Đột nhiên bị cảm giác buồn buồn, nhột nhột trên mặt làm cho tỉnh lại. Tôi mở mắt, phát hiện ra Giang Ly đang khẽ hôn tôi.
Giang Ly thấy tôi tỉnh rồi, thấp giọng cười: “Quan Tiểu Yến, nhớ anh không?” Anh vừa nói vừa cởi khuy áo ngủ của tôi.
Toi cụp mắt, cất tiếng nói lạnh tanh: “Giang Ly, em rất mệt.”
Giang Ly dừng lại. Anh ấy nằm lên giường, ôm tôi vào lòng, thở dài thườn thượt nói: “NGủ thôi.”
Tôi dựa vào lòng Giang Ly, buồn bã hỏi: “Giang Ly, gần đây anh bận gì vậy?”
Giang Ly trả lời: “Gần đây trong công ty xảy ra một chút chuyện, nhưng mà em không cần lo lắng, đợi xong việc anh sẽ ở bên em.”
“Ờ”
Gần đây tôi ít nhiều có chút lẫn tránh Giang Ly, tôi không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào, thậm chí không có dũng khí chất vấn xem có phải anh ấy đang ngoại tình không.
Bởi vì tôi sợ anh ấy nói là phải.
Tôi đột nhiên nhớ lại câu nói của Tiết Vân Phong: “Giang Ly có thể để ý đến cô, chứng tỏ phẩm vi của anh ấy rất kém.”
Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ có thể cười khổ. Có lẽ phẩm vị của anh ấy thực sự không kém như vậy đâu nhỉ? Có lẽ anh ấy đối với tôi thật sự chỉ là…chơi đùa mà thôi?
Suy nghĩ này đè chặt trong tim tôi, giống như một phiến đá lớn vậy, ép đến mức tôi không tài nào thở nổi. Đặc biệt, khi tôi nghĩ đến khuôn mặt lẳng lơ cảu Tuyết Hồng kia, thân hình bốc lửa, tính cách khiến người ta chú ý của cô ta, còn cả gia thế hiển hách của cô ta…nghe nói bố cô ta là đại cổ dông của một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước.
Hạp Tử nói, Giang Ly hoặc là mê đắm vì sắc, hoặc là mê đắm vì tài.
Bất luận mê đắm vì sắc hay vì tài, tóm lại anh ấy mê đắm rồi.
Tôi thực sự không hiểu được, tôi và Tuyết Hồng rốt cuộc có thù oán mấy đời, vì sao cô ta luôn cướp người đàn ông của tôi? Hơn nữa, cô ta không để cho tôi có một chút phản kích nào.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được đau buồn, dù gì trách đi trách lại đều là trách mình chẳng có thực lực đó. Trách mình không có thực lực để giữ Giang Ly.
Thời tiết đầu xuân rất kỳ quái, giống như một đứa trẻ nói chuyện không tính toán vậy, trời ấm mang theo chút lạnh. Thời tiết mấy hôm nay rất hợp với tâm trạng của tôi, mây mù giăng đầy trời.
Hôm nay là ngày thứ bảy, ăn cơm sáng xong, Giang Ly đề nghị đi ra ngoài.
Chúng tôi đi dạo một vòng trong vườn hoa của tiểu khu, sau đó ngồi xuống ghế trúc cạnh bồn hoa nghỉ ngơi.
Thời tiết hôm nay lạnh u ám, tôi co rúm người trong chiếc áo khoác, run rẫy.
Giang Ly đột nhiên hỏi: “Quan Tiểu Yến, lạnh không?”
Răng tôi va vào nhau, tôi lắc đầu.
Giang Ly cười nói: “Nếu lạnh thì dựa vào anh.”
Tôi cúi đầu, không động đậy.
Giang Ly kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt. Anh xoa xoa tóc tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, em có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Lòng tôi chùng xuống, dựa vào anh, không cử động.
Giang Ly thở dài một hơi, nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, không thể nào cứ hai bên đoán qua đoán lại nhau mãi được! Em cho rằng anh không nhìn thấy sự bất thường của em mấy ngày nay sao?”
Tôi tức giận, nhìn anh phản bác: “Bất thường chính là anh đó!”
Giang Ly nhướn mày: “Thật không?”
Tôi cụp mắt xuống, nói: “Giang Ly, em nhìn thấy anh và Tuyết Hồng ở cùng nhau.”
Bàn tay ôm tôi của Giang Ly đột nhiên siết chặt: “Em theo dõi anh à?”
Tôi cúi đầu, coi như thừa nhận.
Giang Ly đột nhiên cất tiếng cười ha ha, tâm trạng rất tốt. Anh gạt mấy lọn tóc trước trán tôi, đặt lên đó một nụ hôn rất sâu, sau đó cười nói: “Nói như vậy, mấy ngày nay em ghen à?”
Tôi đỏ bừng mặt, gật gật đầu. Thực ra hình như không đơn giản chỉ là ghen như vậy.
Giang Ly cười giống như một con hồ ly. Anh nói: “Quan Tiểu Yến, tuy anh có chút đau lòng, nhưng mà anh thật sự thích dáng vẻ ghen vì anh.”
Tôi cúi đầu, có chút bất lực.
Giang Ly ôm lấy tôi, kề sát vào bên tai tôi nhỏ tiếng nói: “Em yên tâm đi, ngoài em ra, anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác.” Ngừng lại một lát, anh bổ sung: “Đặc biệt là cái loại hàng hóa kia.”
Tôi bị những lời lẽ ngọt ngào của Giang Ly dỗ cho đến mức hai gò má nóng lên, nhưng vẫn giữ lại được một chút lý trí. Tôi không yên tâm hỏi: “Vậy anh và cô ta cùng ăn cơm, chuyện này anh giải thích thế nào?”
Giang Ly cười nói: “Vẫn là vì một số chuyện của công ty, bố cô ta là đại cô đông của Ngải Thụy, công ty của chúng ta có qua lại làm ăn với họ.”
Tôi: “Cứ coi như công ty của bọn anh có qua lại, anh cũng không cần phỉa cho cô ta số điện thoại của em chứ?”
Giang Ly hiếu kỳ nhìn tôi: “Anh cho cô ta số điện thoại của em ư? Làm sao có thể, anh chỉ hận không phải chỉ có mỗi mình anh trên thế giới này biết số điện thoại của em!”
Tôi: “Nhưng mà cô ta nói là anh cho cô ta.”
Giang Ly không vui véo má tôi, nói: “Với chút nhân phẩm kia của cô ta, em không ôm bất kỳ hy vọng nào với cô ta chứ?”
Tôi gật gật đầu, Giang Ly nói cũng có đạo lý. Nhưng mà Tuyết Hồng làm sao lại biết số điện thoại của tôi nhỉ?
Giang Ly nói: “Vợ yêu ngốc của anh, bố cô ta là đại cổ đông lớn nhất của Ngải Thụy, cô ta muốn biết số điện thoại của em thì khó đến thế sao? Hay là em đổi số điện thoại đi, chỉ cho một mình anh biết thôi?”
Tôi lắc đầu, thôi bỏ đi, chuyện này không thực tế.
Giang Ly bắt đầu đưa ra chủ ý cho tôi, anh nói: “Không sao, nếu như cô ta dám tìm em lần nữa, em cứ chửi cô ta, chửi khó nghe vào, anh không để ý vợ mình là một bà đanh đá đâu.”
Tôi bị anh đùa cho cười lớn, mây mù của mấy ngày hôm nay bị quét sạch rồi.
Giang Ly lại nói: “Thực ra hôm đó em nhìn thấy bọn anh ăn cơm với nhau, em có thể chạy đến, hất cả cốc rượu vang vào mặt cô ta.”
Tôi lắc đầu: “Cô ta sẽ đánh e, cô ta có đai đen Teakwondo.”
Giang Ly thề thốt thành khẩn: “Yên tâm đi, có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.”
Tôi cảm động, dụi dụi vào lòng Giang Ly.
Giang Ly lại nói: “Anh đảm bảo sẽ để cô ta không đánh được em, mà em có thể đánh được cô ta.”
Tôi: “…”
Giang Ly, anh xấu quá!
Nhưng mà em rất thích, á á á á á…