• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Thế Nghiêm mang theo vẻ trầm mặc rời đi, "cơn bão" được dự đoán đã không đến, căn phòng trống trải chỉ còn một mình Tiểu Nguyệt. Ánh đèn vàng vươn tới khiến cho cô có cảm giác như mình đang chơi vơi dưới ngọn đèn đường, tiến một bước vượt qua vùng sáng sẽ không biết phải đi về đâu, bởi ngã đường nào cũng là đêm tối.

Người đàn ông ấy luôn cho cô cảm giác hư hư thực thực, luận về tình cảm hay sự khoan dung đều mập mờ không rõ lối. Anh đối với cô không giả dối cũng chẳng quá chân thành, tựa như đã chạm vào lưới tình nhưng không vướng lại. Càng như thế càng khó để đối phó, thà là anh tức giận hay ra một hình phạt nào đó để răn đe thì cô còn dễ bề toan tính, chứ cứ mơ mơ hồ hồ thì biết đến bao giờ vở tuồng này mới hạ màn, người diễn mới thoát vai.

Yêu không tới, hận cũng chả xong. Tình và tù lông bông bao lâu mới bị giam cầm lại?

***

Rời khỏi biệt thự, Lăng Thế Nghiêm lái xe đến Thịnh Thế. Đường khuya thanh vắng mà trong mắt anh lại vô cùng chật chội, chen chúc mãi không xong nên anh cứ mắc kẹt với những rối ren tầng tầng lớp lớp.

Nắm tay phải đấm mạnh vào vô lăng để giải tỏa, vẻ mặt u ám đến bây giờ mới lộ rõ ra. Anh hận mình vô năng cái gì cũng không dứt khoát được, Ninh Tiểu Nguyệt có là gì, chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường với đủ trò lừa gạt. Nhưng tại sao anh lại không nỡ buông tay cô? Tại sao lại không dám nói thẳng thừng rằng một lời cô thốt ra anh đều không có nửa phần tin tưởng?

Chiếc Rolls-Royce dừng lại giữa đường. Lăng Thế Nghiêm lục tìm thuốc lá nhưng không có, mấy ngày trước Tiểu Nguyệt nói không thích ngửi mùi thuốc lá anh liền chẳng đắn đo thẳng tay vứt sạch. Bây giờ miệng nhạt, lòng chênh vênh, huyết áp tăng cao cũng đều vì sự chiều chuộng không đáng này mà ra cả. Anh ngửa cổ về sau, vươn tay hạ kính xe để gió lạnh tạt vào hốc mắt, cơn rét buốt đâm sâu vào đôi đồng tử cho anh chứng kiến một buổi tiệc tàn chỉ có vũng máu và anh.

Ninh Tiểu Nguyệt là nội gián! Anh chắc chắn là thế, nhưng anh chẳng biết tâm hồn ấy là tà hay chính? Là muốn trừ khử anh hay giam nhốt anh? Lăng Thế Nghiêm bật cười… đằng nào cũng là chết. Anh rồi cũng phải chết.

Vậy nên anh không bất ngờ khi cô đối với anh toàn là gian dối, không nổi trận lôi đình khi cô bày trò đâm lén sau lưng anh. Anh chỉ hận mình không thể sống một cuộc đời trọn vẹn, không thể yêu một người trọn vẹn, lại còn nơm nớp lo âu nếu buông tay cô gái như ánh trăng non kia ra thì cô sẽ có kẻ đưa người đón, đến lúc đó anh chẳng còn mảnh tình nào để gói ghém mang theo.



Lăng Thế Nghiêm đến được Thịnh Thế đã là hai giờ sáng. Nhị Đường đón anh ở cửa sau rồi đi vòng ra khu vực nhà kho nơi tiếp giáp với một cửa phụ nữa dẫn vào hộp đêm. Thịnh Thế có rất nhiều cửa ngõ lớn nhỏ và đều được canh gác nghiêm ngặt. Nhưng người của Lăng Nguyên muốn trà trộn vào đây không hề khó, một trăm ký ma túy không gọi là quá nhiều, nếu chúng muốn thì cứ móc nối với nội gián mà hắn gửi vào đây là được.

Lăng Thế Nghiêm đề phòng nhưng không hề dựng "tường rào thép" để ngăn chặn, anh sống ở nơi này thân cô thế cô, muốn yên ổn thì phải biết tương kế tựu kế mới sống lâu thêm một chút được.

"Anh Nghiêm, người của chúng ta đã sẵn sàng, chỉ cần bọn chúng đặt chân tới thì sẽ tóm gọn." Nhị Đường năm nay đã gần ba mươi tuổi, vào Thịnh Thế cũng đã hơn năm năm nhưng đến gần đây mới nhận được sự tín nhiệm của ông chủ. Nhiệm vụ này đối với anh rất quan trọng, nó rất có thể là bước ngoặc để anh giải mã được những bí mật của người đàn ông trước mặt này và khuất tất năm xưa.

Lăng Thế Nghiêm gật đầu, nhưng không bàn gì đến kế hoạch sắp tới: "Cậu có thuốc lá không?"

Nhị Đường đưa cho anh một bao thuốc lá, Lăng Thế Nghiêm đón lấy, bàn tay hơi run rẩy kề điếu thuốc lên miệng, trầy trật một hồi mới nhấn được bật lửa.

"Anh không khỏe sao?" Nhị Đường nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của Lăng Thế Nghiêm. Anh rít được một hơi thuốc đã ổn định trở lại, khói bay lã chã trước mặt anh cùng cái lắc đầu.



"Đi khẽ một chút." A Phúc cùng đồng bọn hì hục vận chuyển những gói "bột trắng" vào nhà kho. Bên trong tối om, tiếng bước chân của bọn chúng nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Một tên trong số đó thì thầm:

"Đại ca, hay là chúng ta giữ lại một ít bán kiếm lời đi, đằng nào hắn ta cũng không thể chối cãi được, bị mất vài ký chắc chẳng ai nghi ngờ là do chúng ta làm đâu."

"Đồ ngu! Anh Nguyên mà biết thì cái mạng chó của mày đừng hòng giữ lại." A Phúc quát khẽ một tiếng, hắn đặt thùng hàng xuống rồi nhanh chóng quay ra.

"Xong chết chưa?"

Giọng nói trầm thấp từ trong bóng tối vọng ra khiến đám A Phúc giật mình, bọn chúng còn đang hốt hoảng loay hoay tìm kiếm nơi phát ra giọng nói ấy thì đột nhiên cửa nhà kho bị đóng lại thật mạnh, một tên nhát gan bị dọa la lên thất thanh.

Đèn được bật lên, ánh sáng lan ra soi rõ từng ngóc ngách. Gương mặt thâm trầm của Lăng Thế Nghiêm rõ ràng ngay trước mắt khiến cả đám điếng người co chân lên bỏ chạy, nhưng xung quanh còn có rất nhiều người trấn áp nên bọn chúng không còn đường nào để lui.

"Anh Nghiêm, tụi em không biết gì hết, tụi em chỉ làm theo mệnh lệnh, mong anh thương xót tha cho tụi em." Đám "ruồi bọ" cứ nhao nhao thi nhau mọp đầu van lạy, chỉ có A Phúc là đứng im như tượng, mặt mày tái nhợt không dám hé răng.



"Tụi mày ăn cơm của Hoàng Lăng mà dám chạy tới đây bày mưu tính kế vu oan giá họa, thiết nghĩ tao có nên tha cho tụi mày không?"

Lăng Thế Nghiêm dựa lưng vào chiếc ghế da đã sờn cũ, anh vắt tréo chân ban phát ánh nhìn khinh bỉ dành cho đám hèn nhát ở bên dưới. A Phúc là người bình tĩnh nhất trong số đó, cũng vênh váo nhất trong số đó, nghe Lăng Thế Nghiêm nói xong hắn liền hất mặt lên cười nhạo:

"Đều là người một cả nhà, anh Nghiêm đâu cần phải căng thẳng như vậy. Tụi em là người của anh Nguyên, có sai thì cũng chỉ có anh Nguyên mới được trách phạt, không cần anh phải bận tâm đâu."

"Hỗn láo! Nơi mày đang đứng là Thịnh Thế, ai cho mày ăn nói xấc xược như vậy? Mày muốn chết có phải không?" Nhị Đường đứng sau lưng Lăng Thế Nghiêm, khẩu súng trên tay anh chỉ chờ lệnh là nổ. Khí thế của anh lớn đến thế nhưng A Phúc vẫn trơ trơ không biết sợ là gì.

"Tao muốn chết đấy, nhưng mà còn phải hỏi lại anh Nghiêm có dám giết tao hay không đã. Anh Nguyên mà biết mày chĩa súng vào mặt tao như bây giờ thì anh Nghiêm của mày sẽ phải chịu đòn đau lắm đấy."

A Phúc ăn nói không biết kiêng nể khiến Nhị Đường còn phải giật mình, kể cả đồng bọn của hắn ta cũng không ngờ rằng hắn có lá gan lớn như vậy. Trước mặt hắn là người thừa kế Hoàng Lăng, là người được Lăng Chấn tin tưởng và thương yêu nhất, một Lăng Nguyên nhỏ nhoi làm sao sánh được với đứa con cả đầy uy quyền này.

Nhưng chỉ có Lăng Thế Nghiêm mới rõ do đâu mà hắn ta lại dám to gan như thế. Anh rút khẩu súng trong tay Nhị Đường lạnh lùng chĩa họng súng về phía hắn, nhếch môi cười khẩy:

"Để xem, là tao đau hay là mày đau."

Lăng Thế Nghiêm siết ngón trỏ vào cò súng, A Phúc chỉ kịp trừng mắt hét lên: "Mày dám!"

Tiếng nổ lấn át tiếng hét, viên đạn đồng bay xuyên qua vành tai của A Phúc, máu chảy xuống ròng ròng ướt cả vai áo, hắn ta kinh hồn bạt vía quỳ thụp xuống ôm vết thương gào rú đau đớn. Lăng Thế Nghiêm dẫm lên những đầu lọc thuốc lá dưới chân bước về phía A Phúc, họng súng dí thẳng xuống đầu của hắn không hề nương tay.

"Tao dám đấy! Thử xem anh Nguyên của mày có dám chĩa súng vào đầu tao để lấy lại công đạo cho mày không."

Lời Lăng Thế Nghiêm không chỉ để dọa dẫm mà anh thật sự sẽ ra tay. đến lúc này A Phúc mới biết sợ là gì, hắn ta run rẩy lẩy bẩy la không dám la, thở chẳng dám thở, sợ hãi khóc lóc: "Em xin anh, anh đừng giết em, em sai rồi, em biết sai rồi!"

Hắn tát liên tiếp mặt mình, máu tươi hôi tanh dính đầy hai bên mặt. Khẩu súng trên tay Lăng Thế Nghiêm vẫn không nhúc nhích, thậm chí anh còn nhấn xuống sâu hơn, lớn tiếng quát:

"Nói! Làm sao tụi mày lấy hàng trên thuyền đi được?"



"Dạ dạ, là anh Nguyên sai bọn em tráo hàng trước khi chất hàng lên thuyền."

"Quả bom trên thuyền là do ai cài?"

"Là anh Nguyên cài, anh ấy muốn vu oan cho anh nên bảo tụi em cài bom dưới đáy thuyền, sau đó sai người cho Triệu Khải hay tin để hắn huy động mọi người nhảy xuống tàu nhỏ thoát thân."

"Ai là người cho Triệu Khải biết tin?" Sắc mặt Lăng Thế Nghiêm u ám, âm giọng cứ như quỷ gọi hồn. A Phúc sợ đến mức tè ra quần, run rẩy lắc đầu.

"Cái đó thì em không biết."

Lăng Thế Nghiêm tức giận đạp mạnh vào người A Phúc khiến hắn ngã vật ra, đôi đồng tử trong hốc mắt nhuốm lên màu đỏ rực đau đến chảy máu. Hắn ta không biết, nhưng anh thì biết, kẻ cấu kết với Lăng Nguyên, đánh lừa Triệu Khải đó vừa rồi còn nức nở với anh, sợ anh lún sâu vào tội lỗi thì cô chẳng còn nơi nào để về nữa.

Xảo trá, gian manh, cô lừa dối anh và đem tình yêu của anh ra mà báng bổ. Thật nực cười, vậy mà anh còn nghĩ sẽ hết mực nâng niu cô cho đến khi anh bị người ta ném vào chiếc quan tài bằng gỗ.

"A Nghiêm, chúng ta phải làm gì với số hàng đó bây giờ." Nhị Đường tắt ghi âm trên điện thoại, nhẹ hỏi.

Lăng Thế Nghiêm vuốt ve họng súng trong tay, lòng nặng nề chẳng còn thiết tha gì nữa: "Đem hàng tới Hồng Lam rồi báo cảnh sát."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK