Thu Xích Tây hơi mất tự nhiên, cố ý nhìn về bài thi trên bàn “Nếu muốn thi S đại, vậy phải làm bài cho tốt”
“A Thu, cậu trả lời mình trước” Ninh Cảnh Trần mím môi, đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng, khóe môi như đang cười “Sau đó sẽ làm bài”
“Đồng ý” Thu Xích Tây nhíu mày, mạnh mẽ, lạnh nhạt kéo ghế ra ngồi xuống “Lại đây làm bài tập”
Bây giờ Thu Xích Tây nói cái gì cũng tốt, tất cả cảm xúc trước đó của Ninh Cảnh Trần biến mất, chỉ còn lại niềm vui sướng, anh ngồi trên ghế, tuy nhìn đề bài nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn về tay Thu Xích Tây.
Rõ ràng là không đẹp, đốt ngón tay tuy dài nhưng trên đó có vết chai, nhìn kỹ còn có vết thương lâu năm. Chính đôi tay đó dịu dàng lau nước mắt cho anh, chủ nhân đôi tay đó cũng đồng ý vì anh mà bước thêm một bước.
Thu Xích Tây giảng rất nhanh một lần, thấy Ninh Cảnh Trần không tập trung, hơi hé miệng, rồi buông bút.
“Hôm nay không giảng nữa”
Ninh Cảnh Trần giật mình phản ứng lại kịp, mờ mịt nói “Nhưng còn tới 4 đề”
Trong lòng Thu Xích Tây thở dài, vẫn trả lời “Cậu nghe mà vào thì tôi giảng tiếp”
Dĩ nhiên là Ninh Cảnh Trần nghe không vào rồi, anh quay đầu đi, che giấu vẻ mặt ửng hồng, thì thầm “Vậy… chúng ta đi ra ngoài chơi một chút được không, đi gần đây thôi”
Tâm tư nhỏ này người ngoài nhìn vào cũng biết, Ninh Cảnh Trần chậm rãi tìm hiểu.
Ngồi đây cũng không làm được gì, Thu Xích Tây đứng lên, lấy áo khoác “Đi thôi”
Ninh Cảnh Trần đi theo sau, Triệu Long đang ở phòng khách nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại “Tiểu Thu, các cháu ra ngoài à”
“Dạ, đi ra ngoài một lát rồi về ạ” Thu Xích Tây lấy chìa khóa rồi mở cửa đi ra.
“A Thu, chúng ta đi cầu thang bộ đi” Ninh Cảnh Trần bỗng nhiên đề nghị, anh muốn kéo dài thời gian hơn.
Hai người một trước một sau đi tới cầu thang, đi đến lầu năm, Ninh Cảnh Trần lặng lẽ tiến lên, nắm tay Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây giật mình, quay lại nhìn, chỉ thấy anh cúi đầu không nói. Thật ra thì do mình đồng ý việc này, cô chiều ý anh, không rút tay ra.
Ninh Cảnh Trần thấy được sự dung túng của cô, khóe môi nâng lên, đôi má lúm đồng tiền như có như không, tay nắm càng chặt.
Đầu ngón tay ấm áp chạm tới vết chai trong lòng bàn tay cô, Ninh Cảnh Trần không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại lòng càng thấy vui vẻ, một cảm giác ngọt ngào tràn ngập.
Đi xuống hết cầu thang, hai người đã mười ngón giao nhau chặt chẽ, đi song song. Không ai nói chuyện cũng không thấy xấu hổ. Trong tiểu khu không có người, Thu Xích Tây dẫn Ninh Cảnh Trần đến công viên nội bộ, trong đầu cô hiếm khi có lúc không suy nghĩ gì thế này, chỉ là khoảng không im lặng.
Mùa đông lạnh giá đã qua, cây cối xung quanh đã hiện ra màu xanh mát, những bãi cỏ khô héo đã có ngọn màu xanh biếc.
Ninh Cảnh Trần nhìn cây cối xanh mướt, mầm cây tươi mới, xích đến gần Thu Xích Tây nhỏ giọng hỏi “A Thu có biết thế nào…”
Dừng một lát, anh hơi ngượng ngùng “Nói chuyện yêu đương”
Nói chuyện yêu đương là nói thế nào, Thu Xích Tây không hiểu nổi nghĩ thầm nhưng cô cũng không nói gì, ý tứ không rõ nhìn Ninh Cảnh Trần.
Tim Ninh Cảnh Trần đập rất nhanh, anh cũng không muốn quá vội vàng, A Thu mới đồng ý thử kết giao với anh. Nhưng mà người mình thích ở bên cạnh, cô ấy cũng đồng ý kết giao, Ninh Cảnh Trần mỗi giây mỗi phút đều muốn ôm lấy cô, nghe mùi hương của cô.
“Lại không vui à” đi đến hàng liễu trong bên hồ, Thu Xích Tây quan sát sắc mặt anh rồi hỏi
“Không có” Ninh Cảnh Trần lắc đầu, nhìn Thu Xích Tây cười ngọt ngào “Hôm nay mình thật sự rất vui”
Mọi người đều có lòng tham, có được một chút thì lại càng muốn có nhiều hơn, Ninh Cảnh Trần cố gắng đè nén chính mình.
“Việc tôi đồng ý với cậu sẽ không nuốt lời” Thu Xích Tây nhìn chuồn chuồn lướt trên mặt hồ, nhìn Ninh Cảnh Trần, hơi khom người, trong nháy mắt môi dán lấy môi.