Nhìn An Nhiên lên xe huyền phù, còn mang theo Hương Hương yêu dấu, thậm chí liếc mắt một cái cũng không cho xem, tiểu nhân trong lòng Hứa Yến cắn khăn tay thiếu chút nữa khóc thành lệ nhân.
Tim của vợ quá độc ác, mình đi thì thôi còn mang theo cả con trai, vậy kêu hắn phải sống như thế nào.
Trở lại kí túc xá, Triệu Việt đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hiếm thấy Kim Trạch giúp đỡ ở một bên, nghe được thanh âm mở cửa, hắn xị mắt nâng nâng cằm với Hứa Yến.
“Làm gì mà chậm như vậy, mau tới đây gọt khoai tây!”
Hứa Yên ôm một khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc ngồi bên cạnh bàn, mặt dán mặt bàn, như đi vào cõi thần tiên.
“Gia hỏa này!” Kim Trạch muốn xông tới, lại bị Triệu Việt gọi lại.
“Kim Trạch, đã rửa sạch đồ ăn chưa?”
Kim Trạch bất đắc dĩ lại quay trở về.
“Dựa vào cái gì mà tên kia không cần giúp đỡ?!” mà hắn một đại thiếu gia phải giúp đỡ rửa rau? A, ai dám ăn?
Triệu Việt ngó ra bên ngoài nhìn nhìn: “Có lẽ là mệt.
”
Trên bàn cơm, Hứa Yến héo rũ.
Kim Trạch nhìn trái nhìn phải, không được tự nhiên mà ho một tiếng: “Tôi nói nè Hứa Yến, con mèo nhỏ của cậu đâu?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Hứa Yến thiếu chút nữa khóc ra.
“Bị ba ba nó mang đi.
”
Kim Trạch, Triệu Việt: “….
???” Mèo lớn trở về ngậm mèo nhỏ đi rồi?
Kim Trạch ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: “Vừa khéo, sau này không cần phải ngồi cùng bàn cơm với sủng vật, không khí thật trong lành.
”
Nói xong, một người uể oải, một người vội vàng an ủi, căn bản không ai để ý tới hắn, vì thế yên lặng cúi đầu ăn cơm, giả vờ như vừa rồi chưa nói gì.
Đêm khuya nằm trên giường, Hứa Yến trằn trọc, mở mắt ra, trong đầu toàn là ánh mắt của An Nhiên hôm nay, lời nói của An Nhiên, môi của An Nhiên.
Sau một lúc hắn mở thiết bị cá nhân ra, trên công cụ tìm kiếm gõ vào “sĩ quan An Nhiên”, hệ thống nhảy ra mấy trăm tỷ kết quả tìm kiếm.
Thiếu úy An Nhiên, trung giáo An Nhiên, thiếu tướng An Nhiên, binh văn nghệ An Nhiên….
.
Người tên An Nhiên quá nhiều.
Hắn click mở mười trang đầu tiên, lại không có một cái nào nói về An Nhiên nhà hắn.
Tìm ra một đống hình ảnh và tin tức vô dụng, sau khi sàng lọc cũng không thể tìm được ảnh chụp của An Nhiên.
Trong quân bộ, ngoại trừ một ít bộ đội đặc chủng không thể lộ ra thông tin cá nhân, còn những người khác đều có thể lộ thông tin ra ngoài, không cố tình đi tuyên truyền nhưng cũng không có tình giấu giếm.
Nhưng nhiều tin tức như vậy, lại không có một cái nói về An Nhiên.
Nghĩ tới hắn luôn đột nhiên chấp hành nhiệm vụ, chẳng lẽ hắn là bộ đội đặc chủng?
Khi đang suy nghĩ, tiếng còi lại vang lên, lại bắt đầu một ngày huấn luyện mới.
Thời gian nghỉ giữa trưa, Hứa Yến tìm Tạ Tốn.
“Vừa khéo, tôi cũng đang chuẩn bị đi tìm em.
”
Hai người tìm một nơi yên lặng ở nơi luyện tập ngồi trên mặt đất, Tạ Tốn móc ra một cái hộp thuốc từ trong túi, lấy ra một cây ngậm vào miệng, liếc mắt nhìn Hứa Yến, đưa qua: “Muốn một điếu sao?”
Hứa Yến theo bản năng xê dịch sang bên cạnh: “Không hút, con trai của em không chịu được mùi này.
”
Nói xong lại héo rũ, Hương Hương đã bị An Nhiên mang đi, trên người hắn cho dù có mùi chua hay mùi nặng, trở về cũng sẽ không có trảo mèo hầu hạ.
Con trai, ba ba rất nhớ con, hu hu hu….
Tạ Tốn châm lửa, cười cười: “Thật không biết phải nói em như thế nào, lại quan tâm tới một sủng vật như vậy, lại không quan tâm tới tiền đồ của mình.
”
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Hứa Yến nhìn qua, Tạ Tốn nhả khói thuốc chế nhạo hỏi lại: “Em không cho rằng mình giấu rất tốt chứ? Tôi chỉ là lười nói em mà thôi, trong trường nghiêm cấm mang theo sủng vật, nếu không phải tôi cố ý làm lơ, em đã sớm….
.
” bị khai trừ rồi.
Nói xong mấy chữ cuối này, Tạ Tốn phanh gấp lại, phi phi phi! Nói với học sinh cả ngày muốn mình bị khai trừ sẽ bị khai trừ, đây không phải là đang chỉ đường cho hắn sao?!
Trước khi Hứa Yến mở miệng, Tạ Tốn lập tức nói sang chuyện khác: “Tìm thầy có chuyện gì? Cuối cùng đã nghĩ thông rồi sao, vẫn muốn tìm người có phải hay không?”
Hứa Yến lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt đất: “Thầy không cần hỏi lại, tìm thấy là có chuyện khác, nếu thầy biết An Nhiên, hẳn là biết quân hàm của An Nhiên đúng không?”
Ánh mắt Tạ Tốn hơi lóe, nhìn chằm chằm hắn một lúc, trước khi hắn nhìn qua thì thu tầm mắt lại.
Hứa Yến vậy mà không biết thân phận của An thiếu tướng?! Lúc trước nhìn thấy bọn họ rất thân thiết, An thiếu tướng còn tự mình xử lý miệng vết thương cho hắn, còn tưởng rằng quan hệ của họ không tồi, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?
Không biết nghĩ tới cái gì, Tạ Tốn càng cười tươi hơn: “Biết, đây cũng không phải là bí mật, đương nhiên là biết.
”
Hứa Yến nhìn hắn, thực vội vàng: “Nói cho em.
”
Tạ Tốn thảnh thơi mà chớp mắt, tươi cười thực thiếu đánh: “Vì cái gì? Thầy có được lợi ích gì?”
Hứa Yến: “…” hiện giờ thầy nhìn rất giống lưu manh có biết không?
Nhạy bén mà tóm được đuôi của Hứa Yến, Tạ Tốn đột nhiên thấy được mây đen ở trước mắt đều tan đi, phía trước là mặt trời chói lọi, bên đường thậm chí còn có hoa nở.
Một tay hắn dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, cười giống một con cáo già: “Em biết thầy tìm em là có chuyện gì không? Hiện tại vừa khéo, nếu em có thể thi được đứng đầu, thầy lập tức nói thân phận của An Nhiên cho em.
”
Lịch sử lại bắt đầu lặp lại, nhưng lần này Hứa Yến cảm thấy Tạ Tốn nhất định biết.
Cái gọi lài giai đoạn thí nghiệm, chính là ý trên mặt chữ, chính là sau khi học tập một đoạn thời gian thì tiến hành thí nghiệm, giống như bài thi tháng ở trường học bình thường, nhưng ở trường quân đội, loại thí nghiệm này tàn khốc hơn rất nhiều.
Học văn hóa chỉ chiếm tỉ lệ rất nhỏ, có rất nhiều thí nghiệm về thể năng và kĩ xảo, ngoại trừ những cái này thì học sinh ban tinh anh còn phải chịu áp lực từ sự khiêu chiếu của học sinh ban bình thường.
Thành tích của mỗi lần thí nghiệm sẽ trở thành tiêu chuẩn tổng hợp đánh giá học sinh đó, thành tích thí nghiệm của học sinh cân đối thì sẽ xếp loại tương đối cao và sẽ được ưu tiên khi có nhu cầu nhiệm vụ, nó tác động trực tiếp đến vấn đề tích lũy quân công.
Cho nên mỗi giai đoạn thí nghiệm đều cực kỳ quan trọng.
Lần này bọn Hứa Yến thí nghiệm vẫn tiến hành trong căn cứ.
Sau khi trải qua chuyện Chân Trùng xâm lấn, ba tầng bảo vệ trong ngoài của căn cứ đã được kiểm tra kĩ càng, trên phương diện an toàn phòng ngự đã tăng mạnh hơn rất nhiều, bảo đảm không có vấn đề gì ngoài ý muốn xảy ra.
Tới căn cứ thí nghiệm, mọi người kiểm tra trang bị của mình xong thì từng nhóm được đưa tới địa điểm xuất phát đã định, lần này áp dụng chiến đấu cá nhân, đồng thời còn có phát sóng trực tiếp tình hình thực tế.
Học sinh cuối cấp có thể thông qua phát sóng trực tiếp để xem tình huống thí nghiệm, ngay cả nhân viên quân đội cũng có thể đăng nhập vào quang võng để coi, đồng thời sẽ có giáo viên giải thích hoặc là sĩ quan mở giải thích phát trực tiếp lên phòng phát sóng.
Ngoại trừ giáo viên mở phát sóng trực tiếp, được hoan nghênh nhất chính là phát sóng trực tiếp của thiếu tướng Vưu Lợi, phong cách giải thích của hắn rất hài hước, lại có thể giới thiệu tình huống của chiến trường rất rõ ràng chỉ qua dăm ba câu, giải thích độc đáo, phân tích rõ ràng.
Mỗi lần giai đoạn thí nghiệm, phòng phát sóng trực tiếp của hắn đều chật ních người, yêu cầu phải xếp hàng trước một ngày mới được.
“Nghe nói lần này Vương của học sinh mới rất lợi hại, nửa tháng trước tôi đã chờ mong thí nghiệm của hắn.
”
Phòng phát sóng mở ra tình hình thực tế của căn cứ thí nghiệm, thiếu tướng Vưu Lợi không có lộ diện, nhưng cho dù chỉ có âm thanh cũng đủ cho đám fan thét chói tai.
[23333 thì ra quả bưởi cũng chú ý tới vương của học sinh mới.
]
[Các thiếu tướng khác ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, chỉ có quả bưởi của chúng ta là cả ngày lặn xuống nước ăn dưa, đừng làm việc không đàng hoàng, chờ ngài đại sát tứ phương đây! (đầu chó)]
[Qủa nhiên là quả bưởi đã biết, ra đa của trường quân đội cũng không phải là hư danh.
]
“Oa! Các người nói xem mọi người là fan của tôi hay là hắc tử, nếu tôi bị cấp trên nhìn thấy thì không được rồi!”
Trong bầu không khí náo nhiệt, thí nghiệm đã bắt đầu.
Một tháng trước, bọn họ không hiểu cái gì cả, bị mấy con Công Trung đuổi theo mà kêu gào, chạy trốn chật vật.
Một tháng sau, bọn họ biết xem xét địa hình như thế nào, nơi nào có khả năng che giấu Công Trùng ngủ đông, nơi nào thích hợp tấn công, nơi nào thích hợp phòng thủ, làm như thế nào để có thể tồn tại nhiều giờ trong rừng rậm.
Sau khi vào căn cứ, tất cả mọi người được phân chia tới các trạm dừng chân, Hứa Yến nhìn nhìn tình hình tìm nơi tương đối dễ đi đi trước.
Không tới nửa giờ, trên màn hình phát sóng trực tiếp liền xuất hiện hình ảnh hắn chiến đấu với Công Trùng, chỉ thấy hắn ra tay lưu loát, ở trong rừng cây nhảy lên mấy cái vòng tới phía sau Công Trùng, rút súng nhắm ngay vị trí một đốt tay sau cổ nó, trên người Công Trùng truyền tới thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
[Học sinh có số 23456, Hứa Yến, bắn chết Công Trùng bậc một, tích phân tăng lên 1000.
]
Phòng phát sóng trực tiếp của Vưu Lợi.
“Oa, thân thủ lợi hại, khả năng nhắm bắn rất cao.
”
[Sở trường của Hứa đại thần tuyệt vời, muốn bắn vào chỗ nào là trúng chỗ đó, điểm trí mạng của Công Trùng lớn như vậy, nhắm mắt là có thể bắn trúng.
]
[666 khởi đầu tốt đẹp, trước mắt là người đứng đầu trong bảng điểm.
]
[Nhìn thân thủ căn bản không nhìn ra vừa mới vào trường quân đội được một tháng, mộ mộ.
]
Phát sóng trực tiếp tình hình thực tế có thể chiếu tới bất kì học sinh nào, phía chính phủ cũng sẽ chiếu tới mấy người có thành tích xuất sắc.
Qua nửa ngày, có rất nhiều người thậm chí còn không đụng tới một con Công Trùng, rất là quạnh quẽ, có ít người đã “chết” vài lần, mà màn hình chiếu tình hình của Hứa Yến cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Trong hình ảnh phát sóng trực tiếp, Hứa Yến tìm được nơi tụ tập của một đàn trùng tộc, nơi này có khoảng 3 đến 4 nhóm Công Trùng đang lui tới bận rộn, trên màn hình có thể nhìn thấy sào huyệt của trùng tộc.
“Hắn đã tiến vào phạm vi hoạt động quan trọng của Trùng tộc, lúc này không thể tùy tiện như lúc trước, làm không tốt sẽ bị hàng trăm hàng ngàn Công Trùng vây đánh, cho dù nhắm bắn có giỏi thì cũng không thể làm được gì.
”
[Nửa ngày là có thể tìm được sào huyệt! Không chỉ thực lực tốt mà vận khí cũng tốt như vậy! Tôi thí nghiệm nhiều lần như vậy, thời gian ngắn nhất là hai ngày mới tìm được sào huyệt!]
[Từ khi vào căn cứ liền vẫn đi về một hướng, căn bản không đi tới chỗ khác, nói cách khác không phải vận khí hắn tốt, có thể là ngay từ đầu hắn đã nhắm vào sào huyệt này.
]
[Làm ơn mọi người đừng phân tích, càng phân tích càng cảm thấy thực lực của hắn rất mạnh, một tên già đầu ở trường quân đội như tôi đã thấy xấu hổ đỏ tai, không dám ngẩng đầu!]
“Xem kìa! Hắn hành động!”
Tuy rằng thanh âm hưng phấn của Vưu Lợi phát ra, trong căn cứ, Hứa Yến tìm đúng thời cơ lắc mình ra ngoài, bắn chết một con Công Trùng trong đó, lại nhảy lên người con Công Trùng bên này, dựa vào con Công Trùng này che chắn nhanh chóng giải quyết ba con còn lại.
[Học sinh số 23456, Hứa Yến, bắn chết công trùng bậc một, tích phân tăng lên 1000, trước mắt tích phân cá nhân đã là 8000.
]
“Đánh rất tuyệt! Trong một phút giải quyết bốn con, hơn nữa không hề bại lộ hành tung, lại tiến một bước tới gần sào huyệt! Đừng nhìn dáng vẻ hắn thực tùy ý, kỳ thật mỗi một bước hành động đều trải qua tính toán cẩn thận, hãy xem lại đoạn phát chậm, màn hình tính toán đưa ra kết luận ở bên dưới, chúng ta có thể nhìn thấy….
”
Một đám người kêu Vưu Lợi giải thích, nếu Hứa Yến cũng có thể nghe được, hắn khẳng định muốn phản bác một câu.
Tính toàn cẩn thận gì đó thật sự là quá đề cao hắn, chẳng qua là cảm thấy được có thể đánh thì đánh, là do may mắn thôi.
Lúc trước có một sóng lớn Công Trùng, chỉ cần giải quyết sóng này, xếp hạng của lần thí nghiệm này hẳn là sẽ không kém.
Muốn lấy vị trí đầu tiên, đi tìm một đám con mồi thì rất phiền, đối với loại người lười như hắn đương nhiên là đi thẳng tới sào huyệt là đơn giản nhất.
Những công trùng này đều là máy móc, dựa vào đôi mắt của hắn thì không nhìn thấy gì đặc biệt, nhưng cho dù là Chân Trùng hay là máy móc, nơi chúng nó tụ tập nhất định là nơi mà động vật nhỏ sẽ lảng tránh, cho nên chỉ cần đi tới nơi mà động vật không đi thì sẽ chính xác.
Mà những loại động vật này, cho dù không nhìn rõ, cũng có thể thông qua màu sắc trên người chúng nó mà đuổi theo.
Nói ngắn gọn, nơi nào xuất hiện ít màu sắc thì tới nơi đó.
Sự thật chứng minh, lý luận của hắn là chính xác.
Ba lô trên người quả thật quá vướng víu, hắn lặng lẽ cởi xuống, từ trong ba lô lấy ra một con dao dự phòng nhét vào giày, xác nhận vũ khí không có vấn đề gì, nhìn thấy một đám Công Trùng dần dần tới gần, đem ba lô ném về chỗ Công Trùng.
Thanh âm không lớn lắm lập tức thu hút được sự chú ý của công trùng, động tác của chúng nó thực mau, cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Yến liền bò tới đây.
“Ở thời điểm thích hợp chủ động tung ra con mồi có thể hóa bị động thành chủ động, đối mặt nhiều công trùng như vậy, suy nghĩ của Hứa Yến rất rõ ràng, nhìn ra được hắn rất bình tĩnh.
”
“Qúa tuyệt! Lại nháy mắt hạ gục được năm con!”
“Lại đưa súng xạ tuyến hình Y cho hắn dùng, cấu trúc quá thấp, loại cường độ này chỉ có thể bắn xuyên một con Công Trùng, nếu đổi thành hình R tốc độ của hắn sẽ càng mau hơn.
”
“Oa! Hắn lợi dụng chiết xạ bắn xuyên qua công trùng bên cạnh!”
“Oa!! Lúc này mới mấy phút, hắn đã bắn chết một mảnh!”
“Oa!!! Hắn vọt vào sào huyệt! Hắn vậy mà vọt vào! Chẳng lẽ hắn muốn đánh chính diện sao?!”
“Giết thật đẹp! Làm rất hay! Vương của học sinh mới thật đúng là xứng với cái tên này!”
Vu Lợi trước nay chỉ lộ ra âm thanh không lộ ra khuôn mặt lúc này thét chói tai, khán giả trong phòng phát sóng chịu ảnh hưởng của hắn, cảm xúc cũng bị khuấy động lên.
[ha ha ha, Có loại cảm giác quen thuộc quả bưởi muốn làm fan của Hứa đại thần.
]
[Hôm nay quả bưởi cũng là vương cổ vũ đấy.
]
[thật là thích dáng vẻ lúc hô lúc rống không hiểu sự đời của quả bưởi.
]
[Hứa Yến này ra tay chuẩn xác tàn nhẫn thật giống một tay già đời trên chiến trường, thế nhưng xem rất sảng khoái!]
Muốn trong thời gian ngắn giải quyết hết toàn bộ Công Trùng là không có khả năng, hơn nữa nơi này là khu tay mới, cho dù là sào huyệt cũng sẽ không có trùng vương, đều là một ít Công Trùng bậc một mà thôi, phương hướng Hứa Yến đi tới số lượng tương đối ít, cũng thuận tay giải quyết những Công Trùng gặp được trên đường.
Hắn thở hổn hển trốn ở phía sau sườn núi, mở thiết bị cá nhân ra xem tích phân và xếp hạng.
Tích phân của hắn đã tăng tới bốn vạn tám, mà người xếp tứ hai hiện giờ mới chỉ có 5000 tích phân.
Nhìn thoáng qua, trong lòng hắn bắt đầu so sánh.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Vưu Lợi giải thích tình hình chiến đấu của những học sinh khác xong liền chuyển hình ảnh đến Hứa Yến một lần nữa, không nghĩ tới trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, tích phân của hắn vậy mà đã tăng lên thêm một vạn.
“Thể lực này sắp bì kịp khi tôi còn trẻ.
”
[Thổi phồng người khác cũng không quên thổi phồng bản thân, thực sự chỉ có quả bưởi mới làm được.
]
[Đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngài đang tính toán cái gì.
]
Vưu Lợi đang muốn chọn mấy cái vấn đề của người xem trả lời, đột nhiên nhìn thấy Hứa Yến từ trong sào huyệt đi ra bên ngoài.
“Hả, hắn đi rừng rậm nhỏ, chẳng lẽ bên kia có sào huyệt khác? Dựa theo tập tính sinh hoạt của trùng tộc, rừng rậm thật sự có nhiều khả năng có Trùng Tộc tồn tại.
”
“Cái gì cái gì? Hắn đi xung quanh đại thụ một vòng, hắn quan sát, chẳng lẽ cái cây đó có vấn đề?!”
“Oa! Hắn nằm xuống! Chẳng lẽ lần này hắn dùng bản thân làm mồi nhử, dẫn sâu xuất hiện?!”
“Hả!! Hắn nhắm hai mắt lại!!”
Mọi người trong phòng phát sóng trừng to đôi mắt đầy hưng phấn nôn nóng chờ đợi, hình ảnh yên lặng sau mười phút….
.
“….
hả, hắn ngủ rồi.
”
[Còn tưởng rằng hắn muốn làm chuyện lớn gì đó, không nghĩ tới….
.
]
[Hứa lão đại: Tôi mệt mỏi, các người đừng gây kích thích cho tôi nữa.
]
[Tích phân của hắn đã nghiền áp người khác, nằm ngủ hai ngày cũng không có vấn đề gì, nếu đổi thành tôi, tôi cũng ngủ.
]
Khó có khi phấn khởi được một lần, ban ngày mệt mỏi, Hứa Yến đã đạt tới cực hạn, cũng không phải mệt tới mức không động đậy được, mà nhìn thấy tích phân đã cách xa mọi người nên cũng lười động.
Giết sâu nhàm chán như vậy, không bằng nằm ngủ, nói không chừng có thể mơ thấy vợ và con trai.
Một giấc này kéo dài hơn ba giờ, hắn là bị lay tỉnh.
Mở mắt ra nhìn, là Triệu Việt và Kim Trạch.
“Hứa Yến, sao cậu lại nằm đây ngủ?”
Hứa Yến duỗi người: “Mệt mỏi.
”
Triệu Việt: “….
”
Kim Trạch cười nhạo: “Qủa nhiên là một bãi bùn lầy, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tôi đã giết được ba con, nếu cậu tiếp tục ngủ sẽ không phải là đối thủ của tôi.
”
Khi Triệu Việt trao đổi tình báo với Hứa Yến, Kim Trạch nhàm chán, tiện tay click mở thiết bị cá nhân nhìn xếp hạng của mình, ánh mắt liếc nhìn xếp hạng đầu tiên, giật mình nhảy dựng lên.
“Mẹ ơi! Hệ thống bị lag sao?”
“Cái gì?” Triệu Việt đi qua xem, nhanh chóng mở ra thiết bị cá nhân, sau khi nhìn thấy tích phân của Hứa Yến, liền choáng váng.
Nhiều tích phân như vậy, phải giết bao nhiêu công trùng, vào đây còn chưa tới tám giờ? Đừng nói giết, chỉ là chạm vào cũng không gặp được nhiều như vậy!
Hứa Yến ngáp một cái từ trên mặt đất nhảy lên, một tay nhấc ba lô lên, nhìn bầu trời: “Trời sắp tối rồi, buổi tối là thời gian trùng tộc hoạt động nhiều, nếu đã vô tình gặp vậy thì tạm thời cùng nhau hành động vậy.
”
Đêm khuya, ban ngày Hứa Yến đã ngủ một giấc, tới buổi tối không có buồn ngủ, đang ngồi ngoài thay phiên gác đêm, thiết bị cá nhân đột nhiên hơi rung động.
Lúc này sẽ là ai?
[Nghe nói em đã bắt đầu giai đoạn thí nghiệm, cố lên.
]
“An Nhiên?!” Hứa Yến nhìn chằm chằm hàng chữ này một lúc lâu, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, An Nhiên xác thật đã đồng ý mỗi ngày sẽ gửi tin nhắn cho hắn.
Tâm tình phiền muộn ngày hôm nay liền biến mất, Hứa Yến cười cười, nhắn lại.
[Nghe nói? Anh nghe ai nói? Tạ Tốn?]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Hứa Yến liền bắt đầu đếm mèo, vừa đếm vừa vui vẻ, cảm giác đợi cả một thế kỷ nhưng thật ra mới qua được hai phút, thiết bị cá nhân đột nhiên rung lên.
[Anh có quen người trong trường quân đội, mệt không? Giờ này mà em còn chưa ngủ em đang gác đêm sao?]
“Đoán chuẩn thật.
” Hứa Yến nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trả lời lại.
[Mệt muốn nằm liệt, hu hu hu, còn không thể ngủ, trong lòng bảo bảo thật khổ.
]
Lại như qua một thế kỷ, đếm đếm mèo con biến thành đếm ớt cay, đếm tới 122 cây An tiểu cay, rốt cuộc nhận được trả lời.
[Anh cũng từng như vậy, hiện giờ những gì em trải qua anh cũng từng đi qua, có cảm thấy hạnh phúc hay không?]
Hứa Yến ngẩn ra, nói như vậy cảm giác hình như thật sự thay đổi, hắn cười nhẹ hai tiếng.
[Em càng hi vọng anh dẫn em cùng đi.
]
Lần này An Nhiên trả lời nhanh hơn.
[Được, chờ em tới quân bộ.
]
[Nghe giống như có mùi vị lừa bán trẻ em nhỉ?]
[Hương Hương ở trong tay anh….
]
[Tới, em tới còn không được sao?]
“Anh đây không phải là lừa bán, là uy hiếp, đúng thật sự là uy hiếp!” Hứa Yến cười nhẹ.
Hai người nói chuyện tào lao vài câu, Hứa Yến sợ chiếm nhiều thời gian nghỉ ngơi của An Nhiên, khẽ cắn môi kêu đối phương đi nghỉ ngơi.
Thấy đối phương không trả lời lại nữa, hắn một mình ngồi trong đêm cảm thấy cô đơn tịch mịch.
“Lúc này nếu có Hương Hương ở đây thì tốt rồi.
”
Hai ngày kế tiếp bọn họ cùng nhau hành động, thế như chẻ tre, Triệu Việt thấy bọn họ phối hợp càng ngày càng ăn ý, nhịn không được cười: “Không hổ là đồng bọn đã làm cơm cũng nhau.
”
Kim Trạch gặm thịt khô, cười lạnh: “Hứa Yến cũng không có làm, hắn chỉ biết ăn.
”
Hứa Yên cầm dao quân dụng tước đầu gỗ, không để ý tới hắn.
Triệu Việt tò mò, thò lại gần nhìn: “Hứa Yến, cậu đang làm gì vậy?”
Trong tay Hứa Yến cầm một đầu gỗ bằng cánh tay, hắn tước tước khắc khắc ở bên trên, không bao lâu liền xuất hiện hình dáng một con mèo.
“Khắc Hương Hương.
”
Kim Trạch cười nhạo: “Nhập ma rồi.
”
Sau ngày hôm đó, tất cả mọi người phát hiện trên ba lô của Hứa Yến có thêm một con mèo bằng gỗ, giống như đúc, nói thật cũng rất đẹp.
[Thật đáng yêu! Không ngờ tay nghề của Hứa đại thần lại tốt như vậy!]
[Trên đường thí nghiệm còn không quên khắc một con mèo ra chơi, xem ra Hứa đại thần rất là nhàn nhã.
]
[Cho dù điểm tích phân bị bạn đồng hành chia bớt, tích phân hiện giờ của hắn cũng đủ để nghiền áp mọi người, lúc này thật sự có thể coi như là dạo chơi ngoại thành.
]
Tạ Tốn nhìn chằm chằm Hứa Yến trên màn hình ảo, cười mắng một câu: “Tiểu tử thúi! Có sức như vậy sao không đi kiếm nhiều tích phân hơn đi!”
Sau khi họp hội nghị xong, An Nhiên xoa xoa giữa mày, trở lại phòng nghỉ của mình ngồi xuống, nhìn thời gian, mở tài khoản cá nhân muốn nhắn một tin cho Hứa Yến, thiết bị cá nhân lại hơi chấn động.
[Anh mang con trai đi, chỉ có thể dùng con trai giả để an ủi trái tim đau đớn của em.
]
Bên dưới hàng chữ còn có một tầm hình mèo con bằng gỗ.
An Nhiên bỏ đi toàn bộ mệt mỏi trên mặt lộ ra một nụ cười.
Hứa Yến chưa từng vẽ chân dung, cũng chưa từng thấy hắn điêu khắc thứ gì, không nghĩ tới lần đầu tiên khắc lại là khắc mình.
Ngón tay An Nhiên xẹt qua mèo gỗ, ngón tay giật giật, đem bức ảnh làm thành hình nền nói chuyện của hai người.
[dùng? Em muốn dùng như thế nào?]
Bên kia qua một lúc mới trả lời lại.
[Không thể vuốt lông cũng không thể đút cá khô, chỉ có thể nhìn nó rơi lệ thành sông, em đáng thương như vậy, anh thật sự không suy nghĩ lại đưa Hương Hương về sớm một chút sao?]
An Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Hứa Yến khi đánh những dòng chữ này, vô sỉ bán manh còn làm nũng, thật sự cho rằng hắn không có cách sao.
[Chỉ cần Hương Hương là đủ rồi sao? Thì ra anh còn không quan trọng bằng nó.
(mỉm cười)]
Hứa Yến nhìn thấy dòng tin này thiếu chút nữa cười ra tiếng, dưới ánh nhìn quái dị của hai người bạn, hắn quay lưng về phía hai người họ.
[Nếu Hương Hương có thể thay anh lên chiến trường, em cũng không ngại anh gửi bản thân về đây.
]
[Nghĩ cũng đừng nghĩ.
]
Sau khi đi cùng bạn học, ý chí chiến đấu của Hứa Yến liền giảm xuống một chút, sau mấy ngày, hắn bắt đầu lười, lười tới ngày cuối cùng, hắn vẫn vượt lên người vị trí số hai với số điểm gấp đôi giành được vị trí thứ nhất.
Lần thí nghiệm này làm cả trường quân đội đều biết Hứa Yến là ai, ngay cả quân đoàn quân đội nào đó cũng bắt đầu bí mật chú ý tới hắn.
Mà Hứa Yến đối với sự chú ý của những người này không hề quan tâm, giờ phút này hắn đang ngồi trong văn phòng của Tạ Tốn, mở to đôi mắt, choáng váng.
Không gian yên tĩnh ép người thiếu chút nữa không thở được, một lúc lâu sau, Hứa Yến mới ngơ ngác mở miệng: “Thầy nói An Nhiên là….
.
Thiếu tướng?!”
[Anh sẽ không vì em mà dừng chân lại, nhưng anh sẽ thả chậm tốc độ chờ em đuổi theo….
.
]
[Chờ tới lúc em thật sự đứng ở bên cạnh anh….
.
”
Những lời An Nhiên nói qua vẫn còn bên tai, nhưng giờ phút này Hứa Yến mới thật sự hiểu được ý trong những lời nói này.
Thì ra, khoảng cách của hắn và An Nhiên lại xa như vậy.
.
Danh Sách Chương: