• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nọ ôm bụng câm nín, ngước mắt nhìn chòng chọc Tiêu Lương Văn rồi phun ra một ngụm máu, vừa rồi khóe miệng bị rách, lúc này đau rát. Bộ dạng y khá được, đẹp nhưng có vài phần lưu manh, nhất là lúc nhếch đôi mắt lên nhìn người khác lại lộ ra vẻ xấu xa, càng chẳng giống người tốt. Nếu mà Đinh Hạo ở đây, nhất định có thể tức khắc nhận ra được, đây không phải thằng bạn nối khố Lý Thịnh Đông của hắn thì là ai chứ!

Lúc này lòng Lý Thịnh Đông chất chứa hỏa khí, y đứng dậy dán chặt mắt vào cái thằng ranh da đen trước mặt này, cô gái hắn chấm trúng từ đầu năm lại bị người ta ôm vào ngực mất, thật là… Thật là không coi những bức thư tình tự tay y viết, những ngôi sao y tự gấp ra gì cả!

Tiêu Lương Văn rất bình tĩnh liếc nhìn Đinh Húc, thấy Đinh Húc đang ẩn rất kỹ trong đám người xúm xít xem, cũng yên tâm lại, chầm chậm ngừng tay, chỉ cần không dính dáng đến Đinh Húc là tốt rồi.

Thầy chủ nhiệm thấy có một đứa dừng lại rồi, cảm thấy an toàn, tiến lên một bước lôi chiếc bút tùy thân ra bắt đầu tra hỏi, mặt đầy tức giận, nói: “Anh đấy, lớp nào thế? Tên là gì?”

Tiêu Lương Văn liếc nhìn Lý Thịnh Đông, nói: “Tôi cùng lớp với hắn ta.”

Có lẽ ông thầy thấy cái thằng đánh thắng này rất khó chọc, bèn nghiêng đầu đi hỏi Lý Thịnh Đông: “Anh nói đi! Chiều ngày hôm nay tôi đã sớm thấy anh cúp học lượn lờ loanh quanh rồi, quả nhiên là sinh sự! Lớp nào! Tên gì!”

Lý Thịnh Đông chỉ cho là thằng ranh da đen này đang giá họa thôi, cũng không nghĩ nhiều, mở miệng báo lớp của Đinh Hạo: “Năm ba lớp một.”

Ông thầy thật sự cầm bút ghi lại: “Tôi nói các anh nhé, một đám con nít, làm sao mà cả ngày cứ thích gây chuyện vi phạm kỉ luật nhỉ…”

Lý Thịnh Đông ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Lương Văn, thấy “bạn gái nhỏ” bình tĩnh nhìn qua, cứ nhìn mấy lần như vậy, nhưng ánh mắt lại vẫn chỉ toàn rơi vào người cái thằng ranh đen đen đó. Lòng y chua loét loẹt, y luôn cảm thấy mình hiện đang mất mặt trước mặt “người đẹp”, cũng không thèm để ý thầy giáo còn đang đứng kia ghi ghi chép chép, bất thình lình lao lên còn đè bả vai Tiêu Lương Văn lại, vừa hất ngã lại còn hạ độc thủ thụi hắn hai quyền!

Tiêu Lương Văn xoay người hất y lên, lạnh mặt đạp lại một phát!

Bình thường Lý Thịnh Đông đánh nhau với kẻ khác khá nhiều, cũng đi con đường không chuyên, hoàn toàn là tổng kết từ kinh nghiệm, nhưng đánh một hồi này cũng nhìn ra  y có chút năng lực, lần nào cũng có thể tránh thoát lực công kích, linh hoạt như một con lươn, một cước của Tiêu Lương Văn nhìn có vẻ thật sự ghê gớm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ để lại cho y một mảnh bầm xanh xanh mà thôi.

Lý Thịnh Đông không muốn cứ như thế mà xong chuyện trước mặt Đinh Húc, đến động vật còn biết khoe khoang vũ lực đấy, huống chi Lý Thịnh Đông y! Lý Thịnh Đông đột nhiên dùng sức, tuy cánh tay của thằng ranh da đen kịp thời, nhưng cũng không chống đỡ nổi sức mạnh đó, bị Lý Thịnh Đông chào hỏi một cú, Lý Thịnh Đông không ngừng cố gắng bộc phát thêm một cái nữa!

Bộp—

Mặt Tiêu Lương Văn thật sự thật sự bị một đấm, hắn dùng ngón cái lau qua chỗ đau, hắn đã tức giận hoàn toàn rồi.

Tên Lý Thịnh Đông này quá nham hiểm, y lại thấy kẻ kề cận bên người Đinh Húc này có dáng dấp khá tốt, thế là công kích của y hoàn toàn mang tính trả thù, từng chiêu từng chiêu một đều nhắm vào mặt. Thế nhưng, Tiêu Lương Văn lại không như vậy, hắn đã được Phan Phong huấn luyện đánh nhau là như thế nào, đều đánh tới ngực, đầu gối, đánh đến kẻ nọ nằm rạp không gượng nổi mới tính là xong, nhất thời còn chưa đập bẹp người nữa.

Trong chớp mắt, hai người lại xúm vào đánh nhau.

Đinh Húc cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.

Vào lúc này, thầy chủ nhiệm cũng không dám xông lên tiền tuyến mà ghi tên, nhìn hai thằng ranh tựa như đang liều mạng kia, nuốt nước miếng cái ực, “Tôi, đi gọi người trước đây! Cấm các anh chạy!”

Cô thể dục bên cạnh cũng phản ứng kịp, chạy sang trường THPT gọi người lại. Vòng chiến mở rộng, học sinh xung quanh đã bỏ chạy hơn nửa, chỉ còn lại số ít là đang xem trò vui. Đinh Húc đứng bên cạnh, chân mày nhíu thật chặt, hắn không quen cái kẻ đột nhiên đến này, lại tỉ mỉ nhìn kĩ bản mặt đã bị thương kia, đích xác là một lần cũng chưa từng gặp.

Lý Thịnh Đông cũng thấy Đinh Húc nhìn y, còn cười với Đinh Húc một cái, chẳng qua treo hai dòng máu mũi thì quả thật chẳng thể nào đẹp cho nổi, cười một cái, lại lập tức bị Tiêu Lương Văn cho ăn đấm!!!

Lý Thịnh Đông phản kích nhưng lại không chú ý phương hướng, hạ một cú đá bay mất hộp giữ ấm dọc bên cạnh bậc thềm, sức rất lớn, liền bay thẳng đến tường đá bên cạnh. Hộp giữ ấm khẽ bắn ngược lại từ bức tường, biến thành mấy miếng đồng nát bắn ngược trở lại— một trong số đó rơi xuống cạnh chân Đinh Húc, là bộ phận đế hộp, tem nhãn bên trên còn chưa bị bóc đi, dòng chữ “105,5 nhân dân tệ” rõ nét hiện rành rành trên ấy.

Đinh Húc nhìn chằm chằm cái tem đó, híp mắt lại.

Thầy chủ nhiệm chạy đến khu nhà trước tìm nhân viên bảo vệ, qua lại tốn ít nhất hai mươi phút; cô giáo thể dục đến khu trường THPT, cộng thêm băng qua cầu vượt cũng cần ít nhất 15 phút; bọn họ cách đây ước chừng còn phải qua 3 phút nữa, chỗ này cách đường chạy trốn ở cửa sau trường chưa đến 2 phút, tốt lắm, như vậy là còn 10 phút…

Đinh Húc chỉ Lý Thịnh Đông, tức đến run bần bật nói: “Tiêu Lương Văn, cậu đập hắn cho tôi!”

Lúc thầy chủ nhiệm quay về, trận chiến đã kết thúc. Quần chúng túm lại xem bị cách ra đòn vừa cừ vừa dữ của Tiêu Lương Văn làm cho kinh hãi, trong đầu bọn họ toàn là thảm trạng hậu dạy dỗ của Lý Thịnh Đông, người chạy được thì né càng lúc càng xa thêm, nhìn cũng không đám đi qua nhìn một cái, còn người không chạy mà vẫn ở lại nãy giờ, thì trước khi bỏ đi  Tiêu Lương Văn giương nắm đấm cũng thể hiện đầy đủ tác dụng rồi, người xung quanh cũng chẳng dám đính chuyện này lên người Đinh Húc dù chỉ nửa câu.

Thầy chủ nhiệm mang bốn năm bảo vệ đến, vững dạ không ít[0]: “Người đâu rồi? Hai cái anh vừa rồi đánh nhau đâu?”

[0] Nguyên văn: “腰板也直” tức là ổng thầy đã bớt sợ rồi, ổng có thể yên tâm phạt hai đứa rồi:v 

Bạn học chung quanh, đồng loạt lắc đầu: “Không thấy ạ, đánh đấm xong đều chạy luôn cả rồi…”

Ông thầy lật bản ghi chép, ông nhớ vừa rồi, là lớp một, nói: “Chuyện này nhất định phải được ghi lại! Tôi nói cho anh chị biết nhé, bao che là hành động không đúng! Tra ra được thì nghiêm phạt với nhau đó!”

Nói như vậy, lại không có ai tình nguyện muốn lên tố giác.

Thầy chủ nhiệm nấn ná một hồi, thấy không có kết quả gì, dẫn mấy nhân viên bảo vệ thân hình vạm vỡ đến giảng đường phía trước thử vận may một chút, nghĩ là hai anh kia vừa gây chuyện xong có khi đã tự chạy về lớp rồi.

Các thầy thể dục cũng về hết lượt, xảy ra chuyện đánh nhau nên cũng không dám tự ý bỏ đi nữa, ai cũng đều nhìn chằm chằm lớp học huấn luyện riêng của mình. Đinh Húc chạy mấy vòng trên đường đua, nghĩ ngợi một chút, vẫn xin thầy đi đến phòng cứu thương nghỉ ngơi, bây giờ hắn có thể không có vốn liếng mà tái bệnh nữa.

Thầy chủ nhiệm tra xét cả một buổi chiều, cũng không thấy có người đánh nhau bị thương ở trong lớp, giờ mới hiểu là bị hai thằng oắt kia lừa một vố. Ông thầy tức không chịu nổi,  ảnh hưởng quá xấu rồi! Mắc lỗi rồi làm còn có thể lừa dối giáo viên chứ?! Thầy chủ nhiệm tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, quay đầu lại bắt đầu nghiêm trị phong ba lần thứ hai, lần này phòng ký túc của lớp trên cũng bị dính líu vào, mười giờ tối đúng ngay lúc kiểm tra giờ ngủ.

Phòng ký túc của Bạch Bân và Đinh Hạo cũng liền bị tra xét ba tối, chờ thầy chủ nhiệm dẫn người kiểm tra xong, bấy giờ Đinh Hạo mới ôm chăn mình chạy về giường Bạch Bân, còn ở đó mà cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Ông ấy mà điều tra ra được thì giỏi xuất sắc luôn đó, ha ha!”

Bạch Bân đưa bịch sữa bò được làm nóng Đinh Hạo, cũng giỡn hùa theo: “Nếu không em đi tố cáo đi, cửa còn khép đấy, tố cáo thêm chút, còn được mười đồng tiền thưởng nữa.”

Đinh Hạo le lưỡi một cái, nói: “Em thèm vào đi, muốn tố cáo cái này thì Lý Thịnh Đông còn không bán em luôn à? Khai là em để cậu ta vào, thế thì em chịu hổng nổi đâu!” Đinh Hạo hiểu rất rõ tác phong thằng cháu Lý Thịnh Đông, cực kỳ vô lại luôn đó. Đinh Hạo nhịn không được mà cảm khái một câu: “Có điều Lý Thịnh Đông cũng đủ khả năng gây họa gớm, còn có thể đánh nhau ở sân tập! Chậc chậc, không biết ai ở lớp thực nghiệm nào mà có bản lĩnh đánh thắng cậu ta như vậy…” Hôm đó, bạn hắn đang tập đá cầu, cách chiến trường khá xa, Đinh Hạo chỉ nghe cậu ta kể sơ sơ thôi, thật tò mò về người đập Lý Thịnh Đông nhừ đòn.

Trái lại, Bạch Bân thì biết nhiều hơn chút, thấy Đinh Hạo uống sữa bò xong lại giục hắn đi đánh răng: “Không phải người của lớp thực nghiệm, nhưng em đã gặp rồi.”

Đinh Hạo chà bọt trắng đầy miệng, nghe thấy Bạch Bân nói cũng không đánh răng vội, há miệng hỏi y: “A..(ai)[1] thế?”

[1] Nguyên văn: “回 (谁) 啊?” nó là kiểu ấp úng khi đánh răng, nên mình để vậy nhé.

Bạch Bân dời cốc nước sang bên kia Đinh Hạo: “Tiêu Lương Văn, cái cậu da đen trước kia so găng với anh, em còn nhớ rõ không?”

Mắt Đinh Hạo trợn trừng, súc miệng vài cái là xong: “Sao lại là cậu ta? Không phải Tiêu Lương Văn cũng cùng trường với chúng mình đó chứ? Em chưa từng gặp cậu ta mà…” Cầm khăn mặt lau sạch miệng, vẫn còn rầu rĩ, lẩm bẩm lải nhải. “Ôi, anh nói thử xem cậu ta chắc không phải lớp thực nghiệm chứ?! Em chưa từng nghe thấy Trương Dương nhắc đến lớp bọn họ có một nhân vật máu mặt như vậy nữa…”

Bạch Bân lại gần bên tai Đinh Hạo thì thầm vài câu, mắt Đinh Hạo trợn hết cả lên: “Thật hay giả đó?!”

Bạch Bân dõ đầu hắn một nhát, mang theo chút chiều chuộng: “Thật, nhưng em đừng có bướng, chớ có đi chọc cậu ta.”

Đinh Hạo toét miệng cười xong, hai ngón cái chụm vào giữa, làm động tác hôn môi, Bạch Bân dở khóc dở cười, búng trán hắn một nhát.

Chuyện gây ra khá ầm ĩ, vài ngày liên tiếp Tiêu Lương Văn cũng không xuất hiện.

Sau khi bình tĩnh vài ngày, buổi tối khi Đinh Húc tan học về nhà, ở gần cổng trường có thấy Tiêu Lương Văn đang đứng sat tường đợi mình. Hắn bước lên xốc mũ trùm lên, trước tiên là nhìn vết thương của Tiêu Lương Văn, hai mảng xanh xanh ở gò má còn chưa tiêu hết, sắc mặt Đinh Húc lập tức xấu đi.

“Tên khốn kia không biết là chui ở đâu ra!”

“Không sao mà, bị thương có chút chút, mấy ngày nữa là khỏe thôi.” Tiêu Lương Văn khoác ba lô thay Đinh Húc, đi bên cạnh hắn.

Đinh Húc nhíu mày lại, nói: “Tôi nhờ Đinh Hạo tra một chút, người đó không liên quan đến Hà Thành, đoán chừng là có hiểu lầm gì đó, có vẻ như Đinh Hạo biết hắn ta…”

Tiêu Lương Văn chen lời Đinh Húc: “Khoảng thời gian này nếu như ông nôi vắng nhà, vậy trước hết anh ở nội trú đi, chờ em về.”

Tiêu Lương Văn dừng chân lại, nói tiếp: “Ông chủ Hồ gọi điện thông báo cho tụi em, thầy Hứa muốn dẫn đội đến biên giới.”

Đinh Húc trầm mặc một chút, nói: “Biết rồi, cậu về sớm chút, chú ý an toàn đấy.”

Thông báo: Chương 42 có nhắc đến “trường kiểm sát”, nhưng mình đã đi hỏi lại thì nhận được câu trả lời “关校” là viết tắt của Trường Cao Đẳng Hải Quan Bắc Kinh. Hiện tại mình vẫn đang đợi câu trả lời của hai chỗ nữa. Nếu có sai sót gì mình sẽ đính chính tiếp. Mong mọi người thông cảm cho sự cố này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK