Đưa cuốn tập trắng toát như cánh chim bồ câu lên bàn, bà Hà nhìn cậu chăm chăm:
- Sao đây? Tại sao không chép bài? Hèn chi, nhìn mặt em là tôi thấy tương lai sáng lạng rồi mà!
- Dạ....dạ... - Cậu gãi đầu ngập ngừng đáng yêu hết sức làm đám hs bên dưới được phen thổn thức.
- Quá đáng! Tuần rồi bà nghỉ dạy, chúng tôi chép bài bằng niềm tin nơi đáy tim à? - Tae thấy cậu lép vế, lên tiếng giải vây.
- Ủa vậy hả? Ahíhí, vậy thôi.
Suy nghĩ của cả lớp bây giờ na ná nhau:
Mặt dày hơn thớt. Không biết nhục nhã. Lại còn ahíhí, cái trường này riếc tuyển toàn người có đầu óc mông lung không ra vấn đề thế này sao?
End pov.
- Vậy em hãy trả lời cho cô biết. Theo suy nghĩ của em: Định nghĩa Sống là gì? - Bà hỏi một câu chả liên quan đến thời gian hay không gian lúc này làm cả lớp nằm rạp ngất xỉu, chắc là đang muốn làm khó cậu đây
- Dạ sống là.... - Cậu chưa trả lời hết câu thì bả nhảy vào họng cậu ngồi chồm hổm trong đó:
- Tui biết ngay mà. Không có biết chứ gì? Thiệt là, con trai JT mà vậy sao?
Bà tức giận lấy cây thước 50cm mới toanh hôm qua mua ở chợ Kim Biên gõ mạnh lên bàn:
- Có vậy mà cũng không biết! Dưới lớp có ai trả lời được câu hỏi này không? Được cô cho 3 cột điểm 10 này!
- Tôi! - Jimin giơ tay, giọng đều đều, bình thản nhìn bả.
- A. Mời anh! - Bà Hà không ngại ngần mà cất giọng ngọt xớt nói với Jimin.
Dường như có một luồng cảm xúc đang đẩy thức ăn ở bụng của toàn bộ học sinh trong lớp lên đến miệng. Ai nấy đều lấy tay bụm miệng ngăn “dòng cảm xúc khó tả” đang dâng trào. Rùng mình 1 cái, Jimin đáp:
- Sống là để 1 lần được chết!
- À.... Mời ngồi!- Mặc dù nghe câu trả lời của Jimin có lý nhưng nó vẫn đáng sợ sao sao í.
- Đây! Cầm tập về đi! Liệu hồn đó nha! - Bà cầm cây thước gõ lên bàn rồi kêu cậu về chỗ.
- Ngứa mắt thật ấy! - Hoseok nhíu mày lên tiếng.
- Ừ! Ngứa mắt thật phải không anh Hoseok! - Bà tưởng Hốp nói cậu thì hùa theo.
- TÔI NÓI BÀ ĐÓ!
Bả quê độ, 1 phần là vì tức 1 phần là vì đau lòng do bị Hoseok nạt, vờ sướt mướt cầm ví Chờ-nêu chạy ào ra khỏi cửa.
Sau khi bà ra thì các anh cũng xách cặp ra cửa. Cậu buồn bã nhìn theo.
-------------Ra chơi---------------
Cậu lê lết thân mình xuống căn tin.
Căn tin hôm nay đông hơn mọi ngày. Làm như toàn trường lũ lượt xuống để nhiều chuyện hay gì ấy.
Mặc kệ, cậu lại quầy thức ăn hốt một mớ tổ bố rồi kiếm bàn ngồi.
Sau khi đã yên vị thì 1 đám học sinh ào ào kéo tới:
- Jungkook sao hôm nay ngồi một mình vậy? Cho tớ ngồi chung nhé?
- Jungkook a~....Chị có làm kimbap này! Cho em đó!
- Jungkook, anh yêu em!
…………………………… Bỗng
ẦM....CHOANG....CHOANG
Một học sinh nam do chạy tới chỗ cậu quá nhanh mà va vào một tốp người hất nguyên mâm thức ăn vào người đứng trước. Người đó mặt lạnh băng không cảm xúc. Nam sinh bất cẩn ngước mặt lên nhìn. Ôi thôi rồi………………Là MIN YOONGI, KIM TAEHYUNG và PARK JIMIN cũng dính lây, phía sau còn có JUNG HOSEOK, KIM SEOKJIN và KIM NAMJOON nữa.
- Dạ em em xin lỗi! Em sẽ đền! Em sẽ không hậu đậu như vậy nữa.....
Yoongi nghiêng đầu, nhếch 1bên chân mày nhìn thanh niên trước mặt luôn mồm xin lỗi. Đến khi tên đó dừng hẳn.
Cả căn tin nín bặt xem cảnh trước mắt, kể cả cậu.
Yoongi tiến đến nâng mặt tên đó lên, đấm một phát khá mạnh làm nam sinh lùi xa 10m ( hơi chém).
Cả trường, người giật mình người lấy tay che miệng ngăn sự ngạc nhiên. Yoongi sau 2 năm đã động tay lại rồi!
Cậu mở to mắt nhìn anh, đây là lần đầu cậu thấy anh đánh nhau a~.
Nam sinh ấy vẫn chưa xong, Tae tiến lại nắm cổ áo hắn đấm mạnh thêm 1 cú nữa. Lần này thì cậu hoảng thật rồi. Chạy lại phía các anh, cậu ôm tay Jimin đang định đánh tiếp:
- Anh Jimin, bớt giận nào. Ngoan! Bớt giận đi!:))).
-----------------------------------