• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bận......


Chuyện Cố Nguy là người tham công tiếc việc là điều ông biết rõ, bây giờ ngồi đây nghe hắn nói như vậy, Lâm Lỵ tự hoài nghi tai mình có hơi hỏng rồi không. Có thể khiến Cố Nguy nói những lời này khi đang làm việc, chắc chắn mối quan hệ giữa Cố tổng và cậu Việt phải rất thân mật.


Cũng may là Kassi không làm gì quá mức, ở ngay dưới mí mắt của người trong nhà lại dám quyến rũ Alpha của người ta, chỉ nhớ tới thôi đã khiến ông cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc đó cậu Việt không trở mặt là đã rất hiền lành rồi.


Thấy Cố Nguy không có ý định kết thúc cuộc gọi sớm, Lâm Lỵ lặng lẽ nhắn tin cho Kassi.


Lâm Lỵ: Cháu đoán đúng rồi, Omega đi cùng Cố tổng hôm qua là bạn đời của cậu ấy. .


Kassi: Cháu đã nói mà!


Lâm Lỵ: Cho nên cháu ngoan ngoãn đọc sách học hành chăm chỉ đi, đừng có mơ mộng về việc cưới được Alpha có tiền rồi sống sung sướng đi.


Kassi: Cháu đang kêu gọi đầu tư, người có tuổi như chú không hiểu đâu.


Lâm Lỵ hừ lạnh, đống muối ông ăn còn nhiều hơn số gạo thằng nhóc này ăn, có gì mà ông không hiểu được.


Kassi là con trai của anh Lâm Lỵ, vì diện mạo đẹp lại là Omega, từ nhỏ cậu nhóc đã được người trong nhà chiều chuộng. Cả ngày cậu ta chỉ biết nhắc đến việc tìm được một Alpha giàu có, không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, hơn nữa còn có thể giúp được cha mẹ có được cuộc sống tốt hơn. Kassi luôn cho đó là mục tiêu không thể tốt hơn trong tương lai.


Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, nhà anh trai của Lâm Lỵ cũng chỉ là ngư dân bình thường, thằng bé đi đâu mới tìm được một Alpha vừa độc thân vừa có tiền bây giờ?


Người có tương lai hứa hẹn trong nhà nhất là Kassi, vì vậy anh trai của ông cũng đã gom tiền để tống cậu lên đảo Ấn Tùng, nói là để làm bạn với ông bà nội, thực tế là muốn tìm cho cậu một người Alpha có tiền.


Anh cả đã từng đi làm để giúp ông có tiền học hành, Lâm Lỵ cũng không thể nào từ chối yêu cầu của anh, vì thế nên ông cũng đồng ý giúp đỡ.


Vừa vặn đúng lúc này Cố Nguy muốn tới đảo nghỉ phép, Cố Nguy không phải là Alpha vừa độc thân vừa có tiền đấy sao? Nhân phẩm còn không thể chê vào đâu được, vì vậy ông mới thử làm liều một phen. Nhưng ông không thể ngờ được là hắn đã kết hôn.


Buổi tối khi cậu Việt đến tiệc ông phải đi xin lỗi mới được, việc này là do ông suy nghĩ chưa cẩn thận.


Suy nghĩ một hồi, Lâm Lỵ lại gửi tin nhắn cho Kassi.


Lâm Lỵ: Tối nay chú chuẩn bị tiệc trong công ty, Cố tổng sẽ đi cùng với cậu Việt, lúc đó cháu đến chỗ bọn họ xin lỗi cho đàng hoàng vào.


Kassi: Vâng ạ.


......


Có thể là bởi vì vừa mới rời giường, giọng nói của Việt Phỉ nghe có hơi uể oải, Cố Nguy cố gắng trêu cậu vài câu, đảm bảo được cậu không khó chịu chỗ nào mới cúp điện thoại.


Rõ ràng mới rời đi có nửa ngày, Cố Nguy đã bắt đầu nhớ Việt Phỉ rồi. Cảm giác này đối với hắn mà nói thì cực kỳ mới mẻ lạ lẫm, nhưng hắn cũng không chán ghét nó.


Lòng có người để nhớ, tốc độ xem tài liệu của Cố Nguy được tăng tốc.


Sau khi xem xét qua một vài hạng mục, Cố Nguy nhìn về phía Lâm Lỵ.


"Nói cho tôi biết suy nghĩ của ông về kế hoạch này."


Lâm Lỵ: "Thực ra tôi......"


Trong phòng họp nhỏ, hai người lần lượt thảo luận phương hướng phát triển của công ty, cả hai đều không khỏi nhớ tới khi vừa mới thành lập Ấn Tùng, khi đó quan hệ giữa hai người cũng được gọi là khá ổn. Sau này khi Cố Nguy về quản lý Cố thị, công ty bên này để lại cho Lâm Lỵ một mình đèo lái.


Lâm Lỵ vẫn luôn biết tuy mình được ngồi trên vị trí cao, khi đối ngoại cũng có thể thay mặt công ty đưa ra chính sách, nhưng suy xét ra thì ông cũng chỉ là người làm công ăn lương, rất nhiều trường hợp sẽ phải hỏi qua ý kiến của Cố Nguy trước rồi mới dám quyết định. Nếu có chỗ nào ông làm không tốt, Cố Nguy có thể thay thế ông bất cứ lúc nào.


Qua nhiều năm làm việc dưới trướng người khác, ngày ngày làm việc nhưng thu về vẫn có hạn, Lâm Lỵ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.Thừa dịp lần này Cố Nguy đi tới đảo Ấn Tùng, Lâm Lỵ cũng có chút tâm tư, vậy nên ông mới đưa Kassi đến giới thiệu cho Cố Nguy.


Tuy làm việc hết mình, nhưng nếu bản thân không có gì đột phá, việc rời khỏi đây sẽ chỉ là vấn đề thời gian.


Tuy Lâm Lỵ không nói rõ ý đồ, nhưng thông qua cuộc trò chuyện, Cố Nguy vẫn hiểu được ý của ông. Bản thân hắn chưa bao giờ là người keo kiệt đối với nhân viên, sau khi thảo luận xong nhận thấy được Lâm Lỵ cũng có cái nhìn tương tự với hắn trong một vài hạng mục, Cố Nguy cũng biết mình nên làm gì.


"...... Tôi cũng đồng ý với suy nghĩ của ông, mấy năm nay ông cũng rất vất vả, công ty có thể phát triển tới ngày hôm nay đều có phần lớn công lao của ông, việc này tôi vẫn luôn để ý tới." Cố Nguy ngừng lại, mỉm cười: "5% cổ phần của công ty, ông xứng đáng có được nó."
Nghe vậy, Lâm Lỵ vui sướng kích động, bàn tay đang đặt trên bàn hơi run run, không chắc chắn hỏi lại: "Cố tổng, tôi không nghe nhầm đúng không?"


"Tôi sẽ không nói lại mấy điều tương tự lần thứ hai." Cố Nguy đứng dậy, đi ra ngoài phòng họp: "Sắp tới giờ rồi, tôi sẽ quay lại khách sạn đón người, địa điểm tổ chức tiệc ông cứ nhắn vào di động cho tôi."


Lâm Lỵ: "Tôi hiểu rồi!"


......


Khi về tới khách sạn, quản lý phụ trách phòng của Cố Nguy lập tức tiến tới giúp hắn bấm thang máy, Cố Nguy nhìn cô một cái, hỏi: "Sau khi tỉnh lại em ấy có ăn gì không?"


Quản lý khai báo từng chi tiết: "Anh Việt không gọi đồ ăn, nhưng sau khi ngài gọi điện tới chúng tôi đã đưa lên phòng cho anh ấy rồi. Nhưng anh Việt cũng chỉ ăn một chút, hình như khẩu vị không tốt lắm"


Trời mới biết được lúc bọn họ đưa cơm tới phòng thiếu chút nữa đã bị tin tức tố mạnh mẽ của Alpha tấn công vào người. Đến khi có một nhân viên Beta mở hệ thống lọc không khí trong phòng, bọn họ mới có thể đi vào.


Tin tức tố nồng đậm như vậy, ai cũng đoán được tối qua hai người đã làm gì.


Hôm sau Alpha lại đi một mình ra ngoài như vậy, Omega ngồi trong căn phòng chăn đơn gối chiếc như vậy, tâm trạng làm sao mà tốt được.


Quả nhiên dạng Alpha thành công như Cố tổng rất khó có thể chăm sóc Omega chu đáo.


Cố Nguy không biết cấp dưới đang chửi thầm mình, nghe vậy chỉ gật đầu: "Ừ"


Việt Phỉ ngồi ở cửa sổ kiểu Pháp ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng cậu cảm thấy cáu kỉnh không thể kiềm chế được.


Từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn luôn như vậy, Việt Phỉ cũng không biết nguyên nhân, rõ ràng trước đó cậu còn lên kế hoạch đi ra ngoài chơi, nhưng chân lại không muốn nhấc lên tí nào.


Cửa phòng được mở ra từ bên ngoài, nghe được tiếng động, Việt Phỉ quay đầu lại, thấy là Cố Nguy, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng dưng trở nên tươi đẹp hơn.


"Sao bây giờ anh đã về rồi?"


Tiện tay tháo cà vạt vứt xuống bên giường, Cố Nguy đi đến chỗ Việt Phỉ: "Về để đón em đi tiệc tối, em ngồi chỗ này làm gì?"


Việt Phỉ: "...... Không làm gì cả."


Cảm nhận được tin tức tố hỗn loạn của Việt Phỉ, Cố Nguy ngồi xuống phía sau cậu, kéo người vào trong lồng ngực: "Làm sao vậy?"


"Hả?" Việt Phỉ cũng không biết bản thân bị làm sao.


Cái hôn mềm mại rơi xuống, Cố Nguy nhấm nháp tin tức tố mang theo cảm xúc tiêu cực của Việt Phỉ, không khỏi tăng thêm lực đạo trên môi.


"Sao tâm trạng lại không vui?"


Nụ hôn của đối phương giờ đây đã trở nên quen thuộc, Việt Phỉ ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đón nhận sự đụng chạm của hắn. Nhựa thông ôn nhu bao bọc lấy hương xuân, trước đây vào lúc này tin tức tố trong trẻo của Omega sẽ sung sướng thích thú hòa cùng với hắn, nhưng giờ đây tin tức tố của cậu lại yên lặng hiếm có.


"Em có chỗ nào khó chịu không?" Nhận ra trạng thái của cậu không được bình thường, Cố Nguy lo lắng sờ lên mặt cậu, nhiệt độ bình thường, không phát sốt.


Việt Phỉ nhắm mắt lại, cúi xuống vùi đầu vào vai hắn.


"Phần gáy có hơi đau."


Nghe vậy, Cố Nguy duỗi tay kéo cổ áo của cậu xuống, thấy phần da bị mình chà đạp tối qua ửng hồng hơi sưng.


Ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ xuống, bị nhiệt độ cao đến bất thường của cậu làm cho giật mình.


"Tôi gọi điện hỏi bác sĩ."


Vị bác sĩ biết chuyện Việt Phỉ phân hóa chậm giờ này đang ở đại lục khác, Cố Nguy đã nhờ trước người nọ, khi xảy ra việc gì nghiêm trọng sẽ gọi điện qua chỗ ông.


Nghe xong Cố Nguy miêu tả, lại hỏi thêm hắn mấy vấn đề, bác sĩ rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.


Cố Nguy có chút sốt ruột: "Tình huống của em là như thế nào vậy?"


Biết bọn họ là bạn đời, bác sĩ ho khan một tiếng rồi mới nói: "Chuyện này không lớn cũng không nhỏ, ngày mai có lẽ cậu ấy sẽ khôi phục lại bình thường, chỉ là bây giờ cậu ấy còn đang ở giai đoạn phân hóa, tôi đề nghị hai người trong tháng này khắc chế một chút. Hành vi như vậy cũng không nên phát sinh, nếu không có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc phân hóa của bệnh nhân."


"Tôi hiểu rồi." Cúp điện thoại, Cố Nguy cúi đầu nhìn Việt Phỉ, chỉ thấy người đang vui đầu vào vai mình, hai tai lộ ra đỏ rực.


Hai người cách nhau cực gần, mấy lời bác sĩ nói ban nãy Việt Phỉ cũng có thể nghe thấy được.


"Nghe thấy không? Một tháng này chúng ta phải kiềm chế một chút." Cố Nguy cố tình trêu cậu.


Việt Phỉ tức giận ngẩng đầu lên: "Tối hôm qua còn không phải là anh......"


Đoạn sau Việt Phỉ không nói được nữa.


Cố Nguy áy náy hôn lên môi cậu: "Xin lỗi em."


Không phải là việc an ủi pheromones như mọi khi, Cố Nguy không có ý đồ gì khác, nhưng nụ hôn thân mật kia lại làm cho Việt Phỉ cảm thấy hơi ngại ngùng, một lần nữa vùi đầu vào vai đối phương.


"Buổi tối ở khách sạn nghỉ ngơi đi, tiệc tối nay không đi nữa nhé." Cố Nguy ôm chặt lấy cậu, cúi đầu gác cằm lên vai Việt Phỉ, dịu dàng nói.


Việt Phỉ: "Thôi đi đi, mọi người đều chuẩn bị xong cả rồi, thật ra tôi cũng không có vấn đề gì, lúc anh đi vắng cảm thấy hơi uể oải một chút, bây giờ anh ở đây thì khá hơn nhiều rồi."


"Tôi là thuốc của em à?" Cố Nguy mỉm cười.


Việt Phỉ co người vào lồng ngực hắn, ngẫm lại bản thân rất cần tin tức tố của hăn an ủi, vì thế tự sa ngã nói: "Không khác nhau lắm đâu."


Ánh chiều tà dần dần buông xuống sau khung cửa sổ, hai người ngồi ở trên sàn nhà, dùng tư thế thân mật nhất để ôm nhau, tựa như một cặp đôi thật sự đang đắm chìm trong tình yêu.


......


Tiệc đón gió được tổ chức ở bờ biển, khi Cố Nguy dẫn theo Việt Phỉ tới, hắn phát hiện mọi người đều có đôi có cặp, rõ ràng Lâm Lỵ đã nói với người trong công ty mang theo bạn cặp tới đây.


Dưới tình huống như vậy, khi hắn với Việt Phỉ đi cùng nhau cũng sẽ không quá mức nổi bật, bản thân cậu cũng sẽ không ngại ngùng.


Cố Nguy rất hài lòng với sắp xếp của Lâm Lỵ.


Tại bàn chính, Cố Nguy cũng không che dấu, trực tiếp giới thiệu thân phận của Việt Phỉ với nhóm người quản lý cấp cao. Mọi người ở đây cũng đã biết được thông tin từ trước, giờ phút này đều nâng ly chúc phúc cho hai người.


Nói là tiệc chào mừng, nhưng bản chất vẫn là tụ hội ăn chơi. Bởi vậy sau khi uống một lượt rượu, mọi người đều chơi đùa thỏa thích. Có người đi chỗ nướng BBQ đùa nghịch nói chuyện, cũng có người mang theo guitar biểu diễn tài nghệ, một vài người cũng đi đến chỗ Việt Phỉ và Cố Nguy kính rượu hai người họ, không khí vừa vui vẻ vừa náo nhiệt


Cố Nguy không muốn để Việt Phỉ uống rượu, những người tới kính rượu cậu đều sẽ bị hắn giơ tay ra chặn. Nhưng hắn lại không ngăn được người ở ngay dưới mi mắt mình tự trộm uống rượu.


"Em muốn uống thế à?" Cố Nguy cướp đi ly rượu trên tay cậu, có chút dở khóc dở cười.


Việt Phỉ liếm môi dưới: "Nếm thử chút thôi." Bầu không khí tốt như vậy, uống chút rượu mới thú vị.


Chưa chờ Cố Nguy mở miệng, Lâm Lỵ cách đó không xa đã mang theo Kassi đi tới.


Nhìn thấy người tới, Việt Phỉ chớp mắt, từ bỏ giành lấy cái ly từ trong tay Cố Nguy.


Trước mặt người ngoài làm mấy việc này có hơi xấu hổ.


"Cố tổng, cậu Việt, đây là Kassi, là cháu trai của tôi. Nó lớn lên từ làng chài nhỏ, năm nay mới 19 tuổi thôi, vẫn còn non trẻ chưa suy nghĩ thấu đáo, hôm qua ở sân bay đã gây phiền cho hai người, hôm nay tôi dẫn nó tới xin lỗi hai người, mong mọi người có thể tha lỗi cho nó" Lâm Lỵ nói xong thì tự phạt uống ba ly, xin lỗi cũng rất thành khẩn.


Cố Nguy cũng không muốn khiến người khác khó xử, gật đầu: "Chuyện đã qua rồi, bọn nướng BBQ ở bên kia, qua đó chơi đi."


Kassi nhìn về phía bọn họ cười ngượng ngùng, nói rõ to cảm ơn Cố tổng cảm ơn anh Việt, rồi chạy tót sang chỗ kia.


Vẻ ngoài đầy sức sống của cậu nhóc khiến Việt Phỉ không nhịn được mà nhìn cậu thêm vài lần. Cậu cũng hi vọng bản thân có khí chất tươi sáng như vậy, nhưng những sự việc trong quá khứ đã tạo nên cậu của bây giờ, Việt Phỉ biết suy nghĩ của mình chỉ là hi vọng xa hoa.


Chú ý tới tầm mắt cậu vẫn luôn dõi theo Kassi, Cố Nguy giơ tay véo nhẹ lên gáy cậu một cái, chờ Việt Phỉ quay đầu lên án mình mới nói: "Cậu ta là Omega."


Ý hắn là, đừng có tơ tưởng người ta.


Việt Phỉ lại không hiểu được, nghe vậy trêu ghẹo hắn: "Ồ, anh có ý với người ta à?"


Nghe thấy cậu cãi lại, Cố Nguy mỉm cười: "Tôi có ý thì em phải làm sao bây giờ?"


Việt Phỉ nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng phản bác: "Không phải anh không thích Omega sao?"


Cố Nguy-vừa đổi ý cách đây không lâu: "Đó là trước kia thôi."


Bắt đầu Việt Phỉ vốn dĩ chỉ thuận miệng trêu hắn một câu, không ngờ được sẽ nghe được câu trả lời như vậy của Cố Nguy, cậu tưởng rằng hắn thật sự bị Kassi thu hút, Việt Phỉ chỉ cảm thấy máu trên người lập tức lạnh lẽo. Cậu cúi đầu, thả chiếc thìa đang cầm lại vào trong bát, giọng nói không lớn nhưng lại rõ ràng: "Lúc nào anh muốn chấm dứt hợp đồng cũng được. Tôi thấy hơi khó chịu, đi về trước đây."


Nói xong, Việt Phỉ cũng không đợi Cố Nguy trả lời, tự mình đứng dậy đi theo hướng mà mình vừa đi tới.


Cố Nguy nhìn bóng lưng cậu, khóe miệng lại cong lên đầy vui sướng.


Thấy Việt Phỉ thật sự không thèm quay đầu lại, Cố Nguy chỉ có thể đứng dậy, chào tạm biệt với Lâm Lỵ một tiếng, sau đó cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, đi theo Việt Phỉ đang ngẩn ngơ hướng về phía ngược lại với khách sạn.


_____________________________


Mọi người cứ từ từ làm quen với kiểu sến súa của hai người này nữa đi, từ giờ đến chương 75 còn nhiều lắm :)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK