Bà ngoại Hạ Nhan ở trong một cảnh khu*, mặc dù đã khai phá để làm điểm du lịch nhưng vẫn còn bảo lưu lại một chút thôn xóm, mỗi hộ gia đình đều sống trong các biệt thự nhỏ kiểu phương Tây cũng không làm mất đi màu sắc của cảnh khu, ngược lại còn có các trang trại mọc lên, khách du lịch từ nơi khác đến, họ vào trang trại ăn cơm hoặc ra ngoài chụp phong cảnh.
(*khu du lịch có cảnh đẹp.)
Từ tiểu khu Minh Châu lái xe đến nhà bà ngoại nếu kẹt xe thì mất hơn bốn mươi phút.
Hạ Nhan gọi cho bà ngoại, nói bà để bữa tối cho hai người.
Bà ngoại vừa nghe cô muốn dẫn bạn trai tới thì rất vui vẻ, tuyên bố sẽ nấu vài món ăn cho đôi trẻ.
Đến thăm bà ngoại khẳng định không thể đi tay không, vì để tiết kiệm thời gian, buổi chiều Từ Nghiễn Thanh đã gửi cho Hạ Nhan một danh sách để cô dựa vào đó mà mua quà, đương nhiên anh còn chuyển cho Hạ Nhan một khoản tiền, tương đương với tất cả quà đều là anh mua, Hạ Nhan chỉ là người hỗ trợ.
Người hỗ trợ – cô Hạ tận chức tận trách hoàn thành nhiệm vụ, cũng đem phần tiền còn thừa trả cho Từ Nghiễn Thanh.
Gần tối Từ Nghiễn Thanh tan tầm, vội vàng tắm rửa thay một bộ âu phục rồi lên xe với Hạ Nhan.
Hạ Nhan lái xe.
Lúc Từ Nghiễn Thanh biết được nơi ở của bà ngoại, cười: “Anh từng qua đó chơi rất nhiều lần có lẽ đã gặp qua bà ngoại em.”
Hạ Nhan: “Đúng đó, có lẽ anh còn gặp em rồi đó, khi còn bé em được nghỉ đông hay nghỉ hè đều ở nhà ngoại.”
Cô ấy rõ ràng là đang nói đùa, Từ Nghiễn Thanh dựa lưng vào ghế, nghiêm túc nhớ lại.
Điểm du lịch đó quá nổi tiếng, có núi, có nước, có quán trà, khi Từ Nghiễn Thanh còn là học sinh tiểu học đã được thầy cô đưa đến đó để thực hiện các hoạt động ngoại khóa, đi một mình càng nhiều hơn.
Đáng tiếc là thời gian quá dài, cho dù là học bá cũng không nhớ được.
Khi xe vào cảnh khu, trên đường ít xe cộ hơn, cảnh khu ở đây càng thích hợp để vui chơi ban ngày.
Phía trước có một chiếc xe đang lái tới, Hạ Nhan cũng không chú ý, đột nhiên thân chiếc xe màu đen kia rung lên, vậy mà bể bánh xe rồi, tài xế rõ ràng cũng bối rối, Hạ Nhan lập tức giảm tốc độ nhìn chiếc xe kia chậm rãi dừng lại bên đường.
Tài xế là một cô gái mang kính râm.
Hạ Nhan lái xe đến chỗ nữ tài xế rồi dừng lại.
Từ Nghiễn Thanh nhìn qua.
Hạ Nhan giải thích nói: “Em đi xem tình hình một chút.”
Từ Nghiễn Thanh nghĩ, Nhan Nhan của anh thật sự là vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình.
Nữ tài xế đã xuống xe, mặc một bộ quần áo bình thường, dáng người siêu tốt, làn da lộ ra ngoài rất trắng. Chỉ là sau khi cô ấy kiểm tra tình trạng lốp xe thì hình như rất chán nản, cầm điện thoại muốn liên lạc với ai đó, sau khi do dự lại bỏ xuống.
Hạ Nhan cười chào hỏi: “Xin chào, tôi nhìn thấy bên này bị bể bánh xe, cô có cần hỗ trợ không?”
Nữ tài xế đầu tiên là kéo thấp mũ xuống sau đó mới kinh hỉ hỏi: “Các người biết thay lốp xe sao?”
Lúc nói chuyện, cô ôm hi vọng nhìn về phía Từ Nghiễn Thanh sau lưng Hạ Nhan, tưởng rằng chủ lực hỗ trợ là người đàn ông.
Vẻ mặt Từ Nghiễn Thanh khó xử: “Xin lỗi, tôi không biết, có điều tôi có thể giúp cô liên hệ dịch vụ sửa xe.”
Nữ tài xế lập tức khoát tay từ chối khéo: “Không cần không cần, tôi vẫn là gọi cho bạn đến đây thôi.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn về phía Hạ Nhan.
Hạ Nhan cười cười, hỏi nữ tài xế: “Trên xe cô có lốp dự phòng không? Nếu có thì tôi sẽ thay.”
Nữ tài xế khiếp sợ nhìn sang.
Hạ Nhan lấy danh thiếp cô mới thuận tay mang từ trong xe ra, đưa tới, tự giới thiệu: “Tôi làm việc ở cửa hàng 4S có học qua thay lốp xe.”
Nữ tài xế nhận lấy danh thiếp, cũng chưa nhìn kỹ đã xin lỗi với Hạ Nhan: “Thật xin lỗi, tôi vừa rồi theo thói quen suy nghĩ, hóa ra người lợi hại thật sự chính là cô.”
Hạ Nhan tỏ ý không sao, đi kiểm tra tình hình bánh xe bị bể trước.
Nữ tài xế cất danh thiếp của Hạ Nhan xong thì đi qua mở cốp sau xe, phát hiện trong đó có lốp xe dự phòng, cô ấy nhẹ nhàng thở ra: “Đây là xe của bạn tôi, tôi mới mượn, không nghĩ đến lần đầu tiên lái liền gặp vấn đề này, may mắn là gặp được hai người, nếu không coi như tôi gọi bạn tôi tới, cô ấy có thể cũng không biết đổi lốp xe.”
Hạ Nhan cười nói: “Bạn cô không biết thì cô có thể gọi cho cửa hàng 4S hoặc công ty bảo hiểm, họ đều có cung cấp dịch vụ này.”
Nữ tài xế cười giải thích: “Tình huống của tôi tương đối đặc biệt.”
Nói xong, cô ấy gỡ kính râm xuống, nháy mắt với Hạ Nhan.
Hạ Nhan sợ ngây người: “Cô, cô là Chung Ý?”
Chung Ý cười gật gật đầu, đeo kính râm lên lại: “Tôi cũng không muốn lên hotsearch vì bể bánh xe.”
Hạ Nhan hoàn toàn hiểu lo lắng của Chung Ý, một ngôi sao nổi tiếng một khi bị nhận ra thì không bao lâu toàn bộ ngành giải trí đều biết chuyện cô ấy bị bể bánh xe, mặc dù nổ bánh xe không có gì quan trọng nhưng lỡ như Chung Ý vừa mới hẹn hò với ai đó, bị người khác suy đoán ra được từ manh mối để lại thì sao đây?
“Yên tâm, cứ giao cho tôi, có thể giải quyết trong nửa giờ.” Hạ Nhan cởi áo khoác ngoài xuống, xắn tay áo lông lên rồi đến xe mình lấy dụng cụ.
Từ Nghiễn Thanh: “Cần anh hỗ trợ không?”
Hạ Nhan: “Sau cốp xe của em có một biển cảnh báo, anh qua đó lấy đặt ra đi.”
Từ Nghiễn Thanh phối hợp làm việc.
Hạ Nhan nói Chung Ý qua xe cô nghỉ ngơi một lát.
Chung Ý cười nói: “Không cần đâu, tôi nhìn cô làm, lần sau gặp chuyện này tôi cũng không cần trơ mắt nhìn nữa.”
Hạ Nhan giải thích nói: “Thực ra rất đơn giản, vì giờ mua xe sẽ được trang bị đồ nghề, chỉ là cô không có kinh nghiệm nên trong tiềm thức sẽ nghĩ việc này rất khó.”
Sau đó, Hạ Nhan cứ vừa thao tác vừa giảng giải cho Chung Ý và Từ Nghiễn Thanh yên lặng lại gần, đừng nhìn mặt cô là một đại tiểu thư hào nhà giàu, động tác thay lốp xe rất ngắn gọn và chuyên nghiệp, lúc vặn đinh ốc Từ Nghiễn Thanh còn có ý hỗ trợ nhưng Hạ Nhan chỉ bảo anh chờ một bên, chê động tác anh chậm làm trễ thời gian.
Mười lăm phút sau, Hạ Nhan kết thúc công việc.
Chung Ý không khỏi thán phục, cô ấy hẹn Hạ Nhan ngày mai sẽ liên lạc, cô ấy muốn mua xe ở chỗ Hạ Nhan.
“Được, vậy cô lái xe chậm một chút, ngày mai chúng ta liên lạc.”
Hạ Nhan kéo Từ Nghiễn Thanh đứng ven đường, mỉm cười vẫy tay với Chung Ý.
Chung Ý khoát tay với cô rồi lái xe rời đi.
Xe lái đi rồi Từ Nghiễn Thanh mới hỏi Hạ Nhan: “Em biết cô ấy?”
Hạ Nhan hỏi lại: “Anh không biết? Cô ấy là Chung Ý đó, ngôi sao rất nổi tiếng mấy năm nay, chương trình lần trước chúng ta cùng xem không phải cũng có cô ấy sao?”
Từ Nghiễn Thanh thật sự không để ý, lúc Hạ Nhan xem chương trình thì lực chú ý của anh đều đặt trên người cô, bình thường anh cũng không xem phim hay chương trình truyền hình gì.
“Mau lên xe đi, đừng để bị cảm.”
Từ Nghiễn Thanh không có hứng thú đối với người nổi tiếng gì đó, anh ôm lấy vai Hạ Nhan nửa đẩy cô lên xe.
Hạ Nhan rất kích động nên không thấy lạnh chút nào, mặc kệ ngày mai Chung Ý có liên hệ với cô hay không, Hạ Nhan cũng cảm thấy rất thú vị vì có thể có một trải nghiệm như thế với nữ minh tinh đang nổi tiếng.
Từ Nghiễn Thanh quan tâm hơn đến kỹ thuật thay lốp của Hạ Nhan, không thể không nói, Hạ Nhan vừa chăm chú sửa chữa còn động lòng người hơn Hạ Nhan mặc đồ công sở đứng trong sảnh triển lãm.
“Tất cả các việc sửa xe em cũng biết sao?” Từ Nghiễn Thanh hỏi.
Hạ Nhan: “Anh coi em là thợ sửa xe chuyên nghiệp sao? Em chỉ có thể phán định ô tô đại khái xảy ra vấn đề gì, sửa chữa phức tạp vẫn phải mời thợ sửa.”
Từ Nghiễn Thanh: “Vậy cũng rất lợi hại rồi, anh ngay cả việc thay lốp xe cũng không biết.”
Hạ Nhan hừ một tiếng: “Nếu anh biết thì chắc chắn lúc nãy sẽ xông lên biểu hiện đi, thể hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân.”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Đúng vậy đó, nếu anh biết thay lốp xe thì tuyệt đối sẽ không nỡ để bạn gái mình động thủ, ngồi xổm lâu như vậy, thắt lưng không đau?”
Anh là muốn cứu mỹ nhân, có điều mỹ nhân trong mắt anh chỉ có Hạ Nhan.
Hạ Nhan liếc nhìn anh một cái, coi như câu trả lời của anh qua cửa.
Lái xe thêm mười mấy phút đã đến nhà bà ngoại, lúc này đã gần bảy giờ tối.
Nhà bà ngoại là một tòa nhà nhỏ kiểu phương tây ba tầng, lúc này đèn trên ba tầng đều bật sáng, cửa lớn mở rộng, Hạ Nhan trực tiếp lái xe vào, đậu xe dưới gốc cây hạnh bên tường.
Hai người xuống xe, lúc ra sau cốp xe lấy quà thì bà ngoại bước ra.
Bà ngoại năm nay hơn bảy mươi tuổi, tóc quăn màu xám bạc, bà cụ làn da trắng, trang điểm trông tươi tắn hơn, trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, khiến cho người khác vừa nhìn liền biết chắc chắn khi còn trẻ bà là một mỹ nhân, nhưng bây giờ đã già cũng rất có khí chất.
Trong sân có đèn đường, bà ngoại đỡ kính lão bằng vàng trên sống mũi, ánh mắt vừa đi vừa quan sát Từ Nghiễn Thanh.
“Chào bà ngoại, con là Từ Nghiễn Thanh, người gọi con tiểu Từ là được.”
Từ Nghiễn Thanh đến bên cạnh Hạ Nhan, hai tay xách đầy quà cười chào hỏi với bà ngoại.
“Ừm, rất đẹp trai, đến đây ngồi đi.”
Bà ngoại để cửa mở cười nói, giọng nói kia khiến Từ Nghiễn Thanh sinh ra ảo giác giống như anh mà không đủ đẹp trai thì đêm nay có thể phải bị bà ngoại đuổi ra ngoài.
“Bà ngoại bà ăn chưa?” Trong nhà có mở điều hòa, Hạ Nhan vừa vào liền cởi áo khoác.
Mùi thơm nấu nướng từ trong bếp tỏa ra, bà nội lấy áo khoác của Hạ Nhan treo lên mắc áo: “Ăn cái gì mà ăn, con cả trăm năm mới trở về một lần không lẽ muốn bà để cơm thừa lại cho con?”
Hạ Nhan: “Bà nói giống như con là lão yêu tinh ngàn năm vậy, com năm nay mới hai mươi lăm.”
Bà ngoại hừ nói: “Cái gì mà hai mươi lăm, tính theo tuổi mụ năm ngoái con đã hai mươi sáu rồi, bây giờ qua tết con lớn thêm một tuổi, đã hai mươi bảy rồi.”
Hạ Nhan không muốn nghe, đến phòng vệ sinh rửa tay.
Bà ngoại chú ý tới vết bẩn trên tay cô, cau mày nói: “Sao lại bẩn như thế?”
Từ Nghiễn Thanh giải thích: “Trên đường tới đây có người bị bể bánh xe, Nhan Nhan giúp người đó thay.”
Bà ngoại lập tức nhìn anh chằm chằm hỏi: “Nhan Nhan thay? Còn cậu đứng bên cạnh nhìn?”
Từ Nghiễn Thanh cuối cùng cũng chính thức đối đầu với sự sắc bén của bà ngoại, xấu hổ nói: “Bình thường con không lái xe, cũng không biết thay lốp xe, có điều hôm nay đi theo Nhan Nhan học xong, sau này nếu có chuyện như vậy đều để con làm.”
Bà ngoại bắt đầu nhỏ giọng thầm thì: “Người nào người nấy chỉ biết cậy mạnh, đàn ông đều thích yêu người biết làm nũng, ai thích người như này chứ.”
Thính lực của Từ Nghiễn Thanh không tệ nên anh nghe được.
Hạ Nhan còn đang rửa tay, tiếng nước chảy ào ào, bà ngoại nhìn chằm chằm bên kia, vẻ mặt không cao hứng.
Từ Nghiễn Thanh ho khan một cái, nói khẽ với bà ngoại: “Nhan Nhan rất tốt, con thích cô ấy như vậy, cô ấy đã làm việc liên tục hai tuần rồi, hôm nay khó có được ngày nghỉ, bà đừng đả kích cô ấy nữa nhé?”
Bà ngoại trừng qua.
Từ Nghiễn Thanh lập tức ngậm miệng, đem quà tặng để trên bàn trà.
Hạ Nhan ra ngoài, cô cởi áo khoác ngoài, dáng người lộ rõ hơn.
Bà ngoại cẩn thận nhìn một chút, có chút ngoài ý muốn: “Mập hơn một chút so với lần trước rồi đó.”
Hạ Nhan cười đùa: “Con một trăm năm mới đến gặp bà một lần, bà còn nhớ kỹ lúc đó có mập bao nhiêu?”
Bà ngoại cũng không nhịn được nữa, đi qua vỗ nhẹ cô một cái.
Hạ Nhan ôm lấy bà ngoại, cười hôn lên mặt bà một cái, chỉ vào Từ Nghiễn Thanh đang có hơi lo lắng nói: “Con tăng cân đều là nhờ anh ấy, gần đây đều là anh ấy nấu cơm cho con.”
Bà ngoại nhìn Từ Nghiễn Thanh: “Cậu còn biết nấu cơm?”
Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Con biết làm một chút đồ ăn thường ngày.”
Ánh mắt bà ngoại chuyển động, nhiên hỏi Hạ Nhan: “Hai người các con ở chung?”
Hạ Nhan:...
Từ Nghiễn Thanh lúng túng rủ mắt xuống.