Mồ hôi chảy qua những vết cào vẫn còn rất mới, lúc này trên màn hình mới xuất hiện khuôn mặt của nam diễn viên chính, là Lý Khải Duệ đang hơi nhíu mày, nhẫn nại mà lại không kiên nhẫn, sau đó thân hình di chuyển động tác đưa đẩy mạnh mẽ, khuôn mặt anh ta nhìn hơi dữ tợn, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, mạnh mẽ mà chập chờn. Lúc này, anh ta lại cúi người hôn người phụ nữ ở dưới.
Ống kính hạ xuống chính là khuôn mặt tôi, cũng là khuôn mặt của Thư Ngôn trong kịch bản, khi Trần Tẫn cúi người xuống hôn, khi khuôn mặt kia gần sát lại thì tôi lại quay mặt đi chỗ khác, nhìn thẳng vào ống kính bên cạnh người, dường như đang nhìn thẳng vào mắt người đối diện, trong mắt là sự mỏi mệt, lười biếng khi vừa trải qua cao trào cùng với sự tự chán ghét bản thân. Thư Ngôn cự tuyệt nụ hôn của Trần Tẫn, dùng hành động phản kháng trực tiếp quay đầu đi. Trần Tẫn quay mặt cô lại đối diện với mình, rồi hung ác cắn xé đôi môi. Cuối cùng khi tách ra, đôi môi còn vương lại vài giọt máu. Sắc mặt Thư Ngôn vẫn còn ửng hồng, đôi môi bị căn rách, đôi môi nhuộm màu máu tươi ngược lại lại khiến cô thêm phần yêu mị. Sau đó, cô liếm vệt máu trên môi, hành động ngây thơ lại phong tình.
Tống nhị thiếu gia xem đoạn diễm tình này, nhưng sắc mặt lại là khổ đại cừu thù. Cho đến nay, cuối cùng tôi cũng bắt đầu tin thật ra tận trong xương cốt của anh ấy vẫn là một người đàn ông chính trực khiến người khác cũng phải đau lòng. Cho dù là cảnh do chính mình diễn, khi tôi xem vẫn còn mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, Tống Minh Thành ngược lại lại mang bộ mặt núi xa ngàn dặm, tuyết phủ quanh năm, sương lạnh bốn mùa.
Đây không phải biểu hiện của một người đang ông bình thường khi xem những cảnh như thế này.
Tôi hỏi anh ấy: “Em diễn ổn chứ? Vì cái cảnh này mà em đã phải chịu không ít khổ cực đấy.”
Tống Minh Thành cứng ngắc quay đầu lại, biểu cảm thống khổ: “Anh nói không nên lời.”
“Khi chưa thấy mặt thì không khí còn rất nóng bỏng, vừa nhìn thấy mặt… anh liền không cứng nổi.” Tống Minh Thành thẳng thắn tổng kết với tôi: “Em phải hiểu, phàm là những cảnh quay như thế này, người đàn ông nào xem cũng muốn thay thế vị trí của nam chính để cùng nữ chính thay đổi mọi loại tư thế, nhưng là… anh vừa nhìn thấy mặt em… liền… tâm tình tương đối phức tạp. Giống như cuối cùng bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân vậy.”
“Sau này, em cũng đừng bắt anh phải xem mấy cảnh như thế này nữa, nhìn thêm mấy lần nữa chắc công năng đàn ông của anh gặp trở ngại mất. Đại Miên, dù sao em cũng phải nghĩ tới chuyện chúng ta có chung dòng máu chứ. Anh thấy mặt em liền nghĩ ngay đến cái quần lót hình gà Higepiyo của em… Hơn nữa, không phải vì giúp em tuyên truyền cho phim, Sussie đã tung một đoạn ngắn lên mạng rồi sao, nghe nói giá một đêm lên tới hơn trăm vạn. Em số đỏ thật đấy!”
Đúng, quả thật số tôi rất đỏ.
Điều này tôi nghiệm chứng ra khi đột nhiên bị Hàn Tiềm tóm được lôi vào xe.
Anh khóa cửa xe lại rồi dừng gọn vào một bên, quay bộ mặt âm trầm lại nhìn tôi. Mấy ngày trước tôi thông qua Tống Minh Nguyên uyển chuyển biểu đạt với Hàn gia ý nguyện không muốn kết hôn. Hơn nữa, may mắn nhận được sự chấp thuận của đối phương, nghe anh kể, lúc gần đi ông cụ nhà Hàn gia nước mắt lưng tròng ôm chặt anh tôi cảm tạ ơn đức, không chỉ không còn hình tượng gì đáng nói, lại không có hạ lệnh muốn phong sát tiểu minh tinh để lấy lại uy phong cho cháu dâu tương lai.
Vì vậy, Hàn Tiềm tới đây là để trách tội? Tôi nhìn sắc mặt như mưa dông sắp tới của anh, giống như đang phẫn uất vì đột nhiên bị mất vị hôn thê. Thậm chí tôi còn cảm thấy giọng điệu của anh như đang nghiến răng nghiến lợi vậy.
“Thẩm Miên, em có ý gì?”
Tôi nhún vai: “Anh bỏ em, lại không cho phép em nổi tiếng sao?” Trong buổi phỏng vấn ba ngày trước, tôi và Lý Khải Duệ xuất hiện tay trong tay, phủ nhận hoàn toàn việc từng có gút mắt với Hàn Tiềm, đồng thời nhấn mạnh rằng không có hứng thú với Hàn Tiềm.
Chẳng lẽ như vậy cũng chọc giận Hàn Tiềm, hay là đối với chuyện Tống gia đột nhiên thay đổi thái độ anh liền cho rằng tôi ngầm ra tay cản trở?
“Hàn tiên sinh, em có ý gì? Không phải em dựa vào ý của anh mà làm sao. Anh với em đã cắt đứt quan hệ rồi còn không cho phép em có mùa xuân thứ hai, thứ ba nữa sao? Hay là muốn em chạy tới ôm chặt anh khóc lóc không chịu buông tay mới khiến lòng tự trọng đàn ông của anh được thỏa mãn?”
Trên mặt Hàn Tiềm càng như được phủ thêm một lớp băng lạnh, dường như mang theo khí lạnh, sau đó, toàn bộ luồng khí lạnh đó như luồn vào lỗ mũi, khoang miệng tôi. Đột nhiên anh kéo cằm tôi, đè tay chân tôi lại, dùng nụ hôn như gặm cắn để trừng phạt tôi. Tôi nghĩ ra rất nhiều cách để đối phó với anh, ví dụ như hừ lạnh một tiếng, âm trầm uy hiếp hoặc giễu cợt, lại không ngờ anh lại làm khó dễ tôi bằng cách này, khiến tôi ngỡ ngàng đến quên giãy giụa, liền mềm nhũn cả người để mặc anh hôn.
Sau đó vị của nụ hôn dần thay đổi, từ cắn xé dần dần chuyển sang triền miên. Hơi thở nóng bỏng của Hàn Tiềm khiến tôi cảm thấy bất an, tôi lui lại phía sau, anh lại cắn lên đôi môi tôi, mùi máu tanh ập tới, tôi quay đầu đẩy anh ra.
Thật sự rất đau.
“Anh ta hôn em như vậy?” Anh nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa xe, ánh mắt u tối hỏi tôi, thấp thoáng hàm răng trắng sáng, biểu cảm không hề thân thiện.
“Thẩm Miên, anh thực sự đã dung túng cho em quá rồi!” Sau đó, hình như anh nghĩ ra điều gì, lại nở nụ cười: “Cảnh giường chiếu đó diễn cũng không tệ, quả nhiên đã qua thực hành nên diễn xuất khá thật. Trước đây luôn diễn hỏng nhưng lần này nghe đạo diễn nói một lần là đạt luôn, không hề lãng phí một thước phim nào, diễn xuất so với những lần trước tốt hơn rất nhiều, đáng tiếc còn có chút ngây ngô.”
“Thế nhưng những biểu cảm ngây ngô trước màn ảnh này rõ ràng đều do anh huấn luyện mà thành, em chỉ có thể làm người phụ nữ của anh, sinh con cho anh mà thôi!” Lần này, Hàn Tiềm hạ thấp giọng nói xuống. Anh vén tóc tôi lên, vừa vuốt ve theo đường viền khuôn mặt tôi vừa ghé vào tai tôi nói những lời này, dường như đang đọc thần chú vậy.
Tôi giật mình.
Sau đó, Hàn Tiềm không cho tôi cơ hội thở dốc, tiếp tục nói: “Anh không biết nên gọi em là Thẩm tiểu thư hay Tống tiểu thư nữa, nhưng những thứ này anh đều không quan tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, đừng cố gắng chạm đến giới hạn cuối cùng của anh.” Anh dừng lại nhìn tôi: “Thẩm Miên, em phải là Hàn phu nhân.”
Lần này, ý tứ trong lời nói của anh quá rõ ràng, ánh mắt vô cùng lạnh giá. Tôi nhìn ánh mắt này da dầy không khỏi run lên ba cái, trong lòng rối loạn. Hàn Tiềm biết, anh biết lúc nào? Bởi vì anh biết nên mới quay lại tìm tôi hay là… Rôt cuộc thì anh vẫn biết từ đầu đến cuối, từ khi tôi bắt đầu tiếp cận anh, bắt đầu theo dõi anh, tựa như dùng ánh mắt đã dự liệu từ trước của người ngoài cuộc nhìn tôi nhảy lên nhảy xuống, trêu đùa.
Hàn Tiềm cúi thấp đầu xuống: “Thẩm Miên, em thật quá tàn nhẫn, quả nhiên là em gái Tống Minh Nguyên. Lúc ấy, anh bị người trong nhà chèn ép, bị họ dùng tất cả mối giao thiệp gây khó dễ. Cũng bởi vì muốn thâu tóm cổ phần của Lâm gia mà bị họ điên cuồng phản pháo. Vì em mà anh dùng mọi cách để mua chuộc người trong nội bộ công ty đó, thực sự là sứt đầu mẻ trán.”
Anh vuốt ve gương mặt tôi: “Em biết lúc ấy anh áp lực thế nào không? Em bị thương, anh thậm chí chẳng dùng đầu óc để suy nghĩ gì cả, việc thu mua thật ra là một sự thất bại, không hề phù hợp với phong cách làm việc của anh. Thẩm Miên, trước đó, không có một người nào có thể làm anh xúc động như vậy. Mà lúc đấy em lại không nói gì. Mà lúc đó, anh lại còn đang phải cố gắng hết sức để thoát khỏi hôn sự này, thậm chí không màng tới tài sản khiến người lớn trong nhà vì áp chế anh nên tung tin tức đám cưới đó ra. Mà cái lần gặp mặt sau đó, đến cuối cùng, em cũng không thẳng thắn.”
Tôi giật giật đôi môi, muốn giải thích, nhưng Hàn Tiềm lại tiếp lời.
“Nhưng khi anh nghe được em là Tống tam tiểu thư, ngược lại một chút cũng không tức giận. Em biết cảm giác mừng như điên đó của anh không? Giống như thấy ánh sáng cuối con đường vậy. Mặc dù đối với em, cho dù là thân phận gì, anh đều thích, nhưng nếu như thân phận em có thể giảm bớt được cản trở giúp chúng ta bên nhau thì anh còn mong muốn gì hơn. Anh muốn cho em những điều tốt đẹp nhất, trong đó dĩ nhiên là thân phận và địa vị Hàn phu nhân. Ngày đó, anh chuẩn bị nói rõ ràng với em, nhưng trong mắt em lại là sự không tin tưởng và đề phòng.”
“Em còn chưa đủ tin tưởng anh, mà anh vượt qua mọi áp lực, trở ngại để trở về bên cạnh em, thấy em như vậy sao lại không nhụt chí cơ chứ. Ban đầu chính là muốn em phải thất thố, thẳng thắn nhận lỗi, nhưng bây giờ nhìn lại chủ ý này mới thấy đúng là tự anh hành hạ mình.” Ánh mắt anh trầm tĩnh: “Anh rất thích em, cho nên anh thua mất rồi, cho dù như thế nào anh sẽ không để cho chúng ta vì hiều lầm mà chia tay. Anh ngả bài trước, muốn em vì hiểu lầm mà nhận lỗi. Đối với những chuyện trước kia, anh rất xin lỗi, anh luôn tự trách vì những chuyện khi còn bé. Cho nên khi anh biết thân phận em, anh vẫn nghĩ rằng em sớm đã nhận ra anh. Như vậy hành động theo dõi, những tranh chấp trước đây sẽ có lời giải thích thỏa đáng. Anh vẫn nghĩ rằng trong lòng chúng ta đều biết rõ, khi ngả bài cũng không quá lung túng. Hiện tại, xem ra em đã quên anh sạch bách rồi. Những suy nghĩ lúc trước của anh đúng là quá dư thừa.”
Sau đó, Hàn Tiềm nhìn thẳng vào mắt tôi gằn từng chữ: “Hàn phu nhân, em đồng ý quay lại chứ?”
Tôi còn chưa kịp đáp lại anh một câu đại loại như “Em cũng thua mất rồi, chỉ có tình yêu thắng”, một câu văn vẻ như vậy thì Hàn Tiềm đã sáp lại gần ôm tôi.
Chúng tôi an tĩnh ôm nhau mấy phút, mặt tôi nóng lên, mà thật ra thì cuộc nói chuyện này vẫn khiến tôi có cảm giác không thực, như đang ở trên mây vậy. Hàn Tiềm nói với tôi rất nhiều, có những vấn đề trước đây tôi coi thường, bỏ qua, một trong những vấn đề mà rất lâu sau này tôi mới hiểu, nếu tôi biết trước sẽ không làm.
Tôi từ một độc thân quý tộc trong một đêm đã chuyển thành đãi ngộ của một người phụ nữ đã có chồng.
Hàn Tiềm là một người đàn ông vô cùng thủ đoạn, khi nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, khi cần mềm mỏng, dịu dàng có thể cúi người, người bị anh lạnh nhạt nhiều ngày, nóng lạnh thất thường đột nhiên nhận được sự thương xót của anh sẽ cảm động đến rớt nước mắt. Trên thương trường anh là người như vậy, trước sự tàn nhẫn trong quá khứ thì chút ân huệ nhỏ nhoi này bỗng được phóng đại lên vô số lần. Lúc này tôi đang vùi đầu trong ngực anh, lại không nhịn được nghĩ tới cảnh ngày đó Hàn Tiềm ném tôi xuống hồ bơi, như vậy liền có loại cảm giác, tôi độc chiếm cảm giác của người đàn ông này, tất cả sự dịu dàng, ân cần đều là của tôi.
Mà Hàn Tiềm tỏ ra rất bất mãn với cảnh quay trong《 Scandal 》, sau đó anh tiến hành đun nước sôi hầm ếch, đưa ra rất nhiều quy ước, lợi dụng việc anh đã phải trải qua áp lực bi thảm tranh thủ sự đồng tình của tôi. Hơn nữa, anh còn cảm thấy tôi diễn cảnh đó vẫn chưa đạt, đề nghị chỉ dạy thêm cho tôi kỹ năng diễn xuất, anh năm lần bảy lượt đích thân ra trận thực hành chỉ đạo cho tôi hết lần này tới lần khác.
Sau đó khiến xương cốt của tôi rã rời còn anh tinh thần sảng khoái, cuối cùng còn không quên nhéo mặt tôi: “Anh không biết em dùng biện pháp gì khiến anh trai em tìm ông nói chuyện. Trước đây, anh ấy ủng hộ hôn sự này như vậy giờ lại để anh tùy ý xử lý hôn sự. Mấy ngày trước, thậm chí còn trả lại anh một bữa tiệc thân mật trá hình.”
Tôi nằm im như chó chết: “Em bảo anh em nói với ông rằng em không sinh con được.” Nói xong mới phát hiện có vấn đề, Hàn Tiềm đã lại ngồi lên giường, tháo cà vạt vừa thắt lại ra: “À, vậy thì thử một chút phương pháp truyền thống có vẻ rất bảo thủ trị liệu mấy lần xem, em lập tức có thể sinh con trai.”