• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Hy Tuyết, nay anh có đặt bàn ở một nhà hàng mới mở, nghe người ta nói là đồ ăn ở đó ngon lắm, tối anh đưa em đi đến đó nha." Thôi Dật Nghiêm cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, hơn nữa anh còn cố tình ngồi xích lại gần cô hòng chọc tức Phương Từ Khiêm đang bị lạnh nhạt kia.

Dạo gần đây, Thôi Dật Nghiêm cảm thấy Phương Từ Khiêm đã bắt đầu hành động. Người đàn ông này có vẻ như muốn Hy Tuyết trở về bên cạnh mình sau tất cả những gì mà anh ta đã gây ra cho cô. Thôi Dật Nghiêm cũng không thể để yên nữa, anh cũng phải ra tay sớm, dù sao anh thích Hy Tuyết như vậy, không tin là anh không thể lay động người con gái này.

Thôi Dật Nghiêm hoàn toàn tự tin rằng bản thân mình có thể làm được.

Phương Từ Khiêm ngồi bên kia, anh thật muốn tách hai người bọn họ ra. Nếu không phải vì Mạc Hy Tuyết không cho anh lại gần, anh chắc chắn sẽ lao đến ôm cô mất. Tức chết anh mà, lại để cho Thôi Dật Nghiêm chiếm hết tiện nghi rồi.


Người đàn ông hằm hằm nhìn Mạc Hy Tuyết dính sát người của Thôi Dật Nghiêm, trên mặt đã cố gắng rặn ra một nụ cười gượng gạo, "Tối nay anh cũng muốn hẹn em ra ngoài, em sẽ đi với anh đúng không?" Thỉnh thoảng, Phương Từ Khiêm còn đánh mắt sang chỗ của Thôi Dật Nghiêm.

Trên mặt của Thôi Dật Nghiêm cũng dần có một nụ cười xuất hiện, cánh tay anh tiện thể ôm lấy vai của Mạc Hy Tuyết, "Phương thiếu đây hình như tự tin hơi quá mức rồi đấy nhỉ? Hy Tuyết, em sẽ đi cùng anh có phải hay không?"

Hai người giương mắt nhìn nhau, trông có vẻ rất bình thường nhưng giữa hai người đã sặc mùi thuốc súng lúc nào không hay. Chỉ là một nụ cười cũng đủ khiến cho người ta căng thẳng tột cùng.

Mạc Hy Tuyết ngồi ở giữa, cô đẩy tay của Thôi Dật Nghiêm ra, bộ dạng ngao ngán vô cùng. Hai người đàn ông này đang ngầm đấu đá lẫn nhau, Mạc Hy Tuyết làm sao mà không cảm nhận được chứ. Cũng chính vì điều này mà mấy hôm nay cô hết sức đau đầu rồi. Trước đây một mình Phương Từ Khiêm đã khiến cô đủ chết rồi, nay lại thêm một Thôi Dật Nghiêm nữa, ông trời là đang muốn cô tức muốn thổ huyết ra phải không đây?

Hai lời mời cùng được đưa ra vào một thời điểm, Mạc Hy Tuyết đau đầu đến mức xem văn kiện cũng chẳng còn tâm trạng nữa. Cô biết phải trả lời như thế nào bây giờ. Tuy Mạc Hy Tuyết vẫn chưa tha thứ cho Phương Từ Khiêm nhưng cũng không vì thế mà cô chấp nhận lời đề nghị của Thôi Dật Nghiêm. Cô biết ý đồ của anh, cũng biết Thôi Dật Nghiêm có tình cảm với mình. Chỉ là Mạc Hy Tuyết chỉ coi anh là anh trai của mình mà thôi.

"Hy Tuyết, em đi với anh nha!" Cả hai người đàn ông không hẹn mà cùng lên tiếng vào một thời điểm.

Tiếp đó, chính là ánh mắt như muốn giết chết đối phương hướng về phía nhau.

Chuyện này xảy ra trong công ty cũng được mấy hôm rồi. Đám nhân viên ở đây rất thích thú khi ngày ngày nhìn hai người đàn ông đầy quyền lực cùng tranh giành vị tổng giám đốc của Mạc thị. Lúc này, công ty chia làm hai phe, một bên ủng hộ Phương Từ Khiêm, một bên đứng về phía Thôi Dật Nghiêm, hai bên còn không ngừng tranh luận xem Mạc Hy Tuyết sẽ chọn ai.

Cô nàng nào đó chỉ biết thở dài đầy bất lực.


Phương Từ Khiêm với Thôi Dật Nghiêm cãi nhau một hồi, Mạc Hy Tuyết tức quá liền gắt lên, "Hai người mau thôi hết đi!" Hai người kia liền im lặng, Mạc Hy Tuyết mới vùng vằng nói tiếp, "Tối nay công ty còn rất nhiều việc, tôi không rảnh mà đi với ai hết."

"Thôi Dật Nghiêm, anh rảnh thì về mà chơi với đống máy móc của anh đi, đến đây gây phiền phức cho em làm gì?" Dứt lời, Mạc Hy Tuyết liền đánh mắt lườm Phương Từ Khiêm, "Còn Phương thiếu đây không về Phương thị mà làm việc đi, đến đây chơi cả ngày thế. Anh muốn công ty của mình phá sản à?"

"Hy Tuyết, em không phải lo chuyện này, công ty anh đã sắp xếp hết cả rồi. Nếu có mà phá sản thật thì anh vẫn đủ sức để nuôi em."

"Anh cũng không bận gì cả, máy móc anh làm xong xuôi hết rồi."

Tuy là đối thủ nhưng Phương Từ Khiêm và Thôi Dật Nghiêm lại vô cùng ăn ý trong chuyện này đấy. Mạc Hy Tuyết giận muốn trào máu huyết, cô hung hăng đứng dậy, "Hai người rảnh thì ở đó mà nói chuyện với nhau đi, tôi còn phải đi làm việc." Cô cầm đống tài liệu đi ra ngoài, tiện tay tạo nên tiếng "rầm" khi đóng cửa.

Thôi Dật Nghiêm liền thu lại nụ cười trên mặt mình, ngay lập tức ra đòn đánh phủ đầu đối thủ, "Phương thiếu, tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi, Hy Tuyết sẽ không trở về bên cạnh anh đâu. Từ nay về sau, người ở bên cạnh cô ấy sẽ là tôi đây."

Người đàn ông bên kia cũng chẳng hề tỏ ra nao núng, Phương Từ Khiêm đáp lại đối thủ của mình bằng một nụ cười giễu cợt, "Vị hoàng tử như anh hình như quá tự tin rồi nhỉ? Chắc anh vẫn chưa biết tôi với Hy Tuyết vẫn còn là vợ chồng, chẳng qua là chúng tôi có chút xích mích nên tạm xa nhau một thời gian thôi. Đợi khi cô ấy tha thứ cho tôi rồi, vợ chồng tôi nhất định sẽ sống hạnh phúc. Đến lúc đó anh nhất định phải chúc phúc cho tôi với Hy Tuyết đó."

Sắc mặt của Thôi Dật Nghiêm hơi chùng xuống, nụ cười hơi cứng đờ trong chốc lát.


Phương Từ Khiêm quả nhiên đã đánh trúng vào điểm yếu của anh. Tuy không muốn nhưng Thôi Dật Nghiêm cũng phải thừa nhận một điều rằng, Mạc Hy Tuyết dường như vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, sau bao nhiêu tổn thương mà anh ta đã gây ra. Cô luôn miệng nói mình không còn chút tình cảm nào với Phương Từ Khiêm nữa, nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác.

Phương Từ Khiêm lúc này vô cùng hả hê vì đã làm giảm uy phong của Thôi Dật Nghiêm. Anh vẫn có lợi thế hơn anh ta, giờ anh vẫn là chồng của Hy Tuyết, đó là sự thật không thể nào chối cãi được.

Chẳng để cho Phương Từ Khiêm đắc ý được bao lâu, Thôi Dật Nghiêm cũng nhanh chóng phản kích lại, "Ồ, như vậy thì đã sao. Đúng là bây giờ Phương thiếu đây là chồng của Hy Tuyết, nhưng ai biết được sau này sẽ thế nào. Với những gì anh gây ra cho cô nhóc ấy, Phương Từ Khiêm, anh cho là Hy Tuyết sẽ chấp nhận trở về bên cạnh anh lần nữa sao? Tôi thấy là anh quá kiêu ngạo rồi. Trong khi anh một mình hưởng thụ cuộc sống sung sướng, Mạc Hy Tuyết một mình khổ cực ở bên Pháp, là tôi đã giúp đỡ cô ấy. Giữa một người từng làm tổn thương mình với một người đã giúp đỡ mình rất nhiều, Phương thiếu nghĩ cô ấy sẽ chọn ai đây?"

Trên mặt của Phương Từ Khiêm, nụ cười ngày một đậm dần, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Thôi Dật Nghiêm đã đâm trúng vết thương của anh, người đàn ông đó nói không sai, khả năng mà Mạc Hy Tuyết chọn anh là rất thấp. Nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ?

"Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem, Hy Tuyết sẽ chọn ai. Tôi hay là anh?" Phương Từ Khiêm cao ngạo cất giọng.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK