Hắn không hề hay biết Thường Tận cũng đang gặp nạn ngay lúc đó. Hắn chật vật giành giật sự sống cho bản thân nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng. Khi tất cả mọi hi vọng đều sụp đổ thì đột nhiên đội quân hàng vạn người của kẻ địch bỗng dưng ngưng chiến đấu, dường như nhận lệnh từ ai đó liền rút đi trong chớp mắt.
Ninh Tư quỳ rạp xuống đất thở dốc. Những vết chém trên người hắn nhuốm đỏ cả y phục. Ninh Tư cười nhạt:
“Không lẽ Ninh Tư ta lại chết trong bộ dạng xấu xí thê thảm như thế này. Không được, dù sao cũng phải trở về rồi mới chết. Ít nhất cũng còn có người nhặt xác.”
Nghĩ vậy, Ninh Tư cố vắt chút sức tàn lết về Ma điện. Vừa bước vào trong, hắn vô cùng kinh hãi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
“Hóa ra đám cô hồn kia chỉ là kế dương đông kích tây hòng lừa ta đi chỗ khác.”
Hắn đỡ Thường Tận dậy, nhưng nàng chỉ còn một cái xác khô. Máu của nàng chảy lênh láng khắp sàn, còn cơ thể thì lạnh ngắt chẳng còn sức sống. Nàng bị đâm hai nhát, trong đó có một nhát thẳng vào tim.
Nhìn thấy Dạ Khuyết phía bên kia vẫn còn thở, hắn liền đặt nàng xuống, chạy đến giải độc cho ông ta. Sau khi Dạ Khuyết tỉnh dậy đã kể hết mọi sự tình cho Ninh Tư. Cả hai cùng bi thống thở dài.
- Tất cả là lỗi của ta. Nếu không phải ta kiên quyết muốn Ma tôn cứu sống Minh Nguyệt thì đã không ra nông nỗi này. – Dạ Khuyết đau khổ tự dằn vặt mình.
- Không – Ninh Tư đáp – Là lỗi của ta. Ngay từ đầu ta đã nên ở lại đây để bảo vệ cho Thường Tận. Bây giờ xem ra đã chẳng còn cách cứu vãn.
- Khoan đã… - Dạ Khuyết dường như nhận ra điều gì đó.
- Chuyện gì vậy?
- Ta nhớ rằng trong người Thường Tận có một nguồn sức mạnh bị phong ấn đối kháng với Ngũ linh thạch. Nay ngũ linh thạch đã bị đoạt mất, nhưng chắc chắn nguồn linh lực kia vẫn còn trong cơ thể.
- Vậy thì sao chứ? Người cũng đã chết rồi.
- Biết đâu nguồn sức mạnh kia có thể cứu sống nàng ta?
Ninh Tư cười khẩy:
- Ngươi đùa ta sao? Linh lực còn có khả năng giúp người tự hồi sinh ư?
- Không thử thì làm sao biết?
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn mổ lồng ngực của nàng ta ra xem xét.
Nếu là người khác thì chắn chắn sẽ cho rằng Dạ Khuyết bị điên vì làm vậy chẳng khác nào khiến cho tình trạng càng tồi tệ thêm, thế nhưng Ninh Tư thì khác. Hắn vô cùng ủng hộ ý kiến của Dạ Khuyết.
- Được, vậy mau thực hiện đi. Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.
Dạ Khuyết dùng dao rạch một đường giữa ngực nàng, tách đôi lồng ngực ra. Ở bên trong, toàn bộ nội tạng gần như đã bị hủy hết. Tuy nhiên có một thứ gì đó vẫn đang tỏa ra linh lực yếu ớt từ trái tim nàng.
Quả tim vốn đã bị đâm thủng bởi nhát kiếm của Tử Khiết, nhưng vẫn chưa bị hủy hoàn toàn. Dạ Khuyết dùng tay để cảm nhận, hắn nhận ra một lớp phong ấn vô cùng tinh tế lại dày đặc bao lấy một phần của trái tim nàng.
Hắn đề nghị Ninh Tư cùng giúp sức để phá giải phong ấn kia. Hai người ra sức thi pháp một ngày một đêm vẫn chưa có kết quả. Ninh Tư thì càng lúc càng yếu dần. Vốn dĩ hắn đã mang một thân trọng thương, nay lại còn phải dùng sức, nên cơ thể không chịu đựng nổi.
Hắn dừng thi pháp, đột ngột ngã khuỵu xuống. Thấy vậy, Dạ Khuyết vội vã chạy lại đỡ hắn dậy, dìu hắn lên ghế nghỉ ngơi. Dạ Khuyết lắc đầu, phen này có lẽ họ không cứu nổi Thường Tận.
Ninh Tư thều thào lên tiếng:
- Ngươi mau đi gọi toàn bộ Ma tộc đến đây.
- Ngươi định làm gì?
- Cứ làm đi rồi sẽ rõ.
Dạ Khuyết đành để một mình Ninh Tư ở đó, vội vã đi kêu gọi tất cả mọi người trong Ma tộc đến. Toàn bộ tộc nhân tụ tập trước cửa điện, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dạ Khuyết dìu Ninh Tư tới trước hiên, cố gắng giữ cho hắn đứng vững.
Ninh Tư nói lớn:
- Năm trăm năm qua, Ma tôn đã ra sức bảo vệ cho Ma tộc các người. Giờ đây ngài ấy gặp nạn, các ngươi có nguyện ý giúp đỡ?
Dòng người bên dưới lao xao bàn tán. Một kẻ mạnh dạn lên tiếng:
- Ma tôn có phải đã chết? Nếu vậy thì chúng ta sẽ lập Ma tôn mới, chẳng cần phải phí sức làm gì.
- Đúng vậy. Nói có lý. – Một đám người khác ủng hộ.
Dòng người lao xao không ngớt, có vẻ như rất vui mừng trước tin Ma tôn của mình gặp nạn.
- Vớ vẩn! – Ninh Tư ngắt lời - Trong đám các ngươi có ai có khả năng bảo vệ cả tộc chứ? Đừng quên vào trận chiến năm trăm năm trước, là ai đã thành công chống lại cả ba giới Thiên, Tu Chân, Quỷ để bảo toàn tính mạng cho các ngươi. Nếu giờ đây các ngươi có lòng riêng ham mê quyền lực, thì sau này nhất định sẽ phải dùng chính mạng sống của mình để nhận lấy hậu quả!
Tiếng xôn xao bên dưới bỗng dưng im bặt. Ai nấy đều cảm thấy hoang mang. Nếu quả thật bây giờ có chiến tranh xảy ra, không ai trong bọn họ có khả năng đối kháng lại với kẻ thù.
Một kẻ trong đám lại lên tiếng:
- Nếu như có thể cứu được Ma tôn, thì chúng ta cũng sẵn lòng giúp. Nói đi cần chúng ta làm gì?
- Nói vậy là… các ngươi đều đồng ý rồi?
- Đúng vậy – Toàn bộ Ma tộc đồng thanh đáp.
- Được rồi – Ninh Tư nói – Trong người Ma tôn có một phong ấn đang ngăn cản sức mạnh của nàng. Ta cần các ngươi truyền linh lực trong lúc ta và Dạ Khuyết thi pháp giải phong ấn. Quá trình này sẽ rất gian nan, vì vậy các ngươi phải thật kiên trì.
- Được, không thành vấn đề!
Hơn tám trăm ngàn người trong Ma tộc trợ sức cho Ninh Tư và Dạ Khuyết suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng thì công sức của họ cũng được đền đáp.
Kết giới vỡ ra, nguồn linh lực trong trái tim nàng tràn ra như bão lũ, chảy vào khắp các kinh mạch trong cơ thể. Vết thương trong người nàng lần lượt liền lại, còn nội tạng thì được hồi phục nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Thường Tận đột nhiên trợn mắt, cổ họng rít lên kinh thống như vừa chết đi sống lại. Nàng thở dốc một hồi, cảm thấy trái tim mình đang đập dữ dội bên ngực trái.
Nàng đẩy tay ngồi dậy, cơ thể khỏe mạnh như chưa từng có gì xảy ra. Giây phút nàng hồi sinh, một luồng linh lực tỏa ra hơn trăm dặm, gây ra một cơn dao động khắp ngũ giới.
Ninh Tư và Dạ Khuyết vui mừng, quỳ rạp xuống chân nàng:
- Chúc mừng Ma tôn hồi sinh.
Toàn bộ Ma tộc cũng đồng loạt quỳ xuống:
- Ma tôn vạn tuế! Ma tôn vạn tuế!
Thấy có dị tượng lạ, Thiên đế vội vã cùng các Thiên binh ra đài quan sát.
- Hiện tượng như thế này, đây là lần đầu tiên thần nhìn thấy sau hơn mười vạn năm. – Bắc đẩu tinh quân nói.
- Mười vạn năm trước, khi chiến thần Minh Đại chết, hiện tượng như thế này cũng xảy ra. Không lẽ… hắn đã sống lại? – Thiên đế nói, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Dạ Khuyết nhìn cơ thể hồi phục như chưa từng bị tổn thương của Thường Tận thì liền hiểu ra mọi chuyện:
- Hóa ra nguồn linh lực bị phong ấn trong người ngươi, lại là sức mạnh của chiến thần Minh Đại…
Thường Tận vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Ta tưởng mình đã chết chắc rồi, sao bây giờ cảm thấy mọi thứ chỉ như một giấc mộng?
Dạ Khuyết ôn tồn giải thích cho nàng:
- Số kiếp đã định, người cho dù thế nào cũng không chết được. Ta từ sớm đã nhận ra trong người ngươi có một nguồn linh lực bị phong ấn, xung khắc với sức mạnh của ngũ linh thạch. Nhưng không ngờ sức mạnh bí ẩn mà người sở hữu lại là sức mạnh của chiến thần Minh Đại.
- Chiến thần Minh Đại… Hắn là ai?
- Hơn mười vạn năm trước, dưới trướng của Thiên đế, có một chiến thần tên là Minh Đại. Hắn có khả năng bách chiến bách thắng, khiến người người nể sợ. Ngay cả Thiên đế cũng phải nể mặt hắn ba phần. Tuy nhiên, trong một cuộc đại chiến với Quỷ giới, khi ấy Quỷ Vương đầu tiên trong ngũ giới đang nắm quyền, hắn đã phải hi sinh mạng sống của mình để phong ấn Quỷ Vương. Kết quả là nguyên thần của Quỷ Vương bị tiêu diệt, thân thể của Minh Đại bị xé tan, còn nguyên thần của hắn lại phân tán khắp nơi trong ngũ giới.
- Nghe ngươi kể thì… Chiến thần Minh Đại quả là một người bất phàm.
- Đúng vậy, cho dù chỉ sở hữu một phần sức mạnh của hắn thì cũng đã đủ sức dời thiên lập địa.
- Có điều… tại sao sức mạnh ấy lại ở trong người ta?
- Chuyện này… thì ta nhất thời không hiểu được…
- Không sao – Thường Tận thở hắt ra – Dù sao chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Quan trọng là ta vẫn còn sống, và những gì người khác đã gây ra cho ta, ta nhất định phải trả lại gấp bội.
- Người định làm gì?
- Lập lại trật tự ngũ giới!
…
Tử Khiết mệt lả đi trong Ninh Dương điện. Cuối cùng chàng vẫn không thể phá giải được kết giới do cha mình tạo ra. Chàng tuyệt vọng nằm dựa vào cửa, miệng vẫn không ngừng gọi tên Thường Tận.
Vào giây phút Thường Tận chết, phép phong ấn của nàng đối với ký ức của Tử Khiết bị tan biến, khiến cho ký ức của chàng đột ngột trở lại. Chàng chợt nhận ra mình đã quen biết Thường Tận từ rất lâu rồi. Mọi chuyện xảy ra trên núi Bạch Mã ào ạt tràn về trong tâm trí chàng như bão lũ, khiến chàng trong phút chốc cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Tâm trạng chàng chuyển từ đau buồn sang vui vẻ, từ vui vẻ sang đau buồn vô cùng nhanh chóng. Bỗng chốc chàng hiểu ra tất cả. Suýt chút nữa thì chàng đã nghe lời cha mình mà ra tay với người con gái mình yêu thương nhất. Nhưng may mắn thay, ngay cả khi mất trí nhớ chàng vẫn lại một lần nữa phải lòng Thường Tận. Nếu không, có lẽ chàng đã làm việc khiến mình hối hận muôn đời.
Nhưng cũng vì nhớ ra tất cả mà chàng cảm thấy lo lắng đến phát điên. Nếu Thường Tận có mệnh hệ gì trong lúc chàng đang bị giam ở đây thì chàng biết phải làm thế nào đây? Tiếc rằng chàng lại lực bất tòng tâm, dù rất muốn nhưng không cách nào thoát ra khỏi đây để đến chỗ nàng được.