Cuối tuần này liên tiếp 2 ngày tuyết lớn, Tống Dã cùng Khúc Liệu Nguyên nơi nào cũng không đi, ở nhà chờ 2 ngày, làm bài tập một chút, xem TV, nghịch máy tính một chút -- Khúc Liệu Nguyên không chơi game online, tán gẫu với Văn Thông một lát hoặc tìm video xem, vì Tống Dã đã gỡ World of Warcraft, lí do là game online làm người ta nghiện, nhất định sẽ ảnh hưởng thành tích, nhìn Văn Thông là biết.
Văn Thông điểm kém mà có thể trách game online sao? Có điều Khúc Liệu Nguyên cũng không phản bác, không cho chơi thì không chơi, hiện tại tâm tư cậu cũng không đặt vào game.
Sự mất tự nhiên của cậu, khi ăn ở chung cùng Tống Dã thì dần dần không còn mãnh liệt như vậy nữa, nhưng cảm giác đặc biệt với Tống Dã vẫn rất mạnh mẽ.
Tống Dã đương nhiên vẫn là Tống Dã kia, chỉ là trong mắt cậu tựa như biến thành người khác.
Trước đây cậu cảm thấy là Tống Dã đẹp, người lại thông minh, hiện tại cảm nhận trực quan của cậu đối với Tống Dã là: Rất tuấn tú, rất đó đó.
"Đó đó" là cái gì? Cậu không nói được rõ ràng, dù sao thì rất là đó đó, không hề giống người khác.
Chiều chủ nhật, khi nhóm học sinh cấp 3 trở lại trường, chỉ thấy mỗi tuyết.
Trong sân trường đập vào mắt là một mảnh trắng xoá, vào cổng trường liền thấy xẻng và chổi đặt dựa vào tường, còn có hơn 10 nhân viên trường và giáo viên đang quét tuyết trên con đường chính dẫn thẳng vào toà nhà dạy học ở cổng trường, đã quét sạch được nửa con đường.
Buổi sáng ở nhà, tập thể hàng xóm Gia Chúc Viện cùng quét tuyết, hai người Tống Khúc cũng theo Khúc Đại Giang đi hỗ trợ, Khúc Liệu Nguyên hiện tại đang quen tay, nóng lòng muốn thử nói: "Tớ cũng đi giúp quét tuyết đây."
Cậu cởi cặp sách mình ra đưa cho Tống Dã, nói: "Cậu giúp tớ cầm về phòng cậu đi, chờ quét xong tớ quay về tìm cậu."
Tống Dã nhận lấy, nói: "Tớ cất xong cặp rồi đến giúp luôn."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu khỏi đến đi, vết rộp bị chà ra trên tay buổi sáng không đau à?"
Tống Dã chưa từng quét tuyết, cũng chưa từng dùng xẻng, phương pháp sử dụng không đúng, buổi sáng bị cán gỗ cọ vào lòng bàn tay ra một vết phồng rộp lớn, Khúc Liệu Nguyên giúp hắn chọc ra, còn bôi cồn i-ốt.
Hắn đành phải nói: "Vậy cậu đeo găng tay vào, đừng để bị giống tớ, cũng đừng để tay bị cóng."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Biết rồi!" Tha cái xẻng sắt, vui sướng chạy đi quét tuyết.
Tống Dã đeo một cái xách một cái, mang 2 cái cặp trở về kí túc xá.
Hiện tại là giờ cao điểm học sinh quay lại trường, từ cổng trường học sinh tiến vào nối liền không dứt, đa số người nhìn thấy nhân viên trường cùng giáo viên đang làm việc thì đều vòng sang đường nhỏ bên cạnh chạy về kí túc xá, trên toà nhà dạy học cũng không có người đứng xem, sợ bị các giáo viên bắt được.
Một số là lười, một số là trốn giáo viên.
Như thế nửa ngày, cũng chỉ có một học sinh chủ động chạy tới hỗ trợ.
Một giáo viên hỏi: "Em lớp nào?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Lớp 10-7 ạ."
Cậu vừa trả lời, vừa dùng xẻng hỗ trợ xúc tuyết, xúc được ra ngô ra khoai.
Bên này khí thế ngất trời quét tuyết, học sinh trong sân trường cũng càng ngày càng nhiều.
Triệu chủ nhiệm đi làm mặc áo lông ngắn, ông vốn là bụng bự, giờ càng tròn vo hơn nữa qua đây, hỏi: "Sao không gọi học sinh đến giúp?"
Các giáo viên nhao nhao nói: "Có một đây còn gì?"
Triệu chủ nhiệm lúc này mới nhìn thấy Khúc Liệu Nguyên, vì bên ngoài đồng phục của cậu còn một cái áo bông đen, Triệu chủ nhiệm trong chốc lát không phát hiện ra đây là học sinh, nói: "Khúc Liệu Nguyên à?"
Khúc Liệu Nguyên chào hỏi ông: "Chào Triệu chủ nhiệm."
Triệu chủ nhiệm gật đầu, đi.
Chờ một lúc, giọng ông xuất hiện trong loa phát thanh trường, nói: "Cán bộ các lớp chú ý, giờ sắp xếp các học sinh đã quay lại trường xuống sân trường tham gia quét tuyết."
Nói 3 lần, cuối cùng nói: "Thông báo biểu dương bạn học Khúc Liệu Nguyên lớp 10-7, trước khi có thông báo này, em ấy đã giúp nhóm nhân viên trường quét tuyết. Tinh thần yêu lao động và sẵn sàng đóng góp này, không riêng gì toàn thể học sinh, mà còn cả các giáo viên, bao gồm cả bản thân tôi, cũng phải học tập em ấy..."
Nhân viên trường cùng giáo viên đang quét tuyết đều nhìn Khúc Liệu Nguyên cười.
Khúc Liệu Nguyên xấu hổ cực kì, thả xẻng sắt qua một bên, nói: "Em đi sắp xếp bạn cùng lớp em đây." Rồi bỏ chạy.
Có bọn học sinh tham gia, nhiều người sức mạnh lớn, không đến 1 giờ, mấy con đường chính trong sân trường bị tuyết đọng đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Khúc Liệu Nguyên dẫn theo mấy nam sinh trong lớp đi về phía phòng hậu cần, trả xẻng và chổi quét tuyết, nhân viên phòng hậu cần biết cậu, cười nói: "Hôm nay lại được biểu dương hả?"
Mấy nam sinh cũng đùa theo mà ồn ào: "Đúng vậy, thông báo toàn trường biểu dương lớp trưởng lớp bọn em đó!"
Bên cạnh cũng có học sinh lớp khác đến trả dụng cụ, vẻ mặt khác nhau nhìn bọn họ, hơn phân nửa đều có ý "Sao thằng này thích chơi trội thế."
Khúc Liệu Nguyên vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu.
Học kì này cậu được khen rất nhiều lần, từ nhỏ chưa bao giờ là "học sinh giỏi," từ mẫu giáo đến cấp 2 đều bị các giáo viên ghét bỏ mà lớn lên, điều này làm cậu cảm thấy từ khi lên cấp 3, vận may hình như tốt lên, mỗi lần làm ít chuyện tốt không đáng kể đều có thể được thấy, Triệu chủ nhiệm còn luôn muốn biểu dương cậu, khiến cậu có áp lực rất lớn, sợ mình biểu hiện không tốt chỗ nào, lại biến thành nhân vật phản diện thêm một lần nữa.
Trong phòng 402 kí túc xá nam sinh, những người khác quét xong tuyết liền đến phòng học để học, chăm chú chuẩn bị chiến đấu kì thi cuối kì, trong phòng chỉ có hai người Tống Khúc, Tống Dã ngồi bên giường mình, Khúc Liệu Nguyên cầm một cái ghế xếp nhỏ ngồi trước mặt hắn.
"Cậu không sợ bị phủng sát [1] à?" Tống Dã nghe Khúc Liệu Nguyên lèm bèm một đống, nói, "Đã bảo cậu đừng làm lớp trưởng rồi, cậu không nghe tớ."
[1] Phủng sát: Đại loại là được khen quá nhiều --> trở nên tự cao --> lười cố gắng --> thất bại.
Khúc Liệu Nguyên không thấy thuyết phục, ngập ngừng nói: "Cái này thì liên quan gì với làm lớp trưởng?"
Tống Dã bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, nghĩ đến cái khác, đổi giọng nói: "Cứ coi như là thế đi, giờ cậu đúng là rất tốt, nhưng điểm vẫn cần phải cao lên một chút, lần này thi cuối kì, phải tranh thủ thi được top 20 lớp cậu, biết chưa?"
"Top 20 lớp tớ cũng phải xếp đến hạng 300," Khúc Liệu Nguyên mặt ủ mày chau, nói, "Tớ không cảm thấy tớ có khả năng thi được vào lớp thực nghiệm đâu."
Tống Dã cười nói: "Cậu không tin tưởng thầy Tống à?"
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy hắn cười cực kì đẹp, nói: "Thầy Tống, đưa tớ xem tay cậu, lúc nãy quét tuyết có sao không?"
"Không có việc gì, tớ không dùng xẻng, chỉ giúp xách giỏ thôi." Tống Dã đưa tay qua.
Khúc Liệu Nguyên cầm tay hắn nhìn một chút, nói: "Buổi tối nhớ bôi cồn i-ốt thêm lần nữa. Còn đau không?"
Tống Dã nói: "Đau, cậu thổi cho tớ đi?"
"..." Khúc Liệu Nguyên quăng tay hắn như bị điện giật, lại cảm thấy xấu hổ, làm bộ ghét bỏ nói, "Cậu là trẻ con à? Lại còn thổi thổi, tự mình thổi đi."
Tống Dã thực sự đặt bàn tay lên môi, chậm rãi thổi vài cái, đôi mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên mà cười không rõ ý tứ.
Khúc Liệu Nguyên bị hắn nhìn ngồi không yên, đứng dậy ôm cặp mình, chạy trối chết.
Cách thi cuối kì càng ngày càng gần, giữa học sinh lớp 10 bắt đầu đồn đãi một "tin tức nội bộ": Trong tương lai, lớp 11 sẽ chia lại lớp thực nghiệm, dựa vào trung bình điểm cuối kì lần này và 2 bài thi cuối học kì sau.
Lúc đầu đều nói là chủ nhiệm lớp 10-12 chính miệng nói, không tin, chạy đi hỏi học sinh lớp 12 quen biết, mới được xác nhận.
Các học sinh vốn đã võ trang đầy đủ chuẩn bị nghênh tiếp kì thi cuối kì, lần này lại càng bùng nổ, càng tập trung cố gắng đến 120% vào việc chuẩn bị.
Lớp 11 thực nghiệm và lớp 10 thực nghiệm là hai khái niệm khác nhau một trời một vực, điểm đặc biệt của lớp 10 thực nghiệm chỉ là nhiều hơn lớp thường 1 tiết tự học, lên lớp 11 thì có thể phân lại một lần nữa, nhưng lớp 11 thực nghiệm lại khác, 2 năm về sau sẽ không chia lớp lại lần nào, tiến độ dạy học của lớp thực nghiệm sẽ nhanh hơn lớp thường rất nhiều.
Nghe các anh chị lớp 12 nói, lớp 12 thực nghiệm khoá này đã bắt đầu làm đề mô phỏng thi vào đại học, mà những lớp 12 khác vẫn còn đang học kiến thức sách giáo khoa phần 2.
Căn cứ vào thành tích thi đại học bao năm qua của Nhất Trung, ngoại trừ số ít tình huống đặc biệt, về cơ bản tất cả học sinh lớp thực nghiệm đều có thể thi vào trường trọng điểm, còn lớp thường chỉ một vài đến mười mấy người xuất sắc là có thể thi đậu trường trọng điểm, còn lại đều là dự trước sẽ vào trường thường.
Khúc Liệu Nguyên càng hoảng hơn, cậu nắm chắc thứ hạng trong lớp bây giờ của mình, thi cuối kì lọt top 20 không phải quá khó khăn, nhưng khoảng cách từ top 20 trong lớp đến vào lớp thực nghiệm hiển nhiên vẫn không nhỏ.
Coi như thành tích học kì sau của cậu đột nhiên tăng mạnh, như phóng tên lửa lọt vào top 10 toàn khối, thì thành tích học kì này nhất định vẫn sẽ níu chân đó! Nhất định là trời muốn diệt cậu!
Khi mới khai giảng cậu đã muốn vào lớp thực nghiệm, muốn cùng một lớp với Tống Dã, ở cùng một kí túc xá, hiện tại động lực lúc đó đã phát sinh biến hoá, có thể ở cùng Tống Dã tuy rất quan trọng, nhưng cậu thực sự bỏ ra nhiều mồ hôi công sức như vậy, đương nhiên càng không muốn bị thất vọng bởi hiện thực.
Cậu cũng bắt đầu tay không rời sách, học thuộc từ vựng, học thuộc bài văn, làm đề môn tự nhiên, sắp học đến điên rồi.
Như thế hai mươi mấy ngày sau, tới một tháng cuối cùng, cách kì thi cuối kì chỉ còn lại có 2 ngày.
Tống Dã lật sách Chính trị để xem các phần kiến thức, Khúc Liệu Nguyên cũng đang đọc thuộc: "Vai trò của quy luật giá trị là, điều chỉnh sự phân bố sức lao động và tư liệu sản xuất trong các ngành sản xuất xã hội, để các nguồn lực được phân bổ một cách tối ưu giữa các thành phần trong xã hội... Để đạt được sự phân bổ tối ưu..." Không nhớ nổi phần sau là cái gì.
Tống Dã nhắc cậu: "Khuyến khích các nhà sản xuất hàng hoá cải tiến công nghệ."
Khúc Liệu Nguyên vội vàng nối lại, học thuộc xong mấy phần nội dung chính phía sau, tiếp tục học thuộc một cái, dư quang lén nhìn Tống Dã, Tống Dã lật sách rất nhanh, chỉ lướt qua một lần liền lật sang tiếp theo. Phương pháp ôn tập khác hẳn cậu.
Cậu ôn tập cùng Tống Dã nhiều, biết Tống Dã không học thuộc môn Chính trị.
Quan điểm Tống Dã là: "Rất nhiều học các môn xã hội không tốt, nói cho cùng là vì quá coi thường môn xã hội, đi học không nghe giáo viên giảng, cho rằng sau giờ học thì học bằng cách nhớ, học thuộc các điểm kiến thức là được, nhưng kì thực môn xã hội và môn tự nhiên giống nhau, đều có tính khoa học, khoa học chưa bao giờ nói bừa đặt bậy, là sự tồn tại khách quan trong thế giới này, có những quy luật vốn có của nó, chăm chú nghe giảng chăm chú suy nghĩ, hiểu rõ rồi, đọc diễn giải trong sách thêm mấy lần, thì cũng không khác gì lắm."
Khúc Liệu Nguyên thử làm theo hắn vài lần, có trợ giúp nhất định, nhưng rất có hạn, không phải là "không khác gì lắm," mà vẫn kém rất nhiều.
Phương pháp học tập của nhóm học bá không phải là phù hợp với tất cả mọi người, Tống Dã cảm thấy đơn giản, là dựa vào việc hắn học tập và quan sát nhiều năm, tư duy logic xuất sắc hơn người khác rất nhiều. Đây là "thiên phú" tích luỹ được ngày qua ngày.
Đồng thời Tống Dã phát hiện khả năng môn xã hội của Khúc Liệu Nguyên cũng không ổn lắm, môn Chính trị và Lịch sử thực ra chính là đang giảng sự kết hợp của tính chất tuyến tính và phi tuyến tính trong sự phát triển của xã hội loài người, Lịch sử và Chính trị đều có nhiều mặt lại phức tạp, mà Khúc Liệu Nguyên lớn lên đầu óc quá đơn giản.
Cuối cùng Khúc Liệu Nguyên vẫn quay về phương pháp học thuộc đần độn của mình, Tống Dã cũng không vất vả dẫn dắt cậu nữa, ngược lại dành càng nhiều công phu vào việc phụ đạo môn tự nhiên, quyết định khi lớp 11 phân ban kéo cậu vào ban tự nhiên.
Học thuộc Chính trị, Khúc Liệu Nguyên ngáp liên tục, cậu đã điên cuồng học tập hơn nửa tháng, sau tiết tự học buổi tối thứ 2 cũng cùng bọn Giang Ba Dương Thần Quang ở lại phòng học học thêm nửa giờ. Nhìn mặt cũng có thể thấy cậu gầy đi không ít.
"Hai ngày này ngủ cho tốt," Tống Dã nhắc nhở cậu nói, "Ngày kia thi rồi, thời điểm thi lại buồn ngủ nữa thì hỏng hết."
Khúc Liệu Nguyên buồn buồn nói: "Nắm chặt hai ngày cuối cùng ôn tập cho tốt, cậu không biết đâu, tớ căng thẳng chết được, nếu như lần thi này hỏng thì làm sao bây giờ? Đến lúc tính điểm trung bình, tớ chắc chắn không vào được lớp thực nghiệm rồi."
Nhìn cậu thực sự quá căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến thành tích lúc thi, Tống Dã rốt cuộc hảo tâm nói cho cậu biết: "Cậu thả lỏng chút đi, không có khả năng lấy điểm trung bình hai lần thi đâu, cũng chẳng phải thi nhảy cầu thế vận hội Olympic."
Khúc Liệu Nguyên: "???"
"Cậu có biết giáo dục định hướng thi cử là gì không?" Tống Dã nói, "Nhất chuỳ định âm là quy tắc cơ bản [2]."
[2]: Kiểu như là vì đây là lần cuối cùng nên cố hết sức mà làm, vì sau này không được thay đổi gì nữa đâu.
Khúc Liệu Nguyên sững sờ, nói: "Nhưng chủ nhiệm lớp 12 nói thế mà?"
"Thì không phải là để doạ người lớp bọn họ sao? Doạ một cái là biết học cho tốt ngay," Tống Dã nói, "Giống như cậu ấy."
"..." Khúc Liệu Nguyên như bị rút mất xương, yếu ớt ỉu xìu gục xuống bàn, không chịu đọc sách nữa.
Tống Dã đặt tay bên môi huýt huýt, lộ ra vẻ mặt không có ý tốt, ám chỉ Khúc Liệu Nguyên, muốn cù lét cậu.
Khúc Liệu Nguyên đành phải ngồi dậy, tiếp tục học thuộc: "Điều tiết thị trường không phải vạn năng..."
Kết thúc kì thi cuối kì, trước khi nghỉ đông liền công bố điểm, để các học sinh mang phiếu điểm về ăn Tết.
Tống Dã như trước thi hạng nhất toàn khối, học sinh cả khối đối với lần này đã chết lặng, bàn luận cũng chẳng thèm bàn luận nữa.
Khúc Liệu Nguyên cũng như nguyện thi được top 20 lớp 7, cậu là thứ 18, xếp hạng 283 trong khối.
Hôm nay chính thức nghỉ, các học sinh buổi trưa rời trường, buổi sáng toàn thể học sinh lớp 10 tới phòng hội trường, nhà trường tổ chức mở một buổi tuyên dương tổng kết năm học, trao giấy khen và phần thưởng cho học sinh đạt điểm cao trong kì thi cuối kì.
Đầu tiên biểu dương học sinh có tiến bộ rõ rệt, so sánh với thành tích lúc mới nhập học, thứ hạng của Khúc Liệu Nguyên tiến bộ hơn 500 hạng, đạt được một cái "Khen thưởng tiến bộ" hoàn toàn xứng đáng, lên sân khấu nhận một tấm giấy khen cùng một quyển vở đóng dấu mộc đỏ của trường.
Cậu cầm giấy khen cùng phần thưởng trở lại chỗ ngồi, có bạn học dựng thẳng ngón cái với cậu, nói: "Tiến bộ hơn 500 hạng, ông lợi hại quá!"
Trong lòng cậu mừng như điên, vẫn muốn khiêm tốn: "Không phải không phải, may thôi may thôi."
Diêu Vọng ngồi cạnh cậu, cậu liền giơ quyển vở cho Diêu Vọng nhìn một chút, đương nhiên cũng có phần ý khoe khoang.
Diêu Vọng vẻ mặt không quá hứng thú, còn nói: "Trường học thật keo kiệt, cho mỗi một quyển vở rách, mày còn vui vẻ cái gì?"
Cậu ta lần này lại thi hạng năm mươi mấy trong lớp.
"Mày đang ghen tị với tao thôi," Khúc Liệu Nguyên bị giội nước lã cũng không thoải mái, nói, "Lúc đấy là ai ấy nhở? Còn nói mạnh miệng, nói cuối kì nhất định có thể thi tốt."
Diêu Vọng: "..."
Hai người không nói, Khúc Liệu Nguyên lại cho những người khác xem giấy khen và vở của cậu, một lần nữa vui vẻ.
Trên sân khấu lại bắt đầu khen ngợi hai mươi người đứng đầu khoá này.
Hạng nhất Tống Dã, ngoại trừ giấy khen, còn phát một cái MP3 làm phần thưởng. Hơn 10 học sinh phía sau được phần thưởng lần lượt là máy cassette và tai nghe.
Thời điểm Triệu chủ nhiệm trao cái MP3 Sony đóng gói rất đẹp cho Tống Dã, dưới sân khấu rất nhiều học sinh "Oa!" lên.
Khúc Liệu Nguyên liều mạng vỗ tay, bên cạnh có bạn cùng lớp nói với cậu: "Liệu Nguyên, anh ông giỏi ghê!"
Không giống như lúc nãy khiêm tốn, Khúc Liệu Nguyên tuyệt không cần thể diện nói: "Ảnh giỏi thật đó, không cần ôn tập nhiều, thi bừa thôi!"
Những bạn học khác: "..."
Khúc Liệu Nguyên nhớ tới Diêu Vọng lúc nãy mỉa cậu, nói với Diêu Vọng: "Trường cũng không tính là keo kiệt lắm nhở, MP3 Sony, tạm được đúng không?"
Diêu Vọng liếc mắt nhìn cậu, cậu cũng liếc mắt nhìn Diêu Vọng.
Liếc lẫn nhau một hồi, Diêu Vọng chịu thua trước, cười nói: "Được rồi được rồi, mày với anh mày đều lợi hại, còn tao là đứa ngu, được chưa?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "... Tao không có ý đó. Mày vẫn phải cố gắng, biết chưa?"
Diêu Vọng nói: "Biết rồi."
Khen ngợi thành tích xong, lãnh đạo trường lại tuyên dương những học sinh có biểu hiện nổi bật khác, có một học sinh năng khiếu đạt giải mỹ thuật hội hoạ thanh thiếu niên cấp quốc gia, có một nữ sinh lớp 9 không nhặt của rơi mà chờ trả lại người mất được đài truyền hình thành phố phỏng vấn, còn có một cán bộ lớp xuất sắc gương mẫu lặng lẽ cống hiến trong học kì này...
Khúc Liệu Nguyên đang giảng đạo với Diêu Vọng là Tống Dã "thi bừa" thế nào, chỉ lo vui vẻ, không nghe trên đài đang nói cái gì, cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình,
Mãi đến lúc tiếng vỗ tay lại vang lên, bạn cùng lớp phía trước quay đầu nói: "Nhanh lên sân khấu lãnh thưởng kìa!"
Khúc Liệu Nguyên cầm giấy khen lên cho người ta xem, nói: "Tôi nhận rồi mà!"
Vài bạn cùng lớp xung quanh cùng nói: "Vẫn còn!"
Cậu lại được phát một tấm giấy khen "Cán bộ lớp xuất sắc," và lại một quyển vở được đóng dấu mộc đỏ.