Edit: Tử Liên Hoa 1612
Thời gian cứ trôi như vậy cho đến buổi tối, cô cứ ngồi thấp thỏm nhưng vẫn không thấy Thần thiếu trở lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta không có ở đây, đối với kế hoạch sắp tiến hành của cô có lợi ích rất lớn.
Bên ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng cây cối xào xạc chập chờn, đêm từ từ sâu. Sợ rằng ngủ là sẽ ngủ quên luôn, cô nằm ngửa trên giường, cố gắng mở to hai mắt, nước mắt gần như trào lên. Đem dần yên tĩnh, cô biết đã đến lúc rồi.
Từ trên giường lật người lên, cô nhón chân xuống đất, ôm chăn từ từ đi ra cửa phòng. Lần mò tới phòng của Tiểu La, cô lay cho thằng bé tỉnh, bịt miệng Tiểu La nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ bỏ trốn, nhỏ giọng một chút, không được tạo ra tiếng động gì, hiểu không?”
Thấy Tiểu La nhẹ nhàng giật giật cằm, cô buông tay, ý bảo Tiểu La đi theo mình. Tiểu La rón rén bò xuống giường, muốn học theo cô ôm chăn, bị cô ngăn cản: “Một cái là đủ rồi.” Tiểu La mờ mịt nhìn cô, thu lại bàn tay vừa vươn ra, lặng lẽ đuổi theo cô.
Cô đi phía trước dẫn đường, mang theo Tiểu La xuyên qua hành lang sâu thẳm, dựa vào trí nhớ ban ngày chỉ trong chốc lát đã đi tới gần gian phòng của mẹ Thần thiếu.
Cô còn nhớ dì Ngô từng nói mẹ Thần thiếu phải uống thuốc, hơn nữa biểu hiện của bác ấy khác thường như vậy đã đủ để cô suy đoán, mẹ Thần thiếu có bệnh về mặt tinh thần, buổi tối phải uống thuốc ngủ. Đối với cô mà nói, không phải chuyện này có thể lợi dụng thật tốt sao? Bên ngoài cửa sổ của cô và Tiểu La có người trông coi, nhưng bên ngoài cửa sổ của mẹ Thần thiếu là rất không cần thiết. Mặc dù điều này chỉ là phán đoán của riêng cô, không có cách nào là hoàn toàn khẳng định, nhưng cô nhất định phải đánh cuộc một phen.
Chỉ chốc lát sau, cô và Tiểu La đã đến phòng của mẹ Thần thiếu. Khẽ hé cánh cửa nghe ngóng một lát, sau khi xác định bên trong không có động tĩnh gì, cô nhẹ nhàng mở to cửa, rón rén dẫn Tiểu La đi vào.
Bài trí bên trong căn phòng này cũng không khác căn phòng của cô là bao, ngay trên chiếc giường lớn ở chính giữa kia có một bóng người, ngực người đó khẽ phập phồng. Đó nhất định là mẹ Thần thiếu đang ngủ.
Một mình lẻn vào phòng ngủ của mẹ Thần thiếu, các cô giống như ông chú trung niên quái dị bỉ ổi, nhưng tình huống đặc thù thì phải xử lí đặc thù, cô cũng chỉ có thể ở trong lòng cáo lỗi một tiếng đối với mẹ của Thần thiếu, rồi vì nghĩa không lùi mà lôi kéo Tiểu La đi tới bên cửa sổ. Không tiếng động mà mở cửa sổ ra, cô lôi kéo một góc chăn, để phần còn lại rủ xuống ở ngoài cửa sổ, sau đó ra hiệu cho Tiểu La theo chăn bò xuống. Nơi này cách mặt đất có ba thước, chăn rủ xuống đã hơn hai thước, Tiểu La hoàn toàn có thể theo chăn xuống đất.
Đợi được Tiểu La bình yên rơi xuống đất, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là cô thành công rồi. Các cô ở đây gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng một người cũng không xuất hiện, đủ cho thấy suy đoán của cô là chính xác.
“Chị hai, chị cũng mau xuống đi.” Tiểu La nhỏ giọng lo lắng gọi cô.
“Xuỵt... Em mau lui về phía sau một chút.” Cô xua xua tay nói với Tiểu La, sau khi thằng bé nghe lời mà lui lại thì mới dứt khoát ném chăn xuống, sau đó bám vào khung cửa sổ tung người ra ngoài, nhảy xuống. Lấy chăn làm tấm đệm, cô chỉ nhảy về phía trước liền ổn định thân hình.
Ban ngày từ chỗ cao ba thước, không có bất cứ biện pháp phòng hộ gì mà nhảy xuống mà cô còn không có việc gì, huống chi bây giờ còn có tấm đệm kia? Chỉ có điều là vì không thấy rõ, bàn tay bị gập lại như vậy, mơ hồ có hơi đau đau.
“Chị hai!” Tiểu La bật thốt lên nho nhỏ.
“Đi!” Cô vừa đứng lên liền kéo tay Tiểu La, chạy vào trong rừng cây.
Đợi đến khi bóng dáng của hai người các cô hoàn toàn bị rừng cây tối om yên tĩnh nuốt chửng, trái tim đập thình thịch của cô mới từ từ chậm lại.
Nơi này là thành tây, đường về nhà không hề ngắn. Khi cô tới đây bằng xe bus thì mất hơn một giờ, lúc này nếu là đi bộ trở về, ít nhất là phải đi bốn năm giờ. Nhưng lúc này các cô không có phương tiện giao thông, có thể dựa vào cũng chỉ có sải bước mà đi.
“Đi theo chị, chớ để lạc.” Cô nắm chặt tay Tiểu La, kéo thằng bé chạy về phía trước. Tiểu La tóm chặt tay cô, không nói một tiếng theo sát phía sau.
Đi tới chân cao chân thấp ở trong bóng đêm, cô và Tiểu La đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Mặc kệ là chạc cây đột nhiên nhô ra trong lúc đi đường hay là trên mặt đất không bằng phẳng lắm đột nhiên xuất hiện cái hố đều khiến các cô tránh né càng thêm gian khổ. Từ lần trước sau khi bị người bỏ thuốc phải cướp đường hộc tốc chạy, đã thật lâu cô không có liều mạng mà chạy như vậy. Hô hấp bắt đầu trở nên hổn hển, trái tim trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt như vậy, hình như sắp sửa vọt ra khỏi cơ thể cô.
Nhưng sao cô dám dừng lại nghỉ ngơi? Hiện tại không phải riêng một mình cô, còn Tiểu La nữa, cô nhất định phải chịu trách nhiệm mang theo thằng bé chạy đi, chạy trốn tới chỗ an toàn.
“Tiểu La, em, phù, em vẫn còn khỏe chứ?” Cô thở hổn hển, quan tâm đến tình huống của Tiểu La.
“Chị hai, em, em không sao!” Tiểu La cũng há to miệng thở dốc, cầm lấy tay cô thật chặt.
“Tiếp tục chạy, chúng ta lập tức, lập tức sẽ có thể về nhà!” cô nói những lời mà chính mình cũng không nắm chắc để an ủi Tiểu La.
Thần thiếu nói không chừng lập tức sẽ phát hiện các cô chạy trốn, đến lúc đó cậu ta sẽ giận dữ tới đâu? Coi như trở lại cái nhà kia thì đã làm sao? Nếu cậu ta không chịu từ bỏ, cho dù cô có thể chạy thoát từ biệt thự thì cũng không cách nào chạy ra khỏi sự khống chế của cậu ta -- cô vạn phần oán hận sợ hãi loại cảm giác trời đất bao la lại không chỗ dung thân. Cô nghĩ, cô thật sự hẳn là mang theo Tiểu La Hiểu Nhã về với ông bà thôi.
... Chính là, thật ra rõ ràng cô còn một loại lựa chọn khác nữa, không phải sao? Cái loại lựa chọn kia lại càng dễ dàng. Nhưng mà, không đến một khắc cuối cùng, cô tuyệt đối không muốn làm trái với ý nguyện của chính mình, phải đưa ra sự lựa chọn làm cho chính mình đau khổ.
Không biết chạy bao lâu, một giờ? Hay là hai giờ? Suy nghĩ của cô đã bắt đầu có hơi mơ hồ, tiếng gió vù vù hình như thổi thẳng vào trong phổi làm lồng ngực cô nóng bỏng mà đau. Trong lòng bàn tay mà Tiểu La xiết chặt đã tràn đầy mồ hôi, dinh dính trơn trơn làm cô gần như không giữ được tay của thằng bé.
Lại chạy một lúc lâu nữa, đằng trước trở nên thoáng đãng hơn, một con đường cái rộng rãi xuất hiện ở trước mặt cô.
Trong lòng cô giật thót một cái, lôi kéo Tiểu La đi nhanh vài bước, bước lên con đường hy vọng này.
Tuy nhiên, đi trên đường cái hơn mười phút đồng hồ, ngay cả bóng dáng một chiếc xe cũng không thấy đâu cả.
Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, hiện tại chính là rạng sáng, làm sao có thể có lái xe đi qua? Nếu thật có chiếc xe chạy qua, có lẽ các cô vẫn còn nên sợ hãi. Nơi này xem như vùng hoang vu dã ngoại, một nữ sinh một đứa bé như cô và Tiểu La, nếu mà gặp phải người không có ý tốt, muốn chạy trốn cũng không chỗ nào chạy.
Nhưng mà, đến lúc cô nhìn thấy cuối đường cái có ngọn đèn lóe ra thì cô lập tức đẩy Tiểu La ra ven đường, chính mình chạy tới giữa đường, bắt đầu lớn tiếng kêu lên: “Dừng xe, dừng xe!”
Xe suýt chút nữa đâm vào, chỉ dừng lại trước người cô có ba centimét, sau khi ngừng hẳn, có người hùng hùng hổ hổ từ trên xe nhảy xuống, hung tợn mà mắng: “Cô có bệnh à, muốn chết thì tìm chỗ khác chết đi, đừng có hại tôi!”
Người này có thể dừng lại làm cô thấy may mắn, cũng mặc kệ thái độ của anh ta có xấu đến đâu, cô đầy vẻ đáng thương cầu xin: “Xin cho chúng tôi đi nhờ trở được không?”
Người kia sửng sốt, nhìn cô từ trên xuống dưới, lại nhìn ra xung quanh một chút, trên mặt đột nhiên thoáng hiện một nỗi hoảng sợ: “Tôi, chúng tôi?”
“Đúng vậy, tôi với em tôi...” Tuy nhiên, lời của cô còn chưa nói xong, chỉ thấy người này loẹt xoẹt lui về phía sau vài bước, vội vội vàng vàng mà mở cửa xe.
Cô thấy tình thế không ổn, một bước xông lên trước, kéo lấy cánh tay người kia, bật thốt lên: “Xin đừng đi, dẫn chúng tôi trở về với!”
Người kia giống như coi cô là độc xà mãnh thú, ra sức giãy dụa, đồng thời hoảng sợ dùng âm thanh còn lớn hơn cô bật thốt lên: “Buông, buông, cô là nữ quỷ!”
“Tôi không phải nữ quỷ, tôi là người!” Rốt cục cô cũng đã hiểu rõ điểm mấu chốt, dùng âm thanh chân thành nhất để làm động tâm người này.
“Buông ra! Cái đồ nữ quỷ xấu xí nhà cô!” Đối phương cũng không để ý tới cô, cố gắng mà xô đẩy.
“Buông chị hai ra!” Tiểu La cũng vọt ra, tóm lấy cánh tay người kia hét lớn.
Ba người các cô loạn thành một cục.
Đợi đến khi hiểu lầm phát sinh đã qua đi, đã là mười phút đồng hồ sau.
“Cô nói các cô là người, không phải quỷ? Bị người bắt cóc nên thật vất vả mới chạy ra đây?” Người kia gạt mái tóc rối bời, cau mày hỏi.
Vừa mới lôi kéo khiến cô cũng thở hổn hển, cô vội vàng gật đầu, không còn hơi sức mà nói: “Vâng, đúng vậy!”
“Cũng đều là chuyện xấu gì đó!” Người kia xì một cái, nôn nóng mà đi qua đi lại.
Cô và Tiểu La đứng ở một bên, tha thiết mong chờ mà nhìn anh ta.
“Lên xe!” Sau khi đi qua đi lại mấy bước, người kia rốt cuộc nói.
Các cô như được đại xá, cười vui vẻ mà mở cửa sau xe ra, chui vào.
Xe chậm rãi khởi động, không khí ấm áp bên trong xe làm cô chợt run run một cái, an tâm mà ôm Tiểu La tựa vào trên ghế sau.
Trong bóng đêm, xe cứ thế mà đi về phía trước, người lái xe kia đột nhiên hỏi: “Cô muốn đi đâu? Cục cảnh sát hay là về nhà?”
Cục cảnh sát? Trong lòng cô vừa động một cái, cũng liền đè ép xuống rất nhanh.
“Đỗ ở quảng trường Hằng Nguyên là được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Có lẽ là không muốn chọc tới phiền toái, người kia hình như rất vui khi các cô cứ như vậy rời khỏi, không nói hai lời liền đi đến quảng trường Hằng Nguyên, không nhịn được mà thúc giục hai người các cô xuống xe.
Xuống xe, cô đang muốn nói tiếng cám ơn đối với người kia thì đối phương đã nhanh như chớp phóng đi.
“... Cám ơn.” Cô vẫn cố gắng nói vọng theo cái xe kia.
Buổi tối thật lạnh.
Cô thoáng run rẩy, ôm Tiểu La về nhà.
Dọn dẹp một chút, đi tìm Hiểu Nhã, sau đó rời khỏi, đây là biện pháp tốt nhất mà cho tới giờ cô có thể nghĩ được.
Một mạch thông suốt tới tiểu khu, cô lén lút lôi kéo Tiểu La đi trước, đi đến dưới tiểu khu mới nhớ ra vì chạy trốn quá gấp, điện thoại và chìa khóa đều không mang theo bên người.
“Chị hai, em có mang theo.” Hình như hiểu được sự quẫn bách của cô, Tiểu La móc từ trong túi áo ra một chuỗi chìa khóa.
“Thật tốt quá!” Cô tán thưởng xoa đầu Tiểu La, cầm lấy chìa khóa.
Không biết là bởi vì hốt hoảng hay là vì lạnh, tay của cô có chút run rẩy, cửa sắt mọi khi vẫn mở tốt cũng trở thành khó mở.
“Chị......” Sau lưng, Tiểu La chợt lên tiếng, nhưng âm thanh lại lập tức biến mất như bị cái gì bịt kín.
Trong lòng cô bỗng hốt hoảng, đột ngột xoay người, chợt bị một đôi tay vươn ra bịt kín miệng.
Cô kinh hãi, trong lòng chợt thoáng qua nét mặt giận dữ của Thần thiếu, hai chân không tự được mềm nhũn.
“Phạm tiểu thư, không cần sợ. Là Minh ca sai chúng tôi tới.” Người đàn ông đang che miệng cô khẽ nói.
Minh...... ca?
Tào Tử Minh!
Cô không biết bây giờ cảm xúc trong lòng mình là thế nào, lại phải là như thế nào, nhưng quả thật là cô biết, giây phút nghe được tên của Tào Tử Minh, tảng đá lớn trong lòng cô rơi xuống đất, trái tim căng thẳng cũng hóa mềm.
Bỗng nhiên cô hiểu ra, không biết là từ lúc nào, bản thân đã trở nên ỷ lại.
Kiên trì nói muốn vào trong nhà thu dọn ít quần áo, cô và Tiểu La lên một chiếc xe quen thuộc dưới sự thúc dục không ngừng của người đàn ông dẫn đường.
Im lặng ôm Tiểu La ngồi ở trong xe, gánh nặng đè khắp cơ thể trong mấy ngày qua đều giống như không còn nữa.
Nếu như có một người có thể để cho cô dựa vào, vậy thì bỏ đi gai nhọn quanh thân, tin tưởng anh ta thì có cái gì không tốt?
Danh Sách Chương: