Đợi hết một hồi chuông không có người bắt máy, Diệp Sở vẫn kiên nhẫn gọi thêm hai lần nữa nhưng chuông vẫn đổ mà không ai nghe máy. Cảm thấy bất an trong lòng, chưa bao giờ Lưu Ly không nhận điện thoại của hắn cả. Diệp Sở gọi điện thoại cho vệ sĩ, nhận được tin tức Lưu Ly vẫn an toàn trong lòng thở phào một hơi.
Tâm hơi chùng xuống, nếu Lưu Ly không xảy ra chuyện tại sao không nhận điện thoại của hắn? Nhìn đồng hồ đã điểm hơn mười giờ, hắn nghĩ có lẽ cô ngủ rồi, Diệp Sở không suy nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ đứng ở ban công nhìn lên bầu trời đầy sao của thành phố B, mỉm cười dịu dàng:
"Ngủ ngon, bảo bối của ta!"
Lưu Ly vẫn còn đang cần thời gian để sắp xếp mọi chuyện, đúng lúc đang rối rắm thì Diệp Sở gọi đến. Cô với tay định nghe máy nhưng nghĩ lại bây giờ cô nên đối mặt với cha nuôi thế nào? Cô không thể vờ như không có chuyện gì, cô không phải là người giả dối trong tình huống này mà vẫn có thể ngọt ngào với hắn. Còn trách móc hắn ư? Cô nghĩ mình chưa đủ khả năng đó, bây giờ nên để thời gian xoa dịu một chút. Con người thường khi mâu thuẫn sẽ cần phải sử dụng chiêu thức cực đoan nhất để làm dịu đi.
Nhìn hai chữ "Cha nuôi" nhấp nháy trên màn hình, Lưu Ly cắn chặt răng tự nhủ rằng "Không được, bây giờ chưa phải lúc" sau đó để mặc chuông điện thoại reo rồi tắt, tắt rồi lại reo...Thật sự lúc này Lưu Ly cũng rất nhớ Diệp Sở, rất muốn nghe giọng nói trầm ấm êm tai của cha nuôi, có điều ánh mắt oán hận của cha mẹ vẫn mãi bám theo cô, cô... vẫn là chưa thể tiếp nhận được...
Dày vò nhau như thế liệu có thể khiến tâm tình Lưu Ly thanh thản? Không! Không thanh thản chút nào cả, ngược lại nó còn đau đớn hơn, đau đớn như ruột gan bị người ta khoét đi một lỗ lớn và rồi lấp vào đó là cả một kho thuốc nổ có thể nổ bất cứ lúc nào...