Tóm lại, anh ta là một đứa trẻ rất tốt, là một đứa trẻ có tinh thần học hỏi và có thiên phú về lĩnh vự khoa học, là một đứa trẻ nội tâm rõ ràng đã được giác ngộ.
Năm ấy, anh ta 8 tuổi. Một công ty giải trí của Mỹ ra sức thu mua cùng chèn ép ngành giải trí trong nước, Tống gia bị chèn ép, Tống Minh Thành mỗi khi nhìn ba anh ta nhảy lên nhảy xuống mắng to chủ nghĩa đế quốc Mỹ, nội tâm liền dâng lên lòng nhiệt huyết phải làm cái gì đó cho gia đình.
Vì vậy, anh ta bắt đầu đào một cái hố ở trong vườn sau, nước Mỹ ở một nơi khác trên địa cầu, Trung Quốc chuẩn bị chiến tranh địa đạo (Địa đạo là đường hầm). Anh ta dự định đào xuyên tâm trái đất, thừa dịp đêm tối, tấn công nước Mỹ. Ba Tống nghe chuyện, tuân hai dòng lệ dài, xoa đầu con trai, cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù không chững chạc bằng anh trai, nhưng cũng là một người có cá tính.
Vì vậy, ít ngày sau, bên ngoài liền lan truyền tin đồn nhị thiếu gia nhà họ Tống đời này kiên trinh, bất khuất, ủng hộ hàng trong nước, không đội trời chung với nước Mỹ. Nhanh chóng trở thành một giai thoại đẹp, thậm chí còn được dịch sang tiếng Anh truyền đến tai trụ sở chính của công ty Mỹ đó biểu thị tôi chính là đại biểu đại diện cho hạt giống tương lai của đất nước.
Một tháng sau, ba Tống cùng công ty của Mỹ ký kết hiệp định, chia lợi nhuận 5-5, hai nhà ngang sức ngang tài, từ đó liền cười tươi như một đóa hoa loa kèn, gặp ai cũng nói thực ra nước Mỹ cũng rất ôn hòa, đồng thời bày tỏ với phía Mỹ thành ý của mình, sẽ chặt đứt ý tưởng dùng xẻng đào xuyên trái đất của Tống Minh Thành.
Đây coi như ước mơ đầu tiên của Tống Minh Thành bị bóp chết, tuy nhiên cũng may anh ta vẫn còn nhỏ, rất dồi dào tinh lực và ham chơi, chớp mắt liền ném kháng Mỹ với cái hố trong vườn ra sau đầu. Cho đến một lần Tống gia tổ chức tiệc rượu, một vị khách say rượu mất tích tại vườn sau, ngày hôm sau được người ta cứu từ trong hố ra, ba Tống mới nhớ tới câu chuyện đào hâm năm xưa.
Năm 9 tuổi bắt đầu có người gọi Tống Minh Thành là Tống nhị thiếu gia. Mà ngoại giới mỗi khi nhắc tới Tống nhị thiếu gia và Tống đại thiếu gia phản ứng đầu tiên đều là hạ thấp giọng, có người lắc đầu cảm thán: “Anh muốn đánh cuộc sao? Hiện tại thực sự không nhìn ra trong hai đứa trẻ này ai mới là người thừa kế chính thức cả. Đáng tiếc, chúng đều sinh ra trong một gia đình.”
Hóa ra mình cùng anh trai đang bị so sánh với nhau! Tống Minh Thành vừa nghe vừa cảm thấy thừa kế Tống gia là một ước mơ tốt. Anh ta vui vẻ chạy đến trước mặt Tống Minh Nguyên đắc ý: “Anh, sau này cho em thừa kế nhà chúng ta nhé, nhưng không cần vội đâu, em sẽ chia đồ ăn cho anh.”
Tống Minh Nguyên 12 tuổi liếc mắt nhìn em trai: “Ngày mai sẽ mua kẹo (còn được gọi là Pop Rocks hay Popping candy) nổ cho em.”
“Thật không ạ? Anh thật tốt! Socolate ở đầu giường anh cũng cho em có được không?”
“Được, nếu như anh thừa kế gia nghiệp, sau này tất cả kẹo sẽ thuộc về em.”
Vì vậy ước mơ thứ hai của Tống Minh Thành bị một ít kẹo ngọt thu mua, biến mất tăm mất tích.
Đến thời điểm điểm anh ta học lớp năm tiểu học ước mơ của anh ta nhiều như nghìn cánh buồm nhưng cũng chỉ là mây trôi. Anh ta nghĩ muốn trở thành nhà khoa học, thầy giáo, bác sĩ thú y, thầy dạy thú nuôi, … Năm 10 tuổi vì quá thích nữ chiến sĩ xinh đẹp, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới, biến thành một cô gái. Mà căn bệnh tệ hại thích ngực lớn của anh ta cũng được ươm mầm mống từ đó.
Năm ấy, Tống Minh Thành thực sự rất tò mò hỏi Thẩm Miên – người không cùng giới tính với mình một vấn đề.
“Em nói thử xem, các chị nữa sinh lớn tuổi hơn chúng ta ngực lớn như vậy, không mệt sao? Nặng như vậy, thân thể làm sao giữ thăng bằng được chứ.”
Khi đó ngực của Thẩm Miên đã bắt đầu lớn hơn đám bạn cùng trang lứa, lườm anh ta một cái: “Ngực lớn không phải là bệnh, sự phát triển của nó ảnh hưởng đến sinh mệnh của con gái. Anh thì biết cái gì chứ! Càn lớn càng tốt! Ngực chính là sự kiêu ngạo của con gái đấy!”
Tống Minh Thành cái hiểu cái không gật đầu, từ đó cho ràng, người phụ nữa ngực lớn tất sẽ có sự tự tin. Anh ta thích người phụ nữ tự tin, vì anh ta sợ rằng bản thân sẽ vùi dập cái đẹp, một người phụ nữ không có tư chất tâm lý mạnh mẽ sẽ không ở bên cạnh anh ta được.
Khi Tống Minh Thành 15 tuổi rốt cuộc lại có một lý tưởng, chính là vào năm 16 tuổi sẽ được trải nghiệm tình yêu. Mặc dù thời gian còn lại để tìm kiếm đối tượng không còn nhiều nữa, hơn nữa đám nữ sinh tỏ tình với anh ta thì nhiều vô kể.
Đáng tiếc, anh ta đã làm một việc vô cùng ngu xuẩn, chính là lôi kéo Thẩm Miên cùng đi. Thẩm Miên khi đó còn là một em gái mập mạp, vô cùng căm hận những cô bé có thân hình thon thả. Mỗi lần Tống Minh Thành cầm tay dẫn một nữ sinh đến, đều bị Thẩm Miên đả kích đến phát khóc mà chạy đi.
“Sao anh lại tìm người như thế này? Quá lùn, ngực quá lớn, nhìn không cảm thấy giống cá nóc sao?”
“Độ thưởng thức kém quá đi! Anh nhìn đôi tất dài này đi, em có cảm giác như da ngựa vằn hay là bị vẩy mực lên ấy, nhưng nhìn từ xa không phải giống như đánh đổ một bát canh rong biển lớn lên đùi sao? Đi đi lại lại mà canh rong biển vẫn dính trên đùi… Tống Minh Thành, không phải anh ghét nhất canh rong biển sao?”
……..
Ước mơ yêu sớm của Tống nhị thiếu gia lại tan vỡ.
Dù gì một năm này nhìn chung anh ta cũng có thể duy trì được lý tưởng tương đối lâu.
Đó là làm nhà văn!
Anh ta đăng kí tài khoản trên một trang web văn học rồi viết lên 50 vạn chữ, dương dương tự đắc, mỗi ngày lôi kéo Thẩm Miên, chỉ vào bảng đề cử trên trang web nói: “Em xem, cái này là anh viết đó, độc giả cũng khen anh viết tốt, viết đơn giản mà sinh động! Anh cảm thấy cuối cùng thì anh cũng tìm được phương hướng cho nửa đời sau của mình rồi. Đời này có anh ở Tống gia, nhất ddinhjsex xuất hiện một văn hào!” (Crystal: Sao mà em giống anh thế anh TMT ơi, cơ mà em chưa tự sướng đến cấp độ như anh ^_^)
Thẩm Miên liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa bật cười.
“Anh ta là một người đàn ông rất anh tuấn, đầu dài như một hình tam giác… Tống Minh Thành, nhân vật của anh là rắn à?”
Tống nhị thiếu gia nghe lời nhận xét như vậy, trở nên ưu thương, anh ta mang vẻ mặt đưa đám về phía anh trai anh ta tố khổ: “Em ấy đố kỵ khi em nổi tiếng trên mạng, em ấy thông qua việc bôi xấu nam nhân vật của em để nói xấu em! Em ấy quá xấu xa!”
Tống Minh Nguyên lên tiếng, mắt cũng không chớp: “Em viết quả thực không chân thực, còn nữa, mỗi lần em miểu tả đôi nam nữ sau khi trải qua tận cùng đau khổ, trăm nghìn khó khăn cuối cùng có thể tu thành chính quả, phần cuối đều viết một câu thế này ‘Tình yêu là gì? Đây, chính là tình yêu!’. Cổ đông cao cấp của HT, đã không dưới một lần nhắc nhở anh, em đừng mang văn chương của em đi đầu độc họ nữa, đặc biêt mấy người biên kịch, cứ bị hành hạ như thế nữa thì kịch bản gì cũng không viết ra được.”
Trong ba tháng, Tống Minh Thành mang tác phẩm lớn của mình đến gặp các nhà sản xuất, hy vọng bọn họ cân nhắc đầu tư quay thành phim. Thật ra thì thể loại văn học có tình tiết cẩu huyết (máu chó) cũng là một loại tác phẩm, chỉ cần thân phận thái tử gia HT của Tống Minh Thành không thay đổi, căn bản đều có đạo diễn và nhà sản xuất bỏ tiền ra đầu tư cho bộ phim, dù sao đây chính là đường tắt, cách nhanh nhất có thể lấy lòng được Tống nhị thiếu gia. Tống Minh Thành nắm chắc điểm này, nhưng không ngờ qua ba tháng, những nhà sản xuất mà Tống Minh Thành mang tác phẩm tớ gặp đều trước mang vẻ mặt tươi cười, sau đó cau mày trầm tư, cuối cùng thiếu chút nữa khóc ròng quỳ xuống cầu xin anh ta.
Mắt thấy lý tưởng có thể duy trì lâu nhất sắp tiêu tan, Tống Minh Nguyên cảm thấy nên động viên em trai mình, ít nhất giữ được một sở thích, niềm hứng thú cũng rất tốt.
Vì vậy giao cho Thẩm Miên chính thức phụ trách.
“Trong văn chương phải thể hiện tính tích cực, chí tiến thủ, trạng thái tinh thần và lòng nhiệt huyết yêu tổ quốc, yêu nhân dẫn, phải có lòng yêu thương toàn bộ thế giới mãnh liệt”, trong khóa đào tạo, một nhân vật nổi tiếng có thâm niên đã chia sẻ như vậy. Tống nhị thiếu gia sau khi trải qua khóa đào tạo tự nhận có thể làm tốt hơn trước.
Vì vậy tâm tình lại có thể mãnh liệt như vậy:
“Cảm ơn mọi người đã hết lòng yêu mến Miên Miên, Miên Miên thật sự rất cảm động, Miên Miên cũng yêu mọi người, tựa như chuột yêu gạo, như chồn yêu phân ~moa~”
Sau lần này, Thẩm Miên rốt cục quyết định triệt để chèn ép lý tưởng của Tống Minh Thành.
Bản thân nhị thiếu gia đã đủ mạnh mẽ rồi, còn chưa kể nếu cộng thêm lý tưởng cánh gà nữa thì lại càng hoàn hảo!