Nói xong, Lương Tân đột nhiên nghẹn ngào mà cười, lắc đầu nói:
- Cô là tu sĩ đoạt diệt phàm tình, nói những điều này cô cũng không hiểu!
Tu sĩ cũng có tính cách của riêng mình, có thích nói cười, có dễ nổi giận, có đáng yêu dễ gần, có thâm trầm nghiêm túc, chẳng qua vô luận là bọn họ cười hay là tức giận, tâm cảnh cũng sẽ không chút biến hóa, cô gái trước mắt này luôn tươi cười đáng yêu nhưng trong lòng cô ta căn bản là không để ý đến tất cả mọi thứ đang xảy ra xung quanh.
Ngay lập tức Lương Tân ngừng lại, kéo vấn đề trở lại:
- Cô đến Nhật Sàm làm loạn sẽ không chỉ đơn giản vì buồn bực tôi mở quán ăn đấy chứ, nếu đã nói đến đây rồi vậy mời cô thẳng thắn nói ra đi.
Thần sắc của Lang Gia không biết từ lúc nào đã trở nên sắc lạnh, giọng nói lanh lảnh giống như đập vỡ đồ sứ, vui tai dễ nghe:
- Ta đến Nhật Sàm tự nhiên còn có nguyên nhân khác, chẳng qua. . . Đợi đến ngày mai, sau bài giảng của Đông Ly tiên sinh rồi hãy nói.
Trong lúc nói chuyện cô ta lại trở nên vui vẻ:
- Trận náo nhiệt lớn này không thể bỏ qua được!
Thấm thoát Lương Tân đã tới Đồng Xuyên được một tháng mười ngày, ngày mai là ngày Đông Ly tiên sinh công khai giảng bài!
Cuối cùng Lang Gia vỗ vỗ hai tay, gật gật đầu nói với Lương Tân và Thanh Mặc:
- Đi đây, ngày mai tới tìm các ngươi đi nghe giảng!
Vừa dứt lời thân ảnh đã biến mất khỏi cuối con đường. Thanh Mặc đấm vai đi tới, lắc lắc Lương Tân oán hận nói:
- Con bé kia khiến chúng ta đền tiền, huynh không cưới cô ta về thì đừng gọi là Lương Ma Đao nữa!
Dương Giác Thúy trịnh trọng gật đầu. . .
Ngày hôm sau đảo mắt đã tới, Đồng Xuyên lần đầu tiên nghênh đón học giả uyên bác giảng bài trên phố. Dân chúng nơi này mặc dù đại đa số đều là thương nhân, công tượng và con cháu đời sau của binh hộ, nhưng phủ Đồng Xuyên lần đầu 'được giảng bài' đều dậy thật sớm, hưng phấn kích động chạy tới giúp vui.
Còn chưa tới thời gian giảng bài, trên đường lớn Thiết Hài đã đến không ít người rảnh rỗi, Lương Tân trong lòng rất uất ức, nếu không phải không có bàn ghế, hôm nay nhất định phải bán được một buổi ăn sáng. . .
Lang Gia bước chân nhẹ nhàng, từ trên đường phía xa xa đi lại, còn cách rất xa đã đưa tay vẫy vẫy chào hỏi Lương Tân. Người đi trên đường cũng bàn tán nghị luận cô gái 'chân nhỏ' này 'mời khách' liên tiếp mấy ngày ở Nhật Sàm, cũng thành trò cười của phủ Đồng Xuyên, người quen biết cô ta cũng không ít.
Lang Gia đi vào quán ăn, cũng không khách khí với hai vị chưởng quầy, chạy vào phòng ăn lấy ba bát cháo, bê ra mỗi người một bát, ba người cứ đứng ở trước cửa Nhật Sàm, vừa húp cháo vừa đợi Đông Ly tiên sinh, thằng ngốc và đám học sinh.
Hàng xóm Trang Bất Chu cũng xem như là có nhãn lực, gọi Tống Cung Cẩn lại hai người chuyển một cái bàn vào trong Nhật Sàm, cười rất khách khí:
- Ngồi ăn, ngồi ăn. . .
Nói xong, cũng tự mình chạy vào phòng bếp đi múc cháo, Lương Tân và Thanh Mặc cũng không thèm để ý, Dương Giác Thúy dùng móng vuốt vạch xuống, đều nhớ kỹ rồi.
Qua giờ mão, sắp tới giờ thìn rốt cuộc đám người ở cuối phố trở nên ồn ào, Đông Ly tiên sinh Tuyên Bảo Quýnh mang theo đám môn hạ đệ tử từ xa xa đi lại!
Khi Lương Tân đưa ánh mắt kéo về phía xung quanh bục giảng mới giật mình phát hiện, chỉ trong chớp mắt khoảng trống xung quanh đường lớn, phía đông một đám, tây một tốp, xuất hiện không ít tu sĩ trên người thanh bào, lưng đeo trường kiếm, đang gật đầu chào hỏi lẫn nhau.
Phóng mắt nhìn lại, tu sĩ đến đây chừng khoảng mấy trăm tên!
Ánh mắt Lang Gia lập tức sáng ngời, thấp giọng nói với Lương Tân:
- Có không ít kẻ nổi tiếng đấy!
Lương Tân vội vàng thấp giọng hỏi:
- Có người của Đông Hải Càn không?
Lang Gia thuận miệng đáp:
- Đông Hải Càn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc đâu còn rảnh rỗi để ý đến chuyện nơi đây.
Lương Tân thở phào, đồng thời nghi hoặc hỏi:
- Đông Hải Càn làm sao vậy?
Lang Gia rất ngoài ý muốn liếc mắt nhìn nó một cái:
- Đông Hải Càn xảy ra chuyện lớn như vậy sao ngươi lại không biết nhỉ?!
Lương Tân và Thanh Mặc đồng thời lắc đầu, hai miệng một lời nói:
- Mau nói!
- Ta đi lấy thêm cháo.
Lang Gia sung sướng đứng dậy chạy về phía nhà bếp. . .
Đông Ly tiên sinh Tuyên Bảo Quýnh chậm rãi bước lên bục giảng mới được dựng lên tạm thời, chỉ có điều không hề bắt đầu bài giảng mà án chiếu theo quy củ của người đọc sách trung thổ, chỉnh sửa lại quần áo, chỉ đạo đám đệ tử bận rộn bố trí bàn lễ, lần lượt đặt Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư năm bài thần vị chuẩn bị bái lễ.
Thằng ngốc Thập Nhất ngây ngô đứng ở phía sau lưng Đông Ly tiên sinh, trên vai vẫn vác chiếc thùng cực lớn như cũ.
Dưới sự thúc dục không ngừng của Lương Tân, Lang Gia chậm rãi mở miệng nói:
- Bốn năm trước, các cao nhân của Đông Hải Càn không biết vì sao nổi điên muốn xây dựng một tòa Vọng Thiên Thai ở trên vách núi cạnh biển. Thiết kế của tòa thai các này vô cùng phức tạp, lại xây dựng trên địa thế hiểm yếu, công tượng bình thường trong nhân gian không làm được, Đông Hải Càn liền thông qua hai vị quốc sư hướng triều đình mượn người đến làm.
Đại Hồng hoàng đế truy cầu tiên đạo không dám chậm trễ lập tức chiêu mộ rất nhiều công tượng tay nghề giỏi và công nhân phá núi ùn ùn kéo đến Đông Hải Càn. Động tĩnh do công trình này gây ra so với việc 'khai sơn phá sát' ở Khổ Nãi Sơn năm năm trước không hề thua kém, chẳng qua Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc chưa từng nhắc tới cho nên Lương Tân tự nhiên là không biết.
Lang Gia rốt cuộc húp sạch chén cháo thứ hai lúc này mới cảm thấy hài lòng vừa ý, tiếp tục nói:
- Khoảng ba tháng trước, Vọng Thiên Thai bước đầu hoàn thành. Nhân ngày lành tháng tốt, chư vị trưởng lão của Đông Hải Càn dẫn theo đệ tử đến thai các mới tế trời. Ai ngờ, ầm một tiếng cực lớn, đột nhiên núi lở thạch nứt, cả nửa vách núi nơi đặt Vọng Thiên Thai biến mất không thấy đâu nữa!
Thanh Mặc sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Sao lại như vậy? Có địch nhân đánh lén? Một phép thần thông hủy đi nửa vách núi sao?
Lang Gia cười lắc đầu, mắt đen răng sáng trong tiết thu này dấy lên vài phần khí xuân:
- Không phải thần thông, là hỏa lôi. . . Đại Hồng hỏa lôi!
Sau đó điều tra phán đoán rằng: Có kẻ tinh thông thổ mộc lợi dụng công trình đang xây dựng tính toán ra mười mấy điểm chịu lực của vách núi đó; Lại có kẻ tinh thông đào núi lẻn vào công trường đào sơn động; Còn cả quan viên Đại Hồng quản lý hỏa khí lén đưa rất nhiều hỏa lôi vào trong đó! Chỉ đợi đám người Đông Hải Càn tụ tập trên Vọng Thiên Thai ngay lập tức châm ngòi nổ. Về phần những kẻ này là ai, vì sao đối nghịch với Đông Hải Càn thì còn chưa tra được.
Trong lòng Lương Tân sớm đã dậy sóng, Đông Hải Càn sập núi giống hệt vụ sập hầm ở Khổ Nãi Sơn.
Chỉ là Đông Hải Càn vẫn còn tồn tại, trên đầu Thanh Mặc vĩnh viễn treo một thanh kiếm sắc, ba huynh đệ tham dự việc đánh chết Nam Dương chân nhân cũng khó thoát khỏi quan hệ. Lương Tân đương nhiên biết hai vị huynh trưởng kết nghĩa của hắn đều là người có gan lớn trùm trời thủ đoạn kịch liệt, vì huynh đệ, vì muội muội và bản thân, quả thật muốn bày ra một vụ nổ lớn cũng không phải là không có khả năng, đánh sập nửa vách núi đồng thời một lần làm rụng hơn nửa Càn Sơn đạo.
Lương Tân càng nghĩ càng cảm thấy việc này là do hai vị huynh trưởng của mình làm ra.
Thanh Mặc căn bản là không nghĩ tới những điều này, chỉ lo truy hỏi:
- Đông Hải Càn thương vong thế nào?
Lang Gia mặt mũi hào hứng giống như nói đến một việc rất vui vẻ:
- Vụ nổ cũng không tính là gì nhưng khiến cho núi lở quả thực đáng sợ, Càn Sơn đạo lần này thương vong nặng nề, riêng trưởng lão chết ba vị thương bảy vị, đệ tử tứ bộ trở xuống thương vong càng không kể hết! Sau khi chuyện này xảy ra chưởng môn Càn Sơn đạo Triều Dương chân nhân không thể tiếp tục đột phá Huyền Cơ cảnh, bị bức xuất quan chủ trì đại cục, hưng sư vấn tội triều đình, hắc, nếu chẳng phải sự việc cổ quái ở Đồng Xuyên phủ gây tò mò, ta bây giờ còn ở lại hoàng thành xem náo nhiệt ấy chứ!