Lúc này, Giang Ly đi vào phòng, nhìn thấy tôi đang cầm đồng hồ hẹn giờ giày vò, thản nhiên nói: “Chào buổi sáng. Đúng rồi, chuông đồng hồ của cô kêu, tôi giúp cô tắt đi rồi.”
Tôi phẫn nộ: “Anh…”
Giang Ly từ tốn nói: “Còn nữa, điện thoại của cô ngoài phòng khác, vừa rồi có kêu, tôi cũng giúp cô tắt rồi.”
Tôi vò vò tóc, nói với chính mình đây không phải là sự thật, không phải là sự thật… nhưng Giang Ly biến thái thế này, vậy nhất định là sự thật rồi! Thế là tôi phẫn nộ nhìn Giang Ly: “Anh rốt cuộc muốn làm gì, anh có biết là như thế này tôi sẽ bị trừ lương không!?”
Giang Ly: “Không sao, cô bị đuổi mới tốt đó.”
Tôi nhặt gối lên ném về phía anh ta, mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm đã làm tôi tức rồi!
Giang Ly đón lấy chiếc gối, ném lên giường, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: “Mau dậy đi, tôi mua đồ ăn sáng rồi…đương nhiên cô có thể không ăn.”
Thiện tai, tôi dựa vào cái gì mà không ăn chứ?
Khi Giang Ly đưa tôi đi làm, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề. Nói thực lòng, không phải là tôi chưa từng đi làm muộn, chỉ là đến muộn gần hai tiếng đồng hồ, nghe mà sởn tóc gáy.
Giang Ly cho xe dừng trước cửa công ty tôi, nghiêng đầu nhìn sắc mặt không tốt của tôi nói: “Quan Tiểu Yến, công việc này đối với cô quan trọng như vậy sao?”
“Thừa lời.” Đây chính là bát cơm của tôi. Nói rồi, tôi cũng không để ý đến anh ta, nhanh chóng xuống xe.
Giang Ly hạ cửa kính xe, nói ở phía sau lưng tôi: “Hay là ở đây có người quan trọng?”
Tôi cũng không quay đầu lại, chẳng thèm để ý đến anh ta, con người này kỳ lạ đến mức không hiểu được.
Tôi đi đến trước của phòng làm việc của Vương Khải, tưởng tượng biểu cảm đáng đánh của anh ta muốn trừ tiền lương của tôi, run rẩy gõ cửa… Không có người đáp.
Tôi vừa định gõ tiếp thì bên trong đột nhiên có người đi ra, suýt chút nữa thì đâm sầm vào tôi. Tôi lùi lại mấy bước, đứng vững lại nhìn, hóa ra là Tiết Vân Phong. Đứa trẻ này xem ra sắc mặt cũng chẳng tốt gì, thế là tôi cũng không dám chọc vào cậu ta.
Tiết Vân Phong gật đầu với tôi một cái, hất cánh cửa, sau đó nghiêm mặt rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta không kìm được cảm thán, tiểu mỹ nam này khi tức giận cũng thật là khiến người ta run sợ, khí thế đó, khụ khụ…
Tôi đang tự cảm thán về khí thế của Tiết Vân Phong, cửa phía sau đột nhiên lại mở ra. Tôi quay đầu, nhìn thấy Vương Khải đứng ở cửa. Sắc mặt cũng không tốt, anh ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức run rẩy cười cười với anh ta, vừa muốn nói thì Vương Khải lại lên tiếng trước: “Thư ký Quan, cô đã nói cái gì với Tiết Vân Phong?”
Tôi run run, không phải chứ? Tiết Vân Phong, cậu đã khai ra tôi rồi?
Vương Khải thấy tôi không nói, hùng hổ hăm dọa: “Thư ký Quan, tôi không trêu, không ghẹo cô, vì sao cô nói với Tiết Vân Phong tôi dụ dỗ người đàn ông của cậu ta?!”
Quả nhiên, Tiết Vân Phong, con người này, thật sự không thể tin tưởng! Tôi lừ mắt, nhanh nhẹn chữa lợn lành thành lợn què nói: “Đâu có, tôi chỉ cảm thấy Giang Ly có khả năng thích anh…”
Vừa nói đến đây, Vương Khải đột nhiên cười lớn, tôi giật thót mình, hoang mang nhìn anh ta. Anh ta lôi tôi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa, hai tay khoanh trước trực, cười hi hi nhìn tôi.
Tôi chột dạ: “Sao… sao vậy? Tôi thực sự không nói gì khác…”
Khóe mắt Vương Khải mang ý cười khiến người ta hoàn toàn không tưởng tượng được anh ta vừa rồi vẫn còn trong cơn thịnh nộ. Anh ta nhìn tôi, cười nói: “Quả nhiên là cô nói.”
Trong đầu tôi tối đen, chết rồi, tôi bị lừa rồi! Loại trò này cũ rích rồi, lại khiến người ta không đề phòng… Giang Ly cũng từng dùng nó để lừa Tiết Vân Phong.
Vương Khải trầm tư một lát, đột nhiên vỗ vào sau gáy, sung sướng ngộ ra: “Tôi nói rồi mà, chồng của cô không bình thường, hóa ra anh ta là gay? Còn là bạn trai của Tiết Vân Phong.
Tôi không nói gì, chết rồi, anh ta biết hết rồi… Sao tôi lại ngốc như thế chứ!
Lúc này, Vương Khải một tay chống cằm, giống như nhà trinh thám đang trầm tư suy nghĩ, sau đó tự nói với mình: “Nhưng mà anh ta lại là gay, vì sao cô còn kết hôn với anh ta? Cô thiếu tiền ư? Hình như là thế, nhưng vấn đề này dễ giải quyết. cô bị anh ta uy hiếp? Có khả năng, gay đều rất khó nói chuyện về vợ… Bất luận cô là vì thiếu tiền hay là bị anh ta uy hiếp, tôi đều có thể giải cứu cô thoát khỏi biển khổ, đúng, chính là như thế này.” Anh ta đột nhiên ngẩng lên, hai tay đặt lên vai tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, vô cùng chân thành mà trịnh trọng nói: “Tiểu Yến Yến, tôi quyết định rồi, tôi phải giải cứu cô.”
Tôi ngẩn ra, sững sờ nhìn anh ta, nghi hoặc nói: “Giải cứu cái gì?”
Vương Khải hiếm khi cười rạng rỡ, nói: “Tôi biết cô thực ra không muốn lấy Giang Ly, có khó khăn gì, chỉ cần tìm lãnh đạo. Nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
Tôi đẩy cánh tay anh ta ra, cười cười với anh ta, nói: “Tôi muốn anh quên hết những lời vừa mới nói đi, chỉ như vậy.”
Vương Khải rõ ràng rất kinh ngạc: “Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta là một người đồng tính đó!”
Tôi: “Thì sao chứ?”
Vương Khải: “Anh ta không thể mang lại hạnh phúc cho cô.”
Tôi: “Tôi chẳng cần.”
Vương Khải: “Vậy vì sao cô kết hôn với anh ta?”
Tôi: “Tôi không muốn kết hôn, lại không thể không kết hôn, sau đó thì kết hôn.”
Vương Khải mở to mắt nhìn tôi: “Như thế này cũng được? Vậy vì sao cô không tìm tôi chứ, nói chưa biết chừng tôi còn quen biết cô sớm hơn anh ta.”
Tôi: “Tôi cảm thấy lấy gay an toàn hơn một chút so với việc lấy một con sói háo sắc.”
Vương Khải cười nói: “Tiểu Yến Yến, cô đừng nói như vậy mà, tôi đối với cô dù gì cũng là một lòng một dạ.”
“Vương Phó tổng, anh nghỉ đi. Không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.” Nói rồi, tôi muốn rời đi.
Vương Khải đứng chắn trước cửa, anh ta thu nụ cười lại, nói: “Cô thực sự không dự định cân nhắc đến tôi?”
Tôi cau mày: “Câu này đã hỏi bao nhiêu lần rồi, anh không mệt à?”
Vương Khải cúi xuống, một lát sau nói: “Lần này là thật sự.”
Tôi đột nhiên nhớ lại lần trước ở vũ hội hóa trang, lúc đó biểu hiện của anh ta còn nghiêm túc hơn bây giờ, kết quả là? Cho nên lời của Vương Khải này, bạn mãi mãi đừng coi là thật, đặc biệt là khi nói chuyện tình cảm. Thế là tôi vỗ vai anh ta một cái, nói: “Được rồi, tôi biết rồi, vậy thì tôi đi trước đây, có chuyện gì anh cứ gọi tôi, Vương Phó tổng.”
Tôi đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Khải chưa được mấy bước, anh ta đột nhiên ở phía sau gọi tôi lại. Anh ta nói: “Quan Tiểu Yến, thực sự hai chúng ta có thể thử yêu đương.”
Tôi chẳng buồn quay đầu lại: “Bỏ đi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Sau buổi sáng đó, Vương Khải chẳng khác chút nào so với bình thường, vẫn cái bộ dạng công tử đào hoa bỡn cợt với đời, đương nhiên là ngoại trừ khi làm việc. Anh ta cũng thường trêu đùa tôi, đối với chuyện này tôi cũng đã quen rồi, chẳng buồn để ý. Tôi nghĩ, người mặt dày như tôi, thực sự không còn nhiều nữa.
Đến cuối năm, các cấp lãnh đạo của công ty mở hội nghị tổng kết cuối năm, rồi cùng nhau đi đến một nhà hàng nào đó ăn cơm. Khi bắt đầu bữa cơm này còn rất nghiêm túc, rất long trọng, sau đó thì chỉ toàn là chạm cốc chuốc rượu, bất luận người Trung Quốc nói gì, trên bàn rượu đều thấy rõ bản chất, điều này có thể lý giải. Điều tôi không thể lý giải được là, vì sao luôn có người đến kính rượu tôi. Sau đó, tôi đột nhiên nhớ đến một câu cổ ngữ, cái gì mà “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, xem ra tôi chính là gà chó của Vương Khải, người khác khách sáo đối với tôi cũng toàn là nể mặt anh ta.
Xem ra lãnh đạo chính là lãnh đạo, tuy người lãnh đạo này khiến tôi thực sự không thể tôn kính.
Tuy tôi có thể chất miễn dịch với rượu bia, nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, thứ này thực sự rất khó uống, mãi mãi không thể có được sự thoải mái như Coca, sinh tố. Nếu như không phải là có tâm sự thì uống như thế nào cũng vẫn khó chịu như vậy. Được rồi, tuy tôi uống không say nhưng tôi có thể giả vờ say. Tôi diễn kịch không tốt nhưng mà giả say thực sự rất thành công, không kém gì so với tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong.
Thế là sau khi uống mấy cốc, tôi liền rên rỉ bò lên bàn không chịu dậy, tôi uống say thế này, làm sao đây!
Người uống say chẳng biết trời đất là gì, không thể chủ động yêu cầu đi về, vì vậy tôi đành ngoan ngoãn bò lên bàn giả vờ ngủ, mọi người cũng chẳng để ý đến sự tồn tại của người thừa thãi như tôi, tiếp tục chén chú chén anh. Vương Khải cũng coi là còn có lương tâm, anh ta cũng uống khá nhiều rồi, liền lôi tôi dậy, cáo biệt mọi người, đi ra ngoài. Tôi giả vờ say, mắt mơ màng quay đầu nhìn lại, phát hiện những người tỉnh táo tại bữa tiệc, mười người thì có tám, chín người nhìn chúng tôi với ánh mắt không bình thường. Ai da, con người thời buổi bây giờ làm sao mà không thuần khiết như vậy chứ…
Vương Khải móc chìa khóa ra muốn đi lấy xe, tôi sống chết không đồng ý, ôm lấy cột của nhà hàng không chịu buông, hét lớn: “Không muốn, không muốn, lái xe sau khi uống rượu là phạm luật!” Thiện tai, anh không cần mạng nhưng mà tôi cần đó.
Vương Khải cười he he, xoa xoa đầu tôi, nói: “Không sao, trong thành phố chỉ có chuyện kẹt xe chết người, không có đâm xe chết người.”
Tôi diễn xuất hoàn mỹ rất tốt vẻ cố chấp của một kẻ say rượu, ôm lấy cột ngẩng cổ, cái cũng nói không được.
Vương Khải chẳng biết làm thế nào, đánh cất chìa khóa, dìu tôi đi bắt taxi. Anh ta một tay kéo cánh tay tôi, một tay đỡ vai tôi, gần như đem kéo cả người tôi vào trong lòng. Tôi rất không hài lòng với tư thế này, nhưng lại cân nhắc đến bây giờ tôi đang là một kẻ say, thế là đành nhẫn nhịn không phản kháng.
Tôi dựa vào lòng Vương Khải, lảo đảo đi đến bên đường, vừa đi vừa nói đứt quãng: “Đưa…đưa tôi về nhà…”
Giọng nói của Vương Khải từ trên đỉnh đầu tôi vang lên: “Được, được, được, biết rồi. Cô đã say thành như thế này rồi còn biết đề phòng tôi.”
Tôi sợ anh ta nhìn ra khe hở, đành nói năng linh tinh một hồi.
Vương Khải nhét tôi vào trong taxi, nói với lái xe địa chỉ nhà tôi, lúc này tôi mới thấy yên tâm trở lại. Nói thật lòng con người Vương Khải này, tôi cũng không thể nói đạo đức anh ta khiếm khuyết, chỉ có thể nói, tư tưởng của con người này phóng khoáng quá mức, dường như từ trước đến nay anh ta chưa từng coi truyện lên giường cùng phụ nữ là chuyện nghiêm chỉnh, hơn nữa trong ý thức của anh ta hình như những người phụ nữ khác cũng nên nghĩ như vậy. Bởi vậy hôm sau tôi thật sự là không thể không đề phòng anh ta, nhỡ đâu sau khi uống say liền nổi thú tính, đói chẳng cần chọn lựa đồ ăn thì sao?
Vương Khải nhét tôi vào trong xe rồi cũng ngồi vào, sau đó giữ tôi trong lòng anh ta. Tôi vùng vẫy cử động, anh ta lại ấn tôi nói: “Đừng động đậy, tôi sợ cô bị đập đầu.”
Lý do của anh ta chính đáng như vậy, tôi cũng cảm thấy mình có chút đạo đức giả. Thế là tôi đành ngoan ngoan dựa vào lòng anh ta, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Vương Khải gạt gạt chỗ tóc trước trán tôi, đột nhiên hỏi nhỏ: “Tiểu Yến Yến, người cô yêu nhất là ai?”
Tôi hàm hồ đáp lại: “Mẹ tôi”
“He he, thật là một đứa con hiếu thuận, tôi thích.” Anh ta nói, lại xoa xoa tóc tôi.
Vương Khải lại nói: “Tiểu Yến Yến, tôi không thể hôn cô, vậy thì ai có thể?”
Tôi: “Mẹ tôi”
Vương Khải: “Trừ mẹ cô ra?”
Tôi: “Quả xoài.”
Vương Khải: “Quả xoài là ai? Bạn trai của cô?”
Tôi: “Quả xoài là bạn trai của quả cam.”
Vương Khải: “Quả cam lại là ai? Bạn tốt của cô?”
Tôi: “Ừ.”
Vương Khải: “Cô lại đi cướp bạn trai của bạn tốt?”
Tôi: “Ừ, bọn nó không để ý.”
Vương Khải: “Bạn bè của cô là đám người gì vậy?”
Tôi: “Bọn nó đều là chó con, rất đáng yêu.”
Im lặng.
Một lát sau, Vương Khải lại nói: “Tiểu Yến Yến, Giang Ly có thể hôn cô không?”
Tôi: “Không thể.”
Vương Khải: “Vậy Vu Tử Phi thì sao?”
Tôi: “Không thể.”
Vương Khải: “Tiết Vân Phong thì sao?”
Tôi: “Có thể.”
Vương Khải: “Cô thích Tiết Vân Phong?”
Tôi: “Ừ, cậu ta là con nuôi của tôi.”
Lại lần nữa im lặng.
Suốt cả đoạn đường, tôi và Vương Khải trao đổi những đoạn đối thoại chẳng có ý nghĩa này, tôi hàm hồ đáp lại những câu hỏi của anh ta, gắng sức khiến anh ta tin là tôi đã say rồi, hy vọng anh ta nhanh chóng hoàn thành chuyện đưa tôi về nhà.
Tôi cảm thấy ở lâu với Giang Ly cũng có chỗ tốt, ít nhất thì kỹ năng diễn của tôi thực sự tiến bộ không ít.