• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tại sao trông ngươi lại buồn như vậy? – Thường Tận hỏi Hải Quỳ khi nàng ta đang tựa đầu vào một gốc cây bên sườn núi nhìn về xa xăm – Vẻ mặt vui tươi thường ngày của ngươi đâu rồi?

Thường Tận chậm rãi ngồi xuống cạnh Hải Quỳ, nghe tiếng nàng ta thở dài một cái:

- Tại sao ta cố gắng nhiều đến như vậy, mà vẫn không có tác dụng.

Thường Tận vừa nghe là đã hiểu Hải Quỳ đang nói về điều gì.

- Ngươi có niềm tin vào tình yêu của mình không? – Nàng hỏi - Nếu ngươi thật lòng yêu một người, thì đâu nhất thiết phải đợi người đó đáp lại. Tình yêu chính là… chỉ cần người đó vui vẻ hạnh phúc, thì bản thân đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Hải Quỳ rầu rầu đáp lại:

- Thường Tận, có lẽ ngươi nói đúng. Có lẽ yêu không cầu hồi đáp lại mới là tình yêu chân chính.

Nói đoạn nàng ta lại thở dài. Thường Tận không biết phải an ủi thế nào nữa, nên đành đánh trống lảng sang chuyện khác:

- À đúng rồi, ở cùng nhau lâu như vậy, ta vẫn chưa biết gì về gia cảnh của ngươi. Vì sao lại lưu lạc đến chốn này? Hôm chúng ta tìm thấy ngươi, ngươi đang bị ngất giữa rừng.

- Đó là một câu chuyện dài… - Hải Quỳ bắt đầu kể.

“Ta vốn là nhị công chúa của nước Bách Việt. Ngoài ta ra, phụ hoàng còn rất nhiều con cái. Trong đó có một người, ngoại hình giống hệt ta, nhưng tâm địa lại vô cùng độc ác. Người đó cũng chính là đại công chúa. Nhân dịp phụ hoàng tổ chức dã ngoại cho toàn bộ vương tôn quý tộc, nàng ta đã bố trí mai phục, truy sát ta đến cùng. Những tùy tùng đi cùng ta đều đã bỏ mạng. Chỉ có ta là thoát được đến khu rừng này. Ta cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi kiệt sức. Chuyện sau đó thì ngươi đã biết rồi…”

- Thì ra là vậy… Ngươi định sau này sẽ thế nào? Cũng không thể ở lại đây mãi. Ta biết ngươi thích Quang Đại nhưng thật ra ta nghĩ… có lẽ hai người không thể ở bên nhau.

- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Không lẽ… - Hải Quỳ khẽ liếc Thường Tận một cái, ánh mắt gợn sóng.

“Không lẽ ngươi cũng thích Quang Đại, nên mới tìm cách đẩy ta ra xa?”, Hải Quỳ thầm nghĩ, ánh mắt dần trở nên đáng sợ, không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên như mọi ngày.

Hải Quỳ nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng đáng yêu, dùng một giọng vô cùng trong trẻo đáng yêu gọi Thường Tận:

- Ngươi mau nhìn bên kia, mặt trời đang xuống núi, trông thật là thơ mộng. Chúng ta qua đó xem đi!

Sau đó nàng ta đứng lên, nhảy chân sáo đến bên vách núi. Ở đó chỉ cách mép vực tầm ba bước chân. Bên dưới là một thung lũng sâu vạn trượng. Thường Tận bước đến, đứng bên cạnh Hải Quỳ. Ánh nắng chiếu vàng xuyên qua mái tóc mượt như thác nước của hai người.

Hải Quỳ chỉ tay xuống dưới thung lũng kia, rồi mừng rỡ nói với Thường Tận:

- Ngươi xem, ở đó có một bông hoa xuyến chi nở giữa rừng hoa lan.

- Sao có thể? Hoa xuyến chi thường mọc thành cụm, nên sẽ không lẻ loi đứng một mình. – Thường Tận cười đáp lại.

- Ta nói thật. Ở chỗ kia kìa, ngươi xem.

Vừa nói Hải Quỳ vừa đặt tay sau lưng Thường Tận, chầm chậm đẩy nàng bước về phía trước, tay còn lại liên tục chỉ về phía vực sâu. Thường Tận phóng tầm mắt về hướng ngón tay của Hải Quỳ nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bông hoa xuyến chi nào. Đột nhiên Hải Quỳ tăng lực đẩy lên, rồi nhanh chóng dùng cả hai tay đẩy Thường Tận xuống vực.

Nàng rơi xuống từ mép núi, rồi biến mất hoàn toàn. Hải Quỳ phủi phủi hay tay mình, nhếch mép cười đắc ý.

- Ngươi chết rồi, sẽ không còn ai cản trở tình duyên của ta nữa. Có trách chỉ trách ngươi quá cả tin. Có lẽ ngươi không biết, tên của ta là Hải Quỳ. Hải Quỳ, một loại sinh vật vô cùng xinh đẹp trong lòng đại dương, trông có vẻ vô hại, nhưng thực chất là một loài ăn thịt đáng sợ. Giờ đây ngươi được nếm mùi của Hải Quỳ thì cũng đã quá trễ.

Hải Quỳ nở nụ cười nhạt rồi quay gót toan rời đi. Không ngờ khi vừa quay lưng lại thì đã thấy Thường Tận đứng đó. Nàng ta giật mình ngã ngửa ra sau.

- Ngươi… ngươi…

Thường Tận lạnh lùng nói:

- Ta tưởng rằng ngươi là một thiếu nữ lương thiện, nên đã phí phạm những cảm xúc đồng cảm dành cho ngươi. Hóa ra ngươi chỉ là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, độc ác vô sỉ. Ngươi mau chóng thu dọn đồ rời khỏi đỉnh Bạch Mộc Lương Tử, từ nay về sau không được phép đến tìm chúng ta nữa. Chuyện ngày hôm nay ta sẽ không kể cho Quang Đại, để hắn có chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng về ngươi. Nhưng đó là chuyện duy nhất ta có thể thỏa hiệp. Đừng tìm cách đối đầu với ta, một người phàm như ngươi không phải đối thủ của ta đâu.

Nói rồi nàng xoay người biến mất trong hư không. Hải Quỳ ngồi đó thất thần, vẫn chưa tin được những gì vừa xảy ra trước mắt mình. Nàng ta vốn nghĩ rằng Thường Tận và Quang Đại chỉ là hai nông dân sống ẩn dật ở vùng núi này. Không ngờ Thường Tận lại không phải người thường.

“Không lẽ nàng ta là yêu quái?”, Hải Quỳ thầm nghĩ, “Đúng rồi. Mình phải kể cho Quang Đại biết. Chàng nhất định sẽ sợ hãi mà rời xa Thường Tận.”

Nghĩ là làm, Hải Quỳ nhanh chóng trở về căn nhà trên đỉnh núi, vội vã tìm Quang Đại, vừa thở dốc vừa nói:

- Quang Đại, chúng ta mau rời khỏi đây. Thường Tận… nàng ta…

- Thường Tận làm sao? – Quang Đại lo lắng hỏi, tưởng rằng Thường Tận đã gặp chuyện không hay.

- Thường Tận là yêu quái – Hải Quỳ nói – Chính mắt ta nhìn thấy. Nàng ta rơi xuống vực thẳm nhưng không hề chết, cũng không có chút xây xát. Ngươi phải tin ta.

Quang Đại trố mắt nhìn Hải Quỳ:

- Sao nàng ta có thể rơi xuống vực?

- Là ta không tốt… Ta lỡ tay làm nàng ấy rơi xuống vực. Ta không có cố ý. Nhưng mà Quang Đại à, nhờ có như vậy nên ta mới biết được bộ mặt thật của nàng ta. Chúng ta mau rời khỏi đây. Nơi này quá nguy hiểm. Ta sợ… nàng ta sẽ làm hại đến tính mạng chàng.

Quang Đại ngao ngán nhìn Hải Quỳ:

- Chính xác thì nàng ta không phải là yêu quái. Nàng ta là một con ma. Hơn nữa lại là ma đầu mạnh nhất Ngũ giới này.

Hải Quỳ nhìn Quang Đại trân trối:

- Chàng… đã biết thân phận thật của ả? Vậy tại sao chàng không hề sợ hãi?

- Bởi vì ta không phải người thường. – Quang Đại đáp – Ta không sợ ma quỷ, Hải Quỳ cô nương à. Nếu cô nương sợ, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

Quang Đại lạnh lùng nói rồi rời đi. Hải Quỳ chưa hết bất ngờ này đã trải qua bất ngờ khác. Không ngờ những nỗ lực cuối cùng cũng không giúp ả đạt được mục đích. Hải Quỳ đành ôm một bụng uất ức mà rời khỏi đỉnh Bạch Mộc Lương Tử.

Trên đường xuống núi, nàng ta bất ngờ bị chặn đường bởi một nữ tử lạ mặt. Người này nhan sắc tầm thường nhưng võ công thâm hậu, lại còn có phép thuật. Nàng ta vừa phẩy tay một cái, cả người Hải Quỳ bỗng dưng cừng đờ, không thể cựa quậy.

- Ngươi muốn làm gì? – Hải Quỳ tức giận quát lên.

Nữ nhân kia vuốt nhẹ lên gương mặt của Hải Quỳ, lả lướt đáp:

- Gương mặt của ngươi không tệ, làn da cũng quá đỗi mịn màng. Một người sống trên núi cũng xinh đẹp nhường này thật là hiếm gặp.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Nữ nhân kia thì thầm vào tai Hải Quỳ:

- Ta chỉ muốn mượn làn da của ngươi dùng một chút. Yên tâm, sẽ rất nhanh thôi.

Sau đó nàng ta đưa tay lên định lóc lớp da mặt của Hải Quỳ thì bỗng dưng một lực vô hình từ đâu đẩy tới thổi bay nàng ta ra xa cả chục thước. Nàng ta ngước lên thì thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

- Thường Tận! – Nàng ta thốt lên.

Thường Tận nhận ra nữ nhân này, chính là nô tì thân cận của Bích Ngọc. Thường Tận từ không trung đáp xuống trước mặt Hà Vân:

- Đường đường là một tiên nhân, lại đi lạm sát người vô tội. Ngươi đang muốn làm gì?

- Ngươi vẫn còn sống…! – Hà Vân mặt trắng bệch ra, không còn một giọt máu.

Khi định thần lại, nàng ta vội vã bỏ chạy thục mạng. Thường Tận để cho nàng ta đi mà không hề đuổi theo, chỉ quay lại giải phong ấn cho Hải Quỳ. Hải Quỳ nhìn chằm chằm Thường Tận:

- Tại sao ngươi lại cứu ta?

- Ngươi là một kẻ xấu, nhưng không có nghĩa là ta cũng vậy. Thấy chết mà không cứu không phải phong cách của ta.

Nói rồi Thường Tận liền biến mất. Hải Quỳ cũng không nán lại lâu, vội vã xuống núi trước khi trời tối. Thường Tận quay về tìm Quang Đại, bàn chuyện rời khỏi Bạch Mộc Lương Tử.

- Hôm nay ta gặp Hà Vân ở sườn núi. Nơi này đã không còn an toàn nữa. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi.

Trong khi đó Hà Vân đã về tới Thiên cung, hớt hơ hớt hải chạy đến điện Thượng Hoa để báo tin cho Bích Ngọc.

- Thiên hậu, thần đã tìm được tung tích của ma đầu Thường Tận. Chúng ta cần phải hành động ngay trước khi nàng ta bỏ trốn.

- Ở đâu? – Bích Ngọc mừng rỡ hỏi.

- Đỉnh Bạch Mộc Lương Tử.

- Tại sao trước giờ chúng ta không nghĩ đến chỗ đó? Quả là một sai sót lớn. Nhanh, đi gọi Phong thần đến đây. Bảo nàng ta đem quân xuống tóm gọn Thường Tận.

- Thần tuân mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK