Xuân tế ngày, hạ tế đất, thu tế trăng, đông tế trời. Một năm có bốn tế, trước giờ chưa từng có lần nào như tối nay, không bận tâm lễ giáo nhà nho, không để ý đến ánh mắt của người khác, có thể tay nắm tay, vai chạm vai, nhiệt tình đi xuyên qua con sông dài do ánh đèn dệt nên.
Có người ở bên bờ bày bàn hương, bày trái cây và bánh trung thu, dâng hương bái nguyệt. Khương Nhan đưa mắt nhìn bóng đèn và ánh trăng rơi vụn trên làn nước trên sông, lồng ngực nóng lên, lòng bàn tay cũng nóng bừng, chảy ra chút mồ hôi, nhưng Phù Ly lại dường như không phát hiện ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, cũng không chê tay nàng hơi ẩm ướt.
Không biết đứng đó bao lâu, chỉ biết người đứng trên cầu xem đèn ngắm trăng đã thay đổi hết lượt này đến lượt khác, Khương Nhan có chút không nhịn được, xoay đầu nhìn thiếu niên tuất dật bên cạnh, đôi môi đỏ tươi cong lên, khẽ hỏi: “Ngươi còn muốn nắm bao lâu nữa? Tay ta, nóng lắm.”
Phù Ly cũng chăm chú nhìn nàng, trong mắt phản chiếu ánh đèn vạn nhà, so với thường ngày ấm áp hơn vài phần. Qua một hồi lâu, hắn mới buông ra một ngón tay, hai ngón, rồi dừng lại, hắn đổi thành móc lên ngón tay út của Khương Nhan hỏi: “Như thế, đỡ hơn chưa?”
Gió đêm ẩm ướt bên hồ thổi đến, thổi tan đi sóng gợn dưới cầu. Hai người nắm lấy ngón út, tựa như một lời thề không tiếng động.
“Đỡ chút rồi.” Nàng khẽ ho khan một tiếng, một tay vuốt ve hộp bánh trung thu, lông mi rũ xuống, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy từng sợi một. Sau đó nàng đề nghị, “Chúng ta xuống cầu đi dạo nhé? Ở đây quá đông rồi.”
Phù Ly nhìn dòng người đông đúc xung quanh, gật đầu đáp: “Được.”
Hai người ngoéo ngón tay đi xuống cầu, dọc theo đường cái không mục đích đi dài, phần lớn cửa tiệm bên đường đã đóng cửa, chỉ có vài quán rượu, tiệm cơm và quầy điểm tâm vẫn còn sáng đèn. Tiếng tỳ bà của thuyền hoa trên sông Tần Hoài xa dần, ánh đèn rã rời, lúc này mới lộ ra vài phần yên tĩnh của buổi đêm.
Đứng trước tiệm ăn bên đường có một đôi vợ chồng trẻ, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai ngón tay ngoéo vào nhau của Phù Ly và Khương Nhan, phụ nhân kia vẫn không nhịn được mà che miệng cười khẽ, dường như nhìn thấy vật hiếm lạ.
Khương Nhan vô thức giãy tay ra, ôm lấy hộp bánh hỏi Phù Ly: “Vị phu nhân ấy cười gì nhỉ?”
Phù Ly nhìn Khương Nhan đang ăn mặc thành thiếu niên lại nhìn bàn tay trống rỗng, vẻ mặt không vui: “Không có gì, đừng để ý đến họ.”
Vừa rồi nắm tay vẫn không cảm thấy gì, bây giờ không nắm tay nữa, ngược lại cảm thấy không thích ứng nổi. Khương Nhan đưa tay vén tóc mái rũ xuống, bỗng nói: “Chỉ đi dạo tiêu thực cũng có chút nhàm chán, chi bằng chúng ta đến chơi Phi Hoa Lệnh đi?”
“...Phi Hoa Lệnh?”
“Đúng vậy, hôm nay là trung thu, trong thơ nhất định phải có chữ ‘nguyệt’.”
Nói rồi, nàng ôm hộp bánh đi ngược trên đường, trong mắt phản chiếu ánh đèn trên phố dài, cười nói ra câu đầu tiên: “Nguyệt xuất kinh sơn điểu.” (Trăng xuất hiện kinh động đến chim rừng)
Theo quy định của Phi Hoa Lệnh, câu tiếp theo nhất định phải cách luật giống câu thơ trước, theo thứ tự lần lượt chữ thứ hai, thứ ba phải có chữ ‘nguyệt’, dùng cái này để loại, năm lần sẽ thành một vòng. Khương Nhan làm câu thơ đầu tiên có năm chữ, vì vậy Phù Ly cũng phải làm câu tiếp theo có năm chữ, hơn nữa chữ thứ hai nhất định phải là chữ ‘nguyệt’, thơ từ đều được.
Nếu phản ứng chậm chút, đáp không được sẽ phải phạt rượu.
Tuy rời khỏi Quốc Tử Giám hơn hai tháng nhưng tài học của Phù Ly vẫn còn, không hề suy nghĩ liền đưa ra câu thứ hai: “Minh nguyệt kỉ thời hữu.” (Trăng sáng khi nào có?)
“Thanh giang nguyệt cận nhân.” (Sông xanh trăng gần người)
“Nhất liêm phong nguyệt nhàn.” (Một bức mành phong nguyệt)
Câu thứ năm lại chuyển đến Khương Nhan. Lúc này ánh đèn trên phố đã dần tắt, xung quanh yên ắng, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ của hai người truyền đến.
Gió nhẹ thổi đến, hoa quế kim thu bên đường rơi lả tả, trong không khí ngập tràn hương thơm say lòng người. Khương Nhan đứng dưới cây quế, cười khanh khách đọc: “Lư biên nhân tự nguyệt.” (Người bên cạnh như trăng)
Phù Ly chậm rãi dừng bước.
Sau lưng Khương Nhan là một quán rượu, người trước mặt so với sắc trăng còn sáng tỏ hơn, một câu này nói ra lại rất hợp với cảnh. Lòng Phù Ly khẽ động, dường như những con chữ không có sức sống cũng vì Khương Nhan mà trở nên sống động.
Khương Nhan không phát hiện ra đôi mắt Phù Ly dần trở nên sâu thẳm, chỉ cười giục hắn: “Nếu không đáp tiếp, sẽ phạt ngươi đấy.”
Lời còn chưa nói xong, Phù Ly đột nhiên tiến lên trước một bước, ép nàng vào góc tối, bóng đêm bao phủ cả người hắn.
Hành động bất thình lình này khiến Khương Nhan ngây người. Nàng theo bản năng lùi về sau một bước, sống lưng chạm vào thân cây quế thô ráp đằng sau, hoa quế lập tức như vàng vụn rơi xuống.
Trăng lên giữa trời, màn đêm là thứ che chắn tốt nhất, đem góc tối không ai nhìn thấy này tách biệt với sự phồn hoa bên ngoài. Đôi mắt Phù Ly chìm trong bóng tối, sâu không thấy đáy, lại như sóng ngầm dao động, dáng vẻ xa lạ này Khương Nhan chưa từng nhìn thấy.
Hắn chần chờ đưa tay, giúp Khương Nhan gạt đi hoa quế trên tóc, sau đó hoa quế tuy đã gỡ ra nhưng tay hắn lại dừng lại hồi lâu trên tóc nàng. Cuối cùng, hầu kết hắn chuyển động lên xuống, ngón tay thon dài từ bên tóc nàng di chuyển xuống, khẽ dừng trên gò má nàng, tựa như cánh hoa rơi lên mặt bên.
Khương Nhan hơi mở to mắt, thấy Phù Ly trong bóng tối dần khom người xuống, gương mặt càng lúc càng gần, chóp mũi hắn chỉ còn một tấc liền chạm vào chóp mũi nàng... Giây tiếp theo, Khương Nhan hoảng hốt đưa tay, đem vật trong tay nhét vào đôi môi hơi hé ra của Phù Ly.
Kiều diễm tan đi, Phù Ly bị vật đột ngột nhét vào trong miệng liền khôi phục thần trí, lập tức giật mình, lùi ra một khoảng, đưa tay cầm xuống vật trong miệng, mới phát hiện ra là bánh trung thu.
Trên môi dính chút da bánh, hắn theo bản năng đưa lưỡi liếm môi, sau đó xoay lưng không nhìn Khương Nhan, chỉ có hai vành tai ửng đỏ dưới ánh trăng.
“Bánh trung thu này là của ngươi, theo lý hẳn là ngươi nên nếm trước.” Khương Nhan có chút căng thẳng phủi phủi vạt áo không nhiễm bụi bẩn của mình.
Thấy Phù Ly ngẩng người đứng đó không cử động, Khương Nhan nhìn hắn một cái, lại nhìn hắn thêm một cái, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi vừa rồi, là muốn làm gì?”
Bàn tay Phù Ly nắm chặt, sắp bóp nát bánh trung thu, nhìn nàng, cánh môi mấp máy, sau đó lại đáp nhanh: “Không có gì.” Nói xong, hắn cầm đao, quay đầu bước đi.
Khương Nhan cố gắng che giấu ý cười bên môi, chắp tay vui vẻ đi đằng sau hắn, đến khi nhịp tim đập bình tĩnh lại, mới mở miệng gọi: “Phù Ly.”
Dưới ánh trăng, đường phố vắng vẻ, ánh đèn như sao, thiếu niên cầm đao xoay người, đưa mắt nhìn nàng.
Nghĩ ngợi, Khương Nhan hỏi: “Nếu không có hôn ước kia, ngươi sẽ thích ta chứ?’
Phù Ly chỉ chăm chú nhìn nàng, dáng người cao gầy đứng dưới bóng cắt của ánh trăng, thoáng im lặng, tựa như cách biệt với thế giới.
“Bỏ đi.” Không nghe được đáp án, Khương Nhan tự cảm thấy có chút ngại ngùng, lấy một chiếc bánh trung thu bỏ vào miệng, xoay người hàm hồ nói, “Dù sao ngươi cũng sẽ không.”
“Ta sẽ.” Sau lưng truyền đến giọng nói thanh lạnh, kiên định.
Giọng rất thấp, mang theo sự xấu hổ, nhưng Khương Nhan lại nghe rõ, nghe rõ vô cùng.
Nàng cong môi, không quay đầu, chỉ là bước nhanh hơn nhiều, bỏ nửa cái bánh trung thu vào miệng, ngân nga một bài hát không biết tên, tiếp tục bước về phía trước. Bánh trung thu gạch cua rõ ràng là bánh mặn, nàng lại ăn ra vị ngọt.
Người nọ sau lưng quả nhiên không nhịn được, chạy bước nhỏ đuổi lên, giữa lấy tay nàng vội vàng gọi: “Khương Nhan!”
Khương Nhan dừng bước, xoay người cười hỏi: “Sao nào?”
“Nàng nghe thấy rồi chứ?’
“Nghe thấy gì cơ?”
Phù Ly mím môi, sau đó thấp giọng hỏi: “Câu trả lời vừa rồi của ta đáp lại câu của nàng, nàng đã nghe chưa?”
Trong mắt Khương Nhan mang theo ý cười, cố ý trêu hắn, “Lời nào cơ? Ngươi nói lại lần nữa đi.”
Phù Ly lại nhìn ra sự giảo hoạt trong mắt nàng, chắc chắn nàng đã nghe thấy, sắc mặt nhẹ nhõm hơn, nhàn nhạt cảnh cáo nàng: “Không được trêu ta.”
Khương Nhan thầm nghĩ người này thật là keo kiệt, lời dễ nghe cũng không muốn nói thêm một câu. Tuy mắng thầm nhưng vẫn cười khúc khích chắp tay, “Vâng, Phù giáo úy!”
Thế là trong mắt Phù Ly cũng hiện lên ý cười, phì cười ra tiếng, sau đó lại khôi phục vẻ điềm đạm, vành tai cũng không còn đỏ nữa, cầm bội đao nói: “Đi thôi, ta đưa nàng về.”
Có vết xe đổ lần trước, lần này vì tránh né tị hiềm, Phù Ly chỉ đưa Khương Nhan đến góc rẽ vào đường lớn Quốc Tử Giám, nhìn nàng vào cổng rồi mới giục ngựa đi.
Đi dạo đêm hồi lâu, Khương Nhan cũng đã mệt mỏi, vặn eo bước vào phòng ngủ ở hậu viện, định sẽ nghỉ ngơi một đêm thật tốt.
Nào ngờ vừa bước vào cửa mới phát hiện Nguyễn Ngọc cũng ở đây, đang thắp đèn dầu, cởi quần áo quỳ trên chăn đệm, quấn vải quanh ngực.
Tâm trạng tối nay của Khương Nhan rất tốt, suy nghĩ có chút lơ đãng, không phát hiện ra sự khác thường của Nguyễn Ngọc, nhẹ nhàng bước đến hỏi: “A Ngọc, ngươi không phải là đi thăm nhà bá phụ ngươi qua tết trung thu sao? Sao bây giờ lại về đây?”
Mặc dù cố ý thấp giọng hỏi nhưng Nguyễn Ngọc vẫn là bị dọa đến nhảy dựng lên, lập tức ngồi quỳ trên giường. Khương Nhan nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của nàng, vô thức ngây người, đặt bánh trung thu lên bàn nhỏ đầu giường, thu lại ý cười hỏi: “Sao thế A Ngọc?”
Nguyễn Ngọc lắc đầu, dụi mắt nói: “Không có gì, A Nhan...”
“Có phải là người nhà đại bá ngươi bắt nạt ngươi không?” Khương Nhan nhìn thấy tâm sự của Nguyễn Ngọc, đưa tay sờ dây buộc ngực buộc chặt bộ ngực của Nguyễn Ngọc, thở dài nói, “Đang yên đang lành buộc thứ này làm gì? Còn buộc chặt như thế, không sợ làm mình nghẹt chết sao?”
Không khí chợt yên lặng, chỉ còn tiếng lách tách của đèn dầu.
“Bọn họ nói, ta là mị hồ trời sinh. Các tỷ muội trong phủ bá phụ, dáng người đều không giống như ta...” Nguyễn Ngọc hít hít mũi, cười đến có chút miễn cương, “Kì lạ như thế này.”
“Dáng người ngươi kì lạ chỗ nào chứ!” Khương Nhan thật sự dở khóc dở cười, điểm lên trán Nguyễn Ngọc nói, “Ngươi vì bọn họ đố kỵ thân hình lồi lõm quyến rũ của ngươi, liền né tránh, tự bó ngực?”
Nguyễn Ngọc mở to đôi mắt đo đỏ, ngẩn người hỏi: “Đố kỵ?”
“Đương nhiên là đố kỵ, vì bọn họ không được như vậy, bọn họ muốn mà không được, chỉ có thể mắng ngươi hai câu để trút giận, cũng chỉ có ngươi ngốc nghếch mới dính bẫy, để mặc họ khinh thường.” Khương Nhan giúp nàng mặc quần áo đàng hoàng, ngồi bên mép giường an ủi, “Tiết Duệ trêu ngươi tư sắc yêu dã, vì họ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi, lại sợ đi ngược lại với di huấn của thánh nhân, dùng ‘sắc đẹp ngộ nhân’ để làm cớ che đậy tư tưởng xấu xa của mình, ngươi cũng đừng mắc lừa! Quân tử thực thụ sẽ không vì ngươi ngực to, eo nhỏ mà khinh thường ngươi đâu!”
Nói rồi, nàng ôm Nguyễn Ngọc, “Sau này A Ngọc đừng đến nhà đại bá làm gì nữa, đi theo ta đi.”
Nguyễn Ngọc từ khóc thành cười, quấn chặt quần áo cười khẽ: “Ta mới không thèm đi đâu, bây giờ ngươi có Phù đại công tử rồi, ta nếu còn ở bên ngươi lắc qua lắc lại, chẳng phải làm phiền sao?”
“Nói bậy gì thế! Ta và hắn...” Dừng chút, nàng mím môi cười, “Ta và hắn vẫn còn hơi sớm.”
Ánh trăng ngả về tây, trong sự cười nói đùa vui của hai cô nương tha hương, tết trung thu dần dần trôi đi.
Sau đó, Khương Nhan lại bước vào cuộc sống học tập lặp đi lặp lại trong Quốc Tử Giám, mỗi ngày ngoài đọc sách trả bài, thì cùng bạn học luyện tập tấu nhạc chúc thần. Lần này, lễ tế trời được tổ chức rất rầm rộ, Phùng tế tửu rất coi trọng, yêu cầu so với thường ngày càng nghiêm khắc hơn, một âm không chuẩn, một tư thế không đúng liền bắt mọi người phải làm lại từ đầu.
Một màn nhạc chúc thần cần tấu nửa canh giờ, làm lại hết lần này đến lần khác như thế, các học trò khổ đến nói không nên lời.
Cho đến tháng mười, lá cây ngả sang màu vàng, Khương Nhan luyện tập đến bơ phờ mới từ trong miệng Ngụy Kinh Hồng biết được tình hình gần đây của Phù Ly.
Nghe nói hắn ở giáo trường luận võ, biểu hiện vô cùng xuất sắc, được Bắc Trấn Phủ tư phủ sử Thái Kỳ tiến cử, đề bạt thành một cẩm y về chức nhỏ thất phẩm.
Tuy nói là một quan võ nhỏ như hạt mè, số người quản trong tay không nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là một quan chức chính thức, so với giáo úy không có phẩm cấp trước kia tốt hơn rất nhiều.
Có được một bước quan trọng như thế, Khương Nhan đương nhiên là thay hắn vui mừng, liền nhờ Ngụy Kinh Hồng truyền tin đến Phù Ly, hẹn kì nghỉ đầu tháng mười một, ở quán ăn lần trước ăn mừng hắn thăng quan.
Hôm ấy Khương Nhan cố tình đến đó rất sớm, dùng toàn bộ ngân lượng của mình gọi rượu ngon và thức ăn ngon, nhưng nào ngờ từ giờ thân đến khi màn đêm buông xuống, Phù Ly cũng không đến chỗ hẹn.
Sắc đêm càng lúc càng muộn, Khương Nhan đổi vài tư thế, chờ đến lúc vô cùng nhàm chán, chỉ thấy nhã gian bị ai đó gõ một tiếng đẩy ra. Khương Nhan dường như lập tức đứng dậy, nào ngờ người đến lại không phải là Phù Ly, mà là Ngụy Kinh Hồng.
Ngụy Kinh Hồng đến quạt giấy cũng không mang theo, thở hổn hển nói: “Đừng chờ nữa, Phù Ly vừa nhờ người đưa tin đến, hắn nhận lệnh ra thành bắt trọng phạm truy nã, ngày về chưa biết.”
Nghe xong, Khương Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là thất vọng mà là thoải mái, vẫn may là hắn không phải trên đường xảy ra sự cố gì.
Người giỏi nhiều việc, thiết nghĩ Thái phủ sự thật sự là rất coi trọng Phù Ly.
Ngụy Kinh Hồng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Khương Nhan, ngượng ngùng nói: “Phù Ly còn nói, bảo ngươi đừng giận. Chờ hắn quay về, hắn sẽ đích thân bồi tội với ngươi.”
Khương Nhan phì cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Ta giận gì chứ? Chỉ là rượu ngon thức ăn ngon như thế, lại để ngươi chiếm được tiện nghi rồi.” Nói rồi, nàng mở cửa dặn tiểu nhị lên món, lại thuận tay đưa cho Ngụy Kinh Hồng một đôi đũa, “Ngồi xuống, ăn xong rồi đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Kinh Hồng: Tác giả lại yêu ta lần nữa.
Danh Sách Chương: