• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám lưu manh bên kia đã quá chén, thấy có người đứng lên thì lập tức nhìn sang, hùng hổ nhổ toẹt ra mấy lời không sạch sẽ, lời vừa thoát khỏi miệng, mấy kẻ cãi nhau bên cạnh cũng thôi gây gổ nội bộ, hùa nhau ném mấy cái đĩa đựng thức ăn xuống đất, vừa nhìn đã rõ là cố tình gây sự.

Ông chủ quán nhỏ cũng tới, thấy đám lưu manh này đập đồ thì hơi đau lòng, nói: “Ôi ôi, có chuyện gì thì từ từ mà nói, đừng đánh nhau mà!”

Đám lưu manh thấy thái độ ông chủ nọ mềm mỏng, lại càng làm tới, còn có một gã cố ý cười đùa hí hửng ôm bụng nói: “Đồ ăn chỗ ông không sạch sẽ đấy nhé, ăn vào đau bụng rồi, mau mau bồi thường!”

Có một gã uống say thấy ánh mắt Tiêu Lương Văn khó chịu, chộp ly trà trên bàn Tiêu Lương Văn đập ngay xuống đất, trợn mắt lên trừng hắn: “Nhìn cái quái gì thế, không phục hả?!”

Cái ly này vỡ đúng ngay cạnh chân Đinh Húc, Tiêu Lương Văn híp mắt lại: “Xin lỗi đi.”‘

Mấy tên khác cũng thấy thế, bọn họ gọi một bàn đầy đồ ăn, nên lúc này thừa dịp say rượu gây chuyện, hiển nhiên là muốn ăn quỵt một bữa, nhân tiện lại tìm một người đánh một trận kiếm ít chứng cứ để lại rồi đi. Đám lưu manh quá chén đó thấy bọn họ chỉ có hai người, lại ăn mặc như học sinh, cho nên càng thêm ngang ngược, chỉ tỏ chửi bới, “Hớ? Khẩu khí mày ngông cuồng quá cơ, tao nói cho mày biết cả khu vực này đều là địa bàn của chúng tao, mày đến đây thì phải đóng tiền đó có biết không, người mang theo bao nhiêu tiền, cứ móc ra biếu một ít trước…”

Gã vừa mới đưa ngón tay ra, còn chưa nhắm được thẳng vào mặt Tiêu Lương Văn, đã bị đánh một cú ngã vật xuống đất!

Còn người đánh thì mặt không đổi sắc lặp lại: “Tao bảo mày nói xin lỗi đi.”

Gã lưu manh bị đòn ôm quai làm, cảm thấy răng cũng sắp rớt ra, không nhịn được chửi một câu: “Bố đệt, nói cái mẹ mày…”

Cái sự tốt của Tiêu lương Văn cũng chỉ có với Đinh Húc thôi, trừ Đinh Húc ra thì kẻ nào hắn cũng quen dùng nắm đấm nói chuyện cả, ăn miếng trả miếng, chẳng những trả, mà còn phải trả gấp đôi! Hắn không nói hai lời đi lên đánh gục kẻ nọ liền, mà hai nhóm người kia nhìn qua đều là dạng gớm mặt, thế là xốc bàn nhỏ lên lao ngay vào đánh.

Động tĩnh bên này rất lớn, đến gian hàng ngay bên cạnh cũng đều thấy rõ.

Cách bọn họ không xa, một bàn người đang ăn đồ nướng cũng nhìn sang, một thiếu niên trong đó đang cắn cánh gà nướng, gặm rất hồn nhiên, ngẩng đầu liếc một cái bỗng nhiên khựng lại, vươn người qua đụng đụng bả vai một thiếu niên khác, đồ đang cầm cũng không ăn nữa, “Ý ý, Bạch Bân anh trông người kia kìa… Có phải rất quen mặt không?”

Bạch Bân vốn đang cầm cánh gà nướng cho hắn, lúc nghe thấy thế cũng nghiêng đầu nhìn sang, vòng chiến đã thu nhỏ rất nhiều, số kẻ còn chưa gục xuống có thể đếm trên đầu ngón tay, không cần Đinh Hạo chỉ lại lần nữa cũng có thể thấy cái người đứng thẳng tăm tắp kia – cái tên khó đối phó, một khuôn mặt ngăm đen, ánh mắt cũng lợi hại tới mức khiến người ta chẳng dám nhìn lâu.

“Tiêu Lương Văn?”

Đinh Hạo đã bắt đầu tìm kiếm Đinh Húc khắp nơi, quả nhiên, liền trông thấy Đinh Húc ở cách đó không xa, đang đứng chỗ khúc quanh, tạp vị[1] cực chuẩn không hề bị ảnh hưởng xíu xiu. Đinh Hạo có chút hưng phấn, lần này hắn đến thành phố S du lịch, không nghĩ tới lại gặp Đinh Húc ở đây, quả là khó có dịp.

[1] Tạp vị là từ xuất phát từ bóng rổ hoặc bóng đá (tương đương với Block out), chỉ trong quá trình thi đấu, khi bóng ở trên không trung cầu thủ phán đoán chính xác rõ ràng được điểm rơi, vượt trước đối thủ để dành được vị trí có lợi, ngăn cản đối thủ ra khỏi vị trí tốt nhất đó, từ đó nắm được cơ hội khống chế, nếu đối thủ cứ gắng va chạm thì sẽ bị ngã. Đại ý ở đây là Đinh Húc có khả năng khống chế tốt, khiến mình không bị vụ đánh nhau ảnh hưởng. 

“Bạch Bân, em qua đó nha, sẽ về ngay thôi!” Đinh Hạo ném xiên nướng xuống, chùi bừa tay lên quần rồi chạy về phía Đinh Húc. Bạch Bân không yên tâm để hắn một mình, dặn dò em họ đi cùng là Bạch Lộ đừng chạy lung tung rồi theo Đinh Hạo qua.

Tiêu Lương Văn vốn dĩ đã hạ gục hết mấy tên lưu manh xung quanh, đang định đi tìm Đinh Húc thì mới ngẩng đầu đã trông thấy một thiếu niên đẹp đẽ mặt đầy nhiệt tình đứng bên cạnh y làm thân, cũng không biết kề sát tai nói câu gì, Đinh Húc gật đầu một cái, người nọ lập tức cười lên, còn cánh tay thì muốn bá cả lên vai Đinh Húc.

Tiêu Lương Văn bạnh mặt sải bước đi tới, đứng ở trước mặt người đó, nhìn hắn ta và Đinh Húc thân mật như vậy hắn không thoải mái chút nào, đưa tay muốn nhấc người này ra. Nhưng bên cạnh còn có người nhanh hơn một bước, cản hắn lại, cũng thuận thế đặt thiếu niên kia ở bên cạnh che chở, khách khí chào hỏi hắn: “Tiêu Lương Văn, đã lâu không gặp.”

Tiêu Lương Văn nhìn hắn ta một cái, nhận ra là Bạch Bân vẫn thường hay cùng luyện quyền lúc ở căn cứ, gật đầu với hắn một cái xem như chào hỏi, tầm mắt lại lập tức rơi trên người Đinh Húc đứng bên cạnh, chẳng còn nửa miếng tính tình nóng nảy như vừa rồi, nhỏ giọng dò hỏi: “Đinh Húc, đi được rồi.” Nói đoạn, đưa tay nắm cổ tay Đinh Húc, có điều lập tích bị hất ra, nắm lần nữa, lần này chẳng những bị hất ra mà còn bị cào một cái. =)))

Giọng Đinh Húc nhàn nhạt, nhưng lại rất kiên quyết,  “Tự tôi đi được.”

Tiêu Lương Văn ngừng một chút, không tiếp tục cố nắm tay Đinh Húc nữa, nhưng vẫn cứ bám gót nửa bước không rời.

Đinh Húc đeo một cặp kính to, tóc cắt ngang trán hơi dài như muốn che khuất ánh mắt y, y đẩy đẩy gọng kính lên trên, ngón tay nhỏ rõ khớp xương cùng chiếc cằm hơi nhọn khiến y nhìn có vẻ khá gầy yếu, màu da luôn trắng nõn bây giờ nhìn càng lộ ra vẻ tái nhợt như vừa ốm dậy.

Bình thường Đinh Hạo tiếp xúc với Đinh Húc tương đối nhiều, Bạch Bân chẳng qua chỉ cảm thấy y gầy một chút, nhưng vừa rồi khi hắn bá vai Đinh Húc cũng có thể cảm giác được độ cấn xương khớp vai trên người y, nghỉ hè chẳng qua có hơn một tháng thôi, tại sao người này lại gầy thành như vậy nè. Y và Đinh Hạo coi như cùng nhau “qua” đây, cùng có chung một phần ký ức, cho nên đối với Đinh Húc hắn luôn có một  loại tình cảm không rõ ràng, nếu cố mà nói thì chính là hắn đơn phương đặc biệt muốn đền bù cho Đinh Húc.

Thấy Đinh Húc cũng ở đây, hai người cũng đều đeo ba lô, hắn đoán rằng bọn họ cũng tới du lịch, hắn lập tức mời bọn họ qua bên mình ngồi, “Em gái Bạch Bân mới vừa nhận thưởng nên chúng tôi còn đang ăn mừng đó, không thì cùng ăn với nhau nha?”

Gian hàng này đã bị đập đến nát tươm, đám lưu manh bỏ chạy hơn nửa, mấy gã kêu oai oái đằng sau cũng được đồng bọn đỡ đi. Mấy gian hàng lân cận cũng gặp họa, bàn ghế đổ một ít, ông chủ sạp nhỏ vừa dựng chúng lên vừa mắng đám lưu manh đó, cho nên hiển nhiên không thích hợp ở lại đấy ăn gì.

Đinh Húc liếc nhìn Tiêu Lương Văn, nhớ là từ chiều đến giờ tên kia còn chưa ăn gì, liền gật đầu đồng ý, “Được.”

Đinh Húc mới vừa đi mấy bước, bỗng nhiên quay lại móc chút tiền đưa cho mấy chủ sạp bị liên lụy, “Thật sự xin lỗi, đánh hỏng bàn ghế của các vị.” Gãy hai cái bàn, gian hàng cũng hư hại, riêng số chén đĩa rơi vãi lại càng khỏi phải bàn.

Mặc dù số tiền phải bồi thường cho mỗi nhà đều lớn, thế nhưng ông chủ vẫn đón nhận chỗ tiền của y, ông chủ sạp nhỏ thứ nhất cuối cùng thậm chí còn trả lại Đinh Húc năm mươi tệ, “Cậu bồi thường một nửa là được rồi, các người cùng làm hỏng, thì bọn họ cũng phải có nửa trách nhiệm.”

Đinh Húc sửng sốt, rốt cuộc vẫn cầm lại tiền, hiện nay y và Tiêu Lương Văn còn đang mắc nợ, vẫn cần phải tiết kiệm tiền.

Y cùng đi với Đinh Hạo qua đó ngồi, nghĩ đến nợ nần của mình và Đinh Hạo cũng coi như không rõ ràng lắm, liền nhận xiên nướng Đinh Hạo đưa tới, không khách khí nữa bắt đầu ăn. Tiêu Lương Văn ở bên cạnh nói chuyện với Bạch Bân, thấy Đinh Húc ăn, lúc này mới cầm một xiên nướng lên vùi đầu ăn.

Ngược lại Đinh Hạo lại cảm thấy hứng thú với Đinh Húc, ngồi bên cạnh hăng hái truy hỏi: “Ôi, Đinh Húc, cái cậu này vừa tốt nghiệp cái là chuồn êm liền, tôi hỏi bao nhiêu người cũng không biết cậu chạy đi đâu học cấp III đó, tìm cũng không có cách nào tìm thấy cậu cả!”

Đinh Húc ăn rất yên lặng, nhưng tuyệt đối không chậm, thời gian Đinh Hạo nói chuyện đã gặm hết hai xiên nấm, “Đến thành phố D một chuyến.”

Đinh Hạo không hiểu sao Đinh Húc phải nhảy hơn một nửa Trung Quốc để đến thành phố D làm gì, dứt khoát mặt dày hỏi ra: “Cậu đến đó làm gì?”

Đinh Húc lại gặm tiếp nửa bắp ngô, trả lời càng ngắn gọn: “Việc riêng.”

Đinh Hạo hỏi không nổi nữa, da mặt hắn còn chưa dày đến mức có thể gặng hỏi cả việc riêng của người ta, thở dài, nhìn hai vị kia ăn cuồn cuộn sạch bách một bàn. Em gái Bạch Bân – bạn học Bạch Lộ còn đang gặm nửa cái đuôi heo trước đó, nhìn cái này một chút, lại nhìn cái nọ một xíu, mắt chớp chớp mấy cái, vẻ hơi hiếu kỳ.

Đinh Húc ăn no, cầm khăn giấy lau tay, hỏi Đinh Hạo, “Cậu muốn ở lại thành phố S bao lâu?”

Đinh Hạo vẫn còn ở đó kinh ngạc với cái tên da đen một hơi uống cạn ba chai bia, nghe Đinh Húc hỏi mà đầu cũng không thèm xoay, “Ngày mai về… Đinh Húc, cậu không quản hả, cậu ta cứ uống như thế không sao chứ?”

Đinh Húc liếc nhìn, y vẫn còn đang gây với Tiêu Lương Văn, có điều không trả lời thì có hơi quái, nhíu mày nói: “Không sao, để cậu ta uống, rượu bia còn có thể no bụng mà.” Y trầm ngâm một chút, tiếp tục hỏi Đinh Hạo, “Trên người tôi giờ không có đủ tiền, cậu có thể cho tôi mượn một chút không, không cần nhiều lắm đâu, đủ tiền dừng chân tối nay và ngày mai về là được.”

Ngược lại Đinh Hạo rất rộng rãi với bạn bè, lập tức đồng ý: “Được chứ.”

Tên da đen “ực” một tiếng tu cạn chai bia cuối cùng, bỏ chai xuống rồi im lặng. Đinh Húc mở miệng mượn tiền người khác thì hiển nhiên không tính trở về ở với hắn, cũng tức là y còn đang tức giận. Hắn lại liếc nhìn cái cậu nam sinh tên là Đinh Hạo đó, lần này quan sát rất lâu, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Đinh Húc mượn tiền ai, người này rất thân thiết với Đinh Húc sao?

Tiêu Lương Văn nhìn đối phương từ trên xuống dưới, hình như từng gặp mấy lần, nhìn hắn rất quen mắt.

Bạch Bân rất bình tĩnh nhét Đinh Hạo vào khu vực của mình, tiếp theo lại cầm cánh gà nướng cho hắn, giữ người đó trong phạm vi bảo vệ của mình. Ánh mắt Tiêu Lương Văn đảo qua, cảm giác cảnh giác đối với Đinh Hạo giảm xuống một chút, âm thầm xếp Bạch Bân và người tên Đinh Hạo này vào phạm vi an toàn.

Nếu Đinh Húc chịu mở miệng đối với người này, như vậy Đinh Hạo này cũng là bạn bè, Tiêu Lương Văn yên lặng nhìn hành động che chở Đinh Hạo của Bạch Bân, lại đính thêm  cho hắn ta một cái mác “Người của Bạch Bân”. Hắn nhìn thấy Đinh Húc lau tay ngừng ăn, liền rất tự nhiên cầm xiên thịt ba chỉ ăn dở trong đĩa lên giải quyết.

Đinh Hạo đề nghị: “Đinh Húc, chi bằng cậu cùng về khách sạn với chúng tôi đi? Cậu vừa mới đắc tội mấy kẻ bên này, tùy tiện tìm chỗ ở không quá an toàn…” Đinh Hạo nghiêng đầu hỏi Bạch Bân, “Xe ngày mai đến là xe thương vụ sao? Có đủ chỗ cho bọn em cùng ngồi không?”

Bạch Bân gật gật đầu, ấn tượng của hắn ta về Tiêu Lương Văn không tệ, hơn nữa hắn đã biết mối quan hệ của Đinh Húc và Tiêu Lương Văn, cũng khá thoải mái đồng ý, “Có thể.”

Đinh Hạo lo liệu thay hai người, “Vậy thì tốt, cứ quyết định thế đi, đêm nay về với chúng tôi, ngủ một giấc sáng mai về nhà.”

Đinh Húc nhìn hắn ta, khẽ gật, “Cám ơn cậu, Đinh Hạo.” Tuy là một lời đơn giản, thế nhưng là cảm ơn xuất phát từ tận thâm tâm.

Tiêu Lương Văn ở bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ Đinh Húc một mình ra bên ngoài ở, bây giờ nghe kỹ ý, thì mình cũng có thể cùng đi, như vậy hắn mới yên tâm được.

Ăn khuya xong, Đinh Hạo lại sắp xếp phòng cho họ, nhà Bạch Bân cũng có chút quan hệ ở thành phố S, cho nên điều kiện chỗ ngủ lại tốt hơn rất nhiều, cũng an toàn hơn.

Hành lý tùy thân của hai người Đinh Húc cũng chỉ có một ba lô, lúc đi cũng mang theo, không phiền toái nhiều, trực tiếp vào khách sạn ở phòng sát cạnh đám Bạch Bân.

Phòng thì là phòng đôi, Đinh Húc chọn chiếc giường cạnh cửa sổ nằm xuống.

Tiêu lương Văn không ngủ được, ngồi ở giường đối diện nhìn chằm chằm người ta, cứ nhìn thế một hồi, bỗng nhiên đứng dậy cởi T-shirt ra nằm xuống cạnh Đinh Húc, tay vừa Đinh vắt qua chút, còn chưa đụng đã thấy Đinh Húc lật người lại. Mắt hắn sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Đinh Húc…”

Đinh Húc không thèm khách khí, nhấc chân đạp thẳng hắn xuống giường, mắt cũng không thèm mở nói: “Cậu tự ngủ giường cậu.”

Tiêu Lương Văn không lên tiếng, tiếp tục bò lên.

Đinh Húc đạp hắn mấy nhát, lần này chẳng những không dùng lực đạp được người xuống giường ngược lại còn bị Tiêu Lương Văn ôm chặt cả người lẫn chăn, hai người giằng co trên giường một hồi, thể lực Đinh Húc không chống nổi nữa, thở hổn hển, trợn mắt nhìn Tiêu Lương Văn không chịu nhượng bộ, “Đi ra!”

Tiêu Lương Văn không chịu, giọng nói có chút run rẩy: “Đinh Húc chúng ta không gây nhau nữa được không, em sai rồi, sau này cái gì em cũng nói cho anh hết.” Cổ họng hắn có chút thít chặt, “Quay về em bảo Phương Xuyên cầm hợp đồng cho anh xem, chỉ là một lô đồ điện nhỏ, thật đấy, thủ tục đều đầy đủ… Em chỉ là vội vàng muốn kiếm chút tiền thôi.”

Đinh Húc vẫn còn đang thở hổn hển, trên lưng đè như ngọn núi vậy làm sao mà lật nổi người, úp mặt trên gối nói: “Vậy sao cậu không nói với tôi?”

Thủ tục đều đầy đủ hết nhưng cách lấy được lại có chút vấn đề, Tiêu Lương Văn không dám nói thẳng, im lìm.

Đinh Húc bị hắn đè ở đó suy nghĩ một hồi, cũng tỉnh táo lại, trên phương diện công việc y và Tiêu Lương Văn vốn không tiếp xúc nhiều, mỗi người đều có chuyện của riêng mình, thuở đầu Tiêu Lương Lương Văn trực tiếp nhúng tay đến viện thiết kế đào người, lúc hắn lấy được công ty mình, Đinh Húc cũng thực sự động hỏa khí.

Bây giờ suy nghĩ một chút, công việc của mình và Tiêu Lương Văn không giống nhau, cả hai người họ đều muốn tốt cho đối phương, nhưng mà vẫn là thiếu sự thấu hiểu. Nghĩ tới đây, Đinh Húc cũng đành trầm mặc, y rầu rĩ nói: “Tôi sợ cậu đi sai đường.”

Tiêu Lương Văn đã có tiền án, ban đầu chính Đinh Húc bảo lãnh hắn ra ngoài, bây giờ nghe Đinh Húc nói vậy trong lòng không khỏi căng thẳng.

“Tiêu Lương Văn chúng ta hứa với nhau đi, sau này cậu có thể tự quyết định chuyện mình muốn làm, thế nhưng phải hợp pháp, hợp lý, không được phép làm những chuyện sai lầm như trước kia nữa. Tôi không mong sẽ lại đón cậu từ cục cảnh sát nữa đâu, thân phận bây giờ của cậu trên chứng minh thư đã là người trưởng thành, mười tám tuổi rồi sau này tái phạm thì cậu biết đáng sợ thế nào rồi đấy?” Đinh Húc nhíu mày nói, “Nếu như cậu lại phải vào đó, tôi sẽ không đi thăm cậu, cũng sẽ không chờ cậu ra, trên thế giới này có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có lựa chọn khác.”

Lỗ tai Tiêu Lương Văn dỏng lên, cảnh giác nhìn Đinh Húc, ánh mắt mang phần sắc bén, ngay sau đó lại đổi thành vô cùng êm dịu, nhìn vừa tủi thân vừa đáng thương.

Đinh Húc đẩy hắn từ trên người xuống, nhìn hắn một cái nói: “Cậu phải nghĩ cho rõ ràng, còn dư lại bốn nghìn tệ cậu cầm đi trả tạm nợ, đừng tiếp xúc với những người đó nữa.”

Tiêu Lương Văn nghe giọng y dần mềm mỏng, lập tức ngồi nghiêm người lên, gật đầu nói:” Được, em nghe anh hết.”

Đinh Húc nhìn hắn một cái, y thì còn ổn nhưng Tiêu Lương Văn mới vừa đánh nhau xong, người còn chút nhếch nhác, chỉ cởi T shirt mà không cởi quần, hai người lăn lộn một hồi trên giường, ga giường cũng bị bẩn. Y ném thẳng gối sang giường bên cạnh, nói: “Đi tắm sạch sẽ đi, một lúc nữa còn ngủ.”

Tiêu Lương Văn gật gật, lập tức đi ngay.

Bình thường Đinh Húc có thói quen ngủ sớm, nhưng hôm nay thật sự mải chơi hơi muộn, cộng thêm tâm trạng không được yên ổn, trái lại không ngủ được bèn ngồi trên giường đọc sách, đọc được hơn nửa tiếng bỗng nhận ra tiếng xối nước trong phòng tắm mãi không thấy ngừng, có chút kỳ quái.

Y lại đợi thêm một lát, khoảng mười mấy phút sau mà Tiêu Lương Văn vẫn chưa về, Đinh Húc cũng hơi mất bình tĩnh, suy nghĩ miên man liệu có phải khi nãy Tiêu Lương Văn đánh nhau với đám lưu manh rồi bị thương chỗ nào không, y chỉ mới thấy nửa người trên, không hề có bầm tím gì, nhưng mà không thấy được phần đùi… Đinh Húc nhăn mày, để sách xuống đứng dậy đến phòng tắm tìm hắn.

Tiếng nước trong phòng tắm ào ào, Đinh Húc gõ cửa, gọi hắn một tiếng: “Tiêu Lương Văn?”

Sâu bên trong vẫn chỉ có tiếng nước chảy, không có ai đáp.

Đinh Húc thấy hơi kỳ quái, thử vặn nắm cửa, không khóa, liền hơi đẩy ra đi vào, miệng lại gọi tên Tiêu Lương Văn mấy tiếng, y còn chưa dứt lời, đã bị một cánh tay lôi vào, đè lên tường hôn.

Phòng tắm nhỏ hẹp, Đinh Húc bị người nọ dùng lực mạnh đẩy lên vách tường, vùi đầu vào hôn, nước lạnh đột ngột xối toàn thân, không mở nổi mắt, miệng cũng bị chặn không thể phát ra tiếng nào, chỉ có thể dùng giọng mũi kêu ưm ưm, y gắng đẩy hắn ra một chút lại chỉ vô ích.

Cơ thể Tiêu Lương Văn nóng bỏng, sức hôn cũng càng ngày càng mạnh, hắn với tay ra vặn van chuyển sang nước ấm, một tay khác vẫn ôm chặt Đinh Húc không buông, khẽ rời môi y rồi lập tức chuyển qua tai, theo sát đó là cổ, hôn lung tung, hơi thở nặng nề.

Đinh Húc tức đến run rẩy, trở tay vịn đầu hắn xuống, cắn thật mạnh một cái lên vai hắn!

Cơ thể Tiêu Lương Văn run lên một cái, ôm Đinh Húc há miệng thở dốc, từ từ tỉnh táo lại. Sự đau đớn trên bả vai khiến hắn tỉnh táo hơn một chút, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi anh, Đinh Húc, em không cố ý… Em có hơi, hơi không khống chế được.”

Đinh Húc cũng không dám động đậy, nhả miệng ra, chỉ cảm thấy cổ họng có mùi máu tanh nhàn nhạt, y liếm răng một chút, nhưng chỉ một động tác này thôi cũng đủ khiến cho hơi thở Tiêu Lương Văn dồn dập lần nữa.

Mắt Tiêu Lương Văn đỏ ngầu, dùng cánh tay nhốt Đinh Húc vào vòng tay và bức tường, cúi đầu nhìn y, cơ bắp trên cánh tay cũng căng cứng lên.

Đinh Húc nghiêng đầu sang chỗ khác, lỗ tai hơi nóng lên, thứ hung khí dán trên đùi mình vẫn còn bộc phát dữ tợn, chỉ còn cách để nó từ từ xuống.

Yết hầu Tiêu lương Văn nhấp nhô mấy cái, nói: “Cái đó, em sẽ sờ sờ một chút, anh đừng động đậy…”

Đinh Húc híp mắt nhìn hắn một: “Cậu có thể thử một chút.”

Tiêu Lương Văn có chút ủ rũ chán chường, trán kề vào trán Đinh Húc, nằm trên người y hồi lâu mà không dậy nổi, ậm ừ nói: “…Đau.”

Đinh Húc không nghe rõ, hỏi hắn: “Hả?”

“Nhịn đau.”

“…”

“… Đáng đời cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK