• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Liên Hoa 1612
“Bà tránh ra!” Mẹ Thần thiếu nhìn dì Ngô như đang nhìn ruồi bọ, phất tay một cái, chán ghét kêu lên.
Dì Ngô hiển nhiên rất có kinh nghiệm “đối địch”, dường như không nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ kia mà vẫn giữ lấy hai tay của mẹ Thần thiếu, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Được được được, chờ bà chủ trở về phòng tôi sẽ đi ngay, tôi nhất định đi thật xa để bà chủ không phải nhìn thấy nữa.”
Cho dù là lời nói hay vẻ mặt của dì Ngô đều là dùng để dỗ dành trẻ con, vậy mà mẹ Thần thiếu lại rất thích như vậy, hoàn toàn quên đi cô như dã quên Tiểu La, hơi híp mắt lại nói với dì Ngô: “Đây chính là bà nói đấy.” Nói xong, bác ấy cũng không thèm liếc lại cô một cái, quay người đi ra khỏi phòng khách.
Dì Ngô vội vàng đi theo, nhưng giống như chợt nhớ tới chuyện gì, lại xoay người đi tới bên cạnh cô, áy náy nói: “Phạm tiểu thư, thật xin lỗi. Cô cứ trở về phòng trước, một lúc nữa tôi sẽ mang thuốc khử trùng tới!”
Cô gật đầu một cái, đưa mắt nhìn the dì Ngô đang vội vã đuổi theo mẹ Thần thiếu như người mẹ không yên lòng về đứa con cứng đầu.
“Chị hai, để em đỡ chị về phòng!” Tiểu La ở một bên lo lắng nói.
Cô lắc đầu, nhịn đau cười nói: “Chị em là bị thương ở tay, có phải là gãy chân đâu, tại sao lại phải đỡ?”
“Nhưng......” Ánh mắt của Tiểu La dừng trên bàn tay cô, nhíu chặt mày.
“Không có vấn đề gì cả, mau đi thôi!” Cô cố nhịn xúc động muốn lấy dùng tay vỗ đầu Tiểu La, nắm chặt tay đi trước, lúc quay đầu lại vẫn thấy Tiểu La còn đứng tại chỗ thì buồn cười nói: “Tiểu La, nếu em không đi theo, ngộ nhỡ chị em té xỉu trên đường vì mất quá nhiều máu thì phải làm sao?”
Ngay lập tức khuôn mặt Tiểu La biến sắc, xông lên đi tới bên cạnh cô, lóng ngóng vươn tay ra đỡ lấy cánh tay bị thương —— Được rồi, thằng bé muốn nâng thì cứ nâng, dù sao cô cũng chẳng bị mất miếng thịt nào. Có được một đứa em trai thân thiết, cô còn nên cảm thấy vui mừng mới đúng.

Về phòng được một lúc, dì Ngô đã mang thuốc tới. Bà luôn miệng nói xin lỗi nhưng lại không hề nhắc tới chuyện của mẹ Thần thiếu.
Vết thương trên tay cô cũng không sâu, nhưng bởi vì lúc ấy trên đất đều là mảnh vụn cho nên vết thương lại rất nhiều. Sau khi tất cả mảnh vụn được gắp ra, cả người cô đã ngập mồ hôi, đau đến toàn bộ cánh tay đều tê dại.
Bàn tay bị cuốn băng thật dầy, cô giống y như người máy, cứng ngắc quay sang phía Tiểu La đang làm vẻ mặt nghiêm túc, huơ huơ tay cười nói: “Nhìn này, đây chính là Thiết Sa Chưởng trong truyền thuyết, ơ ~”
Nhưng hiển nhiên là Tiểu La không hiểu được tinh túy trong lời nói của cô, sắc mặt của thằng bé vẫn không tốt lên, trong mắt chợt thoáng qua vẻ tự trách. “Đều là lỗi của em! Nếu không phải là tại em, chị hai cũng sẽ không bị bà điên đó làm bị thương.”
...... Thằng nhóc này!
Khe khẽ vỗ đầu Tiểu La, thấy thằng bé nhìn sang, cô trợn to hai mắt nói: “Đừng có để mấy thứ Thánh mẫu trong phim lừa. Tiểu La, em phải tin tưởng, chuyện em làm tuyệt đối không có hại như em đã nghĩ.”
“Chị hai......”
“Được rồi, hôm nay chị em mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi thật tốt để các chức năng tạo huyết hoạt động hết công suất!” Cô vỗ vỗ má Tiểu La, cười nói.
Không phải Tiểu La thì còn có Hiểu Nhã, không phải Hiểu Nhã vẫn còn Thần thiếu, ai trong số bọn họ cũng có thể trực tiếp trói cô lại.
“Hiểu Lâm!”

Động tác vỗ má Tiểu La theo một tiếng gọi này mà cứng đờ.
Lúc cô quay đầu nhìn về phía cửa, Thần thiếu đã vọt tới trước mặt cô nhưng chưa tới gần đã bị Tiểu La ngăn cản.
“Cách xa chị hai ra!” Lúc này, Tiểu La giống như gà mẹ bảo vệ gà con, giang hai cánh tay ngắn ngủn ngăn trước mặt cô, mặc dù vóc dáng lùn hơn Thần thiếu rất nhiều nhưng khí thế cũng không hề thua kém.
Thần thiếu nhìn cô, lại nhìn Tiểu La một chút, chợt cười. “Hiểu Lâm, em có một đứa em trai rất tốt!”
Vậy cũng đúng, có một người em trai nóng lòng muốn bảo vệ chị gái như Tiểu La, cô thấy đây đúng là phúc phận đã tu luyện từ đời trước —— chắc là do cái chết kia không đáng nên ông trời mới bồi thường cho cô một gia đình nghèo khó lại ấm áp như vậy.
“Anh tránh ra!” Tiểu La trừng mắt kêu lên.
“Chỉ là......” Thần thiếu vừa cười, chợt giơ tay lên vòng tay qua túm lấy cổ áo của Tiểu La, dùng sức kéo thằng bé. “So với anh, hơi sức của nhóc còn chưa đáng kể.”
Cô nhất thời 囧 rồi. Thấy Tiểu La lung tung quơ múa đôi tay muốn gạt Thần thiếu ra nhưng chỉ phí công, cô đành vội vàng tiến lên một bước, giúp đỡ Tiểu La nói: “Buông Tiểu La ra!”
Chỉ là, vận khí của cô thật sự là quá tệ. Trò chơi xô đẩy của Thần thiếu và Tiểu La lan đến chỗ một người bị thương như cô chính là sự uy hiếp nghiêm trọng, vải thưa quấn quanh bàn tay cũng không biết là bị người nào đẩy một cái, đau tới mức cô hít một ngụm khí lạnh, rên lên một tiếng rời khỏi cuộc chiến.

“Hiểu Lâm!”
“Chị hai!”
Hai người kia nghe thấy tiếng kêu của cô, đồng thời dừng mọi động tác, một tả một hữu vây xung quanh.
Không biết tại sao mà vẫn cứ nhìn tay phải của cô, Thần thiếu chợt ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lóe lên. “Bị thương thế nào? Có đau hay không?”
...... Quả thực là nói nhảm!
Vì vậy cô tức giận nói: “Cậu cứ thử đi là biết có đau hay không.”
“Đừng đụng vào chị hai!” Tiểu La đẩy tay Thần thiếu ra, hung tợn nhìn cậu ta chằm chằm. “Nếu không phải do bà điên đó, làm sao chị hai của em lại bị thương chứ!”
Thần thiếu yên lặng nhìn Tiểu La chằm chằm, môi mím thật chặt. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của cậu ta tĩnh mịch đen tối tới mức khiến người ta phát sợ. Không riêng mình Tiểu La co ro không dám lên tiếng, ngay cả cô cũng cảm nhận được sự đè nén kia, nặng nề giống như có một tảng đá đè trên người cô.
“...... Em vừa mới nói cái gì?” Thần thiếu nhếch khóe miệng, hừ lạnh nói.
Mắt thấy Tiểu La há mồm muốn nói gì, cô vội không để ý đau đớn trên tay kéo thằng bé, nói với Thần thiếu: “Tiểu La không nói gì!”
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và Tiểu La, Thần thiếu chợt cười một tiếng, một giây kia, cô cảm thấy áp lực trên người giảm đi, hô hấp cũng thoải mái hơn.
“Hiểu Lâm, về sau nhớ phải quản lý tốt cái miệng của Tiểu La, đạo lý họa là từ miệng mà ra, nhất định em hiểu phải không?” Thần thiếu nhìn cô, nhẹ nhàng giống như đang tán gẫu.

Nhưng cô một chút cũng không buông lỏng nổi, kéo Tiểu La sang chỗ khác, gật đầu liên tục nói: “Ừm, tôi hiểu tôi hiểu!”
“Nói đi thì cũng phải nói lại, tay của em bị thương thế nào?” Thần thiếu lại lôi đề tài cũ về.
Thái độ vừa rồi của Thần thiếu khiến cô có chút mù mờ. Trước lúc mẹ Thần thiếu xuất hiện, vẻ mặt của Thần thiếu rõ ràng là mất hứng như bị táo bón, nhưng bây giờ Tiểu La nói xấu bác ấy, cậu ta lại tức giận như vậy...... Vậy mới nói, rốt cuộc tình cảm của Thần thiếu đối với mẹ cậu ta là như thế nào đây?
“Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ cậu không cẩn thận làm đổ mâm, tôi không đứng vững nên bị ngã vào đám mảnh sứ.”
Cô cân nhắc từ ngữ, bớt đi một vài sự việc mấu chốt, những thứ khác cũng coi như là sự thật rồi. Cho dù hiện tại cô không nói, lát nữa Thần thiếu đi hỏi dì Ngô, nhất định dì Ngô sẽ nói cho cậu ta biết.
Lúc cô nói, Thần thiếu không nháy mắt nhìn chằm chằm, nhìn tới mức cô cảm thấy chột dạ.
—— Cô không có làm chuyện xấu, chột dạ cái cọng lông!
“Tôi đã nói rồi, Hiểu Lâm quả thật là một cô gái tốt.”
Thần thiếu chợt bật cười, cười đến mức cô không giải thích được.
“Em như vậy, bảo tôi làm sao có thể không thích?” Thần thiếu nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn cô.
Lời kịch như vậy, trong quá khứ sẽ chỉ làm cô nổi da gà, nhưng mà giờ phút này cô lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Hơn nữa, tại sao cậu ta có thể không kiêng nể gì mà nói loại chuyện như vậy trước mặt một đứa bé?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK