Nói xong Đại Ti Vu dừng lại trong chốc lát, lại chuyển hướng đề tài:
- Thương thế của tiểu nữ tử này đã bị ta trấn trụ. Trong vòng ba mươi ngày sẽ không chết. Ta muốn ngươi trong vòng ba mươi ngày mang đầu của sư phụ của ngươi đến đây.
Đầu tiên Lương Tân cực kỳ sợ hãi, sau rồi thì giận quá hoá cười:
- Người điên đúng không!
Bộ dạng Đại Ti Vu vẫn chỉ như thây không, trên mặt không có chút biểu tình, cũng nhìn không ra hắn tức giận hay phẫn hận. Thanh âm tuy rằng vẫn êm tai dễ nghe, nhưn giọng nói cương bình, không có trầm bổng du dương:
- Ngươi không giết hắn, hắn sớm muộn gì thì cũng sẽ ăn sống ngươi. Nói như thế, ngươi chẳng qua chỉ là một kiện bổ dưỡng đối với hắn mà thôi. Nếu như ngươi đi giết hắn thì còn có thể bảo trì được tính mạng, mà ta cũng có thể giải được mối hận trong lòng. Không những thế còn có thể cứu tiểu nữ tử này. Nhất cử lưỡng tiện, đôi bên cùng có lợi.
Lương Tân cảm thấy có chút không đúng. Sư phụ Hồ Lô của hắn chỉ có ăn chay uống rượu, không có thích thức ăn mặn...
Quả nhiên Đại Ti Vu lại tiếp tục nói:
- Con dơi kia dùng cổ tự nhân, hút máu người, một thân công pháp của hắn đều như thế mà có. Ngươi bất quá cũng chỉ là một kiên thuốc bổ vói hắn mà thôi.....
Nói đến đây, Lương Tân có thể xem như là kiên định, tâm tình có chút thả lỏng, lắc đầu cười nói:
- Tiền bối hiểu lầm, lão sư của vãn bối không phải là con dơi.
- Đương nhiên không phải là con dơi, ta nói đến là hình dạng của hắn.
- Hình dạng cũng không phải con dơi.
Đại Ti Vu cố gắng già mồm, không nghe theo, không buông tha nói rằng:
- Tu sĩ cao thâm, biến ảo hình dạng bất quá cũng chỉ là một cái nhấc tay. Hắn làm nhiều điều ác, lại cùng với ta có mối hận cừu gia. Nếu như còn dám dùng hình dạng nguyên bổn thì chính là kỳ quái!
Lương Tân cười thành tiếng, cũng không cùng hắn một hỏi một đáp, liền đem lai lịch sư môn bản thân nói cho Đại Ti Vu nghe. Lão đầu tử Đại Ti Vu lúc này mới ngậm miệng, một lát sau mới lẩm bẩm nói:
- Nếu như hắn biến thành con khỉ... Cũng có thể, bất quá nếu không thể ra khỏi Hầu Tử cốc, điều này có điểm kỳ lạ!
Lương Tân cười ha ha, lắc đầu nói:
- Không phải không thích hợp, mà là không đúng. Sư phụ ta là thiên vượn yêu vương ở Khổ Nãi Sơn, điều này nhất định không sai.
Thần tình Đại Ti Vu cuối cùng cũng buông lỏng, thần sắc có chút mê hoặc:
- Không phải là đệ tử của lão dơi? Ta nghe Ô Lực Hãn cùng với các ngươi đã giao thủ qua, cổ thuật của ngươi từ đâu mà có? Còn có trên người ngươi lại có cổ trùng ấn!
Nói xong, tay Đại Ti Vu chỉa chỉa lên thất mai trùng ấn đang nằm úp sấp phục trên ngực Lương Tân.
Lương Tân cũng biết, bản thân lần này "Đoạt cổ" tình hình, cổ trùng biến thành trùng khô, trùng ấn trên ngực tạo thành tinh đồ chân nguyên. Còn có sau khi xuất thủ, bản thân cũng không có thoát lực, cũng không có uể oải. Càng không có tác dụng phụ phản phệ. Lúc này Thanh Mặc tạm thời không có xảy ra chuyện gì, hắn liền thẳng thắn kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Đại Ti Vu.
Đại Ti Vu một bên nghe, một bên không ngừng ngắt lời hỏi dò, không chỉ có hỏi dò tình hình lúc đó, còn có công pháp của Lương Tân nguyên các loại, đến tối hậu Lương Tân thẳng thắn đem mình sự tình ở Khổ Nãi sơn từ đầu chí cuối nói lại một lần. Ngọc thạch song sát và sư phụ Hồ Lô truyền công đều kể lại.
Chờ Lương Tân nói liên miên cằn nhằn nói xong toàn bộ, Đại Ti Vu rốt cục lộ ra dáng tươi cười:
- Hiểu rồi.
Lão đầu tử nhắm mắt lại cũng không có để ý tới bọn họ, cùng không có ý tứ xuất thủ cứu Thanh Mặc.
Lương Tân và Trịnh Tiểu Đạo hai mặt nhìn nhau, chờ một lát, hai người ai cũng không nhịn được, đồng thời mở miệng, Lương Tân tha thiết hỏi:
- Đại Ti Vu, muội tử của ta bị thương......
Mà Trịnh Tiểu Đạo hỏi:
- Rốt cục, ngài hiểu được cái gì?
Sắc mặt Đại Ti Vu vẫn không có biểu tình gì, hờ hững nhìn qua phảng phất như đã chết một ngàn năm.
Lương Tân hít một hơi sâu, lần thứ hai mở miệng, ngữ thái thành khẩn:
- Đại Ti Vu, xin ngươi mở lòng từ bi, cứu muội muội của ta.
Đại Ti Vu rốt cục cũng có phản ứng, mí mắt vén lên, nhàn nhạt nói:
- Ta có thể cứu, có thể không cứu. Các ngươi muốn ta xuất thủ, cũng không chỉ thể nói xuông như vậy được.
Trịnh Tiểu Đạo có chút không nghĩ tới, loại cao nhân như thế này cứu người mà cũng muốn thù lao, cười khổ ngắt lời:
- Chúng ta không phải là đã đem cung thần giao lại cho ngài rồi hay sao?
Đại Ti Vu chậm rãi lắc đầu:
- Từ Bi Cung vốn là vật của thảo nguyên này.
Nói xong, hoạt tử nhân lão đầu tử lại biện minh:
- Huống hồ ta đã cho nàng ta một tháng tính mệnh, như vậy mà còn chưa đủ sao?
Đại Ti Vu lại làm ra vẻ độ lượng khoan hồng, vung tay lên nói tiếp:
- Xem ra các ngươi hẳn là đã chọc phải cừu gia. Ta hứa sẽ cho các ngươi lưu lại vùng phụ cận nơi này để tị nạn. Không một ai dám đến chỗ của ta đả thương người. Chừng ấy cũng đủ để hồi đáp ân đức trao trả cung thần.
Lập tức Lương Tân liền tính toán trong lòng, Thanh Mặc còn có một tháng tính mệnh. Nếu như trở về hầu cốc mà nói, Hồ Lô sư phụ cũng chưa chắc đã có thể cứu được. Đại Ti Vu giống như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của hắn, lộ giọng cười mỉa mai nói:
- Nữ tử kia sinh cơ đã tuyệt, tiên thảo linh đan, chân nguyên đạo pháp cũng vô phương giúp nàng sống được. Tuy rằng Hồ Lô sư phụ của ngươi lợi hại, những cũng không đủ bản lĩnh để cứu người. Phóng nhãn khắp thiên hạ, có được bản lãnh cứu sống tiểu nữ tử này cũng chỉ có hai loại người. Một là tu sĩ thất bộ Thường Nga cảnh giới, còn một loại người khác đó là.....
Nói xong, Đại Ti Vu dùng ngón tay khô kiệt, chỉa chỉa vào chóp mũi bản thân:
- Ta, Đại Ti Vu .......
Lương Tân vừa tức vừa hận, nhưng cũng không dám thể hiện ra bên ngoài, tận lực đè nén sự bực tức trong lòng xuống, trực tiếp hỏi:
- Phải như thế nào thì ngươi mới bằng lòng cứu Thanh Mặc?
Trịnh Tiểu Đạo đồng thời mở miệng:
- Ngươi rất thích hoàng kim, vậy chúng ta đi chuẩn bị hoàng kim cho ngươi. Như vậy hẳn là được chứ?
Đại Ti Vu đột nhiên cười, da mặt cứng ngắc không có mỉm cười, nhưng thân thể hơi run, từ yết hầu sinh ra một trận thầm thì khanh khách quái hưởng:
- Theo như hiện tại thì muốn cứu tiểu nữ tử này thì ta cần phải hao tổn ba thành vu lực. Nếu các ngươi không ngại tính toán thì có thể mang ít hoàng kim lại đây để trao đổi. Ta yêu thích hoàng kim quả thật không sai. Nhưng cho dù ngươi có mang đến một toà kim sơn để đổi lấy ba thành vu lực của ta, thì ta có thể nói thẳng cho các ngươi biết rằng ta không muốn.
Trịnh Tiểu Đạo không cần hỏi cũng biết,vu thuật của Đại Ti Vu mới đại thành, cũng vừa mới chân chính bước vào hàng ngũ cao thủ chưa lâu. Nếu muốn hắn hao tổn ba thành công lực để cứu người, đại giới như vậy thì cho dù người nào đi nữa cũng không chịu, nhíu mày hỏi:
- Vậy ngươi rốt cuộc muốn cái gì?
Không ngờ chưa nói dứt lời, Đại Ti Vu đột nhiên mở mắt, trong giọng nói tràn ngập vẻ không kiên nhẫn:
- Ta muốn cái gì? Ta muốn đầu của lão dơi, các ngươi có thể cấp cho ta sao? Hỏi nửa ngày cũng chỉ là tốn công phí thời gian của lão phu! Nếu các ngươi có thể đưa ra thứ gì đáng để ta xuất thủ thì ta liền ra tay. Về phần cái gì thì ta lười nghĩ, mà cũng không muốn nghĩ. Các ngươi chăm sóc đồng bạn của các ngươi đi!
Trịnh Tiểu Đạo còn muốn nói cái gì, Lương Tân lắc đầu cắt đứt nói với Đại Ti Vu:
- Ta bay giờ muốn đi tìm kiếm linh thảo, trong vòng một tháng sẽ trở về. Trong khoảng thời gian này.....
Chương 59: Thổ Chi Lực. (2)
Lời nói còn chưa dứt, Đại Ti Vu liền ngắt lời:
- Không cần dặn, ta đã cấp cho tiểu nữ tử này một tháng số mệnh, ngươi nhớ tính toán thời gian mà trở về.
Nói xong liền phất tay, đuổi hai người Lương Tân ra khỏi trướng bồng.
Bây giờ chủ ý trong lòng Lương Tân chính là lập tức chạy về hầu cốc, hỏi xem Hồ Lô sư phụ có thể hay không cứu người. Nếu như không được thì cần phải nhờ đám thiên vượn hỗ trợ tìm tiên linh chi thảo có trong ở Khổ Nãi sơn.
Hai người vừa bước ra khỏi trướng bồng, Vu sĩ Ô Lực Hãn lúc trước cùng bọn họ động thủ liền chạy lại ô hô a ha một phen. Lương Tân không thèm để ý đến hắn, bắt chuyện với Thập Nhất và tiểu hầu tử chuẩn bị xuất phát. Trịnh Tiểu Đạo thừa dịp này cùng nói chuyện với Ô Lực Hãn vài câu. Thần sắc Trịnh Tiểu Đạo không ngừng biến đổi, dường như có điều lĩnh ngộ, sau đó lại gật đầu tạ ơn với Ô Lực Hãn. Cuối cùng chạy lại bên cạnh Lương Tân nói rằng:
- Tên Vu sĩ giao thủ lúc trước cùng với chúng ta nói bọn họ tu luyện chủ yếu đều là khu tang hoán quỷ âm pháp. Chúng ta muốn có được sự giúp đỡ của Đại Ti Vu thì phải tìm được loại bảo bối có công dụng đối công pháp của hắn......
Trịnh Tiểu Đạo mới nói được nửa đoạn, sắc mặt Lương Tân liền biến đổi, từ lo lắng biến thành có chút hi vọng. Nhưng phảng phất lòng tin đó chưa đủ. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đưa bao quần áo nhét vào trong tay Trịnh Tiểu Đạo, thấp giọng nói:
- Ngươi ở đây chờ ta một lát, giữ bao quần áo này cho cẩn thận!
Trịnh Tiểu Đạo cầm bao quần áo mà thấy nặng trịch, dường như bên trong có một con meo hay là một cái chày bằng gỗ....
Rèm cửa khẽ kéo lên, Lương Tân lại quay trở lại. Đại Ti Vu da mặt khô cằn, nhíu mắt, phảng phất như da trên trán bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra.
Lương Tân cũng không có chờ đối phương mở miệng, trực tiếp hỏi:
- Đại Ti Vu đã nghe nói qua về Thiết Đầu sơn chưa?
Bảo bối hắn nghĩ đến chính là Vô Tâm Bình dùng để dưỡng quỷ mà hắn đoạt được trong tay của Hắc Bạch vô thường. Vu sĩ thích giở trò, bình này cũng coi như là bảo bối. Bất quá trong lòng Lương Tân vẫn còn cảm thấy lo lắng. Vô Tâm Bình tuy hiếm thấy, nhưng tại mấy nghìn năm trước, người ta đều biết đệ tử của Thiết Đầu sơn hầu như chỉ còn có một người. Luận về uy lực chắc hẳn là không quá lớn. Không biết vị cao nhân Đại Ti Vu này có để mắt tới hay không.
Đại Ti Vu gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Lương Tân thấy vậy lại có thêm một chút lòng tinh, nói:
- Trước đây đệ tử Thiết Đầu sơn khu quỷ dưỡng quỷ.....
Đại Ti Vu không kiên nhẫn lắc đầu:
- Nói thẳng vào vấn đề chính đi!
- Ta có thể tìm cho ngươi một Vô Tâm Bình chuyên dùng để dưỡng quỷ! Ngươi cứu Thanh Mặc.....
'Ba' một âm thanh vang lên, đột nhiên cắt đứt lời nói của Lương Tân, một khối kim chuyên trong tay của Đại Ti Vu liền biến thành bột mịn, theo kẽ ngón tay của lão đầu tử chảy xuống.
Đại Ti Vu cũng biết hành động của mình vừa rồi có chút thất thố, cũng không nói gì nữa. Thế nhưng hai mắt đều mở, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Lương Tân.
Lương tân gật đầu, ngữ khí lại nặng thêm mấy phần:
- Ta có thể đến cho ngươi Vô Tâm Bình! Ngươi giúp ta cứu Thanh Mặc!
Đại Ti Vu bỗng nhiên cười to, lần này là chân chính tươi cười, nét mặt già nua đều vo thành một nắm:
-Được! Nếu ngươi có thể mang Vô Tâm Bình đến thì ta sẽ xuất thủ cứu tính mệnh của tiểu nữ tử này! Còn nữa sự tình cổ thuật công pháp phát sinh trên người ngươi ta cũng sẽ nói rõ cho ngươi biết!
Tiếng cười của lão đầu tử cuồn cuộn, từ bên trong trướng bồng truyền ra xa. Vu sĩ môn chỉ cần hiểu tiếng hán, đều biết Đại Ti Vu đã hứa hẹn.
Lương Tân đại hỉ, xoay người chạy ra ngoài cầm lấy bao quần áo ở trong tay Trịnh Tiểu Đạo, thở hổn hển trở lại trướng bồng. Hắn ban đầu tính toán, sợ rằng Đại Ti Vu sẽ để ý tới bao quần áo mà xuất thủ cướp lấy. Hiện tại Đại Ti Vu ở trước mặt mọi người lập thệ, tự nhiên sẽ không có đổi ý.
Đại Ti Vu đang nghĩ tại sao Lương Tân nhanh như vậy đã quay trở lại, chân chính không kiên nhẫn được muốn mở miệng trách mắng. Không ngờ Lương Tân lấy từ trong bao quần áo ra, ' đông' một tiếng, đem Vô Tâm Bình phóng tới trước mặt mình!
Lần này thần tình Đại Ti Vu không có chút biến hoá nào, trên tay cầm Vô Tâm Bình tỷ mỉ quan sát. Sau đó hướng tới Lương Tân gật đầu:
- Tốt lắm! Tiểu nữ tử này có thể sống, yên tâm.
Nói xong, vung tay lên, cũng không biết Đại Ti Vu sử dụng pháp thuật gì khiến Vô Tâm Bình biến mất. Tiếp đó lại dùng Man ngữ hướng ra bên ngoài lớn tiếng phan phó vài câu.
Vu sĩ môn đứng ở bên ngoài đều nhận lệnh, khỏi động hắc phong ào ào phóng đi.
Đại Ti Vu hướng Lương Tân giải thích:
- Cứu tiểu nữ tử này, cần phải thực hiện một loại vu thuật. Ta kêu bọn họ xuống phía dưới chuẩn bị. Khoảng chừng mười ngày sau ta có thể thi pháp cứu người.
Nói xong, tiện tay chỉ điểm hai cái ở trong trướng bồng, ra hiệu cho Lương Tân và Trịnh Tiểu Đạo ngồi xuống.
Hiện tại đãi ngỗ đối với bọn họ khác trước nhiều lắm, hai người vừa ngồi xuống, bên ngoài đã có người tiến đến dâng trà sữa chân trâu.
Trong lòng Lương Tân còn băn khoăn sự tình loại cổ của bản thân, nhưng lại xấu hổ, không biết làm gì hơn là một bên uống trà sữ, một bên kiên trì đợi....
Đại Ti Vu trầm ngâm trong giây lát, rốt cục cũng mở miệng, nói ra chút sự tình kỳ diệu xảy ra trong người Lương Tân:
- Vật cực tất phản. Vạn vật đều phân ra làm âm dương. Đất, cũng có thiện ác chi phân. Thiện Thổ có thể tẩm bổ vạn vật, người và động vật có thể tuỳ ý mà hấp thu chất dinh dưỡng, sinh trưởng, sinh sôi nảy nở. Mà Ác Thổ lại hung lệ hung ác, không chỉ có không tẩm bổ sinh vật, trái lại còn có thể đoạt đi máu huyết mà khiến cho bản thân lớn mạnh.
Nói xong, lại đưa tay chỉa chỉa về phía Lương Tân nói tiếp:
- Lúc trước chân nguyên của Ngọc thạch song sát tiến nhập vào bên trong cơ thể của ngươi chính là Thổ Chi Lực.
Ngọc thạch song sát, nếu nuốt người thì đừng nói là huyết mạch mà cả xương cốt cũng bị chúng hút sạch. Lương Tân năm đó đoạt dược chân nguyên hành thổ chính là Thổ Chi Lực chí ác chí hung.
- Chỉ bất quá, ngươi tu luyện hành thổ tâm pháp bình ổn. Trong thời gian luyện hoá chân nguyên của Ngọc bích thì Thổ Chi Lực trong đó cũng đã yếu đi rất nhiều.
Đại Ti Vu nhàn nhạt nói.
Người sáng tạo ra hành thổ tâm pháp mà Lương Tân tu luyện ngay cả thần thông cũng không có đi nghiên cứu. Chỉ cầu thăng thiên nhưng căn bản là không có tâm tranh cường. Có thể thấy được tâm tính người này ôn hoà, giản dị. Người có tâm tính như vậy, chắc hẳn khi nghiên cứu công pháp đương nhiên cũng có phần chính khí.
Đại Ti Vu tiện tay nắm một nắm kim sa ném lên tấm thảm da dê, rồi chia đều thành hai phần, tiếp tục từ mỗi phần đó lại chia làm hai phần nhỏ hơn. Đột nhiên lão đầu tử ngẩng mặt lên nhìn Lương Tân cười.
Lương Tân cũng cười, hắn đến bây giờ cũng biết đa phần cao thủ đều có thói quen đánh đố, liền chỉ vào kim sa trước mặt cười nói:
- Như vậy một phần tư hành thổ chân nguyên trong cơ thể ta đã được luyện hoá. Còn lại ba phần tư vẫn là Thổ Chi Lực chân nguyên.
Đại Ti Vu gật đầu:
- Không sai, trong thân thể ngươi còn có ba phần tư Thổ Chi Lực chưa có bị luyện hoá.....
Nói xong, đột nhiên chuyển hướng đề tài, hỏi hắn:
- Ngươi cũng biết, lúc trước ngươi từ mỏ động chạy trốn tới chạy trốn tới hoang cốc, ăn xong một miếng thịt tươi sau đó tại sao lại cảm thấy buồn nôn không?