Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tất cả mọi người đều chúc phúc, tiểu minh tinh X lại làm như không thấy, lí do là gì.

Những người nhấn vào tiêu đề này lại thấy một cái tên không có mấy tiếng tăm, họ đều đang hỏi Tu Từ là ai.

Sau khi được phổ cập thông tin, mọi người cũng bắt đầu tham gia làm thám tử để phân tích câu chuyện đằng sau việc Tu Từ không thả like.

— Mạnh dạn đoán diễn viên flop này muốn ôm đùi đạo diễn Phó nhưng không ngờ người ta đã có đối tượng.

— Chuẩn, lạ lùng quá đi, đạo diễn công bố chuyện như vậy thì chắc chắn cả đoàn phim đều đem ra thảo luận, nào có chuyện cậu ta không biết.

"..."

Tu Từ thật sự không nghe thấy ai thảo luận. Dù sao thì cậu cũng là người trong cuộc, mọi người muốn bàn tán sẽ cố gắng tránh mặt cậu.

— Ngay cả thầy Bạch với nữ thần của tôi cũng like với chúc phúc, thế mà anh ta lại im hơi lặng tiếng... Chậc chậc, nhỏ nhen.

— Quen dần đi, người có tâm tư không đứng đắn ở giới giải trí còn thiếu hả?

— Mọi người đừng nghĩ lệch như vậy, biết đâu người ta chỉ thật sự không nhớ ra. Dù sao cũng là lính mới, có khi không hiểu mấy vụ xã giao này lắm.

— Tôi cũng cảm thấy vài người ăn nói gay gắt như kiểu cố bôi đen người ta í, con người thì không thể đơn thuần kém giao tiếp à?

— Suy luận phát, khéo có khi người ta thầm mến đạo diễn Phó, kết quả đạo diễn Phó đột nhiên công khai đã có người yêu. Đổi lại là mấy người thì có cam tâm tình nguyện chúc phúc cho người trong lòng không?

— ... Chính chủ còn chưa nói gì, các mày tưởng tượng đến là ảo.

Cũng có không ít người lên tiếng bênh vực Tu Từ. Rất nhiều người đều lấy diện mạo của cậu ra nói chuyện, nói anh trai xinh đẹp như vậy sẽ không có những tâm tư xấu xa đó.

Thậm chí còn có một số fan vừa mới theo dõi cậu mò vào Weibo của cậu nhắn tin: "Anh ơi, em tin anh, nhưng hoa đã có chủ thật sự không động vào được đâu, sẽ bị mắng chết mất..."

Một giây sau:

— Qua loa đến mức tôi cười chết. Tu Từ lên tiếng rồi, cậu ta không chỉ like mà còn chuyển tiếp nói trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử.

— Thật hả? Tôi đi xem sao!

— Hừ — Sao tôi lại cảm thấy cậu ta cố ý nhỉ...

— Còn phải nói à, lạ lùng vl.

— Rõ ràng ảnh đạo diễn Phó đăng là đầu của con trai, đồng phục học sinh cũng là kiểu của nam. Anh ta còn chúc sớm sinh quý tử...

— Đây không phải là kháy đểu à? Trời ạ, tôi còn cảm thấy cậu trai này không cố ý, bây giờ nhìn cậu ta chuyển tiếp kiểu này lại thấy người gì kì quặc quá.

— Không phải ảo giác đâu, tôi cũng cảm thấy người này tính tình quái đản không nói tiếng người.

— Thoát fan thoát fan, cậu nhóc nếu không phải tâm tư bất chính thì cũng là EQ thấp trầm trọng. Hai cái này tôi đều không chịu nổi, chuồn lẹ.

Cư dân mạng vừa mới thoát fan này nói không sai, cậu thật sự có tâm tư bất chính. Nhưng so với điều bọn họ nghĩ còn bất chính hơn.

Tu Từ lặng lẽ nhìn về phía Phó Sinh. Phó Sinh vừa lên tiếng trêu cậu xong đang cúi đầu gõ chữ, nhìn có vẻ là đang chuyển tiếp bài đăng chúc phúc của cậu.

Không quá một phút, Tu Từ đã nhận được thông báo:

— Cảm ơn đã chúc phúc [Cũng không đơn giản.jpg] [Cũng không đơn giản.jpg]

Vế sau còn đi kèm hai emoji mặt người cơ bản đeo một cặp kính mắt, hai tay đẩy kính làm dáng vẻ trầm tư.

Phối hợp với câu "Không sinh ra thì đừng xuống giường" Phó Sinh vừa nói làm mặt Tu Từ không khỏi nóng bừng lên.

"Sao mặt cậu lại đỏ thế?" La Thường nghi ngờ muốn đưa tay sờ thử nhưng lại bị Tu Từ gạt thẳng ra.

"... Nóng thôi ạ." Tu Từ mím môi giải thích, cũng bổ sung, "Em xin lỗi."

La Thường cũng không để ý, phất phất tay cười nói: "Lực tay còn rất mạnh."

Phó Sinh mắt nhìn hai người họ không nói gì, chuyển hướng nhìn về phía hộp cơm giữ nhiệt: "Không ăn à?"

Tu Từ lắc đầu một cái: "Nóng."

"Rồi, để buổi tối ăn nhiều thêm chút."

Buổi chiều còn có chè đậu xanh, nhờ vậy Phó Sinh không phải lo Tu Từ bị đói. Anh xoa xoa đầu Tu Từ: "Đến phòng trang điểm đi, Hoàng Âm muốn đắp mặt nạ cho em."

Lịch buổi chiều kín mít, Phó Sinh không có thời gian chăm Tu Từ nên để một mình cậu đến phòng trang điểm. Có Hoàng Âm nên anh cũng không quá lo lắng, Hoàng Âm và Diệp Thanh Trúc xem như là hai người duy nhất trong đoàn phim khi chạm vào Tu Từ sẽ không khiến cậu sinh ra phản ứng quá lớn.

Phòng trang điểm chia làm bốn gian, một gian cho mấy diễn viên chính dùng, hai gian cho diễn viên phụ, gian còn lại dành cho diễn viên quần chúng.

Sau khi Tu Từ bước vào, Hoàng Âm lấy mặt nạ giấy đã làm lạnh ra, thấy cậu đến bèn nửa dựa vào ghế ngẩng đầu lên.

Mặt nạ làm lạnh trong thời gian vừa phải, đắp lên mặt vừa man mát lại không quá lạnh.

"Tuy cậu còn trẻ, da dẻ cũng tốt nhưng cứ trang điểm rồi tẩy trang trong thời gian dài như vậy sẽ đến lúc không chịu được, cần dưỡng da trước."

Bên mép ướt nhẹp, môi Tu Từ mím thật chặt, vẻ mặt hơi hầm hầm, sợ dưỡng chất từ mặt nạ sẽ chảy vào miệng nên chỉ có thể phát ra một tiếng ừm từ mũi, làm Hoàng Âm thấy đáng yêu quá đi.

Cô bật cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, sẽ không chảy vào miệng đâu."

Trước đây Tu Từ cũng từng đắp mặt nạ, nhưng không nhiều dưỡng chất như loại này.

Diệp Thanh Trúc và Bạch Đường Sinh tiến vào trang điểm cùng lúc, cảnh cuối hôm nay do hai người họ và Tu Từ phối hợp.

Diệp Thanh Trúc ngồi cạnh Tu Từ, nửa đùa nửa thật nói: "Cảnh kết Tiểu Từ cần nghiêm túc xem xét."

Dù sao cô và Bạch Đường Sinh đều được xem như là người lâu năm trong nghề, độ nhạy cảm với ống kính máy quay và kĩ năng diễn xuất đều đã vượt xa hơn hẳn trình độ của Tu Từ.

Khi quay phim cũng không thể nhường diễn, chỉ có thể để Tu Từ tự cố gắng hơn.

Tu Từ nghèn nghẹn vâng một tiếng.

Bạch Đường Sinh ngồi chếch phía đối diện cậu thấy buồn cười: "Nếu mà bịt cả mũi thì không phải cậu tự nghẹn chết bản thân sao?"

Tu Từ: "..."

Cũng may bọn họ nhanh chóng đổi đề tài, Bạch Đường Sinh cảm thán nói: "Lâm Chính Đán lại bị mời đi uống trà."

Diệp Thanh Trúc cụp mắt: "Dù sao sổ sách của công ty cũng có quá nhiều lỗ hổng."

Bạch Đường Sinh tự dẫn theo chuyên gia trang điểm. Lớp trang điểm của Diệp Thanh Trúc nhiều khi đều do trợ lý Đơn Lệ làm cho, cô chuyên nghiệp không thua kém gì Hoàng Âm.

Vì vậy bầu không khí trong phòng trang điểm có vẻ khá nhàn rỗi. Bạch Đường Sinh hỏi: "Vậy còn cô? Tính toán đến khi nào rời đi?"

Diệp Thanh Trúc như chẳng quan tâm mở sữa dưỡng ẩm da tay bôi lên tay: "Hợp đồng của tôi còn hai năm."

Bạch Đường Sinh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.

Người ở đây đều hiểu rõ thứ gọi là hợp đồng hai năm chẳng qua chỉ là một cái cớ. Với giá trị hiện tại của Diệp Thanh Trúc sao lại có chuyện không đền nổi bằng đấy phí vi phạm hợp đồng?

Có điều là do không muốn chấm dứt hợp đồng hay còn có mưu đồ khác...

"Gần đây không ít dư luận tranh cãi chuyện Phong Ngu..."

Bạch Đường Sinh nói được một nửa bỗng ngẫm lại, có chút không hiểu nổi người phụ nữ không quá quen biết trước mặt.

Những chuyện gần đây e rằng có không ít tác phẩm do Diệp Thanh Trúc đổ dầu vào lửa ở trong.

Vì thế anh đổi hướng gió: "E rằng Phong Ngu toi đời rồi."

"Vậy cũng rất tốt."

Trong mắt Diệp Thanh Trúc lóe lên một vẻ phiền muộn: "Công ty kiểu này tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Hoàng Âm đi tới gỡ mặt nạ cho Tu Từ gật gật đầu: "Còn phải nói, chuyện Phong Ngu quy tắc ngầm người trong ngành đã đầy người biết rồi. Lần này chỉ sợ là đắc tội ai rồi bùng phát, mà không có ngày hôm nay thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn."

Diệp Thanh Trúc cúi đầu khẽ cười một tiếng, không lên tiếng.

Tu Từ im lặng lắng nghe, đầu óc có chút trống rỗng. Từ sau khi bắt đầu nghiêm túc uống thuốc, số lần cậu mất khống chế cảm xúc quả thật đã giảm xuống, nhưng ngày càng khó khơi dậy sự hứng thú đối với người khác ngoài Phó Sinh.

Thậm chí rất nhiều lúc chỉ cần Phó Sinh không ở bên, cảm xúc của cậu giống như đã đóng băng, tê dại không thể tả.

Cái cảm giác này giống khoảng thời gian cậu mới vào viện bị ép uống thuốc, toàn thân đều chết lặng.

Nhưng để nói thì hơi khác đôi chút, bởi Phó Sinh ở bên đã mang đến cho Tu Từ chút cảm giác được sống.

Cậu vẫn đang duy trì trò chuyện cùng bác sĩ tâm lý. Tu Từ mỗi khi nhìn ghi chú mới có thể nhớ cô tên Merlin.

Không biết Phó Sinh có liên lạc với cô hay không đây...

Bọn họ sẽ nói về chuyện gì? Bệnh tình của mình ư?

Một cái tên quen thuộc chui vào màng nhĩ, Hoàng Âm vừa đánh phấn cho cậu vừa nói: "Mọi người còn nhớ tiểu minh tinh Uông Giác trong mấy tấm ảnh kɦıêυ ɖâʍ nọ không?"

Tu Từ hiếm thấy mở miệng: "Em nhớ, hắn làm sao vậy?"

"Đại ngôn một tháng trước hắn nhận được đã đăng thông báo hủy hợp đồng, bộ phim mới của đạo diễn Yến vốn đã xác định hắn là nam ba lần này cũng thay người..."

"Đáng đời." Tu Từ lạnh lùng nói.

"... Đáng đời thật." Hoàng Âm bị ngữ khí của Tu Từ làm cho sửng sốt trong giây lát, nửa ngày mới nói tiếp, "Nhưng hắn chấm dứt hợp đồng với Phong Ngu rồi."

"Kết thúc hợp đồng?" Diệp Thanh Trúc nhíu mày.

"Đúng, chuyện này chẳng có mấy người biết được, toàn là do bạn tôi nói cho tôi nghe. Uông Giác không bồi thường một xu phí vi phạm hợp đồng đã đi mất, nghe đâu Lão Lâm còn trả cho hắn phí chia tay khổng lồ cùng một căn nhà."

"... Vợ Lão Lâm biết không?" Chuyên gia trang điểm của Bạch Đường Sinh đầy hứng thú, "Ông ta yêu thật hả?"

Bạch Đường Sinh đang nhắm mắt để cô tán phấn mắt, nghe vậy bật cười: "Bà xã ông ta mà biết e rằng chỉ tiếc không thể xé xác hắn."

Ánh mắt Tu Từ lóe lên, chấm dứt hợp đồng à...

"Việc kết thúc hợp đồng đen kiểu này có khi đối với Uông Giác lại là chuyện tốt." Tuy Diệp Thanh Trúc không thích Uông Giác nhưng giá trị lợi dụng của hắn đã biến mất, cũng không nói thêm nữa.

Việc rút khỏi giới đối với một Uông Giác thanh danh bẩn thỉu lại là chuyện tốt. Tuy ảnh nóng của hắn đã được các phần mềm xử lí nhưng vẫn có không ít người lưu lại, đến nay còn lưu truyền ở phần mềm trò chuyện nào đó.

"Bỏ ít tiền đập mặt đi xây lại, ngày thường để mặt mộc ra ngoài có khi cũng chẳng có bao người nhận ra hắn."

Đơn Lệ bắt đầu buộc tóc giúp Diệp Thanh Trúc: "Lúc trước đạo diễn Lục cũng cảm thấy mặt mộc của hắn so với trong ống kính khác nhau quá nhiều."

"Có số tiền này hắn có thể sống nửa đời không lo cơm áo. Lỡ mà ở trong nước không ổn thì tìm một quốc gia nhỏ nước ngoài, ai mà biết hắn?"

Lời này nhắc nhở Tu Từ rằng muốn làm gì thì phải nhanh chóng...

Cậu là người có thù tất báo, không thể nhìn thấy người đắc tội mình được sống tốt dù chỉ một chút.

Phó Sinh đã tới trước khi kết thúc tạo hình. Tu Từ theo bản năng muốn nắm tay anh, Phó Sinh cũng mặc cậu, ngoắc ngoắc lòng bàn tay mang vết sẹo của cậu.

"Còn khoảng bao lâu nữa?"

"Mười phút."

"OK." Phó Sinh nửa dựa vào bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt càng tô vẽ càng tinh xảo của Tu Từ.

Hoàng Âm cảnh giác nói: "Không cho động tay đâu đấy, tôi vất vả lắm mới làm xong."

Phó Sinh nắn nắn đầu ngón tay: "..."

Bạch Đường Sinh nhìn hai người họ cười một tiếng. Tuy ngay từ đầu anh đã biết Phó Sinh nghiêm túc nhưng thật sự không ngờ Phó Sinh có thể dung túng Tu Từ đến vậy. Thế này ai lại bảo là nuôi tình nhân nhỏ, còn chiều chuộng và tinh tế hơn so với nuôi con trai.

Giao diện điện thoại vẫn đang ở hot search Tu Từ không like bài Weibo công khai của Phó Sinh, ở dưới xuất hiện thêm một bình luận mới:

— Cái kia, mấy bồ không cảm thấy bức ảnh này có vài điểm giống Tu Từ sao...

— Vãi cả mày là fan Tu Từ hả?? Sao lại ảo tưởng ra vậy được?

— Ảnh có mỗi cái gáy thì bồ nhìn ra được gì? Đừng có mù quáng ghép đôi được không, bạn trai đạo diễn Phó mà thấy chắc hẳn phải tức chết.

— Có mỗi bóng lưng, mày bảo chính diện có con rồng tao cũng tin, ọe ọe.

— Hoài nghi nó là thủy quân Tu Từ mua, không phải là muốn kiếm fame đấy hả?

Tuy bình luận này bị cư dân mạng ném đá tả tơi nhưng quả thật lại là chân tướng trong lúc vô tình.

Bạch Đường Sinh cố nhịn không ngứa tay like một cái, một giây sau đã nhận được điện thoại của thầy Ô.

"Bận à?"

"Đang trang điểm, chuẩn bị bận ngay tức thì." Nét mặt Bạch Đường Sinh dịu đi trông thấy. Mọi người ăn ý ngừng lại, không nói chuyện nữa.

"Có thể Lâm Trình An sẽ đi tham ban ở chỗ em, khoảng 5 giờ đến sân bay. Em cách xa hắn một chút, hắn không tốt đẹp gì cho cam." Ô Bách Chu đầu bên kia điện thoại nhíu mày căn dặn.

"..." Bạch Đường Sinh sửng sốt một giây, lập tức cười nói, "Em cũng đâu phải đứa nhỏ ba tuổi, yên tâm."

Bạch Đường Sinh hàn huyên vài câu việc nhà với Ô Bách Chu rồi cúp điện thoại. Anh khẽ nhăn mày nói với Phó Sinh: "Em trai Lâm Chính Đán – Lâm Trình An muốn tới tham ban."

Mọi người: "..."

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, trong đoàn phim không thể có người có quan hệ với Lâm Trình An, nói đi nói lại cũng chỉ có Diệp Thanh Trúc trên danh nghĩa Phong Ngu. Bầu không khí nhất thời hơi chững lại, không một ai lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK