Trần Nhất Minh dùng container của công ty buôn lậu một ít điện thoại di động, máy tính và linh kiện điện tử, chuyện này được giữ kín nhưng ngay ngày hôm sau Tề Chương đã biết.
Trần Nhất Minh mời nhân viên chính phủ đến quán ăn đêm uống rượu, gọi các tiểu thư xinh đẹp hồ đồ đến hừng đông, những hình ảnh đắt giá nhất đều rơi vào tay Tề Chương.
Lưu Dĩnh sẽ thân mật tiếp xúc thân thể với Trần Nhất ở phòng làm việc, đồng thời cũng sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra, chụp lại dấu vết trên thân thể, lưu lại chứng cứ.
Trần Nhất Minh làm giả giấy tờ qua mắt cục thế vụ, Tề Chương biết nhất thanh nhị sở cách Trần Nhất Minh làm giả giấy tờ sổ sách.
Tề Chương cũng bắt đầu thu mua một lượng lớn cổ phiếu tập đoàn Trần thị, chậm rãi tiếp cận trung tâm Trần thị, hiện tại hắn đang chơi trò mèo vờn chuột với Trần Nhất Minh, trong tay nắm được rất nhiều chứng cứ, cho dù tùy tiện đưa ra một tội danh cũng đủ Trần Nhất Minh mất vài ngày ứng phó, nếu là hai tội danh có liên quan với nhau, Trần Nhất Minh phải ăn cơm tù vài năm, nhưng Tề Chương không vội vàng nóng nảy hủy diệt Trần Nhất Minh, hắn muốn chậm rãi chơi đùa.
Làm người đứng đầu trong giới, Tề Chương cho thủ hạ ở công ty khác đàm phán giao dịch với Trần Nhất Minh, trong một khoản thời gian nhất định, Trần Nhất Minh phải gấp rút cho ra sản phẩm, thời gian rất gấp, chỉ cần hoàn thành đúng hạn sẽ có hoa hồng nhiều hơn, Trần Nhất Minh vừa nhìn thấy miếng ngon dâng tận miệng liền sảng khoái đáp ứng, chỉ cần giao hàng đúng hạn có thể có vài trăm hoa hồng, như thế nào không vui cho được?
Trần Nhất Minh cam đoan nếu không gấp gáp tạo ra sản phẩm đúng hạn, hắn sẽ bồi thường hợp đồng gấp ba.
Tề Chương cười vui vẻ, hắn đang đợi thời cơ, hắn muốn Trần Nhất Minh thất bại thảm hại.
Một bàn tay lạnh lẽo nhéo má Tề Chương.
“Em lại đang suy nghĩ chuyện hư hỏng gì đây? Sắc mặt âm trầm vậy?”
Tề Chương kéo Tề Nhạc ôm vào lòng, hôn nhẹ lên má, phát hiện mặt cậu có chút lạnh vội vàng lấy chăn đơn tỉ mỉ quấn lấy Tề Nhạc.
“Uống thuốc rồi sao? Em có nấu canh cho anh ở trong bếp, anh có uống hay không?”
Tề Nhạc tựa vào lòng Tề Chương, có chút không vui.
“Từ lúc em về nhà đến giờ đều nhìn máy tính, không quan tâm đến anh, anh uống thuốc, uống canh em cũng không liếc mắt nhìn anh một cái”
Tề Chương cười lấy lòng, cầm trái cây Tề Nhạc thích đút cậu từng miếng, từng miếng.
“Em không phải rất bận rộn sao? Gần đây công ty có một số chuyện khó giải quyết, em cũng đang đau đầu đây, nhưng sau này thì không sao. Hôm nay thầy Lý có dạy anh bút pháp mới không? Anh ở nhà có vui vẻ không?”
Vừa nói đến hội họa, Tề Nhạc liền lên tinh thần.
“Hôm nay thầy Lý với anh ra ngoài phác thảo tranh, ông ấy còn khích lệ rằng tay phải anh đã khôi phục rất khá, mặc dù có chút run rẩy không tốt như trước, nhưng nếu luyện tập nhiều hơn nhất định có thể thuần thục như trước”
“Có chơi đàn hay không? không phải bác sĩ nói chơi đàn là biện pháp khôi phục tốt nhất sao? Em muốn nghe anh chơi đàn, anh đàn cho em nghe đi”
Tề Nhạc duỗi tay đến trước mặt Tề Chương, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy khác biệt gì, cẩn thận quan sát mới phát hiện một chút run rẩy rất nhẹ.
“Hôm nay anh cầm bút vẽ cả ngày, có chút đau, em xoa nắn một chút cho anh đi”
Tề Chương cẩn thận cầm tay cậu, giúp cậu hoạt động từng ngón tay để giảm bớt đau nhức, cũng không làm cậu đau, mãi đến khi ngón tay trắng nõn chậm rãi có chút hồng nhạt, Tề Chương mới hôn lên tay cậu một chút.
“Chương, vẻ mặt em không lừa được anh, nhất cử nhất động của em anh đều có thể biết em đang suy nghĩ chuyện gì, vẻ mặt kia không phải là đang giải quyết vấn đề khó khăn, em nói, em có phải lại nổi lên chủ ý hư hỏng gì hay không? Có ai đắc tội với em sao? Em muốn đùa giỡn hắn đến chết hả?”
Đây là người yêu tâm ý tương thông của hắn, mối dây cảm ứng giữa bọn họ vốn tuyệt đối không thể chia lìa. Tề Nhạc có thể biết được cái đảo mắt của hắn biểu thị điều gì, Tề Nhạc cũng có thể biết được hắn khẽ nhíu mi là đang suy nghĩ cái gì, đây chính là vì bọn họ hiểu rõ nhau, hiểu rõ từng suy nghĩ.
Tề Chương không có gì để giấu diếm.
“Trần Một Minh rất tiêu dao, em thấy hắn không vừa mắt, muốn chơi đùa với hắn”
Tề Nhạc không có gì để phải giật mình, ngày đó cậu tự hỏi mãi mới nói cho Tề Chương việc nhìn thấy Trần Nhất Minh, bọn họ đều không phải thiện nam tín nữ, không có quá nhiều lòng từ bi, bọn họ đang chứng kiến trăm chuyện thế gian, chứng kiến mặt lạnh lùng ích kỷ của nhân tính, đã trải nghiệm sự xấu xí nhất của con người, bọn họ bị đám đông xa lánh, mấy năm đau khổ dày vò có ai đứng ra giúp bọn họ? Rất ít, trừ bỏ một người không biết nội tình là Đầu To thì chỉ có mỗi mình Lý Tư Phàm, mỗi người đều dùng ánh mắt ghê tởm như thấy biến thái để nhìn bọn họ, là bọn họ không ngừng kiên trì mới có thể cùng một chỗ, nhưng những người kia vẫn đang dõi theo xem bọn họ chết như thế nào.
Trần Nhất Minh ích kỷ, bán đứng bạn bè, bán đứng sự tín nhiệm, người như vậy xã hội nào cũng có, mặc dù người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng Trần Nhất Minh đã phạm phải lỗi tuyệt đối không thể tha thứ. Nếu không có hắn, Tề Nhạc sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy, bọn họ cũng không phải đau khổ dày vò gần năm năm.
Cả hai đều là người có thù tất báo, mấy năm chịu khổ, bọn họ không đổi lấy nhu nhược mà ngược lại càng thêm yêu thương nhau, càng thêm kiên cường, tin tưởng lẫn nhau, chỉ có cùng một chỗ mới là biện pháp tốt nhất để đả kích những kẻ đăm đăm muốn xem náo nhiệt, bọn họ không cần cả thế giới lượng giải, cũng không cần phải được mọi người đồng ý, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi; chỉ cần là người ngăn trở bọn họ đều phải diệt trừ toàn bộ, tỷ như Tề Hạo Nhiên. Cho nên, đã đến lúc phải trừng phạt thích đáng từng người có lỗi với bọn họ.
Bọn họ muốn sống ở một nơi an tĩnh không thương tổn bất luận kẻ nào, nhưng muốn giữ vững hạnh phúc thì nếu có người công kích hạnh phúc của bọn họ, hai anh em tuyệt đối phải đoàn kết nhất tâm, diệt trừ tất cả những kẻ đó, cũng phải hảo hảo cảnh cáo một lần từng kẻ phá họa hạnh phúc của bọn họ.
Cho nên Tề Nhạc mới nói với Tề Chương chuyện cậu nhìn thấy Trần Nhất Minh, cậu không có bản lãnh làm cho Trần Nhất Minh suy sụp, nhưng Tề Chương có, cậu muốn gì Tề Chương đều biết, trả thù Trần Nhất Minh là ý nghĩ chung của bọn họ.
“Làm hoàn mỹ một chút, cho cậu ta một kỷ niệm khó quên, giống như việc cậu ta bán đứng chúng ta, cho cậu ta đau đớn như chúng ta đã từng. Tuyệt đối không thể tha cho cậu ta”
Tề Chương hành lễ như vua-tôi.
“Cam đoan hành thành nhiệm vụ. Quan lớn”
“Không phải anh không nói lý lẽ, nhưng ngụm ác khí này anh nuốt không trôi. Lúc anh sống thống khổ, lúc em phải thuận theo cha, chúng ta khổ sở đợi ngày cùng một chỗ, tên kia cư nhiên lại sống rất khá, hắn dùng hạnh phúc của chúng ta để đổi lấy hạnh phúc của hắn sao? Làm ông chủ, được mọi người xua nịnh, vô cùng dễ chịu, anh chỉ cần nghĩ đến sẽ tức giận đến ngứa lòng, hận không thể nhào lên cắn cho hắn mấy cái. Hắn rất đáng hận”
Tề Chương vuốt ngực Tề Nhạc, trống ngực cậu thật sự đang đập nhanh, Tề Chương hôn nhẹ mặt Tề Nhạc, chậm rãi giúp cậu bình hoãn trống ngực.
“Người anh thống hận cũng là kẻ thù của em, anh yên tâm, em sẽ làm hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, giúp anh nhả ra ngụm ác khí này. Không tức giận nữa chứ? Anh uất khí sẽ run rẩy đến lợi hại, em cũng không muốn nhìn anh tức giận hại thân thể. Ngoan, cái gì anh muốn em đều hoàn thành cho anh. Cho dù là trăng trên trời, em cũng lấy về cho anh”
Tề Nhạc bị Tề Chương chọc cười, đẩy đẩy vai hắn.
“Đi chuẩn bị nước, anh muốn tắm rửa, ngày mai còn phải ra ngoài vẽ”
Tề Chương cắn vành tai Tề Nhạc, không biết từ khi nào tay đã vuốt ve ngực Tề Nhạc, luồn vào trong quần áo, quyến luyến di chuyển trên ngực.
“Gần đây khí trờ chuyển lạnh, anh vẫn chạy đi chạy lại bên ngoài, ngàn vạn lần không nên bị cảm biết không? Em phát hiện hôm nay nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp, chúng ta làm một chuyện làm ấm thân thể đi”
Môi trượt theo chiếc cổ thon dài của Tề Chương, vừa cắn, vừa hôn, chỉ cần hắn dừng lại nơi nào, nơi đó sẽ lưu lại dấu vết đỏ sẫm, giống như hồng ngọc trên chiếc cổ trắng ngần của Tề Nhạc, nhìn có vẻ mê người vô cùng.
Tề Nhạc đỏ mặt, dùng vai đẩy đẩy Tề Chương.
“Em, sắc quỷ này, ngày mai anh còn phải ra ngoài”
“Cho nên chúng ta nhanh chóng lên giường đi, sau khi em thỏa mãn, anh có thể ngủ, sáng mai còn có sức ra ngoài vẽ”
Tề Chương ôm Tề Nhạc nằm trên thảm, bàn tay to lớn từ ngực trượt xuống, một tiếng vang nhẹ nhàng, dây nịt bị Tề Chương mở ra, xuống thêm tí nữa, một tay nắm giữ chỗ trí mạng của Tề Nhạc, chậm rãi vân vê duy chuyển.
“A, tên hỗn đản này, một ngày nào đó thừa dịp em ngủ, anh sẽ vẽ chân dung khỏa thân của em! A, không nên dùng sức!”
Những lời vừa rồi không có chút uy hiếp nào, Tề Chương mới không để ý đến lời cậu, cắn vành tai Tề Nhạc, thong thả duyện hấp, bàn tay trong chăn đơn cũng không mấy phần ôn nhu, có chút dùng sức, Tề Nhạc kêu to lên, đánh lên tay Tề Chương, chóp mũi xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, trên mặt cũng ửng hồng một mảnh, không biết vì đỏ ửng hay thân thể thực sự phát nhiệt rồi.
“Tranh em khỏa thân hả? Cần gì phải thừa dịp em ngủ mà vẽ tranh khỏa thân? Em không chỉ là người yêu của anh mà còn là người mẫu, anh không những được vẽ mà còn có thể dùng, xem như anh cả ngày hưởng dụng, em cũng không oán một câu. Em là của anh, thân thể em là của anh, trái tim em cũng là của anh”
Tề Nhạc cười cực kỳ quyến rũ, Tề Chương hôn lên, yêu nhất anh rồi, anh trai.
Tề Nhạc thích lời ngon tiếng ngọt, thích Tề Chương làm hết thảy mọi chuyện vì cậu, thích bọn họ cùng nhau làm mọi việc, mở cửa trái tim, hạnh phúc ngay trước mắt. Trái tim anh cũng là của em, người cũng là của em, thân thể cũng là của em, chúng ta là tương thông, là một thể, sẽ không tách ra. Anh cũng yêu em, Chương, em trai của tôi, người yêu của tôi.