Trận thứ ba là bắn đĩa bay, so với bia di động, khó khăn cao hơn rất nhiều, thế nhưng số lượng và tốc độ của đĩa bay có thể khống chế được, xét thấy hai bên đều là học sinh mới, Tạ Tốn và một trọng tài khác bàn bạc qua, dựa vào trình độ của hai người, sắp xếp mức độ khó thứ hai.
Súng được sử dụng là loại súng hơi Y2, Trương Thạc là vận động viên bắn súng tương đối quen thuộc với loại súng này.
“Vòng thứ nhất em bỏ quyền.” Hứa Yến ngồi ở vị trí giơ tay lên, thanh âm bình tĩnh.
Hiện trường lại sôi trào lần nữa.
“Qủa nhiên lại bỏ quyền, hắn thật sự không để đối thủ vào mắt!”
“Mong là tiết tấu kiêu ngạo này không bị mất!!!”
“A a a….
không nghĩ tới khiêu chiến của học sinh mới xem lại kích động như vậy!!”
Bên Triệu Việt, một đám học sinh mới đều toát ra ánh mắt lấp lánh, Hứa Yến ở trong mắt bọn họ đã trở thành thần.
“Qủa nhiên omega tòng quân thì không giống nhau, không có chút bản lĩnh sao dám vào quân doanh.”
“Ngày đầu tiên tôi thấy cậu ta đã cảm thấy cậu ta không bình thường.”
“Tránh ra.”
Triệu Việt cũng thực kích động, từ trước tới này Hứa Yến đã không giống những omega khác, nhưng ngày thường tiếp xúc nhiều nhất chính là vẽ tranh.
Tiêu chuẩn hội họa của Hứa Yến được trong hệ công nhận là độc đáo, là loại xâu xa tận phía chân trời, nhưng nghệ thuật cũng không giống như đề toán học, không có đáp án chính xác, không có tiêu chuẩn nhất định, bạn cảm thấy đẹp, đó chính là nghệ thuật.
Hứa Yến thường thường treo bên miệng câu “không ai hiểu được nghệ thuật của tôi” cũng không phải là nói dối, người khác nhìn tranh của hắn đều khó có thể hiểu được, nhưng bạn nói đó không phải là nghệ thuật sao? Chỉ cần có một người có thể hiểu được, thì đó chính là nghệ thuật.
Bình thường mọi người đều thích trêu chọc hắn, thứ nhất biết hắn sẽ không tức giận, thứ hai mọi người cũng biết chừng mực, sẽ không nói quá đáng, tất cả không phải giễu cợt, chỉ là giải tỏa một chút thôi.
Có một khoảng thời gian Triệu Việt rất nhàn, hắn có ý nghiêm túc nghiên cứu tranh của Hứa Yến, nhưng nhìn mãi chỉ có cảm giác như bị kim chích ở lưng, đâm vào xương sống gây tê dại, còn có rơi vào đầm lầy vô tận không hít thở được, dựa vào kiến thức hiện giờ của hắn thì vẫn chưa cảm nhận được cái đẹp ở trong đó.
Tranh của một người thường thường có thể phản ứng thế giới nội tâm của người đó, không ai biết Hứa Yến bên ngoài cười cười bên trong cất giấu những gì, hắn giống như tranh của hắn, vĩnh viễn bao phủ trong sương đen, cho dù có tới gần cũng không thấy rõ sự thật.
Nhưng hiện giờ, nhìn thấy Hứa Yến trong sân như vậy, Triệu Việt đột nhiên cảm thấy ánh sáng trong sương đèn dần dần lộ ra, giống như trong môi trường chân không đột nhiên có một sợi không khí tiến vào, làm cho hắn có cuộc sống mới, thông suốt tất cả.
So với thực lực của Hứa Yến khiến hắn phải lau mắt mà nhìn, mà cảm giác mong đợi sắp nhìn thấy sự thật càng kích thích tim hắn hơn, tay chân tê dại.
Khi ôm khung tranh Hứa Yến giống như diễn viên đi nhầm phim trường, mà ở nơi này mới chính là sân khấu biểu diễn của hắn.
Trương Thạc cầm súng hơi thử điều chỉnh, đột nhiên cảm giác có một tầm mắt mạnh mẽ, nghi hoặc quay đầu lại xem, sợ tới mức lông chân dựng ngược.
Đôi mắt của Hứa Yến đang nhìn chằm chằm hắn….
súng trong tay hắn.
Lại muốn dùng khí thế ép người sao? Trương Thạc phản ứng lại, mạnh mẽ trừng mắt lại, súng hơi là thứ hắn am hiểu nhất, trong vòng này hắn nhất định sẽ không thua.
Vòng thứ nhất, có 30 đĩa bay, Trương Thạc bắn trúng 29 cái, đạt được 29 điểm.
Hắn buông súng, thỏa thuê đắc ý nhìn Hứa Yến, nở nụ cười.
Vòng thứ nhất Hứa Yến bỏ quyền, tổng cộng có ba vòng, cho dù hai vòng sau có được đủ số điểm cũng không thắng được hắn.
Hứa Yến đi qua, trên đường nhìn thấy ánh mắt của Tạ Tốn nhìn tới đây, không biết như thế nào, thế nhưng lại nhìn ra có một ít lo lắng trong đó.
Hắn nghĩ nghĩ, an ủi một câu: “Thầy, nếu thầy lo lắng cho em thì nói hành tung của hắn cho em biết sớm một chút.”
Tạ Tốn thu lại ánh mắt trong một giây, cũng trợn mắt lên.
Hứa Yến cầm lấy súng hơi, loại này hơi giống với súng xạ tuyến, xúc cảm cũng rất giống, tự dưng làm cho hắn nhớ tới dáng vẻ giơ súng buổi tối hôm đó của An Nhiên, hai tròng mắt nghiêm túc kia vẫn dễ dàng làm lòng hắn rung động.
Rõ ràng chỉ là một khẩu súng đặc biệt chỉ có tác dụng với Công Trùng mày móc, lại có thể giết chết được Công Trùng thật, An Nhiên đã làm như thế nào?
Ấn nút xác nhận kia, mấy quả bóng lập tức bay ra khỏi ba lối cùng một lúc.
Đoàng đoàng đoàng ba súng, trên máy đếm thể hiện 9 cái.
Không khí ở hiện trường chợt tăng lên, Trương Thạc đang uống nước, nhìn thấy con số, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt không dám tin, nước rớt xuống đất cũng không phát hiện.
Ngay sau đó lại là ba súng, trên máy đếm thể hiện 18 cái.
“Tình huống này là như thế nào, sao lại nhiều như vậy? Hệ thống bị lỗi sao?” nhóm sinh viên mới có người nhìn không hiểu.
“Huấn luyện viên không kêu ngừng, hẳn là không bị lỗi.”
“Bình quân một súng ba bóng sao?! Quỹ đạo của mỗi quả bóng không giống nhau, sao có thể làm được?!”
Triệu Việt trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm màn hình ảo, cũng không nhìn ra được sao lại như vậy.
Nhưng thật ra cuộc thảo luận ở các lớp cuối cấp vào buổi trưa đã giải quyết được nghi ngờ của bọn họ.
“Không được không được, Trương Thạc kia không thắng được, trình độ cách quá xa.”
“Khi bóng nhỏ bắn ra đúng là cơ hội duy nhất để một súng giải quyết một quả bóng, nhưng khi bóng bắn ra, tốc độ cũng rất nhanh, muốn nắm chắc được cơ hội này, rất khó.”
“Tôi luyện hơn một năm mới thỉnh thoảng bắn trúng, hắn thế mà mỗi phát súng đều bắn trúng, đây là quái vật gì?!”
“Độ khó cấp hai tốc độ cũng không nhanh, tuyển thủ thiên phú nếu luyện tập cũng có thể làm được.”
Bắn ra mười súng Hứa Yến buông súng, đạt được 30 bóng.
Không sao, chỉ cần ổn định là có thể thắng, nghĩ như vậy, Trương Thạc đeo áp lực, đợt thứ hai vượt qua phát huy của người thường, được 30 bóng.
Chỉ còn một vòng cuối cùng, điểm của hai người kém 20 bóng, trừ khi vòng cuối cùng Trương Thạc không bắn trúng bóng, nếu không Hứa Yến nhất định sẽ thua.
Trương Thạc nhìn qua: “Cậu rất lợi hại, thế nhưng lần thi đấu này vẫn là tôi thắng.”
Hứa Yến liếc mắt một cái, không nói chuyện, đi tới khu chuẩn bị, nói với Tạ Tốn: “Chỉnh tới mức thứ tư đi.”
Tạ Tốn cho rằng mình nghe nhầm: “Em nói cái gì?”
Hứa Yến điều chỉnh súng hơi, không hề để ý nói: “Tăng độ khó tới mức thứ tư, tăng đến một trăm, tốc độ hiện tại quá chậm.”
Tên tiểu tử thúi này, hắn biết độ khó mức bốn khó như thế nào không? Thật sự cho rằng mình là trời sao?!
Quy định chỉ bắn 30 súng, cầu nhỏ tăng thêm 100 cũng chỉ có thể bắn 30 súng, hơn nữa tốc độ đã tăng lên, khả năng sẽ không có súng nào bắn trúng bóng, nếu là không tốt sẽ không có điểm nào.
Người dự thi đã có yêu cầu như vậy, Tạ Tốn làm trọng tài cũng chỉ có thể đồng ý.
Vì thế người ở hiện trường đang ngơ ngác liền nghe màn hình ảo nhắc nhở.
[Đã điều chỉnh tới độ khó mức bốn, mục tiêu 100.”
Gì! Cái này thật kích thích!
Trương Thạc vừa thấy, nắm chặt tay đứng xem, tim cũng đang đập thình thịch.
Trên trường thi đấu xác thật có thể điều chỉnh độ khó, tất cả các quy tắc đặt ra đều có thể thay đổi, hắn có thể tăng mức độ khó hoặc là duy trì mức độ khó của nó.
Nhưng người bình thường sẽ không tăng một lúc hai mức độ khó! Cũng không phải mức khó càng cao sẽ càng được nhiều điểm.
Người xem càng kích thích, Trương Thạc lại càng hãi hùng khiếp vía, chỉ có Hứa Yến là bình tĩnh.
Gia tăng mức độ khó đương nhiên là vì muốn nhanh chóng bắn xong những quả bóng đó thôi, dong dong dài dài, khi nào mới có thể so song? Hương Hương bị hắn bỏ ở phòng nghỉ, cũng không biết có ngoan hay không, đã đói bụng hay chưa, nhìn không thấy hắn có cô đơn hay không—- dù sao hắn đã thấy cô đơn muốn khóc rồi.
Độ khó cấp bốn quả nhiên khác hoàn toàn độ khó mức hai, khi gia tăng một mức độ khó, tốc độ của bóng nhỏ sẽ gia tăng gấp đôi, càng đừng nói số lượng còn tăng tới 100, làm không tốt thì bóng nhỏ sẽ bay loạn khắp trời, không kịp phản ứng đã rơi toàn bộ xuống đất, muốn đạt được điểm là quá khó.
Nút xác nhận được ấn xuống, toàn trường nín thở.
An Nhiên nói phải giỏi về lợi dụng hoàn cảnh thì mới tạo ra lợi ích cho bản thân, như vậy mới có thể lấy ít đối phó được nhiều, những lời này đặt ở trận thi đấu này cũng có tác dụng tương tự.
Trước kia Hứa Yến chưa từng chơi trò chơi bắn súng, tất cả những phản ứng và hành động đều dựa vào trực giác, chưa từng tính toán qua, giống như trong đầu đã tính toán ra trong nháy mắt, hắn chỉ cần đi theo cảm giác là được.
Tiếng súng không hề gián đoạn vang lên, hình ảnh bóng nhỏ bay đầy trời cũng không hề xuất hiện, chí có máy đếm không ngừng nhảy lên các con số.
Sau 30 súng, máy đếm biểu hiện 99 cái.
Yên lặng trong chốc lát, mọi người trợn tròn mắt.
Làn đạn trong màn hình internet bay qua chỉ nhìn thấy cái bóng.
“Mẹ ơi, chỉ rớt một cái! Tốc độ này, tuyệt!”
“Không chỉ là tốc độ tay, thị lực cũng phải nhanh, tôi căn bản không nhìn rõ những quả bóng đó!”
“Ha ha ha….
chỉ rớt có một bóng.”
“Học sinh mới mà lại mạnh như vậy sao?! Khiến cho người học lớp cuối cấp như tôi run cầm cập….”
Hiện trường, Tạ Tốn nhìn Hứa Yến buông súng đi về khu nghỉ ngơi, trầm tư nhìn màn hình ảo.
Không phải rớt một cái, là nhiều nhất chỉ có thể bắn được 99 cái.
Trong phòng hiệu trượng, Bắc Tố cũng đang theo dõi trận khiêu chiến của Hứa Yến, bên người hắn ngồi một sĩ quan xấp xỉ tuổi, vẻ mặt hài hòa.
“Không nói tới độ chính xác, tốc độ phản ứng, nhìn từ góc độ của học sinh mới, biểu hiện của hắn gần như hoàn mĩ, tư chất như vậy không nhiều lắm.”
Trên mặt Bắc Tố không hiện ra cảm xúc gì, đôi mắt sắc bén nhìn Hứa Yến trên màn hình ảo, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: “Hành vi của hắn đa phần là xuất phát từ bản năng, không có kỹ xảo gì đáng nói.”
“Nguyên nhân cũng vì như vậy mới khó có được, loại thiên phú này không phải ai cũng có, hắn trời sinh là thuộc về chiến trường.”
Trong sự kêu gọi của toàn trường, Trương Thạc ngơ ngác.
Đây không phải là kết cục tất thắng sao? Vì sao lại biến thành như vậy? Lập tức kéo ra chênh lệch 70 điểm, nếu hắn dùng mức độ khó vốn có căn bản không thắng được, nhưng đổi thành mức độ khó này đừng nói là thắng, điểm khả năng càng không có!
Nhiều năm qua, thi đấu lớn nhỏ nào mà chưa thấy qua, luôn có khi thắng khi thua, đối mặt với người có thực lực lớn như vậy, Trương Thạc nhanh chóng chấp nhận thua rồi.
“Cậu rất lợi hại, sau này có cơ hội có thể tìm cậu thảo luận không?”
Trong lòng Hứa Yến nghĩ tôi không có hứng thú với những thứ tôi không thích, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đáng thương và ánh mắt chờ mong của đối thủ, hắn lại khó xử.
Sau bắn súng là hạng mục Trương Thạc lựa chọn thể lực.
Đã bị ngược cho máu bay một phương, Trương Thạc đặc biệt chọn hạng mục thể lực, bắn súng thì còn cần kỹ xảo, nhưng thể lực đó chính là đấu thật, dù sao cũng phải tìm về một chút tôn nghiêm của alpha.
Trận này có 3 vòng, vòng thứ nhất là chạy phụ trọng, phải cột một vật nặng vào chân và chạy 10.000m.
Hứa Yến cột vật nặng xong liền buông quần vận động, tóc trên trán đều cột hết ra sau, đem tất cả những sợi tóc bị rớt xuống cột lại một lần nữa, thực hiện vài động tác làm nóng người rồi chạy tới điểm xuất phát, không biết nhìn thấy cái gì, hắn đột nhiên cười cười, lúm đồng tiền ở khoé miệng cực kỳ ngọt.
Không nghĩ tới một động tác vô tâm lại gây nên tiếng hét ở toàn trường.
“Mẹ ơi, đã bị trúng chiêu.”
“May mắn là hắn đang phân hoá, nếu không có nhiều sói như vậy, không đủ chia.”
“Vì sao lại phân hoá, có hơi tiếc, muốn bắt về nhà!”
Triệu Việt nghe thấy đề tài quanh mình càng ngày càng quái lạ, bất đắc dĩ cười cười: “Hắn đã kết hôn, các cậu không có cơ hội.”
Hứa Yến hoàn toàn bị cục bột nhỏ ở góc khán đài hấp dẫn sự chú ý, ở nơi luyện tập to như vậy nó có vẻ rất nhỏ, thậm chí có thể bị xem nhẹ.
Hai móng vuốt nhỏ của mèo con bám vào tường, hai lỗ tai nghịch ngợm nhích tới nhích lui, một đôi mắt to xoay tròn, chậm rì rì quở đuôi.
A a a! Lại bị sự đáng yêu của con trai đánh gục! Thật hạnh phúc nha!
Hứa Yến vừa chạy chậm tới điểm xuất phát, vừa cười giống như một tên ngốc.
Hai bên đã chuẩn bị xong, Trương Thạc nhìn qua, tuy rằng vẫn muốn thắng, nhưng thái độ đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều: “Cậu nếu không kiên trì được thì không cần miễn cưỡng.”
Hứa Yến cười ha ha: “Sẽ không!”
Này không cần phải cười ngọt như vậy?! Đặt trong lúc này thật doạ người! Đầu quả tim của Trương Thạc run lên, không hiểu sao hắn hiểu vẻ mặt này.
Lúc bắn súng thì vẻ mặt không có biểu tình gì, thậm chí còn có chút uể oải, lúc này không biết sao cả người đều sáng ngời?
Một tiếng súng vang lên, hai người lao ra ngoài.
Bởi vì chạy đường dài, nên Trương Thạc không thể dốc toàn lực, nếu bây giờ tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc sau nhất định sẽ không chạy nổi.
Khi hắn nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy bên cạnh vèo một cái xuất hiện một cái bóng, chờ hắn nhìn qua, Hứa Yến đã bỏ xa hắn.
Khoé mắt hắn giật tưng tưng, đây là chạy đường dài! Dùng loại tốc độ này chạy 10.000m thật sự tốt sao?
Nếu lúc đầu đã bị bỏ lại thật xa thì lúc sau rất khó đuổi theo, không còn cách nào hắn chỉ có thể tăng tốc theo.
Hứa Yến chạy một vòng, xa xa nhìn mèo con của hắn, nhịn không được lại lộ ra một nụ cười lớn.
An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, liền không dám nhìn thẳng.
Này, tập trung chạy cho anh, phía sau còn có người đuổi theo!
Tuy rằng tốc độ đã chậm lại nhưng cũng thật mau chạy qua khán đài, vì muốn nhanh chóng nhìn thấy mèo con, Hứa Yến lại bắt đầu tăng tốc.
Trương Thạc chạy theo phía sau hắn nhìn thấy hắn thả chậm tốc độ, lúc đang định điều chỉnh tốc độ lại thấy hắn vui vẻ bay đi.
Hô hấp của hắn hơi dừng lại, chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.
Lần thứ hai chạy qua khán đài, Hứa Yến chớp chớp mắt với mèo con.
Mèo con quay mặt đi, không để ý tới hắn.
Lần thứ ba chạy qua khán đài, Hứa Yến đang định làm mặt quỷ để đùa mèo con.
An Nhiên thấy đầu hắn toàn là mồ hôi, tới gần còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố nồng nặc, giật giật mũi ngửi ngửi, thoả mãn tới mức theo bản năng kêu lên một tiếng.
Hứa Yến mới vừa chạy tới nghe thấy tiếng kêu mền mại, nháy mắt giống như được bơm thêm máu gà, chạy càng nhanh hơn.
Sau đó những người ở hiện trường và người xem trực tiếp thấy Hứa Yến càng chạy càng nhanh hơn, khi chạy gần tới khán đài khoảng 50m sẽ đột nhiên giảm tốc độ.
“Đây là kỹ sảo chạy đường dài sao?”
“Mỗi lần hắn thả chậm tốc độ sau đó sẽ chạy nhanh hơn lúc trước, có khả năng đã được huấn luyện trước, nếu không cho dù hắn đang phân hoá, một omega sẽ không có thể lực tốt như vậy.”
“Các cậu xem khi hắn chạy tới khán đài còn có thể thoải mái chào hỏi người bên kia, nhưng thật ra Trương Thạc ở phía sau bị tiết tấu của hắn làm loạn, nhìn thực mỏi mệt.”
Trương Thạc quả thực muốn phun một ngụm máu, thật không thể đập chết mình lúc trước đã chọn hạng mục này.
Hắn không thể nắm được tiết tấu của Hứa Yến, ngược lại tiết tấu của mình bị rối loạn, 5.000m cuối cùng hắn chạy trong tình trạng mệt mỏi.
Chạy hết ba vòng, Trương Thạc mệt mỏi nằm liệt, không muốn nói một câu.
Hứa Yến kìm nén chờ trọng tài tuyên đọc kết quả khiêu chiến sau đó lập tức rời đi.
Ngược lại học sinh ở hiện trường lại không muốn rời đi.
Sau trận thi đấu này, thanh âm nghi ngờ điểm học phần của hắn cũng biến mất hoàn toàn, ngược lại nơi nơi đều bàn tán thực lực của hắn rất mạnh, lớn lên đẹp trai, thu hút được một đám fan chồng.
Các fan chồng: Tuy rằng vợ sắp phân hoá, nhưng có khả năng sẽ mạnh hơn chúng ta, nhưng chúng ta sẽ không ngại bảo vệ hắn, cho dù bị phản công cũng đồng ý!
Nhóm người qua đường nhìn thấy đều lộ ra ánh mắt ghét bỏ, y~ đây là nhóm tà giáo gì vậy?
“Y~ chồng của tôi chỉ có mình An Nhiên thôi.” Hứa Yên vuốt mèo ngồi trên sô pha ở phòng khách kí túc xá, nhìn thấy mấy lời này ở trên diễn đàn, cũng lộ ta ánh mắt ghét bỏ.
An Nhiên thoải mái nằm, thường thường hưởng thụ cá khô đưa tới bên miệng, dùng đệm thịt mập mạp vỗ tay Hứa Yến, cũng lộ bụng ra cho sờ, tuỳ tiện liếc mắt nhìn màn hình ảo, chẳng thèm để ý.
“Meo…” không sao, anh biết trong lòng em chỉ có anh, anh không ghen.
Sau khi cuộc khiêu chiến với Trương Thạc kết thúc, người tìm ngược ít đi rất nhiều, đi ở trên đường đều có người tìm hắn chụp ảnh.
“Hứa Yến, cậu thật lợi hại, tôi có thể chụp hình với cậu không?”
“À.” Hứa Yến ngại phiền, sau khi từ chối sẽ càng bám chặt hơn, không bằng trực tiếp đồng ý.
Người tới thật cẩn thận đứng bên cạnh Hứa Yến, hai người nhìn camera.
An Nhiên bám túi lén ngắm: “…” không sao, chỉ chụp một tấm ảnh, mình không ghen.
“Hứa đại thần, cậu quả thực là mẫu mực của chúng tôi, tôi muốn chụp một tấm ảnh cùng cậu ~”
Người này lén nắm lấy cánh tay của Hứa Yến.
truyện đam mỹ
An Nhiên nhìn chằm chằm tay hắn: “….” Không sao, mình không ghen.
“Đại lão, có thể chụp chung một tấm ảnh với tôi không?”
Tay của người tới đặt lên vai của Hứa Yến.
Móng vuốt của An Nhiên ngo ngoe rục rịch: “….” mình không ghen.
“Đại lão, cậu là thần tượng của tôi!”
Người tới đặt tay lên vai Hứa Yến, cũng dựa tới gần hơn.
An Nhiên thò móng vuốt ra không cẩn thận làm rách túi: “….”mình không ghen!
“Đại thần, tôi thích cậu!”
Người tới dựa rất gần, cũng có ý muốn hôn.
Móng vuốt cào tùi muốn nát nhừ, An Nhiêm liếm liếm móng vuốt, trong hai tròng mắt xuất hiện ánh sáng: “….” Không ghen…. Là không có khả năng!
Chờ trở lại kí túc xá, hắn lập tức nhảy ra.
“Hương Hương?”
An Nhiêm bám lấy mặt hắn, liếm một vòng từ trán đến cằm.
Phải đánh dấu đúng chỗ, tránh cho chồng ngốc bị cướp đi mất.
“Ngừng ngừng ngừng…..
ngứa….
Hương ca?”
Hứa Yến giơ mèo con lên trước mặt, bất đắc dĩ cười: “Sao vậy, đói bụng sao?”
Lỗ tai An Nhiên rũ xuống: “Meo….” Em hoàn toàn không hiểu cảm nhận của anh!
Hứa Yến cọ cọ đầu của nó: “Được rồi, nơi này không có hoa cũng không có bướm, tao biết mày buồn, lát nữa mang mày đi mua cá khô nhé.”
An Nhiên vỗ móng vuốt lên cằm hắn, mềm như bông: “Meo….”Không đi, trên người của em toàn là mùi của người khác.
Hứa Yến nắm lấy móng vuốt của nó hôn mấy cái, đi tới phòng tằm: “Đi tắm rửa trước, mày khẳng định không chịu nổi mùi trên người tao.”
“Meo!” hiện giờ em mới phát hiện cũng không muộn.
Chương trình học của trường quân đội không giống với trường học bình thường, học văn hóa rất ít, đa số đều phải tiến hành luyện tập cường độ cao, vì để học sinh mới quen dần, ba ngày sau khi phân ban liền điều chỉnh thời gian, giúp những sinh viên mới hiểu biết các khu chức năng ở trong trường, cảm nhận một chút những khiêu chiến mà tương lai sẽ gặp phải.
Triệu Việt ra cửa, gần đây không hề thấy bóng dáng của Kim Trạch, Hứa Yến tắm xong cũng ra cửa.
Học Phủ tinh không giống như Hoa Đô, Hoa Đô đa phần là di tích của người xưa, lại bởi vì quan trọng nông nghiệp, toàn bộ tinh cầu đều cổ kính, hơn nữa tiết tấu sinh hoạt rất chậm, là tinh cầu rất thích hợp để dưỡng lão, mà ở Học Phủ tinh có khác biệt mà mắt thường có thể thấy được.
Nhà cửa ở nơi này chủ yếu là bằng thép, xe huyền phù, phi thuyền dân dụng, hạm đội tuần tra quân sự lúc nào cũng có thể nhìn thấy, cửa hàng hai bên đường phố đầy các nhóm khách hàng ra ra vào vào, các học sinh trên đường vừa nói vừa cười, vừa ngẩng đầu là các con đường ngang dọc, tất cả đều khiến cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn và hồi hộp.
Hứa Yến mặc một thần quần áo ở nhà thoải mái, ôm mèo con trong tay, vừa đi vừa xem một chút, trước khi đi đã tìm hiểu vị trí của cửa hàng thức ăn mèo.
“Hương Hương, mày xem!”
Nghe được âm thanh, An Nhiên không có hứng thú ngẩng đầu nhìn, nháy mắt trước mắt đều sáng ngời.
Oa, thật nhiều cá khô….
Hứa Yến mới vừa đi tới trước kệ hàng, lòng bàn tay liền trống không, mèo con vốn đang mơ màng sắp ngủ đã nhảy lên vai hắn, với móng vuốt kêu meo meo, rất có tinh thần.
“Meo….
meo…..meo…..” Cái này, còn có cái kia nữa, mỗi loại mười bao, không, hai mươi bao đi.
“Cái này?” Hứa Yến chỉ vào một loại trong đó, thấy đầu nhỏ của mèo con lắc như trống bỏi, lập tức đổi một loại khác: “Vậy loại này thì sao?”
Mèo con gật gật đầu, một móng vuốt đặt ở mặt hắn, một móng vuốt không ngừng vỗ vỗ vào kệ hàng, mua mua.
Con sen và mèo con vào nơi này giống như là đến thiên đường, chờ bọn họ đi ra, tiền tiêu vặt của Hứa Yến đã không còn.
Mắt mèo của An Nhiên liếc một cái, liếm liếm móng vuốt, tiền hắn cho cũng đủ, không sợ.
Kỳ thật những tiền An Nhiên cho Hứa Yến cũng chưa hề động vào, ở trong lòng hắn, những thứ đó chứng minh sự tồn tại của An Nhiên, so với tiền của bản thân, số tiền thể hiện mối liên hệ giữa hắn và An Nhiên quan trọng hơn.
Mỗi tháng ở trường quân đội đều có tiền lương, thực hiện nhiệm vụ riêng nếu đạt được quân công cũng sẽ được tiền thưởng, hắn thì không có nhu cầu mua sắm, ăn ở thì hoàn toàn ở trong trường, lúc này tiêu sạch tiền hắn cũng không hề hoảng hốt.
Người phục vụ nữ lúc gửi vận chuyển nhìn thấy số lượng cá khô khổng lồ này, lại thấy Hứa Yến lớn lên đẹp trai, đỏ mặt cười ha ha hỏi: “Nhà ngài nhất định nuôi thật nhèo mèo phải không?”Lớn lên đẹp trai lại thích nuôi động vật nhỏ, đây không phải loại hình mình thích nhất sao?!
Hứa Yến cho địa chỉ, tâm tình thực tốt, cười cười với cô gái: “Chỉ có một con.”
Thật đẹp trai a a a! Mặt cô gái đỏ rực: “Chỉ, chỉ một con, mua nhiều như vậy, có thể ăn hết hay không?”
Cô gái cắn môi, ngại ngùng liếc mắt nhìn Hứa Yến, lại nhìn mèo con đang ngồi trên vai Hứa Yến đang hung ác trừng mắt nhìn mình, thật hung dữ.
Thật, thật đáng yêu a a a a! Người đẹp nuôi mèo đều rất đáng yêu, thật là muốn nhào lên!!
Hứa Yến nghĩ nghĩ: “Không đâu, vợ tôi cũng thích ăn.”
Nội tâm đang điên cuồng thét chói tai của cô gái đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn qua: “…..” Hả? Vợ? Ngài không phải là omega sao?
Hứa Yến còn đang suy nghĩ vấn đề này, bây giờ Hương Hương còn nhỏ, sau này trưởng thành khẳng định sẽ phải sinh con, đến lúc đó trong nhà sẽ có nhiều mèo thích ăn cá khô hơn.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh, An Nhiên cô đơn ngồi ở trên thảm, trong tay ôm Hương Hương, trong ngực Hương Hương ôm một tiểu Hương Hương, ba con đồng thời nhìn qua, dùng ánh mắt muốn cá khô nhìn hắn.
Không được! Không thể suy nghĩ, chịu không được! Đừng nói là cá khô, tim cũng có thể móc ra cho các người!
“Con trai tôi, con trai của con trai tôi cũng thích ăn, không mua nhiều là không được.”
Cô gái đơ mặt: “….” con trai? Con trai của con trai??? Ngài năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
Đi ra khỏi cửa hàng bán thức ăn mèo, Hứa Yến và An Nhiên đều thỏa mãn.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Hứa Yến mang mèo con tới hoa viên gần đó đi dạo, đi qua một cửa hàng bán hoa, hắn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
“Đây chính là cẩm chướng cao cấp, là gửi từ Hoa Đô tới đây, không có chênh lệch giá từ trung gian, phẩm chất rất đảm bảo, một bó chỉ mất 5 vạn tinh tệ, tặng cho người bệnh rất thích hợp.”Nhân viên cửa hàng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
“À, nhưng màu sắc của hoa này quá rực rỡ, người bạn mà tôi muốn tặng khặng định sẽ không thích.” Khách hàng là một ông lão gần 60, tinh thần rất tốt, chỉ là tóc đã hoa râm.
“Đây mới là điểm độc đáo của cẩm chướng cao cấp, màu sắc của nó rực rỡ mà không thô tục, có thể chữa khỏi tâm tình đau khổ của người bệnh, hương thơm có thể hỗ trợ giấc ngủ, loại này ở trong tiệm chúng tôi bán rất chạy, hiện tại đã bán hết chỉ còn lại 30 cây, ngài thật sự không muốn mua một bó sao?”
Hứa Yến liếc mắt nhìn hoa kia một cái, lắc lắc đầu, cái gì mà cẩm chướng cao cấp chứ, cũng chỉ lừa người ngoài nghề thôi, loại hoa này không yêu cầu môi trường sống cao, không chỉ ở Hoa Đô, rất nhiều nơi đều có thể trồng được.
Hoa từ Hoa Đô tiêu thụ ra ngoài đa số sẽ qua tay các công ty bán hoa, hơn nữa chi phí vận chuyển cao, đương nhiên khi qua tay giá cả sẽ được tăng lên vài lần thậm chí là tăng lên gấp mười lần.
Nhưng hoa ở Hoa Đô là hữu hạn, muốn cung cấp cho toàn bộ đế quốc là không có khả năng, vì thế có một số ít hoa được trồng ở những tinh cầu khác sẽ bị những người bán hàng lăng xê lên, kỳ thật giá trị của nó không cao, chi phí gieo trồng cũng rất thấp, không bằng mấy đồng của hoa hồng ngọc thạch.
Ông lão hơi khó xử cười cười: “Bạn của tôi là họa sĩ, thích văn nhã, có thể đề cử một bó khác giúp tôi được không.”
Nghe được hai chữ họa sĩ, bước chân của Hứa Yến dừng lại.
Nhân viên cửa hàng không đẩy mạnh tiêu thụ được, lại tìm một loại hoa càng đắt hơn, bọn họ phần lớn đều rất có mắt nhìn, biết khách hàng này có tiền nên sẽ toàn giới thiệu loại đắt tiền.
Thường xuyên qua lại, ông lão còn do dự.
“Loại này là loại đẹp nhất trong tiệm chúng tôi, hơn nữa ý nghĩa của hoa là khỏe mạnh trường thọ, rất là thích hợp ạ, hôm nay có khuyến mãi, một bó chỉ cần 9 vạn 8 tinh tệ mà thôi.”
Ông lão nhìn một lát: “Được rồi, lấy bó này đi.”
Ánh mắt nhân viên cửa hàng sáng lên, cười không khép được miệng: “Mời ngài qua bên này chọn kiểu dáng bó hoa.”
Ông lão đang muốn đi qua thì phía sau truyền tới thanh âm.
“Từ từ.”
Trong tầm mắt của hai người, Hứa Yến đi vào, hắn cầm lấy một bông ánh sáng trong đêm được nói với gía “một bó chỉ 9 vạn 8 tinh tệ”, loại hoa này có một đặc điểm, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng mờ ảo, nhìn thì rất cao cấp, kỳ thật lại mọc đầy đường ở Hoa Đô, chỉ cần bỏ hai khối tiền sẽ được một bó, hắn cũng lười bán sợ lỗ vốn.
“Vị khách này, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”
Hứa Yến không để ý tới người bán hàng lòng dạ hiểm ác, quay đầu nhìn về phía ông lão.
Vẻ mặt hòa ái, ánh mắt hiền từ, khí chất thật thà không thể che dấu được, vừa nhìn là biết không phải một ông lão nhà bình thường, khiến người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy thân thiết.
Hứa Yến đối với người già và trẻ nhỏ là không các cách nào, hơn nữa người ông lão đi thăm lại là một họa sĩ, hắn cho dù như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn ông lão bị lừa.
“Ông ơi, ông thật sự thích loại hoa này sao?”
Vẻ mặt của ông lão khó hiểu, thế nhưng thấy thái độ của hắn cũng lễ phép, cười cười đáp lại: “Ông không có mắt nhìn, cũng không chọn, mọi người thích chắc là không sai.”
Nhân viên cửa hàng cũng là người nhạy bén, thấy câu chuyện không thích hợp liền để một nhân viên cửa hàng khác tới đây dẫn Hứa Yến đi nơi khác.
Hứa Yến cũng cười theo: “Buổi tối hoa này sẽ sáng lên, bữa tối dưới ánh nến của tình nhân, dùng hoa này để trang trí cho thế giới của hai người thì rất thích hợp, nhưng nếu đưa cho người bệnh…..”
Nhân viên cửa hàng không nghĩ tới hắn lại nói trực tiếp như vậy, đang muốn nói thêm mấy câu để cứu vớt lại, nhưng ông lão đã giơ tay ngăn hắn lại: “Xin lỗi, cậu có việc cứ làm trước đi, tôi chọn được rồi sẽ kêu cậu.”
Nói xong, ông lão nhìn về phía Hứa Yến: “Nếu không có việc gì gấp, có thể chiếm dụng thời gian của cháu một chút, giúp ông chọn một bó hoa thích hợp?”
Hứa Yến đồng ý: “Xin hỏi, vị bạn kia của ông….?”
Ông lão hiểu ý: “Beta nữ.”
Đơn hàng lớn tới tay lại bị mất, nhân viên cửa hàng sao mà chịu đi, không nói lời nào cũng muốn đi theo bên cạnh, ánh mắt nhìn Hứa Yến cực kì oán trách.
Hứa Yến cũng không thèm để ý, vừa vuốt mèo vừa dạo quanh một vòng trong cửa hàng, đi tới một chỗ thì nhìn thấy lan vũ y, đây là một loại hoa lan, mùi hương thanh nhã, phẩm chất thanh cao, giá ở Hoa Đô chỉ trên dưới 30, hắn hỏi nhân viên cửa hàng, nơi này bán một trăm, xem như là giá bình thường.
Sau khi tìm được hoa chính hắn lại chọn một ít hoa loa kèn và hoa sương mai, đi tới nơi đóng gói, nhìn nhìn các loại giấy đóng gói.
“Tiểu Hương Nhãi con, mày thích loại nào?”
An Nhiên nhìn chằm chằm vào ông lão, nâng móng vuốt lên: “Meo.” Cái này.
“Ừ, thật có mắt, tao cũng thích loại này.”
Hứa Yến lấy một đoạn giấy đóng gói tự mình gói lại.
Nhân viên cửa hàng và ông lão nhìn trợn tròn mắt, động tác đóng gói thuần thục như vậy, cách cắm hoa và phối màu mới mẻ độc đáo, quả thực so với chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn!
Những nhân viên khác trong tiệm cũng tò mò vây xem.
Hứa Yến thực chăm chú, trong lúc đó lại tìm một ít hoa phối hợp.
An Nhiên ngồi xổm trên đỉnh đầu hắn, xem thực nghiêm túc.
Cho tới nay chỉ nhìn thấy một mặt cà lơ phất phơ của Hứa Yến, thì ra hắn không phải là không hiểu gì về hoa cỏ, ngược lại, hắn rất hiểu biết, so với người bình thường thì càng biết thưởng thức hơn.
Mười phút sau một bó hoa trang nhã lại không mất đi sự nghịch ngợm hiện ra trước mặt mọi người.
Ánh mắt ông lão sáng ngời: “Đẹp, ông muốn chính là như vậy!”
Nhóm nhân viên ở cửa hàng càng kinh ngạc, không nghĩ tới những loại hoa bình thường khi phối hợp lại với nhau lại đẹp như vậy! Vội vàng mở thiết bị cá nhân ra chụp lại.
Ông lão tìm nhân viên cửa hàng tính tiền, đang muốn cầm lấy bó hoa lại bị Hứa Yến ngăn lại.
“Làm sao vậy?”
Hứa Yến cầm bó hoa, vuốt cằm tự hỏi: “Còn thiếu một chút.”
Ông lão nhìn nhìn, đã rất đẹp rồi, còn thiếu cái gì sao?
Tầm mắt Hứa Yến tìm tòi ở trong tiệm, ánh mắt liếc tới một góc nào đó thì cười cười: “Ông chờ một chút.”
Hắn bước nhanh qua, khi đi trở về trong tay đã có thêm một cây hoa cam.
Ông lão hơi ngừng lại, cười khẽ trêu ghẹo: “Mùi hoa này rất giống với mùi tin tức tố của cháu.”
Nhóm nhân viên cửa hàng đã thán phục trước những gì mà hắn làm, thái độ từ ban đầu là chán ghét đã chuyển sang khiêm tốn học hỏi, nhìn thấy hoa cam kia, có người khó hiểu: “Ý nghĩa của hoa cảm là trinh tiết, dùng hoa này đưa cho người bệnh có phải không thích hợp hay không?”
Hứa Yến sửa cành hoa cho thích hợp sau đó thêm cành hoa cam này vào trong bó hoa, cười cười: “Ai nói ý nghĩa của hoa cam là trinh tiết?”
Đi ra khỏi cửa hàng, nhân viên cửa hàng kia đã đem video vừa quay được đăng trong diễn đàn của nhóm mình.
[a a a a, tay nghề của em trai thực tốt, thật sự muốn bái hắn làm thầy!!]
[thanh máu đã không còn!! Trong một giây đồng hồ tôi phải biết vị trí của cửa hàng này!]
[Mèo của hắn thật xinh đẹp a a a a, điểm tôi chú ý có phải là không đúng không?]
Một phòng bệnh nào đó ở bệnh viện trung ương của Học Phủ tinh, một phụ nữ gần sáu mươi tuổi đang ngồi trên giường, bà đang xem một cuốn sách giấy.
Cửa phòng bị gõ, một nam tử đi vào, người như cây trúc, khuôn mặt thanh nhã, giống như từ trong tranh thủy mặc đi ra.
Hắn chào hỏi bà lão, buông bó hoa chuẩn bị đem bình hoa đi đổi hoa, ánh mắt liếc nhìn thấy một bó hoa bên cạnh, không kìm được cười cười, khóe miệng có một lúm đồng tiền, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi thực tế.
“Cô, hôm nay có ai tới thăm cô sao?”
Bà lão nhìn qua, cười khẽ: “Là Hoằng Đức, hôm nay hắn rảnh nên tới đây ngồi một lát.”
Nam tử ngồi xuống ghế dựa ở mép giường, hơi kinh ngạc: “Không nghĩ tới phẩm vị của Trịnh trung tướng lại tốt như vậy.”
“Hắn là một người quê mùa, sao có thể có mắt như vậy, nghe nói là một người trẻ tuổi chọn giúp hắn.” Bà lão che miệng cười khé: “Khó có khi tặng được một món quà vừa ý cô, thật là muốn cảm ơn người trẻ tuổi kia thật tốt.”
Nam tử cũng nở nụ cười theo, đột nhiên nhìn thấy cây hoa cam trong bó hoa kia, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, không biết vì sao thanh âm lại hơi khàn khàn: “Em rất thích cành hoa cam này.”
“Đúng vậy, cô cũng thích, mùi hương này thấm vào ruột gan, giống như có thể giúp người ta quên đi mọi muộn phiền.” Bào lão cười khẽ: “Hoằng Đức nói người trẻ tuổi kia nói với hắn, ý nghĩa của cây hoa cảm này là trái tim anh luôn ở bên em, ý nghĩa của hoa này thật đáng yêu, cũng giống với tên của em, Tâm.”
Hứa Tâm hơi dừng lại, đồng tử trong đôi mắt hơi rũ xuống co lại, ngón tay đặt trên đùi run lên nhè nhè.
[A Yến, tin tức tố của con là hoa cam, mỗi một cây hoa đều có ý nghĩa của nó, con có biết ý nghĩa của hoa cam là gì không?]
[Con biết nha, là trinh tiết, cha đã nói với con rồi, con không có quên!]
[Không đúng nhé, ý nghĩa của hoa cam là tâm.]
[hả? Vậy đó không phải là tên của ba ba sao?]
[ừ, sau này dù có xảy ra chuyện gì, ba ba sẽ luôn luôn ở bên cạnh con.].
Danh Sách Chương: