• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




"Mạc Hy Tuyết, em vừa nói gì cơ?" Phương Từ Khiêm dường như không thể nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, anh sửng sốt hỏi lại lần nữa.


Các cơ trên khuôn mặt đã co rúm lại, chân mày của người đàn ông còn hơi giật giật.




"Tôi nói là anh hãy sắp xếp thời gian rảnh cùng tôi đến cục dân chính đi, càng sớm càng tốt, chúng ta cần phải giải quyết sòng phẳng với nhau."

Từ từ lấy lại bình tĩnh,hít một hơi thật sâu, Phương Từ Khiêm mới run run nói, "Em thật sự muốn ly hôn với anh hay sao?"

"Không như vậy thì phải làm thế nào? Hai người chúng ta vốn dĩ chẳng còn yêu thương nhau, cần gì phải làm khó đối phương như thế." Người con gái bình thản nói ra những lời đó mà không một chút hận thù hay là ghen ghét.





Phương Từ Khiêm ngay lập tức phủ nhận, "Em nói hai chúng ta không có tình yêu, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc sao? Mạc Hy Tuyết, sao em biết là giữa chúng ta chẳng còn gì cả? Anh cho em biết, em hoàn toàn sai rồi."

Mạc Hy Tuyết ngước mắt lên, cô bình thản tươi cười, "Phương Từ Khiêm, anh còn tự lừa mình dối người cho đến khi nào nữa đây? Tôi chẳng phải là cô gái đó, anh giữ tôi lại bên cạnh cũng không có ích gì đâu."

Những tổn thương mà Phương Từ Khiêm đem đến cho cô, nó vẫn còn in đậm trong tâm trí của Mạc Hy Tuyết.


Cô chẳng thể nào quên được những điều đó, càng không thể tha thứ cho Phương Từ Khiêm.




Cô chẳng muốn hận, nhưng tình nghĩa cũng đã cạn rồi! Hai người bọn họ duyên đã tận, cả đời này xác định sẽ phải chia lìa rồi, cần gì phải cố chấp đến như thế chứ.




Dùng hết sức bình sinh của mình, người đàn ông mới khó khăn rặn ra được từng lời, "Mạc Hy Tuyết, em hiểu lầm rồi.


Anh biết là em vẫn luôn để bụng Lạc Hy Hy.


Nhưng em biết không, đó chính là…"

"Phương Từ Khiêm, tôi đã không còn để bụng chuyện đó nữa, tôi đang cố gắng để quên đi sự việc ba năm trước.


Tôi theo đuổi lý tưởng và đam mê của tôi, chúng ta đừng dính dáng gì đến nhau nữa."

Mạc Hy Tuyết dựa lưng vào ghế, những ngón tay của cô đan xen vào nhau, "Tôi không phải là chưa từng cho anh cơ hội, nhưng chính anh là người đã thẳng thừng vứt bỏ nó.


Cái gì cũng có giới hạn, chúng ta đã mãi mãi kết thúc rồi."

Khi xưa, Mạc Hy Tuyết đã từng hỏi Phương Từ Khiêm, cô hỏi anh đã từng dành một vị trí nào trong trái tim cho cô chưa? Nếu lúc đó, Phương Từ Khiêm trả lời có, cô nhất định sẽ bỏ qua mọi chuyện mà ở bên cạnh anh, yêu anh như lúc ban đầu.



Nhưng chính Phương Từ Khiêm là người đã vứt bỏ cơ hội đó.




Cơ hội đã mất rồi, sẽ không còn lần thứ hai nữa.




Người con gái tiếp tục cất tiếng nói, "Cho nên Phương Từ Khiêm, giữa chúng ta không cách nào tiếp tục nữa.


Anh hãy buông bỏ đi, đừng níu kéo những thứ đã mất, như thế chỉ càng giày vò anh mà thôi."

"Không, Mạc Hy Tuyết, em nghe đây, anh không đồng ý." Phương Từ Khiêm gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.




Người con gái ấy đã bắt đầu mất kiên nhẫn, cô đã có chút bực bội, "Phương Từ Khiêm, anh còn muốn làm khổ tôi nữa hay sao?"

"Mặc kệ em nghĩ sao tùy em, Mạc Hy Tuyết, em đừng mong rằng có thể thoát khỏi anh."

Điên rồi.




Người đàn ông này thật sự điên rồi.




Mạc Hy Tuyết mất hết kiên nhẫn với Phương Từ Khiêm, cô trừng mắt, "Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ kiện ra toà."


Vậy mà Phương Từ Khiêm lại chẳng thèm để tâm đến những lời cô nói.




Chẳng lẽ hai người đã không thể nào nữa rồi?

Phương Từ Khiêm ánh mắt lộ ra những tia đau đớn, anh cố gặng ra từng chữ, "Hy Tuyết, em đừng nóng vội có được không? Bình tĩnh suy nghĩ một chút.


Đợi đến lúc em chấp nhận anh, anh sẽ cho em biết toàn bộ sự thật.


Bây giờ em đừng ly hôn với anh." Thanh âm của người đàn ông vang lên tha thiết cầu xin.




Anh không muốn buông bỏ người ấy.




Nhưng Mạc Hy Tuyết tỏ ra rất kiên quyết, "Quyết định này đã được đưa ra, tôi sẽ không bao giờ thay đổi nó!"


.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK