Nhìn Tề Nhạc, Tề Chương uống ly trà bá tước, tay nắm chặt, cố gắng kìm nén mới không lên tiếng ngăn cản.
Bọn họ vốn không nên cùng một chỗ, bị tách ra là chuyện hiển nhiên, không phải cậu đẩy hai người xuống địa ngục, là Mộc Tình, là Mộc Tình hủy hoại hai người bọn họ. Trần Nhất Minh chỉ là ngăn cản đoạn tình cảm này tiến triển về hướng vực sâu, bọn họ nếu tiếp tục, không thể nghi ngờ là con đường tự hủy hoại chính mình. Bọn họ phải đối mặt với sự lên án của đạo đức, nước mắt của cha mẹ, bị mọi người thóa mạ, nhanh quay đầu lại, còn có thể cứu vớt. Cho nên, cậu không có sai, cậu không phải là người bán đứng bạn bè, cậu chỉ làm cho cuộc sống của chính mình trở nên tốt đẹp hơn mà thôi, mọi người vốn ích kỷ, cậu chỉ chọn con đường tốt nhất cho mình, đi đường tắt, không được sao?
Cậu không nghĩ lại bị xem thường cùng cười nhạo, rõ ràng rất tài hoa, tại sao lại bị xem thường vì xuất thân thấp hèn? Cậu hẳn là nên có một cơ hội, Tề Hạo Nhiên cho cậu cơ hội này, cậu phải nắm lấy không buông, cậu sẽ thành công, người không vì mình trời tru đất diệt, cho nên, cậu không có sai.
Cái gì gọi là bội bạc, cái gì gọi là bán đứng bạn bè, vì chính mình, ngay cả tình thân cũng có thể bán đứng. Mẹ cậu không phải vì tiền mà đem bán cậu cho cha hay sao? Cậu làm như vậy, không phải chỉ là một chút ích kỷ thôi sao? Tề Nhạc cùng Tề Chương rất ngây thơ, bọn họ nên sớm biết, nhân tính trước mặt tiền tài có bao nhiêu xấu xí, vì tiền tại, mọi người ngay cả linh hồn cũng có thể bán đứng, huống chi chỉ là hứa hẹn.
“Mùi vị không tệ đi, tôi nhờ bạn ra nước ngoài mua về đó”
Trần Nhất Minh tận lực thả lòng, cố làm cho vẻ mặt không cứng nhắc.
“Nếu có một ít bánh ngọt thì rất tốt”
Tề Chương cười cười, buông chén trà.
“Ăn nhiều ban đêm ngủ không ngon, các cậu nghỉ ngơi đi, ngủ ngon, sáng sớm ngày mai, trong chùa sẽ đọc kinh, chúng ta phải đi sớm một chút”
Thu lại chén trà, xoay người, để lại cho bọn họ một nụ cười tươi, đóng cửa rời đi.
Trong ấm trà, bột phấn màu trắng còn chưa tan hết thành nước, đó là thuốc ngủ, đủ để anh em bọn họ ngủ một ngày, đến khi cha bọn họ phái người đến đón về.
Không phải lỗi của tôi, là đoạn tình cảm này của các cậu phải kết thúc, tình cảm trời đất không tha, chỉ có nhanh chóng kết thúc mới có thể giải thoát cho các cậu.
Tề Nhạc và Tề Chương mặt đối mặt, nhìn Tề Chương cười thản nhiên, Tề Nhạc tâm tình cũng tốt lắm.
Tề Chương nắm tay cậu, tinh tế hôn lên.
“Ca, anh xem, chúng ta không phải không có lấy một sự ủng hộ, chỉ cần giữ vững tình cảm, chúng ta có thể cùng một chỗ, ngày mai sau khi trở về, sẽ chuẩn bị đi học rồi, may mắn trường học không phải rất xa, anh không nên tham gia các câu lạc bộ, hết lớp thì về nhà, em cũng sẽ trở về thật nhanh, ăn cơm với anh, sau đó, chúng ta cùng nhau dọn nhà, làm bài tập, sau đó, ôm nhau đi ngủ, loại cuộc sống này, bình thản an dật, nghĩ tới đã thấy rất hạnh phúc”
Tề Nhạc gật đầu, cậu mơ ước cuộc sống này, chỉ cần cùng Tề Chương một chỗ, cái gì cũng tốt.
“Cha tìm không được chúng ta, cuộc sống của chúng ta sẽ rất vui vẻ, Trần Nhất Minh thật sự là một người bạn của chúng ta”
Tề Chương nắm chặt tay, gắt gao khóa Tề Nhạc vào trong ngực.
“Ít tiếp xúc sẽ tốt hơn, chúng ta tận lực không gặp người quen, ai biết họ có thể bán đứng chúng ta hay không. Em nghĩ, nếu Trần Nhất Minh muốn biết địa chỉ của chúng ta, sẽ không nói cho cậu ta, em sợ người không nhịn được cám dỗ, sẽ bán đứng chúng ta, như vậy sẽ xong hết”
Tề Chương ngược lại có chút hiểu rõ Trần Nhất Minh, cậu ta không tiếc cố gắng hết sức để leo lên, mặc dù tinh thần cầu tiến, nhưng Tề Chương lo lắng nhất chính là có người lợi dụng điểm này của cậu ta, cho dù là hắn lo lắng dư thừa, Tề Chương cũng phải cẩn thận hết mức có thể.
“Có ai lại đáng sợ như vậy, cho dù bây giờ thời thế rất loạn, nhân tính cũng không như vậy đi”
Tề Chương cười, hôn nhẹ lên trán Tề Nhạc.
“Ca ca em chính là đơn thuần đáng yêu như vậy, anh a, ai cũng nghĩ thật tốt, anh phải duy trì phần hồn nhiên này, là ca ca em yêu nhất, sự đáng yêu của anh làm em thích không buông tay”
Tề Nhạc rõ ràng ý tứ Tề Chương, có chút tức giận, đẩy hắn một chút.
“Cái gì gọi là đơn thuần đáng yêu, em nói thẳng anh khờ thì tốt rồi, quanh co lòng vòng, không phải là ý này sao?”
Tề Chương cười to lên, ôm sát Tề Nhạc, hung hăng hôn vài cái, Tề Nhạc a, nhất cử nhất động cũng hấp dẫn hắn, hơi vui, hơi buồn cũng dẫn dắt thần kinh Tề Chương di chuyển, đây chính là tình cảm bọn họ, trong mắt Tề Chương, Tề Nhạc căn bản không có khuyết điểm, cho dù là ngốc ngốc, Tề Chương vẫn yêu thích không buông tay.
“Em yêu anh, Nhạc”
Tề Nhạc ngoan ngoãn trong lòng Tề Chương, nghe được ái ngữ của hắn, Tề Nhạc cười đến ngọt ngào hơn bất kỳ thứ gì.
“Anh cũng yêu em, Chương, vô luận tới khi nào, anh cũng chỉ yêu em”
Tề Nhạc nhắm mắt lại, cảm giác cơn buồn ngủ hôm nay tới rất nhanh, có lẽ hôm nay bọn họ đi đường rất nhiều, dĩ nhiên sẽ cảm giác rất mệt. Nhắm mắt lại, gối đầu lên vai Tề Chương, ôm eo hắn, chậm rãi thiếp đi.
“Cho dù dùng toàn bộ thế giới trao đổi, em cũng không để anh rời đi, chúng ta sẽ cả đời bên nhau, ngủ đi, người yêu của em, em sẽ một mực bên cạnh anh, cùng anh”
Tề Chương cũng có chút mơ mơ màng màng, không có suy nghĩ nhiều, hôn lên trán Tề Nhạc.
Tề Nhạc tựa hồ đang ngủ cũng nghe lời thì thầm của Tề Chương, ngọt ngào tươi cười.
“Yêu nhất Chương rồi”
Hai người ôm nhau, trầm lắng thiếp đi.
Bọn họ thật không ngờ, đây là lần cuối cùng bọn họ thổ lộ lời yêu thương, bọn họ ôm nhau ngủ lần cuối cùng, lần cuối cùng có thể nhẹ nhàng thiếp đi như vậy.
Có rất nhiều chuyện tình, mọi người không biết quý trọng, có lẽ trong lúc một người quay đầu nhìn lại, đã trở thành ký ức duy nhất ở nơi sâu kín, lúc những ngón tay đan vào nhau cũng truy tìm hạnh phúc, lại cũng không biết hạnh phúc đang ở bên mình, chỉ có sau khi mất đi mới đau thương thống khổ vì đã không nắm chắt. Hãy quý trọng trước mắt đi, hảo hảo nắm chặt giây phút bên nhau, ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh, chỉ có quý trọng, mới sẽ không hối hận.
Trần Nhất Minh mở cửa ra, nhìn hai anh em ôm nhau thiếp đi, run rẩy bắt tay vào làm, hắn làm như vậy, rốt cuộc là sai hay đúng? Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của hai người, nhìn tư thế hai người gắt gao ôm đối phương, cậu cư nhiên không dám gọi điện thoại.
Cậu muốn làm như vậy sao? Nhìn nụ cười ngọt ngào hạnh phúc của bọn họ, cậu thật sự không thể hạ thủ, khẽ cắn môi, cậu nên một lần ích kỷ vì tiền đồ của mình.
“Bác Tề, con đã lưu bọn họ lại, ngài có thể phái người tới đón bọn họ rời đi”
“Đứa trẻ tốt, ta sẽ cho người mang giấy tờ công ty đến cho con, con chỉ cần ký tên mình vào, vậy công ty chính là của con rồi”
“Cảm ơn bác tài bồi”
Trần Nhất Minh ngơ ngác ngồi ở phòng khách, Tề Nhạc cùng Tề Chương trong phòng không hay biết gì, bọn họ uống trà bá tước trộn thuốc ngủ, liều lượng đủ để ngủ một ngày một đêm, Trần Nhất Minh biết, lúc này đây, tình cảm bạn bè hoàn toàn chấm dứt rồi, nhưng cậu không có sai, cậu đơn giản chính là muốn mình sống tốt một chút, như vậy không được sao?
“Trần thiếu gia, xin mời ngài ký vào hợp đồng này”
Trần Nhất Minh đợi chưa đến 3h thì có người tới nhà, là một người đàn ông mang mắt kính, vẻ mặt lạnh như băng, lên lầu xác định hai vị thiếu gia còn đang ngủ say, người này lập tức xuất ra một bản hợp đồng, đưa đến trước mắt Trần Nhất Minh.
Trần Nhất Minh do dự một phút đồng hồ, cậu cho dù không ký, thì bốn vệ sĩ ở phía sau cũng sẽ mang Tề Nhạc, Tề Chương đi, lễ vật thật lớn đưa đến trước mắt, không cầm sẽ mất.
Không hối hận vì đã báo tin cho Tề Hạo Nhiên, cầm lấy bút ký tên mình.
“Đây là lễ vật tạ ơn một trăm vạn, xin mời giữ lấy, ngày mai xin mời Trần thiếu gia đến tiếp quản sổ sách công ty, nhanh chóng làm quen với công ty, cáo từ”
Phân phó vệ sĩ ở phía sau, lên lầu ôn hai vị thiếu gia, tách ra hai thân thể đang ôm sát vào nhau, phải tốn sức thật lớn, Tề Chương gắt gao nắm tay Tề Nhạc, lúc tách bọn họ ra, tay Tề Nhạc đều bị bầm tím.
Lý thư ký quấn chăn cho bọn họ thật tốt, đưa đến hai chiếc xe khác nhau, rất nhanh rời đi.
Lúc này, bọn họ hoàn toàn bị tách ta, giống như hai chiếc xe hơi này, càng lúc càng xa, không xuất hiện cùng lúc nữa.