nhất, tạo thành một đại võng đủ để áp chế Ma giới. Và trong số mười tinh vị, có một tinh vị là cửa tử, người canh giữ cửa tử, sẽ phải chịu đựng một đòn đả kích.
Hắn để lại cửa tử cho chính mình.
Cũng đã nghĩ về nó, đối diện trước cái chết muốn bày tỏ tâm ý của mình cho nàng, hoặc là sẽ nhận được sự trào phúng của đối phương, có lẽ sẽ khiến nàng chán ghét mà trốn tránh, hoặc có thể.... nàng đối với hắn cũng sẽ có một tia tình ý khác, sẽ rung động trước sự ái mộ của hắn, cũng sẽ bi thương trước cái chết của hắn.
Nhưng vậy thì đã sao, hắn không còn lối thoát, lại hà tất khiến nàng không vui?
Trong Vạn Tiên Trận, lệ hỏa phần thân, thiên lôi toái cốt, hắn cắn chặt răng chống đỡ, Vạn Tiên Trận bố trận thành công, Ma tộc bị phong ấn, và hắn đã may mắn sống sót, hôn mê nhiều ngày, cuối cùng hắn tỉnh lại, việc đầu tiên là hỏi về tin tức của Phụng Tương, nhưng nghe người ta nói: "Phụng Tương tôn giả thân bị trọng thương, sớm đã ở Linh Sư Đảo bế quan".
Hắn ngạc nhiên nói: "Với tu vi của Phụng Tương, vết thương không nghiêm trọng".
"Một nửa tôn giả ở các tinh vị đều đã qua đời, hơn nữa đó còn là cửa tử? Phụng Tương tôn giả tu vi cao hơn, cũng không chịu nổi vạn lôi kiếp hỏa, đó là thiên kiếp dùng để trảm thần!"
"Cái gì...." hắn trong lòng một mảnh lạnh ngắt, thanh âm có chút run rẩy "Nhưng rõ ràng là ta bước vào cửa tử....."
Đôi mắt người kia chợt lóe lên, úp úp mở mở nói: "Phụng Tương tôn giả.... tự thỉnh cầu vào cửa tử. Người bí mật thay đổi trận đồ, bảo ta giấu ngài. Người nói tu vi người cao hơn ngài, để người vào cửa tử, chỉ khi đó mới có thể chống đỡ tử môn chi kiếp, hoàn thành việc bố trận Vạn Tiên Trận".
Trong lồ ng ngực bỗng nhiên một trận quặn thắt, vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng, đôi mắt hắn dần tối sầm lại, nhưng đột nhiên minh bạch rất nhiều chuyện.
Phụng Tương, Phụng Tương......
Hắn chật vật mà đứng dậy, bất chấp sự ngăn cản của mọi người, kéo thân thể ốm yếu của mình đến Linh Sư Đảo.
Các đệ tử Linh Sư Đảo không giấu được sự đau buồn và tức giận dù rất kính trọng, lạnh lùng nói với hắn: "Khởi bẩm Tông chủ, Tôn giả của chúng ta vẫn chưa quay lại".
"Vậy nàng đã đi đâu?" hắn thất thần mà hỏi.
"Ta không biết" người thẫn thờ nói, "Tâm của tôn giả, chưa bao giờ đặt ở Linh Sư Đảo, người muốn đi, chúng ta không thể ngăn người".
Vậy tâm của nàng đặt ở đâu......
Các đệ tử của Phụng Tương trợn trừng mắt nhìn hắn, từng chữ đau lòng.
"Tông chủ nếu đã không có ý với tôn giả chúng ta, lúc này hà tất gì phải giả vờ đa tình? Người mạo hiểm tính mạng nhập trận, cũng không mong đợi ngài hồi báo, ngài nếu có tâm, chẳng lẽ không minh bạch tâm ý mười năm trước của người. Người là một con người kiêu ngạo tôn quý, nếu như không phải đối với ngài có tình ý, làm sao có thể bầu bạn với ngài trong mười năm? Mọi người thiên hạ đều nhớ đến ngài vì đại nghĩa, mang trong lòng thương sinh, nhưng mà ai biết đạo của người? Người đi theo ngài, không cầu danh lợi không cầu lợi lộc, lãng phí năm tháng chậm trễ tu hành, ngài cho rằng là vì cái gì?"
Là vì cái gì....
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó một cách cẩn thận, có lẽ là bởi vì không dám nghĩ tới, hắn làm sao lại không yêu Phụng Tương, chỉ là yêu mà nhút nhát. Nàng nói hắn khác biệt với những người khác, không ái mộ không vướng mắc, nếu hắn nói ra tình ý của mình, hắn lại sẽ khác biệt gì với người khác? Hắn chỉ là sợ hãi sẽ mất đi nàng....
— Phụng Tương tôn giả là một nhân vật thần tiên, làm sao tùy ý mạo phạm.
Nguyên lai câu nói này, nàng đều nghe thấy.....
Nhưng nàng chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng của hắn, hắn giấu kín trong đáy lòng suốt mười năm là sự luyến mộ cùng khát vọng. Ngày từ cái nhìn đầu tiên, đã là đắm chìm.
Nàng kiêu ngạo, hắn hèn nhát, làm hắn vĩnh viễn đánh mất đi nàng, cho dù gần trong gang tấc, không thể tách rời, nhưng suy cho cùng vô pháp cảm nhận và chạm vào nhau.
Nàng chỉ có một ngày trường sinh, mà hắn đã ở đây đếm hoa nở hoa rụng suốt sáu ngàn năm, lặng lẽ mà nhìn hình bóng nàng, chỉ khi thời gian nàng ngủ say, một đêm không trăng không sao, hắn mới có thể thoát khỏi bóng tối trong giây lát, chạm vào khuôn mặt đang ngủ của nàng.
Bọn họ cũng có lúc nương tựa vào nhau một cách ngọt ngào, hơn ba vạn ngày đêm trùng phùng, hắn ở bên cạnh nàng, chờ nàng thức dậy mỗi ngày, quên đi ký ức ngày hôm trước, hắn rất kiên nhẫn mà nói đi nói lại cho nàng nghe.
— Phụng Tương, ta yêu nàng, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng.
— Nàng có thể tha thứ cho sự ngu ngốc hèn nhát của ta, cùng ta bắt đầu lại không?
Nàng cũng tha thứ cho hắn hết lần này đến lần khác, vụng về mà hôn hắn, đỏ mặt chất vấn hắn vì sao thành thục như vậy, có phải hay không có đạo lữ khác.
Hắn chỉ cười khổ, lấy đâu ra đạo lữ khác, chỉ có ba vạn ngày này thôi, hắn lặp đi lặp lại những lời thú nhận và vướng mắc, tập luyện đến chín chắn.
Nhưng mà Phụng Tương, chung quy vẫn sẽ quên đi hắn yêu nàng.
Hắn thà rằng bản thân chưa từng đặt chân lên bậc thang thang trời, có thể ở bên nàng cả ngàn năm. Nhưng nếu như chưa từng đặt chân lên thang trời, hắn không nỡ nhìn thấy nàng luân hồi vô tận trong trần thế này một mình.
Tất cả đều là lỗi của hắn, tại sao Phụng Tương lại phải chịu tra tấn như này.....
"Trường sinh rất lâu, đó là quyền hành của Thần tộc, là một xa vọng mà Nhân tộc không nên thèm muốn, trường sinh như vậy, là một sự trừng phạt" Tiềm Quang Quân cay đắng nói, "Các ngươi có biết, Liên Tâm Tử của Trường Sinh Liên, còn gọi là khổ chúng sinh. Ngộ Tâm Thảo là độc, Trường Sinh Liên là dược, thế nhân cho rằng đoạn tình tuyệt ái, diệt trừ d*c vọng là giác ngộ tối cao, tuy nhiên sự đại ngộ chân chính, là nếm trải khổ chúng sinh, là sau khi rơi hết lệ chúng sinh, vẫn tâm hoài từ bi, nguyện ý yêu lấy trần thế này. Như vậy, mới giác ngộ tâm".
"Nàng đã hái hết Trường Sinh Liên nở rộ trong nhiều năm qua, chỉ là nàng đã quên, thang trời chỉ mở một lần cho một người, cho dù có ăn bao nhiêu Trường Sinh Liên, cũng vô pháp vũ hóa đăng tiên, nhìn thấy Thiên Cung. Ta biết, các ngươi muốn lấy Liên Tâm Tử để giải độc Ngộ Tâm Thảo, tất cả những liên tử bị Phụng Tương bỏ lại đều được ta chôn ở đây".
Tiềm Quang Quân vừa nói vừa chỉ vào tảng đá xanh bên cạnh, Tạ Tuyết Thần đi đến bên cạnh đá xanh, phẩy tay áo di chuyển tảng đá xanh, nhìn thấy một cái hang động ở bên dưới, một chiếc túi gấm trắng đựng đầy Liên Tâm Tử màu đỏ, tỏa ra mùi hương hơi đắng, mỗi một liên tử, đó là hai trăm năm thời gian.
"Hãy nếm trải khổ chúng sinh, đó mới là ngộ tâm chân chính" Tiềm Quang Quân nói, "Các ngươi hãy lấy những Liên Tâm Tử này, rời khỏi đây, không cần quay lại nữa".
Mộ Huyền Linh trong lòng nặng trĩu, áp lực khiến nàng hơi khó thở. Sáu ngàn năm qua, Tiềm Quang Quân làm sao mà trải qua.....
"Chúng ta có thể giúp gì cho nơi này không?" Mộ Huyền Linh thấp giọng hỏi.
Tiềm Quang Quân nhìn nàng, cười nhẹ nói: "Đây là lực lượng của Thần, cũng vô pháp kiểm soát, ta biết phần tâm ý này, ta xin nhận".
Tạ Tuyết Thần lấy một Liên Tâm Tử trong túi ra, trở lại bên cạnh Mộ Huyền Linh.
"Tiềm Quang Quân, ngài đã bao giờ nhìn thấy Ti Mệnh Thượng Thần chưa? Hoặc là có thể ra tay từ trên người hắn, tìm cách hóa giải Nguyền rủa này".
"Nguyền rủa....." Tiềm Quang Quân ha ha cười, "Đúng a, nguyện vọng này khác gì với nguyền rủa đâu? Ta xác thực cũng đã từng nghĩ đến ý này, nhưng Thiên Cung rộng lớn, ta chỉ nhìn thấy một Luân Kính Thượng Thần, căn bản không nhìn thấy Thần quan nào khác".
Tạ Tuyết Thần cau mày hỏi:"Luân Kính Thượng Thần này có điểm cổ quái, không có thiện lương như hắn nói, hoặc là nói hắn đang nói dối".
"Chưa có ai từng nhìn thấy qua Thần tộc trên thế gian này, Thần tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nhưng năng lực mà hắn thi triển nằm ngoài năng lực phàm nhân, nếu như không có Thần tộc, còn có thể là gì?" Tiềm Quang Quân nheo mắt suy nghĩ, "Bất quá, hắn xác thực đã nói, có người đang nói dối".
"Ai đang nói dối?" Tạ Tuyết Thần truy vấn.
Tiềm Quang Quân nhớ lại nụ cười cổ quái của Luân Kính Thượng Thần lúc đó, trong lòng có một trận hàn ý dâng lên.
"Hắn nói, thế giới này, chỉ là một hoang ngôn...."
Danh Sách Chương: