Anh mời Lạc Trần và Mông Mông đến nhà hàng Hàn Quốc lần trước ăn cơm. Lạc Trần đứng ở cửa nhìn thật kỹ biển hiệu, nhà hàng này có tên là “Nhà Tôi”. Mời ai đó tới đây ăn cơm, tự nhiên sẽ nói thành: “Đi thôi, đến Nhà Tôi ăn cơm đi”, nghe thật có thành ý. Nghĩ tới đây, Lạc Trần cũng phải bật cười.
Mông Mông vô cùng thích đồ ăn ở đây, gọi rất nhiều món, thức ăn mỗi đĩa lại không ít nên đương nhiên chẳng có thời gian nói chuyện với cô và Sở Kinh Dương.
Lạc Trần đành phải đẩy một cốc nước về phía Mông Mông: “Không ai tranh của cậu đâu, ăn từ từ thôi”. Mông Mông đang thưởng thức đồ ăn ngon, căn bản chẳng nghe thấy Lạc Trần nói gì, chỉ đón lấy cốc nước, uống một ngụm rồi đặt xuống.
Sở Kinh Dương ngồi đó mỉm cười đầy ẩn ý, châm thuốc, đặt trên môi rít một hơi: “Lâu lắm rồi không có cảm giác nhàn rỗi thế này”.
“Đừng quên là anh có nhiệm vụ đấy”. Lạc Trần chỉ vào một bàn đầy thức ăn trước mặt.
“Không sao, cùng ăn đi”. Anh gắp một đũa, cho vào bát của Lạc Trần, “Mùi vị cũng bình thường, chắc không khó lắm đâu”.
“Anh có thể nấu được như thế này không?”
Sở Kinh Dương ăn một miếng, thật thà nói: “Chưa làm thử, không biết nữa”, lại uống một thìa canh, “Dù có ngon đến mấy, ăn nhiều cũng sẽ ngán”.
Lạc Trần gật đầu. Sở Kinh Dương đột nhiên đưa tay ra, kéo Lạc Trần: “Em ngồi sang đây”.
Lạc Trần định rút tay lại, sao Sở Kinh Dương đột nhiên lại trở nên suồng sã như thế? Nhưng Sở Kinh Dương lại đưa một cánh tay nữa ra, hai tay giữ chặt Lạc Trần: “Qua đây, đừng làm ảnh hưởng tới chuyên gia ẩm thực”. Lúc này Lạc Trần mới nhận thấy cô ngồi bên tay phải của Mông Mông, quả thật là cũng có phần gây trở ngại cho cô ấy.
Sở Kinh Dương ra hiệu cho Lạc Trần qua ngồi bên cạnh anh. Lạc Trần giật tay khỏi anh rồi mới ngồi sang đó. Sở Kinh Dương đã chuyển bát đĩa của cô qua, nếu bỏ qua hành động có vẻ ép buộc kia thì anh vẫn là người rất biết quan tâm chăm sóc. Phải chăng tất cả đàn ông đều như vậy, chỉ cần họ cho là đúng thì sẽ hiển nhiên áp đặt cho cô. Nụ cười của anh chẳng qua cũng chỉ giúp cho hành động cưỡng ép này trở nên nhẹ nhàng hơn một chút mà thôi. Ý thức được điều đó, nụ cười miễn cưỡng trên môi Lạc Trần cũng không kéo dài được lâu.
“Này?” Mông Mông đột ngột lên tiếng, âm lượng khá cao, vẻ mặt cũng tỏ ra rất kinh ngạc.
“Sao thế?” Lạc Trần và Sở Kinh Dương không hẹn mà cùng trả lời.
Mông Mông quay sang Lạc Trần nói nhỏ: “Có mang giấy không, mình đau bụng quá”.
Lạc Trần vội tìm trong túi xách, lấy ra một gói giấy đưa cho cô, nhịn không được trêu bạn: “Cậu đúng là được lắm!”.
Mông Mông giật lấy gói giấy rồi chạy, “Đừng nói nhiều thế chứ!”.
Sở Kinh Dương cũng bất lực: “Sao càng quen cô ấy lâu lại càng thấy chẳng giống ấn tượng ban đầu thế nhỉ?”.
Lạc Trần gật đầu. Sở Kinh Dương tỏ ra không hài lòng với câu trả lời im lặng của Lạc Trần, anh phả nhẹ hơi thuốc về hướng Lạc Trần ngồi.
“Lâm Tự có tới tìm em nữa không?”
Lạc Trần ngẩn ra một lúc, mặc dù cô cũng coi Sở Kinh Dương là bạn nhưng có những chuyện cô cho rằng không phải ai cũng có quyền hỏi. Đúng rồi, có thể thái độ của cô đã khiến anh hiểu lầm điều gì đó.
“Tuần này chưa gặp” Lạc Trần ngập ngừng một lát, vẫn thành thật trả lời.
“Hòa giải rồi?” Giọng nói của Sở Kinh Dương có vẻ châm biếm.
Lạc Trần nhìn sang phía Sở Kinh Dương, chỉ kịp nhìn thấy cằm của anh. Anh dùng tay ôm lấy đầu, hoàn toàn che hết mặt.
Nhân cơ hội này phải nói rõ thôi, Lạc Trần tự nói với mình.
“Chưa”.
“Vậy tức là sắp rồi?” Im lặng một lúc, Sở Kinh Dương quay lại, chăm chú nhìn Lạc Trần.
“Có lẽ thế”.
“Em thật thông minh”.
Lạc Trần nghi hoặc nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
“Có phải em đã nhận ra nên mới vội vàng phá vỡ sự mộng tưởng của anh?”
Sở Kinh Dương hoàn toàn không cần Lạc Trần trả lời, anh cứ tự lầm bầm một mình, “Em có biết gần đây anh bận việc gì không, bận tới mức không có cả thời gian ăn cơm với em ấy? Chắc em không biết đâu. Hôm đó sau khi từ nhà em về, anh đã hạ quyết tâm phải giúp em tìm ra cha mẹ đẻ. Chứng minh em chẳng khác gì với những người có gia đình đầy đủ cả. Em cũng có cha mẹ, có người nhà, có họ hàng của riêng mình. Anh không muốn thấy em bị người ta coi thường, bị người ta đối xử không công bằng, cho rằng em chỉ biết sống dựa vào đàn ông! Anh bận tối tăm mặt mũi vì muốn bảo vệ em! Thì ra tất cả chỉ là anh tự mơ tưởng, là hành động thừa thải mà thôi”. Giọng Sở Kinh Dương rất nhỏ nhưng Lạc Trần có cảm giác từng câu từng chữ như những mũi kim đâm vào tim mình vậy.
Cô như không thể thở được, căng thẳng tới mức không thể khống chế được bản thân: “Đã tìm thấy chưa?”.
Sở Kinh Dương hụt hẫng. Đúng vậy, đối với Lạc Trần đây mới là điều quan trọng. Tình cảm của anh, thành ý của anh đều không cần phải nhắc đến. Mặc dù trong lòng chua xót nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Cũng có chút manh mối rồi, nhưng nếu muốn chắc chắn vẫn phải kiểm tra AND”.
Lạc Trần mấp mấy môi, không thốt ra lời nào nhưng nước mắt đã chảy xuống má.
“Em có đồng ý thử không?”
Lạc Trần cầm giấy ăn lên lau khô nước mắt, lắc đầu: “Em không muốn nhận ai cả, giờ thế này cũng tốt lắm rồi”.
Sở Kinh Dương thở dài, có thể làm gì với cô đây, cô ấy thực sự đáng thương hơn bất kỳ ai. “Cũng có thể em chẳng còn ai để mà nhận nữa. Nếu thông tin của anh không sai thì cha mẹ đẻ của em đã qua đời rồi”.
Hai mắt Lạc Trần mở to, không muốn nhận và không còn ai để nhận là hai chuyện khác nhau một trời một vực. Cô vẫn thầm hy vọng cha mẹ đẻ của mình vẫn đang sống hạnh phúc ở một nơi nào đó trên thế giới này. Một tin như thế quả thật quá đột ngột và tàn nhẫn.
“Anh nói dối, anh lừa em! Sao anh lại đi điều tra mấy chuyện đó?” Lạc Trần vừa hét, vừa cầm chiếc túi bên cạnh mình đập mạnh vào người Sở Kinh Dương. Sau đó, hình như cô cũng nhận ra làm như thế ngoài việc để lộ sự hoảng loạn và đau lòng của mình thì chẳng có tác dụng gì, liền lao ra ngoài, không cho Sở Kinh Dương kịp phản ứng.
Lạc Trần cứ đi một mình như thế rất lâu, không có phương hướng, cứ đi mãi đi mãi, cũng không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa. Gió lạnh tới thấu xương nhưng dường như cũng không ảnh hưởng gì đến cô, người cô tê liệt, mọi dây thần kinh cảm giác đã đứt cả rồi, tất cả hành động chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.
Lạc Trần cúi đầu xuống bước. Phía trước có một cặp tình nhân đang đuổi theo nhau. Người con trai chạy giật lùi lưng quay về phía Lạc Trần, cậu ta thân hình cao lớn, chặn hoàn toàn tầm nhìn của người bạn gái đang nũng nịu chạy đuổi theo. Người con trai vừa né tránh, vừa thận trọng đưa tay ra trêu chọc bạn gái của mình, lại làm bộ như không hề để ý khi bị đánh, tâm trí toàn bộ tập trung vào bạn gái, không để ý là có Lạc Trần ở phía sau.
Cậu ta lùi lại phía sau một bước lớn, người hơi ngửa về sau, thuận theo thế lao của cô bạn gái, định giơ tay ra đỡ lấy cô ấy. Nhưng chân cậu ta lại giẫm ngay lên bàn chân Lạc Trần vừa bước tới, trượt một cái, ngã nhào về phía sau, gót giày vẫn giẫm lên mũi giày của Lạc Trần. Đương nhiên Lạc Trần còn đang thất thần sao có thể tránh kịp, lúc này cô như thấy một ngọn núi lớn sắp đè lên người mình. Cô nhắm mắt lại, ngã về phía sau, trong đầu chỉ kịp nghĩ: “Lẽ nào người thân của mình cũng gặp phải tai nạn bất ngờ như vậy mà qua đời hay sao? Sự đau đớn về thể xác có thể chữa trị cho những mất mát tổn thất về mặt tâm hồn, đây chắc cũng là một kiểu hoán đổi”. Khi đôi trai gái kia nhận ra thì Lạc Trần cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó hoàn toàn bị cảm giác đau đớn khi cơ thể tiếp đất nhấn chìm, đau tới tận xương. Bây giờ không cần bác sĩ, tự cô cũng có thể chẩn đoán mình bị gãy xương rồi.
Lạc Trần đau tới mức đến hít thở cũng khó khăn. Chẳng phải vui quá hóa buồn hay sao? Không phải là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai hay sao? Tại sao cái gì cũng rơi xuống đầu cô cả thế, lại toàn những chuyện buồn bã nữa chứ?
Đôi tình nhân kia biết mình đã gây họa, lập tức bò dậy chạy tới đỡ Lạc Trần, không ngừng nói lời xin lỗi. Lạc Trần dựa vào họ miễn cưỡng đứng dậy nhưng không dám chạm chân trái xuống đất. “Chân tôi hình như bị thương rồi, có thể đưa tôi tới bệnh viện được không?”
Cô gái rất nhanh nhẹn, vội buông Lạc Trần ra, để cô hoàn toàn dựa vào bạn trai mình, sau đó chạy ra đường vẫy một chiếc taxi, cùng người yêu đỡ Lạc Trần lên xe, còn cẩn thận nâng chiếc chân bị thương của cô lên, miệng vẫn không ngừng xin lỗi cô. Cảm giác tội lỗi của họ khiến Lạc Trần ngược lại còn phải quay sang an ủi: “Hai người đâu phải cố ý, tôi cũng có phần đáng trách, đi không nhìn đường gì cả”.
Trên đường, hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm đến ý kiến của cô, quyết định đưa cô vào bệnh viện tốt nhất. Vì vậy Lạc Trần lại xuất hiện ở bệnh viện mà cô ghét nhất, nơi thời gian gần đây cô đã ra vào không ít lần.
Bọn họ đều là học sinh trung học, chỉ nhìn thôi cũng biết gia đình rất khá giả. Trên đường đưa cô đi viện, cả hai đều kiên quyết đòi chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ chi phí chữa trị của cô. Tới bệnh viện, cả hai gọi cha mẹ mình đến, thế là Lạc Trần lại phải chịu đựng sự hỏi thăm ân cần của một đoàn người, rồi đi chụp X -quang, bó bột, cố định, cuối cùng là được đưa về tận nhà. Với tình trạng của cô thì ít nhất phải bốn mươi lăm ngày sau mới có thể tháo bột, trong thời gian đó chân trái không được làm việc, vì vậy đành phải ngồi xe lăn, ở nhà dưỡng bệnh.
Cha mẹ của hai đứa trẻ kia ngoài việc chi trả toàn bộ viện phí, lại kiên quyết thuê hộ lý cho Lạc Trần, đồng thời còn muốn cho cô một khoản tiền bồi thường. Những việc này khiến Lạc Trần thật sự bất ngờ, cô rất sợ người khác nhiệt tình như thế bởi vì bản thân cô không có đủ sự nhiệt tình để đáp lại, cảm giác trách nhiệm thật nặng nề. Nhưng cô có nói bao nhiêu lần cũng không ngăn được mấy vị trưởng bối đó tự thương lượng sắp xếp với nhau. Nhìn hai cô cậu kia đứng bên cạnh không dám lên tiếng, Lạc Trần cũng không nhiều lời nữa, cứ để họ sắp xếp vậy.
Cho tới tận khi Lạc Sa về, Lạc Trần mới có thể tiễn cả đoàn sáu người bọn họ đi mà nghỉ ngơi thật sự.
Lạc Sa nhìn chân Lạc Trần bị bó bột rất to, buồn bã nhíu mày: “Bọn họ yêu đương kiểu gì mà lại đâm vào chị thế, chị đi theo sau người ta à?”. Nói xong, cậu cầm túi thuốc bên cạnh lên, bắt đầu ghi nhớ thời gian và liều lượng dùng của thuốc, có một vài loại là thuốc Đông y, phải sắc xong mới có thể cho Lạc Trần uống.
Lạc Trần kéo tay Lạc Sa: “Lạc Sa, thì ra chị chỉ còn lại em là người thân duy nhất”.
Lạc Sa gật đầu: “Giờ bị thương rồi mới biết em quan trọng phải không? Ha ha, em cũng chỉ có mình chị là người thân mà! Yên tâm, em sẽ chăm sóc chị chu đáo. À, chị xin nghỉ đi, thời gian này đừng đi học nữa, trời lạnh đường trơn, không tiện đâu”.
Lạc Trần vừa có chút cảm khái, nghe đến đây lập tức quay trở về thực tại: “Nhưng sắp thi rồi”.
“Thế chẳng phải vừa hay có thể ở nhà học ôn sao, không cần lên lớp. Chị gọi điện cho chị Mông Mông đi, đây là yêu cầu của bác sĩ, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt”.
Lạc Sa thấy Lạc Trần chần chừ không chịu gọi, “Sao thế? Sợ người ta cười chị đi đường mà cũng ngã gãy chân à? Có cần em gọi hộ không?”.
Lạc Trần đẩy bàn tay định lấy điện thoại của cô ra: “Hôm nay em thật nhiều lời”
“Người bức cung mà không nói nhiều thì sao thẩm vấn được tội phạm?” Lạc Sa đột nhiên làm bộ nghiêm trọng, “Nói mau, có phải chị đã thích cậu con trai đó nên khi nhìn thấy cậu ta đi với bạn gái thì xông vào đánh ghen, trượt chân ngã phải không?”.
“Gì mà cậu con trai đó, còn nhiều tuổi hơn em đấy, chẳng biết trên dưới gì cả”. Lạc Trần nhìn bộ dạng của Lạc Sa, phì cười.
“Chị, chị đừng xảy ra chuyện gì thêm nữa. Em vừa về đã thấy chị nằm trên giường, cả nhà đầy người, sợ muốn chết!” Lạc Sa làm bộ rúm ró sợ hãi.
“Làm em phải lo lắng rồi”.
Lạc Sa ra vẻ ta đây, lắc đầu: “Biết có người lo lắng thì phải tự bảo trọng chứ, ngày nào cũng đến bệnh viện điểm danh”, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói: “Chị, có nói cho anh Lâm biết không? Ban ngày em đi học, muốn nhờ bác Vương tới chăm sóc cho chị”.
“Không cần đâu, Lạc Sa”. Mặc dù bị như thế này cô cũng không quen nhưng không cần thiết phải có người ở bên cạnh hai tư giờ. Hơn nữa lại dài ngày như thế, Lạc Trần không muốn làm phiền người khác, nhất là không muốn cho Lâm Tự biết. Đây hoàn toàn không phải là giận dỗi, cô cho rằng đây không phải lỗi của anh, không phải vấn đề của anh, vì vậy không cần anh phải chịu trách nhiệm.