• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn này rất dài.

Thẳng đến khi show âm nhạc kết thúc, cánh môi hai người mới hấp tấp tách ra.

Cả người Tô Lệ đổ mồ hôi đầm đìa, như mới từ trong nước vớt ra, thở dốc từng hơi từng hơi, giống như chết đuối.

Tay nàng run rẩy, thân thể cũng đang run rẩy, nghe thấy Giang Chước Dạ hỏi lại không thể nào trả lời.

Giang Chước Dạ hỏi:

"Làm sao vậy, có phải thiếu oxy hay không? Trái tim còn khó chịu sao, chúng ta đi ra ngoài được không?"

Tô Lệ duỗi tay bắt lấy quấn áo Giang Chước Dạ, gật gật đầu, được Giang Chước Dạ đỡ eo chậm rãi rời khỏi đám người.

Ở nơi xa trống trãi có một số lều trại, Giả Tư Hàm cũng ở gần đó, vẫn luôn chú ý quan sát động thái của hai người.

Thấy hai người đi tới, cô tiến đến đón, liếc mắt một cái nhìn Tô Lệ, cũng thấy hoảng sợ:

"Cô làm sao vậy, mặt sao hồng như vậy? Có cần kêu bác sĩ hay không?"

Show âm nhạc đương nhiên cũng sẽ có sắp xếp bác sĩ, Tô lệ lắc đầu, chỉ nói:

"Em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút."

Giả Tư Hàm vội đem cái lều lớn nhất, thoải mái nhất ở phía sau nhường cho Tô Lệ.

Tô Lệ đi vào đi, Giang Chước Dạ cũng muốn tiến vào, lại bị Tô Lệ chặn lại ở bên ngoài:

"Em muốn ở một mình."

Giang Chước Dạ liền lẳng lặng canh giữ ở bên ngoài lều.

Giả Tư Hàm đi tới, quan sát biểu cảm của Giang Chước Dạ trong chốc lát, cảm thấy thắc mắc:

"Hai người ở tỏng đó làm gì, biểu cảm cảu em như thế nào lại...... Khó hiểu như vậy?"

Giang Chước Dạ dùng biểu cảm khó hiểu đó, nhìn thoáng qua Giả Tư Hàm, khoé miệng cong lên, đôi mắt cong thành trăng non.

Giả Tư Hàm:

"Thôi, khẳng định là không phải chuyện gì tốt!"

Bất quá đương nhiên cô cũng không có biện pháp gì, miệng Giang Chước Dạ kín bao nhiêu, cô lại không phải không biết, chắc chắn hỏi không ra.

Giả Tư Hàm chỉ có thể nhìn vào lều, phỏng đoán vị ở bên trong kia có dễ nói chuyện hơn một chút hay không, chuyện xã giao có nên có phải nên từ bên kia xuống tay.......

Tô Lệ ở trong lều, đương nhiên sẽ không biết được Giả Tư Hàm đang nghĩ gì, nàng thậm chí cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

Đây là bị điên rồi sao? Này không phải nàng là, là tự tay hủy đi quan hệ bạn thân của mình sao? Sao lại có thể hôn môi với đỉnh cấp O, còn....... Còn hăng say như vậy........

Cảm xúc cũng thật tốt, môi của Giang Chước Dạ, còn mềm hơn cả đậu hủ, còn ngọt hơn cả mật ong, dẻo dẻo mềm mềm.......

Sau đó, hai người đã duỗi đầu lưỡi, không rõ là ai đã chủ động trước, dù sao...... Tô Lệ đã sa vào trong đó, căn bản là không thể tự kiềm chế, vẫn là Giang Chước Dạ chủ động tách ra trước.

Toàn thân Tô Lệ toàn mồ hôi, nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ở bên ngoài show âm nhạc còn đang mãnh liệt tiếp tục, khắp nơi giống như bị chấn động không ngừng rung lên, nhưng dù ở trong sự rung chấn này Tô Lệ lại rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Nàng ở trong sự hỗn loạn, làm một giấc mơ thật dài.

Nàng mơ thấy nửa đời trước của Giang Chước Dạ ở thế giới khác.

Lúc trước Giang Chước Dạ kể về quá khứ cho mình nghe, tất cả đều hiện từng cái một lên trước mắt, Tô Lệ giống như một hình bóng người xem qua đường, đi theo Giang Chước Dạ trải qua từng câu chuyện một, nhưng lại một chút cũng không thể nhún tay vào, mỗi lần muốn cứu đứa nhỏ đáng thương kia, đôi tay liền sẽ trở nên trong suốt.

Thời gian trong mơ trôi qua nhanh chóng, Giang Chước Dạ từ một đứa bé biến thành người lớn, cuối cùng đi đến lễ trao giải, nâng lên chiếc bạc, toả sáng loá mắt như thế.

Nhưng trong lòng Tô Lệ lại tràn ngập bi thương, nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, đi theo Giang Chước Dạ về đến nhà, khi thấy người bạn thân khuôn mặt mơ hồ, dáng vẻ gầy yếu kia, nàng rốt cuộc không nhịn được, nhào lên điên cuồng đấm vào người bạn thân, nhưng mỗi cú đấm đều đánh vào không khí.

Ngọn lửa bốc cháy lên, Tô Lệ cảm giác cả người nóng lên, nàng thấy bên trong ngọn lửa, Giang Chước Dạ chỉ có một cái bóng đen vặn vẹo thét chói tai........ Thống khổ giống như sóng thần ập đến, bao phủ Tô Lệ từ đầu tới chân, hoàn toàn bị bao phủ, làm cho Tô Lệ muốn kêu lại kêu không được, muốn rời khỏi nơi này cũng không thể rời khỏi.

Cảnh tượng tựa như địa ngục.

"...... Lệ Lệ, em tỉnh lại đi......"



Đột nhiên Tô Lệ mở mắt ra, phát hiện mình đang bị Giang Chước Dạ nắm vai lắc lư, thấy nàng tỉnh, biểu cảm Giang Chước Dạ hơi thả lỏng, móc ra một viên thuốc, một tay cầm ly nước:

"Nhanh lên uống cái này, em sao vậy, sao đột nhiên lại động dục?"

Lúc này Tô Lệ mới ý thức được không gian xung quanh, toàn đều là mùi quả cam nồng đậm của mình.

Trong lều cơ bản là không có chức năng ngăn mùi, bên ngoài là sân khấu show âm nhạc dày đặc người, còn có nhiều A như vậy........

Tô Lệ không dám tưởng tượng, tin tức tố của mình là đỉnh cấp O, một khi bị truyền ra ngoài, sẽ tạo ra hỗn loạn bao lớn.

Nàng cầm lấy ly trên tay Giang Chước Dạ, thật vất vả uống được viên thuốc, phía dưới làn da vẫn đang không ngừng nóng lên, hình như tin tức tố ít xuất ra một chút.

Tô Lệ mở hờ mắt, nhìn Giang Chước Dạ ánh mắt mê ly mông lung, nghiêng eo ngồi dậy, giống như gió xuân phất qua cành liễu, quyến rũ vô cùng.

Nàng lờ mờ nghe thấy bên ngoài truyền đến đủ lại âm thanh ồn ào, ngoài tiếng nhạc ra, còn có tiếng gầm nhẹ và tiếng la hét, cùng với tiếng đánh nhau kịch liệt.

"Bên ngoài làm sao vậy?"

Tô Lệ mở miệng cũng làm bản thân giật mình, âm thanh nàng sao lại khàn như vậy?

"Có một ít A bị hấp dẫn tới đây, em đừng lo, chị đi ra ngoài nhìn xem."

Giang Chước Dạ trịnh trọng nói xong, ôn nhu cực độ mà sờ sờ gương mặt Tô Lệ:

"Em ở yên trong này, nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa chị tới với em."

Tô Lệ không muốn Giang Chước Dạ ở lại với mình, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trầm mặc không nói tiếp.

Giang Chước Dạ xốc mành lều lên, đứng ở bên ngoài kêu "Mọi người bình tĩnh một chút" các nhân viên an ninh đứng cùng nhau, Giả Tư Hàm cũng đứng bên cạnh, thấy Giang Chước Dạ đi ra cũng sức đầu mẻ trán:

"Em ra đây làm gì, tình huống ở chỗ này thành như vậy, em không sợ bị người ta chụp lại sao!"

Giang Chước Dạ:

"Chụp đi, vừa lúc chụp lại cảnh mấy tên A đang động dục này, sắc mặt còn ghê tởm hơn động vật."

Giả Tư Hàm không còn lời nào để nói, chỉ có thể tiếp tục gọi điện thoại cho bên vệ sĩ hợp tác, kêu bọn họ nhanh chóng đến hiện trường hỗ trợ, chỉ dựa vào trang thiết bị của đám bảo vệ của show âm nhạc này, sao có thể ngăn cản được!

Hiện tại tin tức tố truyền đi cũng không xa, nhưng cũng có mười mấy A, ngã ở trước lều đánh nhau, từng người giống bị điên, đôi mắt đỏ giống như bị tiêm máu gà, căn bản không nghe thấy bảo vệ nói gì.

Cũng may bảo vệ của show âm nhạc đều là B, không chịu ảnh hưởng của tin tức tố, làm việc vẫn rất trách nhiệm.

Giang Chước Dạ lẳng lặng đứng bên cạnh đám người nói to ồn ào, đôi mắt híp lại, góc áo khẽ phất lên, bầu không khí vừa trầm mặc vừa mạnh mẽ.

Mười mấy người đánh nhau tụm lại thành một đống, thật sự nhìn chỗ nào cũng không đẹp, Giang Chước Dạ nhìn một cái liền dời mắt, ánh mắt vừa lúc bắt gặp một người đàn ông thấp bé đang mò mẫm bên cạnh lều.

Người đàn ông lùn kia bị phát hiện, lại không trốn đi, còn lộ ra nụ cười đáng kinh, một bàn tay đã hướng đến khóa kéo trên lều sờ soạng, dùng lực chút liền sẽ kéo lều ra.

Người đàn ông lùn này là A tư chất cực kỳ bình thường, lần này hắn đến show âm nhạc chính là gì muốn ngủ với một em gái khác.

Loại A tư chất kém như hắn, muốn ngủ O đã không có khả năng, có thể tuỳ tiện ngủ một B đã là tốt lắm rồi, bận nửa buổi tối đều không có thu hoạch, đến tóc của mấy em gái còn chưa đụng vào, khi người đàn ông lùn đang bực bội, bỗng nhiên ngửi được tin tức tố nồng đậm thơm tho, điềm mỹ mê người của đỉnh cấp O phát ra từ lều này!

Người đàn ông lùn mừng rỡ như điên, thừa dịp các A tư chất tương đối tốt kia đang hỗn loạn nội chiến, hắn khẽ khàn sờ đến bên cạnh, lại không ngờ rằng bị phát hiện.

Nhưng nhìn kỹ lại, hắn lại càng mừng, người phát hiện ra mình vậy mà là Giang Chước Dạ, O nổi tiếng là người đẹp của giới giải trí!

Là một O, còn có thể làm gì mình? Cho dù là Giang Chước Dạ bây giờ kêu bảo vệ tới đây cũng không kịp rồi, đêm nay xem ra là mình có thể thành công rồi, kia chính là hơi thở của đỉnh cấp O!

Nhưng mà giây tiếp theo, người đàn ông lùn nhìn thấy, Giang Chước Dạ không biết từ chỗ nào móc ra cái vòi nước, nhắm ngay hắn.

Trên mặt Giang Chước Dạ thậm chí còn mang theo nụ cười, nhanh chóng ấn xuống vòi phun.

"A a a ——"

Người đàn ông lùn trong nháy mắt ôm đầu, thống khổ thét ra tiếng!

Dòng nước này bắn ra vừa dày vừa đau, chui vào trong mắt, trong lỗ mũi, bằng miệng, quar thật đau giống như đánh vào da hắn!

Người đàn ông lùn ngã lăn ra kêu thảm thiết, Giang Chước Dạ lại không dừng tay, cô thu lại vòi nước, lấy cây cảnh côn từ bên hông bảo vệ bên cạnh, xách theo cây gậy đi hướng về phía người đàn ông.

Giả Tư Hàm:

"Ôi em đừng ——!"



Cô vừa dứt lời, Giang Chước Dạ đã xuống tay, cây côn đánh lên vào người đàn ông kia, đánh đến tiếng kêu của hắn cũng thay đổi

Cây gậy gỗ bọc thiết cực kỳ nặng, Giang Chước Dạ lại chọn nơi da thịt mỏng mà còn đau để đánh, không có một chút từ bi, chính là cố ý muốn đánh người này ngất đi, thậm chí là đánh đến tàn tật!

Đến các nhân viên bảo vệ còn thấy sợ trước độ xuống ta tàn nhẫn của Giang Chước Dạ, vẻ mặt Giả Tư Hàm còn đặc sắc hơn, cô đã tưởng tượng đến cái này nên giải thích như thế nào.

Người đàn ông lùn kia kêu rên xin tha, lúc đầu còn vang vọng khắp sân, sau đó liền biến thành a a á á, kêu rên không rõ.

Giả Tư Hàm đi lên kéo Giang Chước Dạ ra, trên cây gậy của Giang Chước Dạ đã thấy máu, đôi tay cô xách theo cây gậy, rõ ràng bản thân mình cũng mệt chịu không nổi, tóc đều bị mồ hôi thấm ướt dán trên má.

Nhưng cặp mắt kia lại sáng đến kinh người, cô dùng ánh mắt sắc bén đảo qua, bị tiếng kêu của mười mấy A đánh thức lại lý trí, cũng không nói gì, chỉ là hơi hơi cong khoé miệng.

Giống như nụ cười của ác quỷ.

Giang Chước Dạ diễn qua vô số nhân vật , trong đó không thiếu tội phạm biến thái giết người, chỉ cần cô muốn, cô thậm chí có thể dùng ánh mắt giết người.

Mười mấy A, trên mặt mỗi người đều biến sắc, nhìn thấy trận đánh này, dục vọng mạnh mẽ bị tưới tắt, xám xị trời khỏi hiện trường.

Bên trong lều cũng không có tin tức tố phát ra, Giang Chước Dạ dùng cây gậy làm thành gậy chống, đứng thẳng vững vàng ở nơi đó, bảo vệ cửa cho lều.

Giả Tư Hàm nghĩ thầm đáng tiếc cái hình ảnh này Tô Lệ không nhìn thấy, bằng không, Tô Lệ tuyệt đối sẽ muốn yêu Giang Chước Dạ, đây là cái kỵ sĩ bảo hộ gì đây a! Sẽ có người con gái nào có thể từ chối được kỵ sĩ mỹ nhân nhưu vậy!

Các nhân viên an ninh nói chuyện với Giả Tư Hàm, lấy đi cảnh côn từ tỏng tay Giang Chước Dạ, áp vị nam A lùn xui xẻo kia rời đi, người đàn ông lùn kia răng đều bị gãy sạch, cả người sưng đau, lỗ mũi chảy máu, sợ hãi rụt rè chảy nước mắt rời đi, đem bản thân giấu vào trong lòng ngực bảo vệ.

Giang Chước Dạ thấy bên ngoài lều rốt cuộc cũng yên tĩnh, nói với Giả Tư Hàm:

"Có nước không?"

Giả Tư Hàm cầm một chai nước khoáng, đưa cho Giang Chước Dạ, đối phương lại không uống, chỉ ý bảo cô đổ nước, dùng nước đó rửa tay.

Cô rửa tay thật sự nghiêm túc, dùng xong một chai nước khoáng, rồi sửa sang lại quần áo của mình, dùng khăn giấy lau tóc, vuốt ra sau tai, thoạt nhìn thành một đại mỹ nhân thanh thoát sảng khoái.

Sau đó cô mới xốc mành lều lên, đi vào.

Giả Tư Hàm ở bên ngoài, chậc chậc hai tiếng, nghĩ thầm, Giang Chước Dạ lần này giỏi thật sự, vậy mà lại thua trong tay người cùng giới.

Bên trong lều, Tô Lệ cũng nghe được tiếng kêu rên bên ngoài, đang ngồi ở nơi đó bất an nhéo ngón tay, thấy Giang Chước Dạ tiến vào, trên mặt nàng lên bừng sáng:

"Tình huống bên ngoài như thế nào? Em sao lại nghe thấy có người kêu cứu mạng nha?"

Giang Chước Dạ ôn nhu mỉm cười, phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, đi tới bên nệm ngủ của Tô Lệ ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

"Không có gì, chỉ là có người bị hương vị của em hấp dẫn đến đây, ở bên ngoài đánh nhau, đánh có chút tàn nhẫn. Em yên tâm, vừa rồi chị với các nhân viên an ninh đã duy trì trật tự xong bên này rồi, em muốn ngủ thì có thể ngủ, có chị ở đây."

Tô Lệ đã không muốn ngủ, nàng vừa mới động dục một trận nhỏ, hiện tại đầu óc có chút hỗn loạn, nhưng tinh thần lại hưng phấn.

Nàng nhìn Giang Chước Dạ, trong nháy mắt ngây người, nhớ tới nụ hôn kia, tầm mắt không tự chủ được dừng ở trên cánh môi của Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ nhận thấy được  tầm mắt nàng biến hóa, vươn một ngón tay ra, cười đè lại miệng mình:

"Đêm nay không thể nha, chị sợ tin tức tố của emmất kiểm soát."

Tô Lệ:

"......"

Nàng mắc cỡ chết đi được, hận không thể ở nơi bắt đầu đào hang rồi nhét mình vào, mơ ước môi của bạn thân là cái quỷ gì a!

Bất quá vừa nói như vậy, giống như cái loại xấu hổ này tự nhiên lại biến mất, nàng cũng không muốn nhắc lại, Giang Chước Dạ cũng sẽ không nhắc lại, hai người trong lòng hiểu ra mà không nói ra, làm như không có chuyện gì phát sinh.

Tô Lệ luôn cảm thấy như vậy không tốt, nhưng lại giống như cũng không có gì không tốt. Nàng...... Chỉ còn lại chút thời gian như vậy, vẫn là không nên chậm trễ Giang Chước Dạ.

Mặc kệ là Giang Chước Dạ là thích đồng tính hay là khác phái, đều đáng giá một người yêu khoẻ mạnh sống lâu, không phải là mình.

Trong lòng Tô Lệ chua xót, đồng thời lại sinh ra một chút khát vọng bí ẩn: Nếu không thể sống lâu...... Như vậy bản thân tham lam một chút, cũng có thể đi?

Giang Chước Dạ nhìn Tô Lệ:

"Đêm nay chị ở chỗ này ngủ với em được không?"

Tô Lệ vốn nên lắc đầu, lại ma xui quỷ khiến, gật gật đầu.

Nàng...... Chỉ là có lòng tham một chút liền có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK