Tiếp theo, Lý Tử Thất dùng hết trí nhớ của mình, nhớ lại quãng đường khi Trần Hoa Vinh đưa cô đến biệt thự.
Nhưng cô đang ở phía nào của cổng biệt thự, chính cô cũng không rõ nữa.
Lý Tử Thất lúc này mới nghĩ đến cái điện thoại di động nãy giờ vẫn chưa dám lôi ra vì sợ ánh đèn đánh thức đám côn trùng trong khu rừng.
Thật may khu này cũng khá là nổi tiếng, có tên gọi hẳn hoi trên bản đồ.
Chỉ chưa đến hai phút Lý Tử Thất đã định vị được chỗ mình đứng.
Hóa ra khu biệt thự này còn có một cái tên, gọi là Thảo Điền.
Nghe qua rất dễ gần, còn có cảm giác an nhàn.
Lý Tử Thất sống ở đây mấy ngày rồi thì lại nghĩ tên nghe qua thì hợp đấy, nhưng cái đống rắn rết trong truyền thuyết kia có mà là Xà Điền thì có.
Lý Tử Thất vẫn luôn cho rằng cô chỉ gặp phải một con rắn nhất định là bởi vì bọn chúng đều đi ngủ cả rồi, hơn nữa cô còn có thuốc xịt trợ công.
Lý Tử Thất đi theo chỉ dẫn của bản đồ trên điện thoại.
Cô chỉ có thể dựa vào hai chân mình đi ra khỏi khu vực này, xung quanh đây rất vắng vẻ, hơn nữa lại đang là rạng sáng rất khó bắt xe.
Thảo Điền ở khu vực ngoại ô, tuy là khu vực giáp ranh không quá xa nội thành nhưng cũng không thể đi bộ mà đến được trường cô đang theo học.
Lý Tử Thất còn một chút tiền mặt, cô tính toán sau khi ra khỏi khu vực này thì hẳn trời đã sáng, cô sẽ trực tiếp bắt xe trở về trường.
Nghĩ đến kế hoạch hoàn hảo của mình, Lý Tử Thất không khỏi nhảy cẫng lên, vừa đi vừa cười sung sướng, không hề biết rằng phía sau mình còn có nhưng kẻ đang chầu chực mai phục.
“Đại ca, phát hiện cô ta đi ra khỏi biệt thự!”
“Ra khỏi đó? Giờ này?”
“Vâng, em thấy cô ta leo tường ra ngoài.”
Tên được gọi là đại ca kia giật mình.
“Mày nói cái gì? Leo ra? Leo từ chỗ nào ra? Không lẽ là từ cái tường bao ở khu bìa rừng?”
“Vâng, hình như là vậy.
Hơn nữa còn rất vui vẻ vừa nhảy vừa hát.”
Vậy là do cô ta không đơn giản hay khu rừng kia đã mất công dụng vốn có rồi? Bọn hắn từng tìm vô số cách thức nhưng không bao giờ có thể vượt qua được khu rừng kia để tiếp cận căn biệt thự.
Nhưng cho dù có lợi hại đến mấy cô ta cũng chỉ có một mình mà thôi, hắn không sợ không đối phó được với một đứa con gái.
Phía này Lý Tử Thất cũng bắt đầu cảm thấy như có người theo dõi phía sau lưng mình.
Cô cảnh giác nhưng vẫn cố gắng duy trì tốc độ bình thản, tai dỏng lên nghe ngóng phía sau lưng.
Bụi cây ven đường vang lên tiếng xào xạc của cành lá.
Meow!
Lý Tử Thất sợ hết hồn, suýt thì ném luôn cái điện thoại trong tay về phía con mèo vừa nhảy sổ ra.
May là không phải người.
Thực ra đi trên đường buổi đêm, đáng sợ nhất không phải là bóng tối vô tận hay lũ chó hoang luôn chực cắn người.
Đáng sợ nhất chính là con người.
Lý Tử Thất không sợ cái gì.
Từ nhỏ đến lớn cô đều một mình kiên cường lớn lên, không có ai bảo vệ, không có ai thay cô gánh vác nặng nhọc.
Thế nên Lý Tử Thất học võ, học vẽ, luôn vô cùng nỗ lực vì mong muốn mình trở nên tốt đẹp hơn, có đủ sức mạnh để cuộc sống trở nên dễ thở hơn.
Cho đến giờ, nguy hiểm và bất an mà cô nhận được chỉ đến từ con người.
Bóng đêm vô tận nuốt chửng thân hình nhỏ bé.
Lý Tử Thất vững vàng đi về phía trước.
Trên bản đồ hiển thị còn hai cây số nữa mới ra đến đường lớn.
Chỉ cần kiên trì thêm mười mấy phút là có thể ra khỏi khu vực Thảo Điền rồi.
Nghĩ vậy khiến Lý Tử Thất thật muốn hát lớn lên, nhưng sợ rằng sẽ kinh động đến mấy người vệ sĩ không biết có bất ngờ xuất hiện ở khu vực này không, nên đành phải nhịn xuống kích động trong lòng, chỉ là khóe môi không kìm được mà cong lên..
Danh Sách Chương: