Trần Hoa Vinh không đáp lời, đột nhiên lại bắt lấy tay phải của cô: “Ngón trỏ và ngón giữa đều có vết chai, cô cũng khổ công lắm nhỉ.”
Mới 22 tuổi, sự nhẫn nại này...!Thật khó lường!
Vẽ cũng như anh luyện súng.
Chỉ khi thực chiến nhiều lần mới có thể sinh ra vết chai dày như vậy.
Anh một lần nữa đánh giá cô, ánh mắt biến ảo không rõ, ý tứ chăm chú nhìn kỹ quá nặng.
Hai ngày tiếp xúc khiến anh có một nhận thức mới về cô.
Vốn tưởng là một cô gái nhu nhược, không rành thế sự, hiện giờ lại biểu hiện ra vẻ cường đại, cứng cỏi, bình tĩnh, trí tuệ!
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt săm soi nhìn kỹ gương mặt nghiêm túc của cô, sau đó thu lại.
Cô nhóc này đúng là thú vị.
Có tư tưởng, có quyết đoán, xác định rõ mục tiêu, sau đó không chùn bước mà đi tới.
Là kiểu người anh rất thích.
Lúc này, anh đứng, cô ngồi.
Cô có thể cảm giác được hơi thở xâm lược của anh bao phủ xung quanh cô.
Nhiệt độ không khí lập tức tăng cao, Lý Tử Thất mất tự nhiên lùi về sau, Trần Hoa Vinh trào phúng cười: “Trốn có ích gì? Nếu tôi muốn động vào cô, cô còn trốn được?”
“Trần Hoa Vinh! Anh còn nói linh tinh, có tin tôi quăng anh ra ngoài không?!”
Trần Hoa Vinh “Xì” một tiếng: “Tay gầy chân yếu đẩy cái là ngã mà còn dám uy hiếp người khác?”
Lý Tử Thất mặc kệ anh, vùi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Trần Hoa Vinh ngồi xuống, dựa vào đầu giường, hơi híp mắt.
Vẽ xong phần bản thiết kế, Lý Tử Thất thu tranh lại.
Cô buông bút nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đột nhiên, cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô quay đầu liền thấy ánh mắt quan sát của anh rơi thẳng trên mặt cô: “Anh còn chưa ngủ?”
Lúc này, dưới ngọn đèn tường mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút đỏ ửng không bình thường.
Cô khẽ nhíu mày.
Đi đến bên cạnh anh, giơ tay áp trán thử một chút, nóng bỏng, nóng bỏng! “Anh phát sốt.
Miệng vết thương nhiễm trùng hả?” Anh bị súng bắn thương cũng không đi bệnh viện, thật dễ dàng nhiễm trùng.
“Vấn đề nhỏ, ngủ một giấc là khỏi.”, Trần Hoa Vinh nhàn nhạt đáp.
Lý Tử Thất không nói gì, xoay người đi mở ba lô, cầm miếng hạ nhiệt từ bên trong ra xé vỏ “bẹp” dán ở trên trán anh.
Ánh mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm dóng chữ “miếng hạ sốt” bên ngoài, sắc mặt đen lại “ miếng hạ sốt của trẻ em”! Đây là cái quỷ gì? Anh bạo lực xé rớt.
Lý Tử Thất đột nhiên giật lấy miếng hạ sốt lại dán lên trán anh.
“Anh muốn bị sốt thành viêm màng não thì cứ việc xé!”
Cô rất tàn nhẫn, ánh mắt cũng rất hung dữ.
Trần Hoa Vinh trừng cô, ánh mắt càng thêm hung ác! “Xoẹt” xé rớt miếng hạ sốt: “Lão tử bị thiêu chết, cũng không cần dùng cái này!” Anh phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô làm cô phải chịu thua.
“Ấu trĩ!” Lý Tử Thất lui nửa bước, không hề để ý đến anh, lấy áo ngủ đi tắm rửa rồi ngủ.
***
5h sáng lúc anh tỉnh lại, đột nhiên phát hiện trên trán đặt chiếc khăn lông trắng gấp chỉnh tề..
Khăn lông đã lạnh, hiển nhiên là lâu rồi
Cô gái bên cạnh ngủ say, mái tóc hỗn độn, khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên cả đêm qua không được nghỉ ngơi.
Trần Hoa Vinh cầm khăn lông ngồi dậy.
Nhiệt độ đã hạ lui đi, cả người không còn nhức mỏi nữa.
Lúc này đột nhiên Lý Tử Thất mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi nhìn anh.
Trần Hoa Vinh cười nói: “Không ngờ cô thật tốt bụng.”
Lý Tử Thất trừng anh, hừ lạnh: “Tôi sợ anh chết trong nhà tôi, anh nhanh dưỡng thương cho tốt rồi cút khỏi nhà tôi đi.” Không kiên nhẫn xoay người đưa lưng về phía anh, một đêm ngủ không ngon, đầu đau muốn chết.
Nói năng chua ngoa, lòng mềm như đậu hủ.
Anh có chút hứng thú nhìn cô gái này.
Xuống đất lại duỗi tay kéo cô lại: “Giúp tôi tắm rửa đi.”
Lý Tử Thất buồn ngủ muốn chết hận không thể xé xác anh ra.
Cô trời đất phải khổ sở tới mức nào, nửa đêm chăm sóc cho anh ta, trực tiếp để anh ta chết luôn không tốt hơn sao?
Trần Hoa Vinh đưa tay xách cô vào phòng tắm.
“Cởi quần áo giúp tôi.” Anh dùng sức một chút thì miệng vết thương nơi cánh tay sẽ vỡ ra.
Lý Tử Thất buồn bực nói: “Anh không tự cởi được sao? Anh bị thương ở eo nhưng tay không tàn phế đấy chứ?”
Trần Hoa Vinh lạnh lùng liếc cô: “Không biết là có bao nhiêu người muốn giúp tôi cởi quần áo đâu!.”
Lý Tử Thất hoàn toàn không biết giận.
Huống hồ cô cũng hy vọng miệng vết thương của anh ta nhanh lành, cũng nhanh cút đi nên chỉ có thể ủy khuất duỗi tay túm chặt vạt áo của anh kéo lên trên.
Kéo quần áo xong, cơ bụng của anh xuất hiện ngay trong tầm mắt, tuy cô buồn ngủ muốn chết nhưng...vẫn bị cơ bụng 8 múi của anh kích thích tỉnh táo.
Vóc người anh rất cao, cô giúp anh cởi quần áo đúng là cố hết sức.
Vì tiện cởi được, cả người cô phải dán vào người anh.
Nhiệt độ trên người anh nóng bỏng, tuy không chạm vào da thịt anh nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Vì muốn phối hợp với cô nên anh cúi người...!mặt anh gần như vùi trước ngực cô, Lý Tử Thất phẫn hận muốn chết.
Cơn tức hôi hổi tăng lên, vừa kéo áo vừa nói lời tổn hại anh: “Người phế vật giống như anh cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy!”
Đôi mắt đen của Trần Hoa Vinh bốc lửa, đè ép xuống, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng chưa chắc không biết ‘làm’ cái gì, hoặc là, có thể cùng cô thử một chút.”
Lý Tử Thất dùng sức trừng anh một cái! Quăng quần áo liền ra ngoài đi...
Trần Hoa Vinh bắt lấy cánh tay cô ý bảo giúp giúp anh cọ sau lưng.
Lý Tử Thất giống bà cô già giúp anh tắm rửa, gội đầu.
Anh tắm xong thảnh thơi ra ngoài, cô còn phải giặt quần áo cho anh.
Nếu không quần áo của anh để đây chỉ có thu hút ruồi bọ.
Giặt xong mới phát hiện trên bàn có một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt...mà người kia đang cầm một cuốn sách của cô cúi đầu nghiêm túc đọc.
Lý Tử Thất như gặp quỷ đi vào phòng tắm rửa mặt, tỉnh táo hơn mới ra thì nồi cháo vẫn còn đó.
Cô múc một bán hừ nói: “Cũng không phế lắm, còn biết nấu cháo ăn...”
Trần Hoa Vinh ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, khóe môi đột nhiên câu lên, tà tứ mà cười một chút.
Nha đầu này...!Quả thực.
Thật không biết nàng đầu là như thế nào lớn lên...
Ngày thứ ba, Lý Tử Thất tan học về đến nhà phát hiện trong nhà không có ai.
Tên kia đi rồi hả?
Lý Tử Thất tìm khắp nơi.
Trong nhà không có dấu vết đánh nhau, hiển nhiên không bị người ta bắt đi mà tự mình rời đi.
“Ừ… tên này cũng thật giữ lời hứa, nói ba ngày đúng ba ngày…”
Cô ngồi trước bàn phát hiện có một viên đạn đè lên trang giấy vẽ của cô.
Viên đạn nằm giữa chặn ngang một sợi dây.
Sợi dây này đâu ra…
Lý Tử Thất nhíu mày.
Cô mở hộp trang sức của mình ra, đôi mắt mở to.
Vòng cổ trân châu của cô bị phá hỏng.
“Trần Hoa Vinh, anh cái tên phá hoại này.”
Vòng cổ này là trang sức lúc còn sống mà mẹ cô thích nhất, chính là quà sinh nhật ba mua tặng mẹ.
Ba mẹ qua đời cô chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Thế mà Trần Hoa Vinh… lại phá hỏng nó.
Lý Tử Thất nổi trận lôi đình.
Một phát đứng lên, ôm hộp trang sức chạy như bay xuống lầu.
Qúa đáng.
Không được cô đồng ý mà dám tùy tiện phá đồ của cô.
“Tên lộng hành này tự cho là đúng này, quả thật không thể tha thứ.”
Đi vào một cửa hàng sữa chữa đồ trang sức, bảo thợ sửa sửa lại.
Ghét bỏ ném viên đạn vào họp trang sức, nhét vào ba lô tức giận về nhà..
Danh Sách Chương: