• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong đầu Khương Nhan thoáng cái trở nên trống rỗng, sau đó lại dâng lên sự giận dữ vô cớ. Nàng hít sâu một hơi, dõng dạc hỏi: “Dám hỏi đại nhân, học trò đã phạm vào chuyện gì?”
 
Ngự sử tuần thành kia chậm rãi bước đến bên nàng, ra vẻ khoan dung, sau đó lạnh giọng hỏi: “Bổn quan hỏi ngươi, ngươi có quen biết Nguyễn Ngọc không?”
 
“Quen biết. A Ngọc là bạn thân nhất của ta.”

 
“Ha, bạn?” Ngự sử tuần thành cười đến thâm sâu khó lường, “Ngươi hẹn tổ chức tiệc chia tay với nàng ta rồi ư?”
 
“Đã hẹn, là trưa mai.”
 
“Trưa mai ư? Vẫn còn nói dối, rõ ràng là hẹn vào giờ tuất ba khắc tối nay.”
 
Nói đến đây, Khương Nhan đã có dự cảm mãnh liệt, quả tim dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt, vội hỏi, “Đại nhân, có phải A Ngọc xảy ra chuyện gì rồi không?’
 
Ngự sử tuần thành bước bước lớn tiến về trước, mở bức thư tẩm chu sa đỏ ra, chìa trước mặt Khương Nhan, hừ lạnh nói: “Nét chữ là ngươi để lại, người cũng là ngươi hẹn ra, bây giờ người đã sắp chết rồi, ngươi còn dám hỏi bổn quan xảy ra chuyện gì rồi ư!”
 
...Sắp chết rồi? Ai sắp chết?
 
Ánh đèn ráng vàng mờ ảo, rõ ràng là đêm hè oi bức, nhưng lúc nàng nhìn rõ nét chữ trên bức thư cả người giá rét, lạnh tận xương tủy.
 


[Giờ tuất ba khắc, mở tiệc chia tay trong Yên Vũ lâu trên phố Thượng Nguyên, mong đến. Khương Nhan]
 
Trên bức thư nhăn nhúm lộ ra màu đỏ sậm, để sát vào có thể ngửi ra mùi tanh nhàn nhạt. Trong trận chiến loạn lạc ở Sóc Châu, xác người ngổn ngang, nàng cả đời cũng sẽ không quên đi mùi vị này!
 
Thoáng cái, cổ họng nàng không thể kiềm nén mà nôn khan, quả tim một khắc trước vẫn còn nhịp đập tựa như chịu phải một đòn công kích nặng nề, đến cả không khí dường như cũng trở nên mỏng manh. Nàng mấp máy môi, cả người cứng đờ, cố gắng hồi lâu, mới dùng giọng khản đặc cơ hồ nói không ra hơi: “Dòng chữ này không phải ta để lại! Các người có phải nhìn lầm rồi không? A Ngọc đang ở đâu? Ta muốn gặp nàng ấy.”
 
Ngự sử tuần thành hất cằm, cho người dẫn ma ma trực đêm lên.
 
Ma ma chần chừ bước lên, lo lắng nhìn Khương Nhan một cái, lại thoáng do dự nhưng vẫn nói lời thật lòng: “Cô nương Nguyễn gia trước khi ra ngoài thật sự đã nói với ta, Khương cô nương ở trên phố Thượng Nguyên chờ nàng ấy.”
 
Dự cảm về điềm xấu càng lúc càng lúc càng mãnh liệt, tựa như thủy triều bao phủ lý trí. Khương Nhan đột nhiên cao giọng nói: “Ta chưa từng hẹn nàng ấy đi đến phố Thượng Nguyên gì đó! Ma ma người biết rồi đấy, buổi chiều tan học ta liền rời khỏi Quốc Tử Giám rồi.”
 
Ma ma nói: “Khương cô nương, ta cũng chỉ là có gì nói đó mà thôi, nếu cô là oan uổng, tin rằng đại nhân sẽ trả lại sự trong sạch cho cô.”
 
Dưới tình huống này, tất cả nhân chứng vật chứng đều chỉ vào một người Khương Nhan, khiến nàng có trăm miệng cũng không cãi được. Mà nay với tình hình này, e rằng so với trận chiến của Sóc Châu còn đáng sợ hơn, có người đã hại A Ngọc, còn dùng nó để giá họa cho nàng!
 
Ngự sử tuần thành nói: “Nét chữ này có phải là của ngươi hay không, bổn quan tự sẽ tra rõ! Trước lúc ấy, ngươi là nghi phạm cần phải bị bắt giữ...”
 
“Ta tối nay chưa từng hẹn A Ngọc, người hại nàng là một kẻ khác!” Khương Nhan mở to đôi mắt đỏ ửng, thản nhiên đón nhận đao kiếm đang chỉ về phía mình, bước về trước, không kiêu không nịnh nói, “Ta muốn gặp A Ngọc, để đem chuyện này hỏi rõ! Nếu không tận mắt gặp nàng, ta tuyệt không thỏa hiệp!”
 
Nàng từng chữ dõng dạc, không hề có chút chật vật và hoảng loạn nào của một kẻ nghi phạm ắt có. Những binh lính cầm đao kiếm kia không ngừng lùi về sau, dùng ánh mắt xin ý kiến ngự sử tuần thành phải giải quyết thế nào.
 
Nhìn thấy dáng vẻ không sợ chết của nàng, ngự sử tuần thành cũng sốt ruột rồi, tay ấn chuôi đao nói: “Đứng đấy! Tập kích quan viên là tội chết!”
 
Cẩm y vệ đưa Khương Nhan đứng bên cạnh đưa tay chặn nàng lại, khom người với ngự sử tuần thành nói: “Đại nhân, vị cô nương này do thuộc hạ đích thân đưa về, cả đường không đi đâu khác, không thể chạy đến phố Thượng Nguyên làm bậy được! Từng lời của thuộc hạ đều là sự thật, vẫn mong đại nhân minh giám!”
 
Trong lúc hỗn loạn, một hàng người ngoài cửa cầm lồng đèn bước vài, giọng nói già nua quen thuộc truyền đến, vững vàng nói: “Kinh quan từ lúc nào có thể không thông qua sự cho phép của Quốc Tử Giám liền tự ý vào trong giám bắt giữ học trò để thẩm vấn vậy?”
 
Khương Nhan theo giọng nói nhìn sang, cơn đau âm ỉ trong ngực bình ổn đi không ít, điều chỉnh lại sắc mặt nàng chắp tay với người đi đến nói: “Học trò bái kiến tế tửu đại nhân, bái kiến Sầm tư nghiệp, Tuân tư nghiệp.”
 
Ngự sử tuần thành chẳng qua là tiểu quan lục phẩm, nhìn thấy tế tửu và tư nghiệp của Quốc Tử Giám đến, không thể không nể mặt, chỉ đành xua tay bảo binh lính lui về hai bên, chậm rãi bước xuống bậc thềm ôm quyền với ba vị nho lớn của lễ bộ nói: “Liên quan đến án mạng, hạ quan cũng là bất đắc dĩ, vẫn mong tế tửu đại nhân cùng hai vị tư nghiệp thứ lỗi!”
 
Phùng tế tửu nhìn Khương Nhan một cái, ‘ồ’ một tiếng, từ tốn nói, “Là án mạng gì? Tôn ngự sử có chứng cứ gì chứng minh là do học trò Khương Nhan trong giám làm không?”
 
Ngự sử tuần thành liền đem bức thư có vết máu trình lên, tiếp: “Giờ tuất, bên cửa sổ lầu ba của Yên Vũ lâu trên phố Thượng Nguyên có người ngã xuống, điều tra sơ qua thì người bị hại là một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc nho phục nhạt màu, bên hông có lệnh bài nhận biết là nữ sinh Nguyễn Ngọc trong Quốc Tử Giám, là con gái của tri phủ Duyện Châu. Vì lúc ngã xuống bị thương vùng não, tuy đã được đưa đến y quán chữa trị, chẳng qua đa phần là dữ nhiều lành ít, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết được. Hạ quan đã đến phong tỏa Yên Vũ lâu, trong phòng mà nạn nhân ngã xuống cũng không có người nào, nhưng có để lại dấu vết, hơn nữa có người qua lại chứng minh, tận mắt nhìn thấy cô nương Nguyễn gia bị một đôi tay đẩy từ trên cao đẩy xuống, phán đoán ban đầu là mưu sát, chỉ là kẻ phạm tội đã chạy trốn, chứng cứ duy nhất trong tay áo cô nương Nguyễn gia để lại là một lá thư, là của Khương Nhan.”
 
Một đoạn trần thuật bình tĩnh gần như lãnh khốc. Từng câu từng chữ của ngự sử tuần thành tựa như lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào tim, trước mắt Khương Nhan trở thành một mảng mông lung đắng chát, ánh lửa bóng kiếm đều trở thành ánh sáng loang lổ trắng vàng đan xen, không còn nhìn rõ gương mặt của mọi người có vẻ mặt thế nào.
 
Sầm tư nghiệp nhận lấy bức thư có dòng chữ, nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt trầm xuống, lại thấp giọng bàn bạc với Phùng tế tửu và Tuân tư nghiệp hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Nhìn nét chữ, quả thật là vô cùng giống với nét chữ thường ngày của Khương Nhan, chẳng qua, nét chữ có vài phần giống nhau chưa chắc đã khẳng định nàng là hung thủ thật sự...”
 
Sau đó bọn họ còn nói gì nữa Khương Nhan đã không còn nghe rõ nữa. Nàng chỉ nghe thấy tiếng sắc nhọn ồn ào của dùi sắt vang lên trong não, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như trống đánh bên tai, máu toàn thân tựa hồ như chảy ngược, lạnh đến hơi thở cũng bị ngưng tụ. Mũi nàng chua xót, cứng ngắc hỏi: “A Ngọc ở đâu? Ta muốn gặp nàng.”
 
“Trước lúc chân tướng sáng tỏ, ngươi không thể đi đâu được cả.” Ngự sử tuần thành cầm đao nói, “Người đâu, bắt nàng ta lại!”
 

“Cẩm y vệ tra án, người không phận sự mau tránh ra——”
 
Tiếng vó ngựa đánh gãy lời của ngự sử tuần thành. Tiếng ngựa hí lên, vô số cẩm y vệ tung người bước vào, Phù Ly đi đầu rảo bước lớn bước vào cổng. Hắn vẫn mặc võ bào sậm màu lúc hẹn hò với nàng, trên cánh tay có thể nhìn rõ bao cổ tay bằng da bò mới tinh.
 
Lúc lướt qua người Khương Nhan, tầm mắt thanh lạnh của hắn cùng Khương Nhan chạm nhau trong một thoáng ngắn ngủi, sau đó, hắn một tay cầm đao Tú Xuân bên hông, một tay giơ cao lệnh bài cẩm y vệ, lạnh giọng nói: “Kể từ bây giờ, vụ án này giao cho cẩm y vệ tiếp quản!”
 
Mắt nhìn thấy thành tích trong tay bị cẩm y vệ cướp đi, gương mặt của ngự sử tuần thành cũng đã đen lại rồi, không vui nói: “Sự việc xảy ra trong địa giới của hạ quan, theo lý hẳn là do hạ quan điều tra, chuyện nhỏ như thế vẫn cần kinh động đến Bắc Trấn phủ tư, như thế không tốt lắm? Không bằng thế này đi, hiện trường xảy ra vụ án giao cho cẩm y vệ, còn nghi phạm này do hạ quan thẩm vấn, thế nào?”
 
Phù Ly lạnh giọng nói: “Khương Nhan không phải là nghi phạm, nàng có chứng cứ vắng mặt.”
 
Tôn ngự sử mặt cười nhưng lòng không cười dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi: “Bách hộ đại nhân sao biết nàng không có mặt trong hiện trường?”
 
Phù Ly nghiêng đầu nhìn Khương Nhan một cái, sau đó trước mặt mọi người nói rõ từng câu từng chữ: “Khương Nhan là vị hôn thê của bổn quan. Trong lúc vụ án xảy ra, nàng đang cùng bổn quan chèo thuyền trên hồ.”
 
“Cái này...” Chưa từng ngờ đến chuyện này, ngự sử tuần thành cả mặt ngỡ ngàng.
 
“Đại nhân, tiểu nhân có thể chứng minh.” Vị cẩm y vệ hộ tống Khương Nhan quay về tiến lên trước nói, “Lúc vụ án xảy ra, thuộc hạ theo lệnh đi mời bách hộ đại nhân. Lúc ấy bách hộ đại nhân đang cùng Khương cô nương ngồi bên sạp chè ăn điểm tâm, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn được!”
 
Chuyện ồn ào đến bước này, đã hoàn toàn không thể phán đoán được.
 
Nguyễn Ngọc là cầm bức thư của Khương Nhan đến dự tiệc chia tay, mới bị đẩy xuống lầu trọng thương, dòng chữ dính máu đó thật sự là từ Khương Nhan, nhưng Khương Nhan lại có chứng cứ vắng mặt, hơn nữa còn kéo theo cẩm y vệ vào, càng thêm khó giải quyết.
 
Tôn ngự sử trầm tư hồi lâu mới nói: “Nếu bách hộ cùng vị Khương cô nương này có quan hệ hôn ước, thế vụ án này càng không thể giao cho cẩm y vệ giải quyết rồi, dù sao đi nữa chuyện lớn như vậy, thân phận của bách hộ đại nhân là vị hôn phu của nghi phạm càng phải tỵ hiềm mới phải. Huống hồ, dù Khương cô nương không đến Yên Vũ lâu mưu hại ái nữ của Nguyễn tri phủ...”
 
“A Ngọc cùng ta như hình với bóng, người trong Quốc Tử Giám đều biết cả, ta vì sao phải hại nàng chứ?” Khương Nhan thở hổn hển, nắm chặt quyền nói, “Ngược lại là đại nhân không để ta gặp A Ngọc, không cho ta đối chất, chỉ dựa vào một tờ giấy thật giả chưa phân biệt được liền muốn bắt ta về quy án, lại không phải là quá mức qua loa ư!”
 
“Khương Nhan, không được làm càn!” Sầm tư nghiệp thấp giọng quát, lập tức tiến lên trước một bước, xoay người đối mặt với gương mặt xanh đen của ngự sử tuần thành nói, “Tôn ngự sử, Khương Nhan là học trò của lão phu, dốc lòng học tập hơn hai năm, trò ấy như thế nào lão phu là người rõ nhất. Tuy tính tình của trò ấy hiếu thắng nhưng tâm địa lương thiện, không phải là loại người gian trá làm chuyện phạm pháp. Người đọc sách quan trọng danh tiếng nhất, vẫn mong Tôn ngự sử sau khi điều tra rõ chân tướng hẳn định đoạt.”
 
“Cho dù có chứng cứ vắng mặt, cũng khó thể bảo đảm không có đồng phạm.” Thấy sắc mặt Phù Ly và Sầm tư nghiệp thoáng trầm xuống, Tôn ngự sử lại đúng lúc dịu giọng nói, “Chẳng qua nếu có bách hộ đại nhân của cẩm y vệ và Sầm tư nghiệp cùng nhau đảm bảo, trước lúc chuyện này điều tra rõ ràng, Khương cô nương tạm thời ở trong Quốc Tử Giám không được ra ngoài, hạ quan liền sai người ‘bảo vệ’ cô nương thật tốt.”
 
Phù Ly trầm giọng xen ngang: “Vụ án này đã do Bắc Trấn phủ tư tiếp quản, không làm phiền ngự sử đại nhân nhúng tay vào, bổn quan sẽ tự trông nàng ấy cẩn thận.”
 
Tuy nói Phù Ly là bách hộ cẩm y vệ nhưng nhìn thấy hắn cực kì trẻ tuổi, lão già Tôn ngự sử này không phục hắn, cười lạnh nói: “Bách hộ đại nhân, ngươi và nghi phạm có quan hệ sâu xa, theo lý nên tránh hiềm nghi, không nên xen vào hay sao?”
 
Phù Ly lạnh lùng lườm ông ta, hờ hững nói: “Lệnh của Bắc Trấn phủ tư, chính là lệnh của thiên tử, Tôn đại nhân là muốn kháng chỉ sao?”
 
Giọng nói thanh lạnh, gương mặt tuy trẻ tuổi, lạnh lùng dường như tự mang theo khí thế, áp đảo Tôn ngự sử kia không dám hó hé thêm lời nào nữa. Phù Ly không nhìn vẻ mặt của Khương Nhan chỉ là đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, đưa tay ra hiệu cho cẩm y vệ bên cạnh: “Dẫn Khương Nhan đến sảnh Bác Sĩ chờ thẩm tra, không có lệnh của ta, bất kì ai cũng không được vào.”
 
“Vâng!” Hai vị cẩm y vệ ôm quyền nhận lệnh, lập tức làm động tác ‘mời’ với Khương Nhan.
 
Dưới ánh đèn sáng rực, Khương Nhan tựa như con rối mất đi linh hồn, bị thúc giục bước về phía trước. Lúc lướt qua người Phù Ly, áo choàng sậm màu lướt qua cánh tay nàng lại mang theo một tia ấm áp.
 
Sau khi lướt qua nhau, bóng người gầy gầy của Khương Nhan cuối cùng biến mất trong màn đêm giao thoa giữa ánh đèn cùng với ánh đao kiếm. Nàng không nhìn thấy hầu kết của Phù Ly sau lưng đang chuyển động lên xuống, bàn tay không nhìn thấy giấu dưới áo choàng siết chặt thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh...

 
 
Một mình ở trong sảnh Bác Sĩ, bốn bề vắng vẻ đến đáng sợ.
 
Cẩm y vệ đưa cho nàng một chút cháo nóng và điểm tâm, nàng lại như không hề nhìn thấy. Ánh trăng thanh lạnh như lụa, xuyên qua ô cửa chiếu lên mặt đất, Khương Nhan tựa như là sợ lạnh, chậm chạp ôm lấy đôi tay mình, đôi mắt trống rỗng, cảm thấy bản thân như đang mơ một ác mộng thật dài.
 
A Ngọc sẽ không có chuyện gì, trước đó không lâu nàng mới dám mạnh mẽ lên án đám người coi thường nàng, rõ ràng dũng cảm như thế, rõ ràng đã hẹn sau khi thành thân sẽ thường xuyên gặp nhau, sao có thể xảy ra chuyện được chứ?
 
Đang trong lúc đang thẫn thờ, cánh cửa sau lưng lần nữa bị đẩy ra, một bóng người cao gầy bước vào. Bước chân người nọ thoáng khựng lại một lúc mới đưa tay đóng cửa, ngồi xổm xuống bên người Khương Nhan, dịu giọng hỏi: “Giày vò cả một đêm, tại sao lại không ăn gì?”
 
Khương Nhan ngơ ngác nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt rã rời một lúc sau mới tụ tập lại, khàn giọng gọi: “Phù Ly?”
 
Phù Ly ‘ừ’ một tiếng, đưa tay bưng chén cháo ấm nóng từ trên đất lên, dùng thìa sứ khuấy một lượt, múc một thìa đưa đến bên môi Khương Nhan, thấp giọng nói: “Sắc mặt nàng không tốt, ăn chút cháo làm ấm dạ dày đi.”
 
Khương Nhan không há miệng, chỉ nhìn chằm chằm Phù Ly, trong mắt lóe lên sự bướng bỉnh, còn có một chút hi vọng. Qua một lúc lâu, nàng khó khăn hỏi: “Phù Ly, chàng nói cho ta biết, rốt cuộc...có phải là A Ngọc không?”
 
Phù Ly duy trì dáng ngồi xổm, rũ mắt không đáp.
 
Nhưng sự im lặng đó, đã đủ để chứng minh tất thảy.
 
Khương Nhan dường như bị rút cạn sức lực, đến một đầu ngón tay cũng không cử động nổi. Nàng không khóc không nháo, chỉ là chiếc cằm căng thẳng run rẩy, lẳng lặng nhìn Phù Ly, vẫn luôn nhìn hắn...
 
Phù Ly thậm chí có thể nhìn rõ hi vọng sụp đổ trong mắt nàng, sự cố chấp biến mất, giông bão quét đến. tơ máu dần dần phủ đầy mắt nàng, nước mắt như con sóng ùn ụt dâng trào khi đê vỡ, chảy thành vệt lệ lạnh lẽo chảy xuống gương mặt trắng bệch của nàng.
 
Giây phút này Phù Ly mới sâu sắc cảm nhận được người vẫn luôn cười òa khóc mới gọi là tê tâm liệt phế.
 
Khương Nhan không cách nào giơ tay lên, đôi môi tái nhợt mấp máy, đứt quãng phát ra vài tiếng mơ hồ. Phù Ly sát lại gần, mới miễn cưỡng nghe được nàng nói: “...Cứu nàng ấy, xin chàng, cứu nàng ấy!”
 
Ruột gan đứt đoạn, lưỡi kiếm sắc bén mạnh mẽ nhất thế gian cũng không thể vượt qua được chuyện này.
 
Chén sứ trong tay xoảng một tiếng rơi xuống đất, cháo văng tung tóe, Phù Ly mặc kệ tất thảy ôm lấy Khương Nhan, gắt gao ôm nàng, “Được, ta sẽ mời thái y tốt nhất cứu nàng. Nhưng trước khi điều tra rõ mọi chuyện, nàng nhất định phải bình tĩnh.”
 
Nói rồi, hắn ôm lấy đôi vai không ngừng run rẩy của Khương Nhan, trầm giọng nói, “Nàng nghe ta nói. Ta đã đến y quán nhìn Nguyễn Ngọc rồi, ngoại trừ ngoại thương do ngã lầu, trên cổ nàng có dấu tay bóp cổ, đốt ngón tay to rộng, là tay của đàn ông, điểm này đã đủ chứng minh sự trong sạch của nàng.”
 
 
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK