Sau một hồi NG, Phó Sinh liếc nhìn Phong Thừa đang nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Tu Từ, nhíu mày hỏi: "Em với cậu ta nói chuyện gì mà cậu ta tức đến thế này?"
Tu Từ mím môi: "... Em bảo tuổi tác cậu ấy còn quá nhỏ, không thích hợp với chị Thanh."
Chắc cậu ta tự hiểu nhầm rồi, trách ai bây giờ?
Phó Sinh không cần nghĩ cũng biết nguyên văn lời của Tu Từ chắc chắn không phải như vậy, anh dung túng sờ sờ đầu Tu Từ: "Đừng náo loạn quá, cậu ấy còn chưa hơ khô thẻ tre đâu."
Giờ tìm diễn viên cũng phiền phức, hơn nữa Phong Thừa ngoại trừ hơi ngây thơ thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Tu Từ làm như không thấy ánh mắt gϊếŧ người của Phong Thừa, đôi môi cà cà trên mu bàn tay Phó Sinh: "Em buồn ngủ rồi."
Phong Thừa: "..."
Khiêu khích, nhất định là khiêu khích!
Cậu nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Tu Từ, phải phô cái khuôn mặt đa tình này ra trước mắt Diệp Thanh Trúc, không thể để cô bị lừa!
Phó Sinh lần đầu nghe thấy Tu Từ nói buồn ngủ, hơi kinh ngạc: "Vậy đến phòng nghỉ ngủ?"
Tu Từ lắc đầu một cái: "Muốn ở đây cùng anh."
Phó Sinh ngẫm nghĩ một lát, kê ghế tựa cao của mình qua một bên, rồi dọn dẹp đồ đạc trên bàn chừa ra một khoảng nhỏ: "Thế em nằm ở đây ngủ đi, tạm chịu khó một lát."
Tu Từ không cảm thấy phải chịu khó, cậu nghe lời nằm nhoài trên bàn, mặt quay về phía Phó Sinh, nhìn gò má anh chăm chỉ làm việc mà từ từ nhắm mắt.
Xung quanh rất ầm ĩ, có tiếng diễn viên đọc thoại, cũng có tiếng cười đùa khi NG, nhưng Tu Từ lại cảm thấy yên tâm, bởi vì nhiệt độ bên người từ đầu đến cuối vẫn không rời đi.
Lúc mới đầu Tu Từ còn nắm lấy ngón tay Phó Sinh dưới bàn, chờ sau khi cậu ngủ say, Phó Sinh mới cẩn thận rút tay ra, đặt cánh tay nhỏ của cậu lên bàn, nếu như không phải kiêng dè xung quanh nhiều người, anh còn muốn hôn nhẹ lên trán đứa nhỏ.
Chớp mắt một giấc ngủ tới giờ cơm trưa luôn, Phó Sinh liếc nhìn thời gian, Merlin còn chưa tới.
Bên cạnh Tu Từ đã tỉnh rồi, đưa tay khẽ dụi đôi mắt lim dim ngái ngủ.
Phó Sinh che giấu vẻ lo lắng trong ánh mắt, đỡ Tu Từ trên ghế đứng lên: "Ngủ no chưa? Chúng ta đi ăn cơm."
Mặc dù đã thấy rất nhiều lần, nhưng nhân viên công tác xung quanh vẫn cảm thấy kinh ngạc đối với yêu thương chiều chuộng của Phó Sinh dành cho Tu Từ.
Đặc biệt là Tiêu Duyệt.
Cô kéo cánh tay Bạch Đường Sinh: "Trải qua vài ngày quan sát, tôi thấy có vẻ Tu Từ và đạo diễn Phó là một đôi nhỉ?"
Bạch Đường Sinh: "..."
Cái này còn cần quan sát hả?
Tiêu Duyệt truy hỏi: "Nam thần, anh với đạo diễn Phó quan hệ tốt, anh thử nói xem bọn họ có phải một đôi không?"
Bạch Đường Sinh im lặng nửa ngày: "... Phải."
"TRỜI ƠI!" Tiêu Duyệt hưng phấn nói, "Đạo diễn Phó cũng chiều chuộng quá đi, lại còn quang minh chính đại như thế, tất cả đãi ngộ đặc biệt đều dành cho Tu Từ rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Phó Sinh lấy bình giữ nhiệt từ tay nhân viên công tác, bình giữ nhiệt lần này thay thành loại bự hơn. Tu Từ mở ra xem, thức ăn bên trong phong phú hơn nhiều so với của mọi người.
Ngoại trừ hai mặn hai chay, còn có một phần canh sườn.
"Em vẫn còn phát triển, ăn nhiều một chút."
Bản thân Phó Sinh vẫn dùng cơm hộp giống mọi người, cũng không cảm thấy cho Tu Từ đãi ngộ đặc biệt thì có gì không ổn.
Nếu đã đổi thành bình giữ nhiệt, bên trong có món gì thì vào mắt mọi người đều như nhau, đều mang ý tứ thiên vị.
Tu Từ hơn hai mươi tuổi vẫn bị ép "phát triển": "..."
Sáng sớm mới bị bảo là gầy quá, cậu nghiêm túc suy nghĩ, có phải tại vì trên người không tí thịt, xúc cảm không tốt, cho nên Phó Sinh mới không muốn chạm vào cậu?
Mười phút sau, Phó Sinh nhìn bình giữ nhiệt được giải quyết hơn nửa mà hơi kinh ngạc: "Hôm nay khẩu vị không tệ."
Tu Từ ừm một tiếng: "Ăn ngon."
"Ăn ngon là tốt rồi." Phó Sinh xoa nắn tay cậu, "Vậy mấy tháng sau đều ăn nhà bọn họ."
"... Được."
Phó Sinh quay đầu gọi Giang Huy một tiếng: "Kết thúc thử nghiệm nhà hàng đi, cứ hợp tác lâu dài như đã bàn."
Giang Huy không có ý kiến gì, nói tiếng ok: "Đồ ăn mấy ngày nay quả thật không tồi, vừa nhiều vừa mới mẻ."
Phó Sinh cười ừm một tiếng, điện thoại di động vang lên tiếng ting, là Diệp Thanh Trúc nhắn tới:
— Cô ấy sắp đến rồi.
Nụ cười trên mặt Phó Sinh từ từ nhạt lại, anh nắm chặt tay Tu Từ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng với Tu Từ như nào.
"Sao vậy?" Tu Từ nhạy bén phát hiện tâm tình anh khang khác.
"Merlin đến." Phó Sinh cuối cùng vẫn nói thẳng, đưa đứa nhỏ đi đến phòng nghỉ, "Bé con... em chuẩn bị xong chưa?"
Tu Từ rũ mắt đi theo sau Phó Sinh, không nói gì.
Đây không phải là việc chưa chuẩn bị xong thì có thể không gặp, lúc không phát bệnh, Tu Từ vẫn luôn lý trí, cậu biết Phó Sinh muốn mình có chuyển biến tốt, chỉ cần một lí do là đủ.
Phó Sinh thích cậu như nào, cậu có thể trở thành như thế.
Nếu có một ngày không giấu nổi, cậu sẽ khôi phục lại từng thứ một trong căn nhà đó, Phó Sinh hẳn sẽ cao hứng đi...
Không phải rất thích cậu khiêu vũ sao? Cậu vẫn học rất nghiêm túc, chưa từng bỏ bê xao nhãng.
Phó Sinh mang Tu Từ đến phòng nghỉ, giống như người lớn trong nhà đợi con về thăm, có hơi sốt sắng.
Có điều anh che giấu rất tốt, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
--
Merlin đến rất nhanh, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất trí thức.
Cô nhìn Tu Từ cùng Phó Sinh nở nụ cười, khoảng cách trong nháy mắt đã giảm đi, thân thiết hơn nhiều: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Merlin."
Sau khi làm quen, cô lại ôm Diệp Thanh Trúc một cái: "Thanh Trúc, đã lâu không gặp."
Diệp Thanh nở nụ cười rất nhẹ: "Đã lâu không gặp."
So với vị bác sĩ tâm lý lúc trước Tu Từ lấy thuốc, Merlin thoạt nhìn dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị hơn, đương nhiên, nhìn qua cũng không dễ lừa, mặc dù cô rất hiền hòa.
Merlin cười cười, ánh mắt chuyển đến thanh niên vẫn luôn lặng lẽ đánh giá: "Tôi vừa xuống máy bay, sẽ không ngồi đâu, không bằng cùng ra ngoài đi dạo một lát?"
Phó Sinh nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình, Tu Từ không tình không nguyện buông tay Phó Sinh ra, gật gật đầu.
Phó Sinh xoa xoa tóc Tu Từ: "Ngoan quá."
Nhìn bóng dáng Tu Từ và Merlin xa dần, Phó Sinh nhẹ nhàng thở phào.
Diệp Thanh Trúc buồn cười nói: "Anh căng thẳng quá đấy."
Phó Sinh lắc đầu một cái: "Trước đây từng nghĩ tới rất nhiều dáng dấp tương lai của em ấy... mà chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này."
Anh cho rằng Tu Từ tương lai sẽ là tinh anh, dương quang, sẽ từ từ đi vào xã hội trở nên ngày càng tốt, cũng sẽ gặp được người ưu tú hơn.
Hoặc có lẽ Tu Từ cả đời đều sẽ giống như mèo hoang nhỏ, ở dưới đôi cánh của anh sống tiêu sái tùy hứng...
Cô đơn không phải là như thế này.
Diệp Thanh Trúc cụp mắt: "Chuyện đời khó lường."
Khi ấy cô cũng chưa từng nghĩ tới.
--
Bên trong cung điện cổ có rất nhiều con đường nhỏ, Merlin để Tu Từ tùy ý chọn một con đường cùng mình đi dạo.
Mới bắt đầu Merlin luôn tán gẫu về đề tài không liên quan, mãi đến khi đi rất xa, cô mới xoay chuyển câu chuyện: "Cậu và Phó Sinh bên nhau đã bao lâu?"
"..." Tu Từ cúi đầu, "Năm nhất đại học bên nhau."
"Vậy là hơn 5 năm rồi." Merlin chú ý, toàn bộ hành trình Tu Từ vẫn luôn duy trì khoảng cách với mình, chỉ cần hơi có ý tới gần, cậu đều sẽ lập tức tránh né.
"Ừm."
"Rất yêu cậu ấy?"
"Ừm."
"Cậu ấy rất tuấn tú." Merlin khẽ cười thành tiếng, "Cũng rất có sức hút."
Hai câu này thành công khơi dậy cảm xúc của Tu Từ, dù cho đối phương là một người phụ nữ 40 tuổi rất có thể đã kết hôn, cậu vẫn theo bản năng lộ ra vẻ thù địch, lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Merlin nhìn rừng trúc phía trước, dường như lơ đãng nói: "Cậu ấy rất yêu cậu, cho nên đừng lo lắng, không ai có thể cướp cậu ấy đi."
Tu Từ mím môi, hiện ra một tia bản tính: "Anh ấy là của tôi."
Tại vị trí Tu Từ không nhìn thấy, trong ánh mắt của Merlin chợt thoáng vẻ khác lạ.
Đứa nhỏ này... e rằng có chút phiền phức.
...
Phó Sinh mất tập trung bắt đầu cảnh thứ 40, đã NG đến 3 lần.
Bạch Đường Sinh đi xuống, anh biết đại khái Tu Từ đi làm gì, tính an ủi mà vỗ vỗ vai Phó Sinh: "Đừng nóng lòng, không có chuyện gì đâu."
Phó Sinh lo rất nhiều chuyện, anh sợ Tu Từ suy sụp, sợ cậu khóc, sợ cậu khổ sở, càng sợ cậu sẽ cảm thấy mình không cần cậu.
Nhưng tất cả lo lắng đều buông lỏng nhiều khi thấy một người đang đi tới ở phía xa xa, lúc này tâm tình Tu Từ nhìn có vẻ bình tĩnh.
"Có khát nước không em?" Phó Sinh không hỏi kết quả khám và điều trị bệnh, mà xoa xoa đầu Tu Từ.
"Không khát." Tu Từ giơ tay lên, thuận lợi nắm lấy tay Phó Sinh.
Phó Sinh nhịn không được ôm Tu Từ vào trong lòng, hôn một cái lên trán cậu: "Bé ngoan, giỏi quá."
Tu Từ buồn bực nói: "Cô ấy nói muốn trò chuyện với anh một lát."
Sợ nhân viên công tác đoàn phim suy đoán linh tinh, Merlin trực tiếp trở về phòng nghỉ. Đồ hôm nay cô mặc cũng rất tùy ý, đồ thể thao bình thường thoải mái, ở trong mắt người không biết có lẽ chỉ là bạn bè bình thường lại đây tham quan.
Rất khéo bên này đang NG, tâm tình của Tiêu Duyệt vẫn không ổn định lắm, Phó Sinh bảo cô cẩn thận điều chỉnh một lát, rồi theo Tu Từ rời đi.
Đến cửa phòng nghỉ, Tu Từ có hơi chần chừ mà dừng bước: "Anh sẽ tin tưởng em chứ?"
Rõ ràng Merlin đã nói sẽ không báo kết quả khám chữa bệnh cho Phó Sinh, chỉ tâm sự với anh vài vấn đề cần chú ý, nhưng Tu Từ vẫn rất lo lắng, sợ Merlin nói ra cậu không tốt, cũng sợ Merlin khiến Phó Sinh bỏ cậu lại.
Ở trước mặt các bác sĩ tâm lý có nhiều kinh nghiệm chắc chắn sẽ không tốt, rất nhiều cảm xúc của cậu dường như đối phương chỉ liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu, có một loại cảm giác nghẹn ngào không chỗ che giấu.
"Đương nhiên rồi."
"Em có nghe lời mà." Tu Từ rầu rĩ nói.
Mà có điều bất ngờ, chính là cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Tu Từ liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc: "Có bản lĩnh thì cậu cũng có thể thử xem..."
"... Chắc là do cậu nhỏ quá đấy."
Tu Từ nắm tay Phó Sinh, mặt không đổi sắc nghe xong toàn bộ ghi âm của Phong Thừa.
Đương nhiên, Phó Sinh cùng Diệp Thanh Trúc đang ngồi ở đó cũng nghe được hoàn toàn.
Phong Thừa nhìn thấy hai người ở đó, chột dạ một giây, mà vừa nghĩ mình không làm gì sai, lập tức cây ngay không sợ chết đứng: "Chị Thanh, anh ta thật sự không xứng với chị, bắt cá hai tay đã đành, còn trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu (*)."
(*) Nguyên văn là 人前一套人后一套 ( nhân tiền nhất sáo, nhân hậu nhất sáo ): chỉ những kẻ hai mặt
Diệp Thanh Trúc: "..."
Phó Sinh: "..."
Tu Từ không thèm để ý Phong Thừa lên cơn cái gì, nhưng câu cuối cùng "trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu" đã chạm tới lôi điểm của Tu Từ.
Cậu đẩy Phó Sinh một cái: "Cô ấy chờ anh trong phòng."
"..." Phó Sinh mang vẻ trấn an xoa bóp tay Tu Từ, sau khi vào phòng đóng cửa lại, trước tiên gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Trúc:
— Tôi không hi vọng sự hiện diện của Phong Thừa làm em ấy không vui.
— Tôi sẽ giải quyết.
Diệp Thanh Trúc khẽ nhíu mày lại, đột nhiên có chút hối hận đã trêu chọc tiểu quỷ này.
Nhưng đã nhiều năm như vậy... cậu ấy là người giống nhất.
Không, trừ khuôn mặt ra thì chẳng giống chỗ nào, dại dột ngây thơ.
Cô chưa kịp mở miệng, Tu Từ đã bắt đầu chế giễu: "Tôi không nghĩ cậu có thể ngu đến mức này, bảo sao người ta không thích cậu."
Người ta Diệp Thanh Trúc: "..."
Phong Thừa đỏ cả vành mắt: "..."
Đm, anh ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy!
Danh Sách Chương: